Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1107: Thu Hoàng huyết



Thạch Hạo xoay người tiến vào động phủ của Vương Hi, tìm tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm Tử Phủ dịch của mình.

Thứ này có sương mù năm màu tràn ra, tuy rằng không phải là tiên khí nhưng tuyệt đối không tầm thường.

"Đáng tiếc quá, không phải tiên khí." Hắn hơi không hài lòng.

Một đám người bĩu môi, Tử Phủ dịch đã sinh ra tiên khí sẽ kinh người cỡ nào chứ, không kém hơn Trường Sinh dược bao nhiêu, xưa giờ chỉ xuất hiện mấy lần mà thôi.

"Ta đánh với ngươi một trận!" Một con Xuyên Sơn Giáp màu bạc xuất hiện, hóa thành bản thể.

"Bớt lời lại, lấy bảo vật thần thánh ra trước đã, nếu không ta cũng chẳng có thời gian chơi đùa với ngươi." Thạch Hạo nói thẳng, chẳng nể nang gì cả.

Trong mắt đệ tử chính thức, không tu ra tiên khí thì cũng chỉ là 'thấp kém', cho dù Thạch Hạo đã chiến thắng nhưng rất nhiều người cho rằng hắn chỉ là ăn hên.

Vì vậy, sau khi hắn mở miệng khiến rất nhiều người không vui.

Dù sao thì hắn cũng chỉ là 'tôi tớ' trong mắt bọn họ, hiện giờ lại như chỉ điểm giang sơn, bò đầu cưỡi cổ khiến nhiều người khó chịu.

Vương Hi lại không cho là như thế, chỉ có mình nàng mới biết người trẻ tuổi này bất phàm cỡ nào, tuyệt đối không phải là thứ 'thấp kém', bởi vì hắn có hai luồng tiên khí.

Hơn nữa, khi nãy nàng cũng đã cẩn thận cảm ứng, tin chắc Thạch Hạo cũng không hề âm thầm dùng tiên khí gia cố bản thân, dưới tình huống không dùng tiên khí vẫn chiến thắng được đối thủ.

"Chỗ ta có một pháp khí cấp bậc chuẩn Giáo chủ!" Xuyên Sơn Giáp màu bạc cắn răng nói.

Từ lúc nào mà 'tôi tớ' trong thư viện lại dám lên mặt với đệ tử chính thức như hắn chứ? Khiến hắn cảm thấy đây là một loại sỉ nhục.

"Cẩn thận một chút!" Bên cạnh có người nhắc nhở, dù cho không phục thế nhưng rất nhiều người không thể không cảm thán trong lòng, người này rất đáng sợ, dùng thân thể không có tiên khí chiến thắng người vận dụng tiên khí, có thể xem như kinh tài tuyệt diễm!

"Đừng nói pháp khí chuẩn Giáo chủ, ngay cả chính phẩm cũng không được, ta chỉ cần các loại Thần dược, Hoàng huyết thôi, nếu không có thì tự rút lui đi." Thạch Hạo nói.

Loại giọng điệu và bộ dáng này quả thật khiến Xuyên Sơn Giáp và một đám người nghiến răng nghiến lợi.

"Chỗ ta có một ít Hoàng huyết, sẽ chiến với ngươi!" Xuyên Sơn Giáp quát lên, từ trong lồng ngực lôi ra một quả cầu thủy tinh to bằng nắm tay, bên trong phong ấn một giọt máu đỏ thẫm lấp lánh sáng ngời.

Trong thư viện này, chỉ có một số ít người như Lục Đà, Vương Hi, Phong Hành Thiên mới có tư cách tiến vào Huyết trì cùng tắm rửa Hoàng huyết với số lượng lớn. Những người khác, trừ khi có biểu hiện kinh ngời hoặc lập được công lao mới có thể đạt được.

"Đến đây!" Thạch Hạo cười ha hả, sáng mắt, trên người hắn cũng có một ít Hoàng huyết đoạt được khi trấn áp đám thiên tài ở Cổ quáng Thái sơ.

Hắn vẫn có ý định tiếp tục thu gom để tới một lúc cũng sẽ được tắm rửa Hoàng huyết một lần, để gột rửa thân thể, thực hiện một lần Niết Bàn lớn.

"Chết đi!" Xuyên Sơn Giáp màu bạc quát lên, một luồng tiên khí từ miệng bay ra bao phủ toàn thân rồi xông về phía trước.

"Đây là Thiết Đầu công?" Thạch Hạo chế nhạo, coi thần thuật trời ban của bộ tộc Xuyên Sơn Giáp là công pháp phàm tục bên đường.

Hư không nổ tung, con Xuyên Sơn Giáp kia quá nhanh, không phải xuyên qua núi đá mà là hư không, thân thể nó lắc lư như một con khủng long, điên cuồng bạo ngược và đầy mạnh mẽ nhanh chóng lao tơi, tựa như muốn xuyên thủng cả người Thạch Hạo.

Thạch Hạo nghiêng người lướt ngang, ngay lúc Xuyên Sơn Giáp vọt qua thì cái đuôi trắng bạc quất mạnh tới khiến cho hư không xuất hiện những vết nứt cùng với tiếng nổ vang rền.

Đồng thời, một loại pháp tắc không tên xuất hiện và tràn về phía Thạch Hạo hòng giam cầm hắn lại.

Ầm!

Trong chớp mắt, cả người Thạch Hạo phát sáng và thoát khỏi sự trói buộc, hắn tựa như một con mãnh thú ra khỏi hang tối, giơ tay nhấc chân đều có một loại sức mạnh mang tính áp bức, một tay đập mạnh xuống cái đuôi dài ấy.

"Đùng!"

Tiếng vang lảnh lót, bàn tay của hắn và cái đuôi của Xuyên Sơn Giáp đụng vào nhau khiến tia lửa tung tóe, còn có những gợn sóng phù văn và quy tắc chấn động cả hư không.

Mọi người biến sắc, Xuyên Sơn Giáp lấy thân thể mạnh mẽ để nổi danh ở trên đời này, bây giờ lại còn vận dụng cả tiên khí để tăng cường bản thân, ép người này phải lấy cứng chọi cứng, kết quả vẫn không làm gì được.

"Tên này hơi đáng sợ đấy, đi theo con đường thể tu tối cường ư?"

Có người suy đoán, cảm thấy kiêng nể vô cùng, hắn lại có thể chống đỡ trực diện với thân thể Xuyên Sơn Giáp đã được tiên khí tăng cường, thật đáng sợ quá mức!

Một tiếng gào vang lên, Xuyên Sơn Giáp tựa như một con quay phóng ra ánh sáng bạc chói mắt, toàn thân xoay tròn quét ngang tới.

Hư không bị xé nát, nó hóa thành một Ma thần chết chóc.

Trong tình huống này, dù có dùng tiên khí chống đỡ cũng phải chịu thiệt thòi, bởi vì Xuyên Sơn Giáp đã triển khai lĩnh vực mạnh mẽ nhất của mình, thân thể xoắn giết!

Hư không tựa như một bức tranh bị xé ra một cách thô bạo, và Thạch Hạo bị vây bên trong.

Keeng!

Chuyện khiến người ta kinh ngạc xảy ra, Thạch Hạo nắm tay thành quyền tựa như đang rèn thép, hắn đấm liên tục lên luồng sáng bạc kia còn bản thân lại bước theo bộ pháp hư ảo, quay quanh tấn công Xuyên Sơn Giáp.

"Hắn còn có thể phản công trực diện ư?"

"Không phải, đòn tấn công của hắn rất đúng trọng tâm, mỗi một đòn đều có thể trúng ngay giao điểm yếu ớt nhất của Xuyên Sơn Giáp!"

Mọi người lấy làm kinh hãi, hắn lại có thể nhìn thấu toàn bộ thủ đoạn và con đường vận chuyển cốt văn trong cơ thể Xuyên Sơn Giáp sao?

Quá chính xác, kiểu đánh này đã làm tan rã hiệu quả của những đòn tấn công cuồng bạo của Xuyên Sơn Giáp, khiến sức mạnh vừa mới xuất hiện trong cơ thể nó lập tức tán loạn, không thể ngưng tụ kịp lúc được.

Điều này thật quá kinh người, không sử dụng bảo thuật tuyệt thế, chỉ bằng vào thủ pháp đơn giản tấn công Xuyên Sơn Giáp liền khiến cho nó đau không thể ta, pháp lực toàn thân bị hạn chế.

Quan trọng nhất chính là hắn dùng tay không đánh tan tiên khí!

Thấy cảnh này, mọi người đều hít vào một hơi lạnh, sự hiểu biết về chiến đấu của tên này quá mạnh mẽ rồi, biết rõ toàn bộ động tác của Xuyên Sơn Giáp rồi dùng kỹ xảo chiến đấu xuất thần nhập hóa để phá giải.

"Ầm!"

Thạch Hạo liên tục ra đòn nặng, đánh cho Xuyên Sơn Giáp bay ngang, dùng quyền ấn đáng sợ đấm liên tục vào vảy giáp dày đặc khiến cho máu tươi đầm đìa.

Xuyên Sơn Giáp kêu thảm thiết, dùng một tia tiên khí bảo vệ thân thể khi rơi xuống đất, ngã nhào trong vũng máu, bị thương nặng.

"Cảm ơn nhé, ta thật sự rất cần loại Hoàng huyết này." Thạch Hạo nhẹ nhàng hạ xuống, chẳng nhìn ra chút điên cuồng hoang dã vừa nãy đâu cả, hắn nhặt lấy quả cầu thủy tinh phong ấn Hoàng huyết này.

"Còn ai muốn tỉ thí nữa không?" Thạch Hạo nhìn về phía đám người, nở nụ cười hết sức ngây thơ, nói: "Nói rõ trước nhé, bắt đầu từ bây giờ chỉ lấy Hoàng huyết, không lấy những thiên tài địa bảo khác."

Cái tên điên này, cả đám người muốn xông qua đè hắn xuống đập một trận, sau đó quăng hắn xuống giếng U Minh phía sau núi, áp chế hắn trăm năm.

Bởi vì tên này quá kiêu ngạo, dám giở giọng như vậy. Rất nhiều người cố gắng kìm nén lại, dù sao thì hắn cũng là tôi tớ của Vương Hi.

Đương nhiên cũng có người không tin hắn sẽ may mắn hoài nên tiếp tục ra tay, kết quả Thạch Hạo hài lòng được thêm một giọt máu Chân Hoàng.

Tuy không cam lòng nhưng chẳng mấy ai dám ra tay nữa, gặp phải một tên yêu nghiệt, không tu thành tiên khí lại có thể đàn áp bọn họ.

Sau đó, Vương Hi lên tiếng đồng thời phóng thích uy thế đáng sợ mới làm cho những người này câm như hến và nhao nhao bỏ chạy.

Đương nhiên, chuyện này chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng như vậy, một đợt sóng gió bắt đầu mở màn.

Vương Hi nổi tiếng cả cửu Thiên, tu thành ba luồng tiên khí, có tiên tư vô địch, không một ai dám đùa bỡn trước mặt nàng, thế nhưng cái tên người đi theo của nàng, chính xác phải nói là đạo hữu mà nàng mời tới lại vô cùng đáng ghét.

Những người lúc trước không địch lại không có nghĩa là bên trong thư viện không có cao thủ. Thực tế thì cao thủ thật sự đều đang bế quan, lúc này bắt đầu có người đi mời những người này ra tay.

"Không cần mời tới những người tu thành hai luồng tiên khí, chỉ cần mấy người như Nhiễm Long, Ma Cưu ra tay là được, chỉ cần một luồng tiên khí cũng có thể đập bần dập hắn rồi!"

Mấy người mà bọn họ nhắc tới đều đang bế quan, khó có thể tham chiến.

Thế nhưng vẫn có một vài người được mời tới, chỉ đích danh muốn đánh Thạch Hạo, quả thực náo động ầm ĩ.

Thạch Hạo rất cương quyết, không mang Hoàng huyết đến thì không thèm đánh, một đám người tức tối tới tái mặt, vì muốn đánh với hắn một trận nên không thể không đi mượn Hoàng huyết.

Đương nhiên bọn họ cũng đưa ra yêu cầu, nếu Thạch Hạo thất bại thì cũng phải giao ra Hoàng huyết hoặc Tử Phủ dịch trong tay.

Kết quả... những người này thua vẫn hoàn thua, liên tục nếm mùi thất bại.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi Thạch Hạo thắng được sáu giọt Chân Huyết, khiến những người kia đau lòng không thôi, vô cùng ủ rũ.

"Tức quá đi, chúng ta lại không bằng cả một tên tôi tớ của Vương Hi là sao?!" Có người nói, sắc mặt khó coi cùng với vẻ tái nhợt.

Bọn họ đều là kiệt xuất trong tộc, được xem là cao thủ trẻ tuổi mạnh nhất một phương, khi tiến vào thư viện Thiên Thần bị đám người Lục Đà, Yêu Nguyệt công chúa, Vương Hi đè ép cũng không đáng nói làm gì.

Hiện giờ, ngay cả một người đi theo của Vương Hi cũng không sánh nổi, quả là một loại đả kích, khiến rất nhiều người sinh ra cảm giác thất bại.

Còn Thạch Hạo thì đã sở hữu gần mười giọt Hoàng huyết, một lò Tử Phủ dịch nên rất hài lòng, tiếp tục nghĩ cách thắng thêm một ít thiên tài địa bảo rồi bế quan tu hành.

Vương Hi vô cùng kinh ngạc, sau khi tên này tới đây thì cứ tự nhiên như không, chẳng chút xa lạ, đến nay đều tu hành trong động phủ của nàng, không chút khách sáo gì.

Điều này làm cho Trần Nặc, Tô Lan đều hoàn toàn không biết nói gì và cũng rất bất mãn, bình thường bọn họ đều phải tu hành trên ngọn núi của riêng mình, không dám tùy tiện bước chân vào động phủ này.

Mà người này chẳng có chút tự giác nào cả.

"Thực lực của ngươi không tồi, cố gắng nâng cao tu vi, qua thời gian ngắn nữa hãy theo ta chiến đấu." Vương Hi nói với Thạch Hạo.

Thạch Hạo không có tâm tư nào đi chiến đấu với nàng, nói chuyện qua loa vài câu thế nhưng lại chợt giật mình.

"Chiến trường Tiên gia á?" Hắn rất giật mình.

"Ngươi nói, các cao thủ khác như Lục Đà, Phong Hành Thiên cũng dẫn người theo à?" Thạch Hạo xoay chuyển ý nghĩ, có nên đến đó giết vài người hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.