Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1158: Bước đầu hình thành mâu thuẫn



"Ngươi. . ." Tuy rằng thân thể người kia bị chấn thành hai đoạn nhưng vẫn còn sống, lúc này sắc mặt tái nhợt, vừa hãi vừa sợ, thân người lạnh run.

Hắn rất muốn hét to và cũng muốn chửi bới thế nhưng lại không dám, sợ cái tên giống như Ma Vương này sẽ giết chết mình, nhưng cũng không cam tâm bị như thế này.

Hắn biết người này rất mạnh, đang có lời đồn cho rằng hắn đã giết Tam Đầu vương, tuy rằng xác suất không lớn và phần lớn là do Mạc Đạo giết chết, nhưng cũng đủ để chứng minh sự bất phàm của người này.

Chỉ là có điều, dù sao trên đầu người này đang đeo Kim Cương trác, cả đời này nhất định sẽ bị Vương gia sai khiến, căn bản không thể nào phản kháng được, bởi vì đối phương chỉ cần hơi vận dụng là đã có thể cưỡng ép giết chết nguyên thần của hắn!

Không phải người nào cũng có thể được đội Kim Cương trác, chỉ có anh tài, chỉ có nhân kiệt mạnh mẽ mới đáng giá để Vương gia vận dụng thủ đoạn như này, một khi đội lên thì trừ phi là người thuộc Vương gia bằng không căn bản không thể tháo ra được.

Vì lẽ đó, người này không sợ hãi mà còn nổi giận nơi đó.

"Ngươi là người của Vương gia à?" Thạch Hạo hỏi, từng bước ép tới, ánh mắt lạnh lẽo, kẻ này lại dám khinh thường xem hắn là một tên người hầu, đáng chém.

"Ngươi. . . chớ làm ẩu!" Người nằm trên đất tuy rằng ngoài mạnh nhưng trong lòng lại rất yếu nên tràn đầy sợ hãi, tên khốn này làm việc dứt khoát, luồng sát ý đó khiến cả người hắn phát run.

"Ẩu tả gì, thứ như ngươi mà cũng dám uy hiếp ta? !" Thạch Hạo bước đến gần rồi đạp một chân lên trên lồng ngực của hắn, hơi hơi dùng sức một chút lập tức xương ngực vang lên ken két, bất cứ lúc nào cũng sẽ nát bấy hoàn toàn.

Trong miệng người này không ngừng chảy máu, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm, hét lớn: "Có chuyện gì thì từ từ hẳn nói!"

"Nói!" Thạch Hạo mở miệng, chỉ có một chữ, ai cũng biết hắn đang bức cung, hỏi hắn có phải là người Vương gia hay không, chẳng hề cho chút mặt mũi nào.

Tất cả mọi người đều thở dài, người này không phải học sinh của Thư viện Thiên Thần, chỉ là một người đi theo mà sao lại mạnh mẽ như thế chứ? Thực sự có chút biến thái.

Mà lúc này, mọi người cũng nhận thấy được vẻ lộ liễu của người Vương gia, khả năng đã đá vào tấm sắt rồi!

"Ta đoán rằng, hắn không phải người của Vương gia đâu, chỉ có chút liên quan mà thôi." Rốt cục cũng có người mở miệng khuyên nhủ, rất sợ Thạch Hạo phát cuồng.

"Hóa ra chỉ là một con cá tạp nham!" Thạch Hạo lạnh lẽo âm trầm nói, trong tiếng bốp là một cước vung tới, nửa thân trên của người này nổ tung trong hư không.

"A... " Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn không có chết, một đầu lâu còn sót lại bay ra ngoài và không ngừng rên rỉ.

Sau khi thực lực đến cảnh giới Thiên Thần là có thể khôi phục lại thân thể, tuy hắn bị thương nặng, nguyên khí hao tổn vô cùng nghiêm trọng nhưng vẫn có thể sống sót.

Mọi người biết, bình thường mà nói khi ở trước mặt mọi người sẽ không giết người bừa bãi, nguyên nhân vì nơi này có trưởng lão bên trong thư viện đang âm thầm quan sát.

"Hì hì..." Yêu Nguyệt công chúa xuất hiện rồi vỗ vỗ tay, khuôn mặt rạng rỡ, nói: "Có quyết đoán, nên như vậy, người của Vương gia rất quá đáng mà, đạo huynh nếu không ngại thì hãy lại đây một lát, chúng ta giúp ngươi nghĩ cách tháo bỏ Kim Cương trác."

Gia tộc của nàng và Vương gia không hề hòa thuận, không ngừng chống phá lẫn nhau.

Nhưng mà vào lúc này, trên tế đàn chợt sáng lên màn hào quang, Vương Hi xuất hiện, nàng cũng đã trở về và lúc đi về phía này thì nhíu mày khi thấy cảnh đó.

Bởi vì nàng biết, cái người chỉ còn sót lại đầu lâu kia là thiên tài của một gia tộc có quan hệ mật thiết với Vương gia, vậy mà suýt chút nữa đã bị Thạch Hạo giết chết.

Nàng là một người thông minh nên không có nói gì ngay, chỉ là không ngừng quan sát đồng thời có không ít người quan sát thần sắc của nàng.

Người tụ tập ở nơi này càng lúc càng nhiều, mấy tên đầu têu không ngừng kêu la thảm thiết, bọn họ bị Mạc Đạo trừng trị tới gần chết và đang cướp sạch những thứ mà bọn họ thu hoạch được.

"Đạo huynh sao thế, phát sinh lúc nào, vì sao lại ra tay nặng như vậy?" Cuối cùng, Vương Hi mở lời hỏi thăm Thạch Hạo.

Dù sao, người kia có quan hệ rất lớn với Vương gia.

"Đạo huynh, cần gì như vậy, lấy thiên tư của ngươi thì ở đâu mà chẳng được chứ, Yêu Nguyệt ta chính thức mời ngươi." Yêu Nguyệt công chúa mở miệng mang theo ý cười, e sợ thiên hạ không loạn.

"Không có gì." Thạch Hạo nhẹ như mây gió làm cho rất nhiều người kinh ngạc, hắn bình tĩnh và không nói thêm gì nữa.

Lần này, đám người kia đều có thu hoạch khổng lồ, mỗi người sau khi trải qua lữ trình thần dị đều có thể nói là thắng lợi trở về.

Tuy nhiên, lúc Mạc Đạo đang vơ vét chiến lợi phẩm thì thầm lắc đầu thở dài, bởi vì những người này đã được thoát thai hoán cốt, công lực tiến bộ lớn lao, cơ duyên kinh người.

Đáng tiếc chính là, những vận may này đều là bị tiêu hao một lần, chẳng hạn như có người đã nuốt vào phần còn lại của tiên dược nên không thể nào bắt ói ra được, có người ngâm trong huyết dịch mỏng manh do tiên thú lưu lại, thân thể đã mạnh mẽ hơn, nhưng cũng không thể nào ép chân huyết ra được.

Mạc Đạo đố kị, tựa như muốn nổi điên, những thứ đó mặc dù là phần sót lại cùng với cổ huyết mỏng manh, nhưng dù sao lai lịch kinh người, ấy vậy hắn và Thạch Hạo không thể nào đạt được.

Thạch Hạo ở bên nhìn hắn ra tay, tiến hành cái gọi là 'trao đổi', khóe miệng không khỏi co giật, cực kỳ tiếc nuối.

"Cái gì, ngươi đã nhìn thấy bất diệt tiên đan? !" Khi biết tin tức này thì Mạc Đạo tóm chặt cổ áo người nọ, nhấc cả người hắn lên.

Người ở đây đều ồ lên, từng người đều người sôi máu và muốn giết ngay lại, bất diệt tiên đan cũng chính là đại dược Tiên Đạo, nếu có thể ăn thì sẽ chứng được đạo bất tử.

Ai không đỏ mắt, ai không đố kị?

Mấy người hô hấp dồn dập nhìn chằm chằm và muốn vồ bắt người này, nếu hắn đã ăn bất diệt tiên đan thì bọn họ cũng không ngại luyện hắn thành thuốc một lần nữa.

"Ta chỉ nhìn thoáng qua, nó có sinh mệnh nên vút nhanh trong không trung mang theo hương thơm ngát, và rất giống ghi chép trong sách cổ, nó có thể phi thiên độn địa." Người kia cười khổ giải thích.

Hắn phát hiện một lò luyện đan, trong lò chỉ còn xuất hiện một ít tro tàn, cho dù chỉ là phần tro cặn nhưng khi ăn vào thì hiệu quả cực kỳ kinh người, thân thể bay bổng và hoàn thành xong một lần lột xác.

Rất đáng tiếc chính là, bên trong bột thuốc vốn ẩn giấu một viên bất diệt tiên đan, trong lúc hắn ra tay thì bên trong lò luyện đan chợt toả ra hào quang sáng rực, cùng lúc viên đan dược bay vút lên trời cao rồi biến mất.

"Ta hối hận muốn chết đây nè, đúng ra vừa tới nơi thì phải đậy miệng lò lại, nếu không ta đã đạt được rồi!" Giờ nghĩ lại hắn vẫn cảm thấy đầy tức giận.

Hắn muốn mang lò luyện đan về đây nhưng không cách nào thu lại được.

"Ài!" Đừng nói Mạc Đạo và Thạch Hạo, ngay cả những người khác cũng đều thở dài, chỉ có thể lắc đầu, không có cách nào.

Mạc Đạo không ngừng 'trao đổi', dù sao mọi người đều đã bị hắn đánh tả tơi nên không ngừng hỏi thăm từng người, lúc này sắc mặt hắn trở nên đỏ bừng, là do kích động và tiếc nuối tạo nên.

Đương nhiên, thu hoạch cũng có.

"Kinh thư bằng ngọc thạch!"

Khi một bộ kinh thư màu tím xuất hiện thì khiến Thạch Hạo thay đổi sắc mặt, lập tức vọt tới.

Quyển ngọc thạch phát sáng, khói tím mịt mờ bốc hơi, vô cùng thánh khiết, trong sách ngọc phát ra tiếng kinh văn như có như không.

Thạch Hạo làm sao không kinh ngạc được chứ, bởi vì khu di địa Tiên cổ kia được mở ra thông qua cánh hoa Tiên đạo vào thời điểm thiên tài Ba ngàn châu đại chiến, vận may cuối cùng chính là kinh thư bằng ngọc tạch

Đương nhiên, chỗ đó không hề ít kinh văn bằng ngọc thạch, có đến mấy chục bộ, mỗi một bộ đều được chôn trong một cỗ quan tài cổ.

Nhưng mà thật sự mang ra được lại không có mấy bộ, ít có người có thể thành công!

Dù là Thạch Hạo thì lúc đó cũng không nhận được tự tán thành của sách cổ, phải dùng thủ đoạn và sức mạnh mới nắm giữ một bộ.

Lúc này, ở đây lại nhìn thấy một bộ kinh thư bằng ngọc thạch tương tự.

Mà thứ này cũng chưa hết, sau khi Mạc Đạo ra tay cướp đoạt đến cuối cùng thì lại xuất hiện thêm một bộ kinh thư bằng ngọc thạch nữa, thoáng cái đã là hai bộ rồi.

Điều này làm cho Thạch Hạo hít vào một hơi lạnh, nơi này chỉ là một số ít người, nếu tất cả những người trở về kia đều lấy ra chiến lợi phẩm của mình, nói không chừng còn có thể xuất hiện thêm mấy bộ nữa.

"Kinh thư Tiên Đạo à? Thoáng cái xuất thế hai bộ luôn, ha ha... thật là tin vui ngập trời!"

Tiếng cười lớn truyền đến, mấy ông lão xuất hiện và cùng nhau đi tới, bọn cũng không thể ngồi yên được nữa, từ trong bóng tối xuất hiện.

Lúc này, Thạch Hạo và Mạc Đạo mỗi người cầm một bộ, sắc mặt liên tục thay đổi nhìn chằm chằm những người kia, vật mới vừa cầm vào tay sao cam lòng đưa cho người khác chứ.

Kinh thư trong tay Thạch Hạo lấp lánh ánh tím, lần này cũng không hề giống như ở Ba ngàn châu, kinh thư bằng ngọc thạch không ngừng bay vút lên trời bỏ chạy, mà lúc này ngọc thạch rất ôn hòa và cũng không hề bay đi.

"Các ngươi không biết chữ viết bên trên, lại còn không thể mở ra kinh thư bằng ngọc thạch này, trước tiên hãy để chúng ta bảo quản, sau khi trở về thư viện sẽ thưởng lớn cho các ngươi." Một vị trưởng lão vẻ mặt ôn hòa.

Thạch Hạo biến sắc nắm chặt thạch thư, trọng thưởng lớn cỡ nào cũng không bằng kinh thư bằng ngọc thạch này!

"Thả lỏng đi, không cần phải sốt sắng như vậy. Chúng ta thân là trưởng lão, làm sao sẽ tranh cướp đồ vật với các ngươi chứ, giờ cũng chỉ là đi nghiên cứu và dịch ra chữ viết, sau đó sẽ cho hai công thần các ngươi quan sát." Một vị lão trượng cười híp mắt giải thích.

Nơi này ầm ầm chuyển động, tất cả mọi người đều mê tít mắt.

Kinh văn Tiên Đạo, ai không nghĩ đến?

"Mọi người đã trở về hết rồi sao?" Một vị trưởng lão hỏi.

Lúc này, mấy ông lão có chút không thể chờ đợi được nữa, cần phải quay về thư viện nghiêm túc nghiên cứu quyển sách cổ Tiên Đạo này.

Thạch Hạo và Mạc Đạo bất đắc dĩ, chỉ có thể nộp kinh thư bằng ngọc thạch lên trên mà thôi.

Lúc này, Thạch Hạo trong lòng hơi kích động, trên người hắn còn có một bộ kinh thư bằng ngọc thạch mang đến từ Ba ngàn châu, lần này ở Thư viện Thiên Thần nhất định phải học được loại văn tự kia!

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn nhảy loạn, nắm giữ chữ viết tiên văn thời cổ, có lẽ hắn sẽ mở ra vận may lớn.

"Trưởng lão tranh vận may với học sinh!" Cách đó không xa, Thỏ nhỏ mở miệng, nàng cái gì cũng dám nói, cái gì cũng không sợ.

"Không được nói lung tung, đây chỉ là tạm thời mượn tới nghiên cứu." Có người nói.

Chờ thời gian rất lâu thì tế đàn yên lặng lại, toàn bộ ánh sáng đều ẩn vào trong, biểu thị đã không còn sinh linh nào trở về nữa, những người không chết đã đến đông đủ cả rồi.

"Đi thôi!"

Một vị trưởng lão triển khai bí pháp, một đại lộ kim quang cũng dài không biết bao nhiêu vạn dặm vắt ngang ngân hà, thẳng tới khu vực biên giới của đại lục này.

Mọi người bị bao quanh, bước lên đại lộ kim quang và bay về phương xa.

Cuối cùng, bọn họ đã tới trước một chiếc chiến thuyền cổ xưa, những người còn sống lần lượt lên thuyền, tất cả mọi người cùng nhau lênđường trở về.

Ngôi sao lóng lánh, từng dải ngân hà vút qua, chiến thuyền to lớn vượt qua vũ trụ, mang theo một đoàn người đi xa.

Sau khi bọn họ rời đi, trên hòn đảo to lớn trôi nổi trong vũ trụ xuất hiện một vệt bóng đen rất mơ hồ nói thầm: "Ngọc thạch thư Tiên Đạo của các nơi đều lần lượt xuất thế rồi, đại thế đã bắt đầu, là kết thúc bi thương hay một ngày kia có thể nhìn thấy hào quang óng ánh lan toả đây..."

Thời gian trôi qua.

Tinh không trôi xa, chiến thuyền xuất hiện bên trong cổ địa, đã tới Vô Lượng Thiên.

Tiếp theo, nó lại bắt đầu lao vút trong trời cao, một đường bay nhanh, sau cùng là trở về Thư viện Thiên Thần!

Đến đây, đoạn lữ trình này đã kết thúc, người của Thư viện Thiên Thần đã trở về.

Mọi người biết, sóng gió cũng chưa kết thúc, bất kể Thạch Hạo có giết Tam Đầu vương hay là kinh thư Tiên Đạo xuất thế... đều sẽ có dư âm cuồn cuộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.