Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1121: Cung điện dưới lòng đất



Vực sâu to lớn, sau khi trải qua cuộc chiến đấu thì bốn vách tường càng đổ nát, càng lúc càng rộng lớn.

Cung điện bên dưới lòng đất này rất rộng rãi, từng mảng kiến trúc đan xen, cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu năm tháng thế nhưng chúng vẫn sừng sững như trước.

Phong Hành Thiên là người đầu tiên xông vào trong cung điện này.

Vượt qua dự liệu của mọi người là, hắn cũng không hề gặp phải bất luận phù văn đáng sợ nào cả, tất cả mọi người đều thuận lợi đi vào, không có nguy cơ bất ngờ nào xảy ra.

Một cây cổ thụ xanh biếc tựa như được tạc từ ngọc xanh đang sinh trưởng nơi đó, bất kể là lá hay là thân hay là rễ đều có màu xanh biếc, tràn ngập sức sống.

Từ khi tới khu chiến trường cổ này thì toàn bộ đều là màu đỏ nâu, mặt đất khô cằn và lạnh lẽo chẳng chút sức sống nào, không nghĩ rằng ở trong lòng đất này lại có thể nhìn thấy một cây thực vật như vậy.

"Ồ?" Thạch Hạo vừa mới tiến vào trong cung điện dưới lòng đất này thì chợt cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì thực vật nơi đây rất um tùm, có chút kỳ lạ.

Tự hình thành một giới!

Đây là một tiểu thiên thế giới, cũng không phải chỉ là một tòa cung điện mờ mịt bình thường lúc trước, sau khi đi vào trong thì cảnh vật sẽ thay đổi hoàn toàn.

Cây cối rất nhiều, thế cao tươi tốt.

Những kiến trúc cổ xưa của cung điện bên dưới lòng đất vừa thấy trước kia đều lấp ló bên trong đám thực vật rậm rạp này, gần như bị rừng cây nơi đây che khuất.

"Ầm!"

Khí đen cuộn trào, Phong Hành Thiên xuất thủ, một ma quyền đen nhánh công kích về Thạch Hạo nhằm ngăn chặn đường tiến lên.

Nhưng, rõ ràng khó có thể gây nên sát thương được, người ở cấp độ này một khi chiến đấu thì trong thời gian ngắn rất khó phân thắng bại.

"Ta không cam lòng, ngươi có dám một đấu một với ta không?" Phong Hành Thiên nói lớn.

"Một đấu một thì ngươi cũng chẳng phải là đối thủ của ta!' Thạch Hạo nói.

"Nực cười, một đấu một thì dù giết chết ngươi cũng chẳng tốn chút sức lực nào." Phong Hành Thiên trả lời.

Khóe miệng của Thạch Hạo hơi nhếch lên rồi lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Khá lắm, nơi đây cũng chỉ có hai chúng ta mà thôi, thích thì ngươi cứ thử một lần xem sao."

Tiếng cười như chuông ngân truyền tới, Yêu Nguyệt công chúa gật đầu, nói: "Nếu các ngươi đã muốn quyết chiến nơi này thì hai chúng ta tuyệt không nhúng tay vào!"

Trong khi lên tiếng thì nàng nhanh chóng tiến về phía sâu trong cung điện, thăm dò cẩn thận khu rừng cổ thụ rậm rạp kia.

Huyền Côn cũng cất bước thâm nhập vào trong cung điện dưới lòng đất này để tìm kiếm tiên duyên của riêng mình.

Phong Hành thiên giơ tay kết ra pháp ấn thần bí, khí đen ngòm không còn nữa mà thay vào đó là gió lớn cuồn cuộn, cái tên Phong tộc rất có ý nghĩa.

Thổ, Hỏa, Phong, Thủy, trong bốn loại nguyên tố này thì sức mạnh của nguyên tố Phong chính là chỗ dựa cơ bản nhất của bọn họ, không chỉ có bảo thuật kinh thế mà còn có thể sáng tạo ra một loại Thiên công cổ!

Chỉ trong nháy mắt thì cả cung điện đều vang lên tiếng gió thổi tựa như là thiên lôi nổ tung, cảnh tượng vô cùng kinh người, từ xa nhìn lại thì tựa như hàng loạt ngôi sao xuất hiện rồi bị gió lớn cuốn lấy và trấn áp về phía Thạch Hạo.

Là dị tượng!

Phong Hành Thiên không cách nào có thể cuốn lấy những ngôi sao trên trời được, thế nhưng dị tượng này cũng không phải là không có căn cứ, năm xưa lão tổ tông của bọn họ đã từng làm được, những ngôi sao trong chư thiên đều có thể dùng gió lớn cuốn xuống chỉ trong nháy mắt.

Hiện tại đủ để chứng minh sự đáng sợ của cường giả tộc này rồi!

Xoẹt!

Đột nhiên, một luồng ánh trăng từ xa quét thẳng tới Phong Hành Thiên, Yêu Nguyệt đã xuất thủ.

Cũng trong lúc đó, Huyền Côn hét lớn một tiếng, triển khai đại pháp, khí tức màu vàng đất tràn ngập, một luồng sức mạnh to lớn đánh thẳng về phía Phong Hành Thiên.

Hai người nói rằng sẽ không nhúng tay vào, hoàn toàn là giả.

Bọn họ muốn diệt trừ Phong Hành Thiên ngay lập tức!

"Biết chắc các ngươi sẽ không tuân thủ lời hứa rồi mà." Phong Hành Thiên lạnh lùng nói.

"Hạng ngươi như ngươi thì cần gì phải giữ lời chứ?" Huyền Côn lạnh lùng nói, trong lúc hắn dưỡng thương thì lại bị đối phương đánh lén suýt chết, cho nên trong lòng chắc chắn mang mối thù cực lớn.

Ngay cả Yêu Nguyệt, chỉ đơn thuần là cảm thấy Phong Hành Thiên có uy hiếp quá lớn, bởi vì hắn không chỉ nắm giữ truyền thừa của Phong tộc, mà còn nắm giữ một loại Thiên công cổ đen tối nào đó rất nguy hiểm.

"Chém giết bắt đầu!" Phong Hành Thiên quát lên, bên trong cơn gió mạnh thì khói đen che kín cả đất trời và bao phủ lấy nơi đây lại.

Thân hình của hắn cứ thế biến mất khỏi nơi đấy.

Mà trong chớp mắt nơi đây trở nên tối tăm, không còn thấy được bất cứ thứ gì nữa.

Ba người đều mở ra Thiên nhãn cẩn thận quan sát, thiên phú siêu tuyệt như bọn họ đều đã tu ra ba luồng thiên khí thì ắt hẳn sẽ có thể mở ra Thiên nhãn.

Nhưng, dù cho có mở ra Thiên nhãn thì vẫn cảm thấy đầy tối tăm, thậm chí ngay cả như thần giác cũng chịu phải ảnh hưởng nặng nề.

Hắc Ám thiên công kết hợp với sức mạnh bản nguyên của Phong tộc đã hình thành nên hiệu quả vô cùng kỳ lạ, hai loại cổ pháp hỗ trợ lẫn nhau càng nâng cao vẻ đáng sợ.

Keeeng!

Trong nháy mắt, một thanh chiến mâu màu đen đâm tới suýt nữa thì đã tạo nên một vết thương nơi eo của Huyền Côn, lúc này hắn đánh ra một chưởng ngăn cản thì mới tránh thoát được một kiếp.

Vù!

Trong tiếng gió vù vù chợt có tiếng kêu run rẩy truyền tới, một bóng người u tối với tốc độ cực nhanh giết về phía Yêu Nguyệt công chúa, hai bên giao phong đầy kịch liệt, liều mạng tranh đấu.

Một lát sau, hai bên tách ra, Yêu Nguyệt công chúa sớm đã bị trọng thương khi giao đấu với bốn đại cao thủ, cho nên lúc này lồng ngực phập phồng tựa như rất vất vả, dù sao trên người nàng vẫn mang thương thế.

"Rầm!"

Tiếng vang lớn truyền tới bên tai Thạch Hạo, đâu đâu cũng là màn đêm u tối, Phong Hành Thiên bắt đầu xuất thủ với hắn trong màn đêm này, chính là săn giết trong bóng tối.

Chỉ là Thạch Hạo phản ứng rất nhanh, chỉ trong nháy mắt liền tạo ra Động thiên duy nhất giam cầm tất cả, tiếp đó xuất thủ một cách điên cuồng quấn chặt lấy bóng đen ấy, triển khai cuộc chém giết kịch liệt nhất.

Trên vực sâu tự nhiên đã tới không ít người, trước kia bọn họ sớm đã nhìn thấy được tòa cung điện mơ hồ bên dưới lòng đất rồi.

Vào lúc này, mọi người không sao kiềm chế được nữa nên nhao nhao lao xuống, ai cũng muốn thám hiểm và hi vọng sẽ đạt được truyền thừa Tiên đạo.

Chỉ là, những người này vừa mới đi vào, vừa mới thâm nhập vào trong vị trí tiểu thiên thế giới của tòa cung điện kia thì chợt cảm thấy sợ hãi cùng với vẻ ngột ngạt vô cùng.

Phụt!

Mấy người bước vào vừa mới lên tiếng thì lập thức hóa thành thịt nát, ngay cả lên tiếng hét thảm cũng không kịp, cứ thế bị gió lớn thổi tan.

Nên biết, bọn họ đều là đệ tử chính thức cả, thế nhưng sau khi tiến vào trong tiểu thiên thế giới của cung điện này thì liền bị tràng vực của Phong Hành Thiên diệt sạch.

Có thể tưởng tượng được mức độ kịch liệt trong giao đấu của mấy đại cao thủ này, người ngoài vừa mới đi vào chiến trường của bọn họ thì đã lập tức gặp phải thảm họa như vậy.

Tiếp theo lại có mấy người đi vào và cũng không thể thoát khỏi tai ương, dưới những bảo thuật mà các đại cao thủ thi truyển thì bọn họ đã hóa thành những mảnh vụn.

Cũng may là, Bảo mệnh phù của bọn họ đã phát huy tác dụng, chúng hấp thu tinh huyết rồi những cốt phù đó phóng tít lên trời cao và chạy khỏi nơi này.

Những người đứng trên vực sâu thấy thế thì đều biến sắc, những cốt phù này đều được các trưởng lão ban tặng, thứ này dùng để bảo mệnh thế nhưng không nghĩ rằng mọi người vừa mới đi xuống thì đã gặp ngay bất trắc ấy.

Nếu không phải có thứ cốt phù này thì những người đó chắc chắn hình thần đều diệt, hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian.

"Trời ơi, đã xảy ra chuyện gì thế, ngay cả đệ tử chính thức của thư viện cũng bị chém giết ngay tức thì ư? Thật là đáng sợ!''

"Các ngươi có nghe thấy gì không, bên dưới vang lên tiếng gió rít gào, chắc chắn là con cưng của trời trong Phong tộc đang phát uy!"

"À, thế nhưng địch thủ của hắn là người như thế nào, ấy vậy có thể đánh hắn bị thương, không biết giờ ra sao rồi."

Bên trên vực sâu mọi người bàn tán xôn xao, tràn ngập vẻ chờ mong, rất muốn biết đến cùng là ai mạnh ai yếu.

Bên trong cung điện dưới lòng dất, khu tiểu thiên thế giới này không tính là nhỏ, thảm thực vật um tùm, cổ mộc che kín trời.

Lúc này, bên trong bóng đêm chính là cuộc chiến đầy gây cấn, đám người Thạch Hạo thi thoảng sẽ va chạm với nhau thế nhưng cũng không phải chiến đấu dây dưa gì cả, tựa như là săn giết, tìm kiếm đối thủ của nhau.

Việc này càng nguy hiểm hơn, bởi vì một khi không chú ý thì sẽ bị người khác giết chết.

Yêu Nguyệt, Huyền Côn, Thạch Hạo, Phong Hành Thiên, thần kinh của bọn họ không ngừng phát huy tối đa, không dám để xảy ra chút bất cẩn nào.

Thạch Hạo xuất thủ kết thành Lục Đạo Luân Hồi ấn, lần này hắn hóa thành một loại áo nghĩa kỳ dị, hình thành nên một hố đen ngòm trước người tựa như là lối vào của sáu thế giới vậy.

Tiếng gió vù vù đủ đánh nát thần ma, chém lìa nhật nguyệt, thế nhưng lần này lại mất đi hiệu lực, đại pháp mà Phong Hành Thiên khống chế không hề phát huy ra tác dụng vốn có.

Bởi vì, vô tận gió lớn đều bị sáu cái hố đen kia hút sạch.

"Phụt!"

Vào lúc này, Thạch Hạo theo tới rồi đấm xuống một quyền, đất rung núi chuyển, cú đấm này mạnh mẽ đến mức chấn cho cánh tay của Phong Hành Thiên tê rần, thân thể lảo đảo, miệng không ngừng ói máu.

Lục Đạo Luân Hồi diễn biến ra sáu cái hố đen tựa như là cánh cửa dẫn vào sáu thế giới, chúng xoay tròn quanh nhau, quấn chặt lấy nhau, thần bí khó lường.

Bọn họ vừa tranh đấu vừa xông vào nơi sâu trong cung điện này, ven đường đi nhìn thấy rất nhiều kỳ cảnh.

Máu tươi văng tung tóe, chém giết không ngừng, đám người không một ai lên tiếng, tựa như đang chiến đấu trong câm lặng vậy, không ngừng bị thương, không ngừng tiến tới chỗ cần tới.

Một vệt thần quang lóe lên, không ngờ lại là một cây thần dược đang bỏ chạy vào sâu trong đất bùn.

Tiếp theo, bọn họ nhìn thấy một cái ao lượn lờ đầy linh khí mịt mờ, lẽ nào đây chính là nơi chôn thân của sinh linh không đầu kia?

"Hãy giết Phong Hành Thiên trước đã!" Yêu Nguyệt công chúa đề xuất.

"Có thể!" Thạch Hạo gật đầu, tựa như đang nói chuyện chẳng hề liên quan tới mình.

Huyền Côn cũng gia nhập theo, cả ba cùng vây chặt lấy Phong Hành Thiên hòng giết cho bằng được.

"Hả, cái ao đó sao lại bốc lên cả tiên khí nữa chứ?"

Đột nhiên bốn người giật nảy mình, chiếc ao rất tầm thường thế nhưng trong làn linh khí đang bốc lên kia lại ẩn chứa chút tiên khí, việc này làm cho người khác vừa ngạc nhiên mà cũng vừa mừng rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.