Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1177: Kỳ ảo



"Cảm giác này thật là tốt!" Thạch Hạo mở mắt bắn ra từng tia sáng màu vàng tựa như phá tan sương mù trong bóng tối, dưới bầu trời đêm xuất hiện hai luồng ánh chớp vô cùng chói mắt.

Hắn không nhúc nhích, vẫn ngồi xếp bằng ở chỗ ấy, cảm nhận loại khoan khoái trong người, đây là một thể nghiệm hoàn toàn mới, thân thể và thần thức ngưng tụ lại cùng nhau, sự nhảy cảm trở nên đặc biệt, giao hòa cùng tiên khí, cả người tựa như nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Lại tựa như một thanh vũ khí dính đầy gỉ sắt được người cẩn nhận đánh bóng, loại bỏ bụi bặm năm tháng, phát ra hào quang xán lạn, tinh xảo và linh động.

Đây là cảm giác trực quan nhất của Thạch Hạo, toàn thân trở nên kỳ ảo, xương cốt cân xứng óng ánh tựa như loại bỏ một tầng gỉ sét, tinh thần sảng khoái.

Quả nhiên, ở bên ngoài thân có không ít tạp chất màu xám, là những thứ bị đẩy ra trong quá trình lên cấp Thiên Thần, mơ hồ có thể thấy được một vài mảnh vụn của xương cốt.

Thạch Hạo đứng dậy, duỗi thẳng người, sau đó thử nghiệm, hắn hóa thành một tia điện qua lại nơi này, tốc độ nhanh tới mức không cách nào thấy rõ cái bóng, cả người hòa vào trong hư không.

Không phải ảo giác, thân thể của hắn nhẹ nhàng đến kinh người, thật sự như là một thanh kiếm cổ với loang lổ vết gỉ sét lại lần nữa được đánh bóng, vẻ sắc bén cùng hào quang xán lạn vốn có lại được hiện ra ngoài.

Tương tự, thần giác cũng là như thế, tựa như niết bàn sống lại vậy, càng mạnh mẽ và nhạy cảm hơn.

Thạch Hạo thử nghiệm, trong cùng một thời gian thì tốc độ và lực công kích cũng tăng lên một đoạn!

Đây chính là cảnh giới Thiên Thần sao?

Thạch Hạo chậm rãi tìm hiểu, thích ứng trạng thái hiện tại, trong lòng vô cùng mừng rỡ vui sướng, bản thân đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Cảnh giới Thánh tế rất không ổn định, thực lực lúc yếu lúc mạnh, mạnh thì thậm chí có thể sánh vai Thiên Thần, còn khi yếu thì chưa chắc so được với Chân Thần.

Thậm chí, có người tu hành thất bại ở ngay cảnh giới này, cuối cùng thực lực không bằng cả Thần Hỏa cảnh.

Mà Thạch Hạo, bởi vì đã tu ra ba luồng tiên khí, chỉ có giai đoạn đầu mới trải qua sự hành hạ khi tu vi chợt cao chợt thấp, còn về sau cơ bản đã ổn định nên không gặp phải tai nạn gì.

Đồng thời, cũng chính bởi vì vậy, thực lực từ từ ổn định, mà cuối cùng nước chảy thành sông đã đạt đến cảnh giới Thiên Thần.

"Tuy rằng thực lực đã tăng lên thế nhưng cũng không mạnh mẽ như trong tưởng tượng." Thạch Hạo cau mày, sau mỗi lần đột phá trước kia, sức chiến đấu đều sẽ tăng vọt, còn lần này sự tăng tiến cũng không quá mãnh liệt.

Mặc dù hắn biết, bình thường từ cảnh giới Thánh tế đến cảnh giới Thiên Thần thì thực lực sẽ không có biến hóa rõ rệt, bởi vì khi ở cảnh giới kia thì thực lực chợt cao chợt thấp, đã cảm nhận được sức chiến đấu của cấp bậc Thiên Thần. Thế nhưng, người tu ra ba luồng tiên khí lại khác, chắc chắn sẽ có sự tăng vọt.

"Xem ra là do không có độ kiếp rồi!" Sau khi cẩn thận suy nghĩ thì Thạch Hạo biết chuyện gì đã xảy ra.

Tuy nhiên, trước mắt không phải là lúc độ kiếp, bởi vì từ sau khi tiến vào Thư viện Thiên Thần và bước lên con đường tu luyện cổ pháp này thì hắn đã hiểu thêm được rất nhiều tin tức.

Cảnh giới này là cảnh giới then chốt, không thể có chút qua quýt nào!

Trên thực tế, mấy người Vương Hi, Lục Đà cũng không có độ kiếp. Tuy đã tiến vào cảnh giới Thiên Thần nhưng vẫn không ngừng củng cố.

Bởi vì, sau khi tu luyện cổ pháp, khâu quan trọng nhất chính là dung hợp cùng Tiên chủng. Bất kỳ người nào bước lên con đường này cũng đều phải tìm được một 'hạt giống' thuộc về mình và những năm tháng sau này, cả hai cần đồng thời trưởng thành, đồng thời tiến hóa, đến lúc hợp đạo cuối cùng thì sẽ đạt đến mức mạnh nhất!

Ở trên một kỷ nguyên trước, tu cổ pháp đều bắt đầu từ việc thử nghiệm dung hợp hạt giống, tất nhiên sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Nhưng mà, nhóm người như bọn họ đều là thay đổi giữa chừng, trước kia vẫn chưa hề tìm Tiên chủng cho bản thân, đã bỏ qua cơ hội trước đó.

Nhưng mà, trời sinh vạn vật, tuy rơi vào tuyệt cảnh nhưng vẫn chừa một đường cơ duyên, có thể sửa chữa, càng không cần nói đến con đường tu hành, tự nhiên cũng có biện pháp cứu chữa.

Đương nhiên, trước tiên cũng cần phải có điều kiện, muốn cứu chữa thì không thể nào bỏ qua hoàn cảnh nhất định, nếu không dù là gì đi nữa cũng sẽ chậm cả.

Tu ra ba luồng tiên khí, ngưng kết thành Bông hoa đại đạo, hiện tại chưa có tiên khí mới để dung nhập vào cơ thể cùng với trước khi thực hiện việc lột xác cuối cùng thì đều có thể cứu chữa, có thể tiếp nhận Tiên chủng.

Vì lẽ đó, ở cảnh giới Thiên Thần này tuyệt không thể dễ dàng đột phá cảnh giới tiếp theo, càng không thể ở cảnh giới này trực tiếp độ kiếp, việc cần làm là dùng sấm sét để dung hợp với Tiên chủng.

Lôi đình gột rửa, tia chớp đánh giết bản thân, đây là một quá trình bản chất nhất của việc dung hợp Tiên chủng.

Tất cả mọi người đều đang đợi vận may, lẳng lặng đợi trưởng lão bên trong thư viện dẫn dắt đi tới 'Giới phần' để thu được Tiên chủng tuyệt thế, sau đó mới có thể bước ra một bước cực kì quan trọng kia.

Hiện tại, rốt cuộc Thạch Hạo cũng đã thuộc về một nhóm người này rồi, chỉ chờ cơ hội tìm tới nữa thôi!

"Oài, thực lực vẫn tăng cường chút ít, nếu như lại đối mặt kẻ địch vây công thì chắc sẽ ung dung hơn rất nhiều." Thạch Hạo lẩm bẩm đầy tự tin.

Đương nhiên, thu hoạch to lớn nhất chính là bản thân kỳ ảo như tiên, hắn đứng ở nơi đó, quả thực rất thông linh, thân thể cùng thần giác hết sức nhạy bén, hầu như có thể sớm nhận biết được nguy cơ.

Vóc người hắn cao ráo, có tiên khí lượn lờ, tựa như Chân Tiên từ Tiên vực giáng trần, như dòng dõi của Tiên vương giáng thế, thoát tục không dính bụi trần gian.

Hiện giờ, dù hắn đứng cùng một chỗ với những tiên tử như Yêu Nguyệt, Vương Hi thì cũng sẽ khiến người ta sinh cảm thấy, người này không hề tầm thường, tựa như không dính khói bụi trần gian vậy.

Chỉ một ý niệm của Thạch Hạo có thể làm cho ba luồng tiên khí biến ảo, dễ dàng sai khiến, bây giờ tiên khí đã trở thành một phần của thân thể.

Ba Bông hoa đại đạo nở rộ và lượn lờ bên trên đỉnh đầu, đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, đây là một loại thể hiện cực hạn, ẩn chứa chân nghĩa!

Chỉ là, ba Bông hoa đại đạo này lại không hề giống nhau, Thạch Hạo nhẹ nhàng thở dài đầy tiếc nuối.

Trên Bông hoa đại đạo thứ nhất có một sinh linh ngồi xếp bằng, tiên vụ bao phủ thân thể trông rất mơ hồ, nó như đang ngồi tại quá khứ, trấn áp vạn cổ tang thương, một mình đối kháng toàn bộ cổ sử!

Mà bên trên hai Bông hoa đại đạo khác thì lại không có bóng người nào, chỉ có từng tia tiên khí bốc lên, và còn có sự ẩn hiện của quy tắc chư thiên.

"Chắc chắn sẽ có cơ hội luyện ra được, vào lúc ấy, sự trải nghiệm sẽ hoàn toàn mới, phải là rất mạnh!"

Thạch Hạo nói, hắn cũng không biết sau khi bên trên hai Bông hoa đại đạo còn lại sinh ra sinh linh thì bản thân sẽ đạt tới mức độ cỡ nào.

Nơi này coi như đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh, những ánh mắt tìm kiếm của các nơi đều đã thu lại, Thiên Nhãn thông cũng đều biến mất cả.

Thạch Hạo chắp hai tay sau lưng đi tới trước Bạch Ngọc sơn, tiếp tục bắt đầu quan sát trăm vạn phù văn bên trên, chăm chú phỏng đoán, tỉ mỉ thể ngộ. Hắn kinh ngạc phát hiện, tốc độ tăng lên rất nhiều, hiệu suất cao hơn một đoạn so với trước.

Quả nhiên, muốn học Tiên cổ pháp thì cần phải tuân theo con đường Tiên cổ, dung hợp tiên khí, dùng bảo đan rèn luyện bản thân, thực lực tinh tiến, những thứ này cũng có thể ảnh hưởng đến việc tu hành sau này.

Khi hắn xuất quan thì đã có không ít người tới trước Bạch Ngọc sơn, sau đó lại có một vài người lục tục xuất quan và kéo về trước Bạch Ngọc sơn.

Đến một bước này, đã không còn mấy người dám khiêu khích Thạch Hạo nữa rồi, dù cho có địch ý thì cũng chỉ áp chế, bởi vì hiện giờ, Hoang đã không phải người mà người bình thường có thể trêu chọc được.

Ở bên trong lò đá kia, hắn đã tham gia vào cuộc đại hỗn chiến, độc chiếm ba mảnh vỡ tiên đan trắng sáng như tuyết, còn từng ra tay bắt giữ Vương Hi đã tu luyện Bình Loạn quyết, đã chấn động nơi này.

Hiện nay, những người tu luyện cổ pháp đều ở bên trong phế tích đóng kín này, những người bước lên con đường này đều đã biết cả chuyện kia, ai nấy cũng chấn kinh và kính nể hắn rất nhiều.

"Thạch huynh!" Yêu Nguyệt công chúa cười hì hì chào hỏi, nụ cười khuynh thành, tóc đen tung xoã, tròng mắt như thu thuỷ, có thể gọi là quốc sắc thiên hương.

Cho đến bây giờ, có lẽ chỉ có người tu ra ba luồng tiên khí mới có thể đi chung với với hắn, những người không quen thuộc đều không dám dễ dàng tới gần.

Yêu Nguyệt công chúa nhiệt tình mời, nói: "Lời hứa của ta vẫn còn hữu hiệu đó nha, lúc nào xách theo đứa ranh của Vương gia tới nhà ta, nhất định sẽ dùng lễ tiết quy cách cao nhất để tiếp đón. Đương nhiên, dù không mang theo lễ vật gì thì chúng ta cũng sẽ nhiệt tình như thế, chắc chắn sẽ không kiêu căng đến nỗi làm ra chuyện khước từ một vị chí tôn trẻ tuổi đâu."

Mọi người sững sờ, không ai dám bình luận, chọn Vương Hi làm lễ vật, cũng chỉ có nàng mới dám nói như vậy, vả còn trào phúng Vương gia như thế nữa chứ.

"Dễ thôi!" Thạch Hạo cười ha ha, không một chút nào khiêm tốn cả.

May là Vương Hi vừa mới xuất quan và chưa tới nơi này, nếu không chắc lại phải buồn bực không ít.

"Thạch Hạo!" Thanh Y đến, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười ôn hòa, nàng mới vừa xuất quan thì tới ngay nơi này.

Thạch Hạo nở nụ cười, tuy rằng tiến vào Thư viện Thiên Thần từ lâu thế nhưng cho đến hôm nay thì mới coi như gặp mặt nhau thật sự, có cơ hội trò chuyện.

Hắn tiến lên tiếp đón, chẳng chút ngại ngùng muốn nắm lấy bàn tay ngọc thon dài kia, kết quả Thanh Y nghiêng người tránh thoát.

Nguyệt Thiền xuất hiện ở một hướng khác, dáng vẻ thướt tha, váy dài trắng kéo lê trên đất, mỹ lệ và xuất thế, như tiên giáng trần cất bước ở nhân gian.

"Này, cô em, đã lâu không gặp rồi đó nghe." Thạch Hạo chào hỏi với nàng.

Rất nhiều người ngạc nhiên với vẻ mặt vô cùng đặc sắc, tên khốn này lại biết vị tuyệt đại giai nhân kia? Hành động lời nói cũng quá tuỳ tiện mà.

Tất cả mọi người đều cảm thấy quái dị, hắn là một vị chí tôn trẻ tuổi bễ nghễ đồng đại, làm sao có thể nói ra những lời như vậy chứ?

Đồng dạng, trên gương mặt tuyệt mỹ đến hoàn hảo của Nguyệt Thiền, vốn mang theo nụ cười khả ái thì lúc này chợt tan biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.