Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 110: Xung đột đẫm máu



Chu Vũ Hào kêu thảm thiết, khóe miệng chảy máu, sắc mặt trắng bệch, bỏ mạng mà chạy, bị nhiều người xung kích như vậy, các loại Phù Văn dày đặc, hi quang lóng lánh, mọi người đè hắn ra hành hung.

Thiên tài cũng là người, đối mặt mấy trăm thiếu niên mạnh nhất xuất thân từ các bộ lạc lớn, hắn cũng không đáng chú ý, miệng mũi chảy đầy máu, tóc tai bù xù, vô cùng thê thảm.

Thường ngày, hắn kiêu căng khó thuần, tư chất siêu phàm, trước giờ đều chướng mắt đám đệ tử bình thường này, khi nói chuyện tuy không biểu hiện ra sự xem thường nhưng trong lòng vẫn rất coi thường, vậy mà bây giờ lại bị bọn họ điên cuồng đánh.

Mấy trăm thiếu niên từ các bộ lạc kêu gào, hóa thành một dòng lũ lớn nhấn chìm hắn, Chu Vũ Hào kêu to: "Ta thật không biết, không có quan hệ gì với nó!"

Thế nhưng, ai tin a? Vừa rồi ngươi còn chống cự mạnh mẽ đây, chính mồm nói mình biết nhóc siêu quậy ở đâu, rất nhiều người chính tai nghe được, lại nói nếu như không phải thì sao ngươi phải chạy trốn?

Chu Vũ Hào nguyền rủa không ngớt, ta không trốn sẽ bị đánh chết, thực sự là nhảy đến Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

"Các anh em, bắt hắn lại, từ từ thẩm vấn!" Có người kêu la.

Bất quá sức chiến đấu của Chu Vũ Hào cũng không phải nói xuông, tả xung hữu đột, mặc dù không thể chạy thoát, lại còn bị thương nặng, nhưng hắn vẫn còn chống đỡn một cách khó khăn.

"Ầm"

Một bàn tay nhỏ do Phù Văn hóa thành lén lút đánh vào sườn trái của Chu Vũ Hào, hắn như bị sét đánh, cả người bắn bay, hét thảm một tiếng, Phù Chưởng này cũng quá đáng sợ rồi, đánh gãy toàn bộ xương sườn trái của hắn.

Lần này hắn mới ngã xuống đất, trong nháy mắt bị biển người bao phủ, một đám người điên cuồng đạp, hắn ôm đầu, vội vàng bảo vệ chỗ hiểm.

"Gào..."

Chu Vũ Hào kêu gào, quả thực không giống âm thanh của con người rồi mà giống dã thú gào thét. Toàn bộ hàm răng của hắn đều bị đánh bay, bị mọi người vừa đạp vừa đánh khiến toàn thân vô lực.

"Không được. Tiếp tục như vậy, Vũ Hào sẽ không toàn mạng!" Có người của thiên tài doanh nhỏ giọng nói.

Tuy rằng cách rất xa, hơn nữa còn có hơn mấy ngàn người ngăn trở, thế nhưng bọn họ vẫn loáng thoáng nhìn thấy. Chu Vũ Hào ngã quỵ rồi, tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ mất mạng.

Đây không phải chỉ có một hai người mà là mấy trăm người cùng ra tay, chỉ cần giẫm đạp cũng có thể đạp hắn thành thịt nát.

"Ầm ầm"

Phù Văn lấp loé, đạo âm như thác nước, đinh tai nhức óc, hai người có quan hệ tốt nhất với Chu Vũ Hào nhảy lên, đánh về nơi đó. Dùng Bảo Thuật mở đường. Trong nháy mắt đánh bay rất nhiều người.

Chỉ trong chớp mắt thì có hơn mười thiếu niên ho ra máu, ngã trên mặt đất không dứng dậy được.

Trong phút chốc hiện trường yên tĩnh, đúng là có tác dụng kinh sợ. Hai người này thấy thế cũng yên tâm. Sắc mặt lạnh lùng, nhanh chóng lao vào, ra tay lần nữa đánh bay thêm mười mấy người.

"Đệ tử của thiên tài doanh bắt nạt người mới, chúng ta từ bộ lạc đến Bổ Thiên các chẳng lẽ là để bị bắt nạt sao? Đoàn kết lại, phản kháng a!" Nhóc tỳ lẫn trong đám người hô to.

Nháy mắt, vô số người lửa giận thiêu đốt, bởi vì vừa nãy tận mắt nhìn thấy, hai người này ra tay rất ác nghiệt, đi lên liền đánh ngã hai ba mươi người đệ tử mới, vẻ mặt ngạo nghễ, lạnh lùng, xem thường kia dù là ai đều có thể nhìn ra.

"Bắt nạt chúng ta mới nhập môn sao? Trực tiếp đánh giết chúng ta, phải đòi lại công đạo vì các huynh đệ bị thương ra ngụm khí!"

"Người của thiên tài doanh có gì đặc biệt, ỷ vào nhập môn sớm liền muốn xưng vương xưng bá sao? Đánh hai thằng hung hăng càn quấy kia!"

Nơi đây sôi trào, lần này không phải là mấy trăm người, mà là hơn ngàn người xông về phía trước, vô cùng điên cuồng, các loại Phù Văn bay lên cùng ném về hai phía hai người kia.

Hai người này nhất thời sợ hãi, kinh sợ lại không có tác dụng, bọn họ cũng bị biển người bao phủ, các loại hào quang lấp lóe, công kích do mọi người hợp lại đáng sợ và kinh người biết bao.

"A phốc..."

Rất nhanh, hai người này đã bị đánh cho phun máu đầy mồm.

"Ầm", "Ầm"

Trong phút chốc, hai bàn tay nhỏ thần bí do Phù Văn hóa thành xuất hiện, cũng trực tiếp vỗ vào trên người bọn họ, lập tức xương cốt gãy vỡ mười mấy cây, sức chiến đấu của hai người giảm mạnh, bị mọi người nhấn chìm.

Đến đây, nhóc tỳ thành công liền lui ra, người kêu gào đầu tiên tự nhiên là nó, người đánh một quyền cũng là nó, thời khắc mấu chốt ra tay trọng thương ba người kia cũng vẫn là nó.

Hiện tại ba người Chu Vũ Hào bị dìm ngập nó liền nhanh chóng lui về phía sau, cảm thấy chuyện này khá hoàn hảo, thiện tai thiện tai, ba người tự cầu phúc đi.

"Gào. . ."

Bị đánh một lúc, ba người gào khóc thảm thiết, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đều vô dụng.

Người của thiên tài doanh nhíu mày, tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ có phiền toái lớn, ba người không phải bị phế chính là sẽ chết, mọi người nhìn nhau, có người đi tìm trưởng lão, còn có vài người tiến lên, cùng nhau ra tay muốn cứu ba người kia.

"Thiên tài doanh khi dễ người a, vừa nãy tuy rằng bọn họ khiêm tốn hữu lễ, nhưng hiện tại xem ra bất quá là làm ra vẻ, hết thảy đều là giả bộ, giờ khắc này lộ ra răng nanh, muốn khai chiến cùng chúng ta!"

Một tiếng kêu vang lên, nơi này sôi sùng sục, hơn ba ngàn tên đệ tử mới đồng thời tuôn về nơi này, Phù Văn như mưa rơi xuống, đánh bay mấy vị thiên tài.

Nhóc tỳ đờ ra, nó chỉ đúng lúc đẩy một cái thôi, không nghĩ tới sự tình làm lớn như vậy, nó liền chạy mất như một làn khói.

Bên thiên tài doanh cũng nổi giận, rất nhiều người toàn thân phát sáng, chuẩn bị sử dụng Bảo Thuật cường đại, quét ngang những đệ tử mới nhập môn phía trước, để cho bọn họ rõ ràng ai mới là thiên tài.

Vũ Phong nhíu mày, cứ đối kháng như vậy, có thể sẽ dẫn tới xung đột quy mô lớn, đến lúc đó còn không biết là ai sẽ chịu thiệt đây, hắn muốn ngăn cản, nhưng biết chắc không có tác dụng.

"Ầm ầm!"

Hai bên bắt đầu dùng Phù Văn đối kháng, bão táp bộc phát, trực tiếp nổ tung trên không trung, hình thành một luồng ánh sáng mãnh liệt, có thể phá tan mấy ngọn núi.

"Dừng tay!"

Một tiếng quát to truyền đến, một cái hồ lô vỏ vàng từ trong hư không xuất hiện, màu vàng óng, toả ra hi quang, sau đó giống như là cá voi hút nước, nuốt hết tất cả bão táp mãnh liệt đủ để hủy diệt một vùng núi vào miệng hồ lô.

Mọi người kinh hãi, cảm thấy một loại khí tức kinh khủng, trên hồ lô kia chỉ có một Phù Văn, lấp loé không yên, giống như đang khai thiên lập địa, khiến vạn linh run rẩy, loáng thoáng lại có khí Hỗn Độn bao phủ.

Cuối cùng, hồ lô vỏ vàng nhỏ đi, Phù Văn biến mất, xoay tròn hóa thành to bằng lòng bàn tay, rơi vào trong tay một ông lão, chính là ông lão lúc trước ngồi xếp bằng ở trước sơn môn.

Lúc này, vẻ mặt ông uy nghiêm, đã không có nụ cười, phi thường nghiêm nghị quát lên: "Người dẫn đầu gây chuyện lần này đều diện bích ba năm!"

Nguyên bản nhóc tỳ đám người đã chạy ra xa đều dựng thẳng lỗ tai, sau khi nghe được mấy câu này, nhanh chóng chạy về. Nếu như từ trong lẻ loi đi ra có vẻ quá quái dị rồi, tốt hơn là theo dòng người đi.

Ánh mắt ông lão khiếp người, đảo qua các đệ tử. Trong lòng thầm than, lập tức thu nhận ba ngàn đệ tử, quả nhiên xảy ra vấn đề lớn, không ngờ lại nội chiến.

Rất nhanh, mấy vị trưởng lão xuất hiện, mỗi người đều xoa mồ hôi lạnh, đặc biệt là Hùng Phi cùng Trác Vân, trong lòng thật là tức giận, làm sao mà sóng trước chưa yên sóng sau lại tới a? Năm nay sau khi thu nhận đệ tử, đều không có một chuyện nào thuận lợi.

Bọn họ bắt đầu điều tra đến cùng là xảy ra chuyện gì, kết quả làm người không nói gì, căn bản không có ai là người đẫn đầu gây chuyện, chỉ có mấy kẻ xui xẻo.

Xương cốt cả người Chu Vũ Hào đều gãy chín phần mười. Hai người khác cũng bị thương nặng. Dĩ nhiên tàn phế. Dù điều dưỡng bằng Dược Tán thì đoán chừng cũng phải thời gian mấy tháng mới có thể phục hồi như cũ.

Mọi người đa số đều là mù quáng làm theo, cũng không phải thật sự muốn phát sinh bạo động.

"Tại sao ngươi nói biết thằng nhóc kia ở nơi nào?" Trác Vân trưởng lão chỉ vào Chu Vũ Hào co quắp trên mặt đất. Vừa tức vừa giận, chửi mắng xối xả một trận. Chỉ kém nói ra hai chữ "Đáng đời".

Chu Vũ Hào tràn đầy oan ức, hắn cảm giác miệng mình đúng là tiện, nhưng con vật nhỏ không thấy rõ dung mạo kia càng tiện, quá thiếu đạo đức rồi, làm sao ngươi không cần biết đúng sai liền đấm ta một cái, hỏi rõ ràng rồi đánh không được sao?!

Đồng thời, trong lòng hắn cũng rất ngờ vực, chính mình là thiên tài, làm sao lại bị một quyền của thằng nhóc đó đánh cho nở hoa đầy mặt, suýt chút nữa thì bất tỉnh đây? Cũng không kịp trách né. Chỉ là hắn ngại ngùng nói ra cái nghi vấn này, sợ mất mặt.

Không hề có người dẫn đầu, tự nhiên cũng sẽ không có chuyện diện bích ba năm, ông lão cầm hồ lô vỏ vàng vung tay áo trực tiếp rời đi.

"Các ngươi... Thực sự là tức chết ta!" Hùng Phi trưởng lão, Trác Vân trưởng lão rít gào đủ nửa canh giờ mới thu hồi "Khuyển Ma Công", căm giận rời đi.

Lúc phong ba dần tắt, nhóc tỳ nháy mắt với Thanh Phong đứng cách đó không xa, vẻ mặt tươi vui. xem tại TruyenFull.vn

Cái miệng nhỏ của Thanh Phong lập tức tròn như quả trứng, suýt chút nữa thì kêu lên, phong ba lớn như vậy là do một tay tiểu ca ca làm ra? Đây cũng quá đáng sợ rồi!

Một đám nam nữ trẻ tuổi chạy đến, đều khoảng trên hai mươi tuổi, đều đã tiến vào Bổ Thiên các hơn tám năm, thực lực kinh người. Bọn họ tới đây phụ trách khắc phục hậu quả, một bên giảng giải cho mọi người quy củ đồng môn không được đánh nhau, một bên phụ trách trị liệu cho người bị thương.

"Sư huynh, huynh biết hồ lô trên tay ông lão lúc nãy là bảo bối gì không, dùng thật tốt a, kết trái ở nơi nào thế?" Nhóc tỳ tới gần hỏi.

"Tiểu mập mạp, đệ thật là tò mò a, loại đồ vật này đệ cũng đừng nghĩ đến, còn hỏi từ nơi nào kết trái, lẽ nào đệ muốn đi hái một trái sao?" Một vị sư huynh rất hiền lành cười nói.

"Nếu thật là có loại hồ lô này, tự nhiên cũng đi hái một trái, thật sự dùng quá tốt." Nhóc tỳ nói ra làm vị sư huynh kia tức khắc im lặng.

Mấy vị sư tỷ xinh đẹp bên cạnh đều cười khẽ, lấy tay che miệng, một vị sư tỷ nói: "Tiểu mập mạp đừng nghĩ nữa, đó là chí bảo của Bổ Thiên các chúng ta, do Tế Linh kết ra, nhóc còn muốn đi hái nữa không?"

"A?" Nhóc tỳ giật nảy cả mình, nguyên lai Tế Linh của Bổ Thiên các là một giàn dây hồ lô, quá thần bí.

Phong ba ngừng lại, liên tiếp mấy ngày qua đi.

Không còn có người tìm Thanh Phong gây phiền phức, nó có thể an tâm tu hành, điều này làm cho nhóc tỳ yên tâm, sau đó nó chạy khắp nơi quen thuộc Bổ Thiên các.

Khu vực này thật sự vô cùng mênh mông, chỉ là nơi tu hành của đệ tử thì có mấy trăm ngọn Linh Sơn, mà trưởng lão, cao tầng thì càng là mỗi người chiếm cứ một ngọn Cổ Sơn hùng vĩ.

Ngoài ra, còn có rất nhiều vị trí bí ẩn, giống như Nguyên Thủy Đại Hoang, không cho đệ tử tới gần, càng rộng lớn hơn.

"Nơi đó chính là Thánh Viện a." Nhóc tỳ nhìn ra xa một mảnh mênh mông có sương mù hỗn độn cuộn trào mãnh liệt.

"Ồ, có một người!" Chính lúc này, nó cảm thấy kinh hãi, Thánh Viện được khí lành bao phủ, không cách nào nhìn rõ, chỉ có thể thấy một con đường dẫn tới phần cuối của hỗn độn.

Trên con đường đó, có một người thiếu niên, kiên định bước từng bước về phía trước, làm cho người có một loại cảm giác khó diễn tả bằng lời, giống như cùng trời đất giao hòa, hóa thành một thể, cộng hưởng cùng đại đạo.

Nhưng mà, tuy nhiên hắn vẫn đi trên con đường đó lại không cách nào đi đến cuối đường, con đường giống như không có tận cùng.

"Thạch Nghị." Nhóc tỳ khẽ nói.

Nó tin tưởng người kia nhất định chính là Thạch Nghị mạnh mẽ, trong số các sinh linh cùng tuổi thì hắn được xưng là tồn tại gần như thần.

"Hắn một mực bước đi, dường như đã đi rất nhiều ngày, nhưng trước sau vẫn không đi đến cuối đường." Nhóc tỳ suy nghĩ, Thượng Cổ Thánh Viện quả nhiên thần bí.

Nơi đó hoàn toàn mờ mịt, ngoại trừ một con đường, chỉ có hỗn độn, không biết thông hướng nơi nào, hiển nhiên Thạch Nghị một mực ở trên đường, nhìn như đang tiến lên, nhưng từ đầu đến cuối không có đi lên vài bước.

"Con đường này không đơn giản, chỉ đứng đây nhìn, mình liền cảm thấy một loại âm thanh của đại đạo nổ vang, hắn đi trên trên con đường đó, tuy rằng vẫn không có bước vào Thượng Cổ Thánh Viện, thế nhưng như vậy cũng có thể được lợi ích to lớn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.