Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1101: Tuyệt diễm



Ầm!

Mạnh Vân ra tay càng nặng hơn, lần nữa đẩy lùi mấy người đang vây mình, một trong đó còn phun ra đầy máu, bị thương rất nặng.

Rốt cuộc, bên trong sơn môn truyền đến tiếng ho khan và xuất hiện một vài người, trong đó có tu sĩ hết sức mạnh mẽ, phát ra khí tức kinh người.

"Mạnh Vân, sao tự làm khổ mình thế?" Có người mở miệng.

Lần này đến không ít người và chia làm mấy nhóm, trong các nhóm có một thanh niên tuổi còn trẻ, tóc xanh tung xõa ngồi xếp bằng ngay ngắn ở đó.

Có rất nhiều người đứng ở hai bên nên càng tôn lên vẻ siêu phàm nhập thánh của hắn.

"Lục Đà, hắn đã hiện thân rồi!" Có người kinh ngạc lên tiếng khiến vẻ huyên náo càng ầm ĩ hơn ngoài sơn môn, rất nhiều người ánh mắt tôn sùng nhìn tới.

Lục Đà, một thanh niên mạnh mẽ, ngồi xếp bằng ngay ngắn bên trên đạo đài trôi nổi ở không trung, xung quanh đều là những tinh anh của Thư viện.

Người này là một truyền kỳ, chưa từng thất bại bao giờ, mặc dù trông rất đẹp trai thế nhưng lúc lên tiếng lại ồm ồm dường như tiếng sâm, đủ khả năng đánh chết người đã tu ra tiên khí chứ đừng nói chỉ là những đại thần thông thật sự của hắn rồi, người này không thể địch lại được!

Hắn nắm giữ Thiên công cổ chân chính, hắn rất muốn bại một trận với những người cùng trang lứa với mình thế nhưng lại không thể thực hiện được, hắn đứng đầu cửu Thiên thập Địa, hiện giờ chân thân của hắn đã xuất hiện.

Mạnh Vân biến sắc, cứ thế rút đi!

Đứng trước mặt Lục Đà, dù mạnh mẽ như Mạnh Vân, đã tu ra hai luồng tiên khí cũng không hề xuất hiện chút chiến ý nào, hắn lập tức xoay người rời đi.

Mà vào lúc này, sơn môn mở ra đồng thời rất nhiều người xuất hiện, không chỉ riêng Lục Đà mà còn những nhân vật danh tiếng khác cũng đã tới.

"Các vị đệ tử nòng cốt đều đi ra rồi, là muốn tuyển người đi theo đó!" Có người kinh ngạc thốt lên, nơi này lập tức loạn cào cào.

Một đám người lao lên và nhằm về phía mấy người Lục Đà, ai cũng hi vọng mình sẽ biểu hiện sự kinh diễm cùng với tài năng trước mặt mấy người đó.

Thạch Hạo thấy vậy cũng chẳng biết nói gì hơn. Chỉ là việc tranh giành loại tiêu chuẩn này mà đã gay cấn như thế, có thể thấy được việc chọn lựa đệ tử chân truyền trước kia sẽ kịch liệt như thế nào.

Hắn nhẹ nhàng thở dài, cảm thấy chuyến đi này có chút khó khăn, Thư viện Thiên Thần lại từ chối mấy vị học sinh có tiềm lực mạnh mẽ, vả lại hắn cũng là người đến muộn cho nên sẽ bị từ chối?

Thạch Hạo nhíu mày, suy nghĩ chặp lâu.

Hắn cảm thấy bằng thiên tư và thực lực của mình hẳn có thể đi vào, Thư viện Thiên Thần không có lý do gì từ chối cả, nhưng khi nghĩ đến Nguyên Thanh muốn áp chế hắn mười năm, đày hắn vào Cổ quáng Thái sơ thì trong lòng hắn chợt cảm thấy chẳng thoải mái chút nào.

Có người đang nhằm vào hắn, mà tiếng nói lại rất có trọng lượng.

Ánh mắt Thạch Hạo lóe lên vẻ lạnh lẽo.

"Chí tôn trẻ tuổi của Phong tộc!" Đúng vào lúc này có người la lên khiến nơi đây càng thêm náo loạn hơn.

Lại thêm một nhóm người tựa như chòm sao quây quanh mặt trăng xuất hiện, một thanh niên đi giữa và được rất nhiều cao thủ vây quanh, hắn rất trẻ trung, tản ra khí hỗn độn.

Phong Hành Thiên!

Kỳ tài tu đạo mạnh nhất không biết bao nhiêu đời từ xưa tới nay của Phong tộc, được xem có thể sánh ngang với Thuỷ tổ, không kém gì Trường Sinh giả thời trẻ năm đó!

Tên tuổi hắn vang khắp cả cửu Thiên, là một trong những kỳ tài mạnh nhất!

Thạch Hạo khí tức nội liễm, hắn vừa liếc nhìn thì liền biết người này mạnh mẽ khủng khiếp, ẩn chứa thần lực kinh khủng, tuyệt đối là một nhân vật không tầm thường.

Cùng lúc đó, Phong Hành Thiên có cảm ứng và lộ vẻ nghi ngờ, liếc mắt nhìn về hướng này.

"Ồ, mau nhìn kìa, Yêu Nguyệt công chúa cũng tới rồi!"

Một đám nam tu hưng phấn rồi chạy nhanh về một hướng và nhìn chằm chằm một cô gái với ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, như là đang nhìn một khối trân bảo hiếm thấy.

Yêu Nguyệt công chúa là ai?

Thạch Hạo không biết, nên quay đầu nhìn về phía đó.

Một cô gái, gót sen uyển chuyển đạp lên ánh trăng đi tới, hiện tại là ban ngày nhưng trên người nàng lại được ánh trăng như mặt nước bao phủ, cực kỳ thánh khiết.

Nàng thân mang lụa mỏng, khuôn mặt mỹ lệ, nhã khiết hoàn mỹ, tựa như mộng như ảo, đôi mắt chớp chớp, làm người say mê.

Thạch Hạo thất kinh, không bàn về những thứ khác, chỉ riêng sức mạnh tinh thần đã tuyệt đối kinh người rồi, có thể ngạo thị người cùng thế hệ, trong khi chớp mắt là sẽ có từng luồng sức mạnh tinh thần hóa thành thực chất.

Đương nhiên, chỉ có Thiên nhãn mới có thể nhìn thấy, mắt thường như những người khác không thể nhận ra loại lực sức mạnh mạnh mẽ kia.

Quả nhiên, cô gái kia cũng có cảm giác, cảm thấy có một luồng sức mạnh tinh thần mạnh mẽ không kém gì mình thì không khỏi ngoái đầu tìm kiếm về nơi này.

Thạch Hạo đã thu lại khí thế, yên lặng nhìn, Thư viện Thiên Thần quả nhiên ngọa hổ tàng long, là một địa phương kinh người, hội tụ toàn bộ anh tài mạnh nhất cửu Thiên thập Địa.

"Yêu Nguyệt công chúa đến từ một Hoàng triều cổ xưa, cũng thuộc về Trường Sinh thế gia cổ xưa!" Có người nhỏ giọng nói ra thân phận của cô gái ấy.

Những người khác thở dài, quả nhiên lai lịch rất lớn.

Thế gian này, gia tộc và Hoàng triều do Trường Sinh giả khai sáng đều tuyệt đối là thế lực cao cấp nhất, không có bao nhiêu kẻ có thể sánh vai.

Rất rõ ràng, ở Thư viện Thiên Thần thì Yêu Nguyệt công chúa rất được người khác chú ý, không chỉ những tu sĩ ở bên ngoài mà cả những đệ tử chân truyền thì ánh mắt khi nhìn nàng cũng đầy nóng bỏng.

Sau đó, bầu không khí càng lúc càng náo nhiệt, theo đệ tử nòng cốt dồn dập xuất hiện đã gợi nên những làn sóng không ngừng lan rộng, nơi đây không thể yên tĩnh được.

"Ngươi lại đây!"

Lục Đà chỉ vào một cô gái mỹ lệ và đoan trang, phi thường xuất chúng, dáng vóc cao ráo, khi đi lộ vẻ yêu kiều thướt tha yểu điệu.

Điều này khiến một đám người kinh ngạc thốt lên, bởi vì đây là một vị công chúa đến từ một quốc gia cổ xưa rất nổi danh, tiếng tăm rất lớn.

Lập tức, có người ầm ĩ gợi lên vẻ nhốn nháo.

Đầu tiên vị công chúa này rất là kinh ngạc, sau đó là vui mừng hớn hở và nhanh chóng đi tới bên cạnh Lục Đà, trở thành người đi theo của hắn.

"Sẽ trở thành thị thiếp à?" Có người kỳ lạ nói.

"Ầm!"

Nơi này càng thêm sôi sục, rất nhiều người đều đồng thời ngóng về phía trước, nhìn chằm chằm nơi đó.

Chỉ là, Lục Đà hừ lạnh một tiếng, tất cả âm thanh ồn ào đều biến mất, khu vực này từ từ bình yên lặng lại.

Bởi vì tiếng hừ lạnh kia như một luồng sấm sét vang lên trong lòng mọi người, chấn cho hai tai của rất nhiều người đau nhức, thân thể lắc lư suýt chút nữa ngã chổng vó.

"Ồ, Yêu Nguyệt công chúa cũng đang tuyển người, nàng cần hai tên tôi tớ, còn cần một con cổ thú kéo xe!"

Tin tức truyền ra, một đám người chen chúc mà đi, dùng hết khả năng thể hiện bản thân.

"Trời ạ, kia không phải Bạch Hoành sao, nhân tài kiệt xuất một đời của tộc Bạch Hổ, có thể nói là chí tôn trẻ tuổi một phương, lại cam nguyện đi kéo xe!"

"Thật quá đáng mà, sao hắn lại đưa ra quyết định này chứ?!"

Tất cả xôn xao, nơi này rối loạn, rất nhiều người đều không thể tin được, nhìn chằm chằm về phía trước.

Bạch Hoành, một thanh niên anh tư bộc phát, áo trắng nho nhã, huyết thống cao quý, là một cường giả trẻ tuổi vô cùng nổi tiếng, lúc trước gần như đã trở thành đệ tử Thư viện Thiên Thần, chỉ là xảy ra một chút ngoài ý muốn nên mới không được tuyển chọn.

Hiện tại, hắn cười ôn hoà rồi chợt nhảy lên và hóa ra bản thể, một con hổ trắng uy mãnh hiện thân, cam nguyện làm thần thú kéo xe cho Yêu Nguyệt công chúa.

Đây tuyệt đối là một tin tức có sức bùng nổ, sẽ khiến người ta không bàn tán cũng không được, tất cả đều xôn xao.

"Điên rồi, tuyệt đối điên rồi!"

"Bạch Hoành là muốn làm gì, không để ý đến thân phận, chìm đắm trong trụy lạc, muốn hóa thành thú cưỡi, kéo xe cho người!?"

Yêu Nguyệt công chúa trở thành tiêu điểm vạn người chú ý, có tuấn kiệt trẻ tuổi tuyệt thế cam nguyện như vậy, đủ để chứng minh rằng mị lực của nàng lớn bao nhiêu.

Mãi đến khi kỳ tài một đời được mệnh danh có thể sánh vai Thuỷ tổ từ trước đến nay của Phong tộc là Phong Hành Thiên đứng cách đó không xa đi tới, muốn chọn người theo đuổi thì ánh mắt của mọi người mới hơi hơi dời đi.

Một vài cô gái xinh đẹp, còn có một ít thanh niên mạnh mẽ tự phụ tuôn về chỗ hắn, hi vọng được tuyển chọn.

Bỗng nhiên, cách đó không xa trở nên yên lặng, tựa như đường phố đang náo loạn lập tức ngừng lại, rất là đột ngột.

Nhưng rất nhanh nơi đó lại sôi trào.

"Tiểu thư Vương Hi đến rồi, cũng muốn tuyển người theo đuổi!"

Tin tức như sấm nổ khiến nơi này chấn động, tu sĩ khắp nơi ở ngoài sơn môn đều nhìn về hướng đó, lộ ra vẻ ước ao, hi vọng sẽ được nàng tuyển chọn.

"Minh châu óng ánh của Trường Sinh thế gia Vương tộc, tu ra ba luồng tiên khí, thực lực vô cùng mạnh mẽ, tuyệt diễm thiên hạ!"

Khi tiếng hô này truyền đến thì Thạch Hạo đã biết nàng là ai, Kim Cương trác trên đầu hắn chính là do người tộc này đeo vào ở Cổ quáng Thái sơ, chính là thu phục để làm tôi tớ cho cô gái này.

"Thật sự rất xinh đẹp, quốc sắc thiên hương!" Rất nhiều người thán phục, có chút mê say.

Tu vi đã đến cảnh giới như bọn họ, bình thường mà nói sắc đẹp rất khó mê hoặc tâm thần, trừ phi quá mức yêu diễm, hoặc tinh thần của chính mình tự rung động.

Rất rõ ràng, cô gái này bất kể là dung mạo hay vóc người, hoặc là tinh thần khí chất, cũng có thể coi là tuyệt đại giai nhân!

Trước đây khi Yêu Nguyệt công chúa xuất hiện thì liền gợi ra náo động, muôn người chú ý, sau khi tiểu thư Vương tộc xuất hiện cũng giống như thế, trở thành tiêu điểm lóa mắt nhất.

Quả thật nàng đang chọn tôi tớ nên rất chăm chú, con mắt mang theo ánh sáng kinh người, đảo qua từng người một, nhưng vẫn chưa lập tức tỏ thái độ.

Đột nhiên, nàng nhìn thấy Thạch Hạo, lập tức ngẩn ra, trong con ngươi xinh đẹp thần quang loé lên rồi biến mất, nhanh chóng đi về phía hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.