Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1223: Tái hiện lịch sử



Một ngọn núi một cây thực vật, hàng vạn sinh linh thét gào!

Mỗi một cây thực vật đều rất to lớn sinh trưởng bên trên đỉnh núi, trên mỗi cây lại có một nụ hoa bung nở và ẩn chứa sinh linh, hiện tại dường như từ thời đại viễn cổ sống lại và đồng thời vọt tới.

Cảnh tượng như thế này rất đáng sợ và cũng rất đặc biệt, đầy khắp núi đồi đều là sinh vật xuất hiện từ bên trong các đóa hoa, tựa như cánh cửa địa ngục và quỷ thần từ từ tiến đến!

"Gào. . ."

Tất cả bọn chúng đều thoát ra khỏi đóa hoa, thân thể từng tên đầy mạnh mẽ tựa như những con vượn thần nhảy bậc lên, đánh về phía bên ngoài.

Tất cả những sinh vật này đều có sát khí kinh người, hình thái chẳng hề giống nhau, ví như thần trùng ngàn chân, ác điểu trăm cánh, quỷ long không vảy, từng con dữ tợn và hung mãnh.

Có một nửa hóa thành hình người, mang theo thần binh lợi khí chém rách bầu trời, tựa như sao chổi ngang qua rọi sáng vùng thế giới này!

Quá cuồng bạo, liền làm nơi đây sôi trào!

Mặt đất lúc này rạn nứt, chỉ riêng khí thế ấy cũng đã làm cho tất cả mọi người đều bối rối thì còn đánh đấm thế nào nữa, bọn chúng đều là cự hung, hơn nữa còn nhiều như vậy, đủ để tấn công cả cửu Thiên thập Địa.

"Giết!"

Không thể ngồi chờ chết, tất cả mọi người đều liều mạng, dù cho sẽ chết trận cũng phải phát ra tiếng nói của của mình, thể hiện ra chiến ý mạnh mẽ nhất.

Ầm ầm!

Mọi người ở đây mất hết niềm tin, trong thời khắc tất cả đều cho rằng chắc chắn phải chết thì trong vùng hư không này bùng nổ ra thần mang chói lọi nhất, sắc bén đến tuyệt thế, quét ngang thiên địa.

Đó là một thanh Tiên binh rất mông lung mơ hồ, như đại kích lại như chiến mâu, vô cùng khủng khủng, nó chấn mạnh ở đó và thần quang quét ra đánh rơi đám sinh linh mạnh mẽ đầy trời kia!

Điều này khiến người ta không thể tin được, đó là một đòn đánh mạnh mẽ đến cỡ nào chứ? Tại sao lại như vậy, một thanh binh khí ép xuống liền có thể đánh rơi nhiều sinh vật cổ đại mạnh đến chấn kinh cả thế giới như vậy chứ?

"Là Bảo bình đại đạo!" Yêu Nguyệt công chúa kinh ngạc thốt lên.

Cái gọi là Tiên binh cũng chỉ một dấu ấn do Bảo bình đại đạo kia ngưng tụ thành, nó phát sinh từ trên thân bình và trấn áp kẻ địch bốn phương!

Giờ phút này cả dãy núi rung động, toàn bộ thảm thực vật đều gặp phải xung kích, từng nụ hoa đáng sợ kia cơ hồ đều bị chém nát, rất nhiều sinh linh trúng phải một cú chém chết người.

Cảnh tượng này khiến người ta khiếp sợ và khó có thể tin, chỉ một đòn thôi mà điêu linh đến mức này.

"Gào. . ." Rất nhiều sinh vật với khuôn mặt dữ tợn gầm rú, không ít trong số đó chưa hề bỏ mạng, sau khi ngã xuống đất thì càng thêm hung cuồng hơn.

Bảo bình đại đạo lại chấn động, tiếp tục ngưng tụ ra một loại dấu ấn rồi hóa thành một thanh tiên kiếm lao vút vào hư không nhanh như một tia chớp. Tiếng phụt phụt vang lên không dứt bên tai, đó là âm thanh chém giết kẻ địch khắp nơi.

"Chuyện này có thật không đây, sao ta cảm giác như là một giấc mộng hão huyền thế? !" Lục Đà tự nói, không chỉ riêng hắn mới có loại cảm giác này, ngay cả đám người như Thạch Hạo cũng sinh lòng nghi ngờ, không quá chắc chắn.

"Giết..."

Tiếng kêu 'giết' rầm trời, trên mặt đất cùng trên ngọn núi nọ, hàng ngàn hàng vạn sinh linh mạnh mẽ hung hãn không sợ chết lao thẳng về phía trời cao chống lại Tiên binh.

Giáp sĩ ở khắp mọi nơi, rậm rạp chằng chịt, sao càng giết lại càng nhiều thế này?

Mọi người phát hiện ra điều dị thường. Ngay cả thiên tượng cũng đều thay đổi, mây đen đầy trời, mưa rơi tầm tã, cuồng phong dâng lên, sấm chớp trút xuống, tựa như đến ngày tận thế vậy.

Mà tất cả những chuyển biến này đều xảy ra trong nháy mắt!

Điều này rất không bình thường, thời không như bị đứt gãy, đột ngột tiến vào một thế giới khác và thể hiện ra cảnh tượng như vậy.

"Đây quá nửa là tái hiện lại chuyện Tiên cổ năm đó, những gì chúng ta nhìn thấy lúc này không nhất định là chuyện đang xảy ra, ngay cả Thiên Nhãn cũng đều mất tác dụng!" Trích Tiên khẽ nói.

"Cũng không phải là hư huyễn, đúng ra là dấu ấn tái hiện lại sự thật và đều ghi chép bên trên khu cổ địa này, khắc sâu vào trong lòng vô số ngọn núi!" Một tên tu sĩ mạnh mẽ trong Tiên viện nói.

"Sức mạnh của tháng năm!" Nhưng vào lúc này, Thập Quan vương gào to, vung mạnh cây non Thế Giới thụ trong tay.

Những người khác cũng đều có cảm giác nên nhanh chóng rút lui, ai nấy đều lộ vẻ kinh sợ, bởi vì có một luồng khí tức của thời gian phả vào mặt, mảnh vỡ thời gian chớp mắt bay lượn và bùng phát ra xung quanh.

"Chuyện này... thật quá đáng sợ, muốn đưa chúng ta vào thế giới trong lịch sử kia sao?"

"Thì ra là như vậy!"

Mọi người kinh hãi đến biến sắc, cuối cùng cũng phát hiện ra được ngọn nguồn.

Tất cả những chuyện này có thể nói là tái hiện lại lịch sử, cũng có thể nói là thời không bị đứt gãy và mở ra một quãng thời gian luân hồi, muốn bao phủ bọn họ và cưỡng ép kéo vào bên trong.

Một khi tiến vào, chắc chắn tất cả mọi người đều khó có thể sống sót.

"Điều này phải cần sức mạnh đáng sợ tới cỡ nào mới chế tạo ra một cạm bẫy bằng thời gian luân hồi, chúng bao phủ và một khi chúng ta rơi vào bên trong thì làm sao chống lại được?"

Những sinh linh kia, những thực vật kia đều là dấu ấn của thời cổ đại, hiện giờ lại xuất hiện, nếu như chúng bao phủ mọi người thì tương đương với việc diễn biến lại trận đại chiến ngày xưa.

Lấy tu vi hiện nay của bọn họ thì tuyệt đối không thể địch lại, nếu bị cuốn vào trong thì sẽ không cách nào kiên trì được dù chỉ một hơi thở, sẽ chết ngay lập tức.

"Dùng dấn ấn ngày xưa giết người, loại thủ đoạn này thật sự không cách nào suy đoán!"

Như thật lại như ảo, lúc đất trời khôi phục lại yên lặng thì trên thân các ngọn núi đang bốc lên làn khói đen và tràn đầy vẻ tả tơi, lộ ra chân tướng thật sự.

Đó là kết quả sau cùng của trận đại chiến ngày xưa, hoàn toàn hiện ra.

"Mau lui lại!"

Có người quát lên, linh cảm có điều không thích hợp.

Bởi vì, vô số ngọn núi bắt đầu rạn nứt như muốn sụp đổ, từ lòng đất xuất hiện một cây thực vật to lớn, hay cũng có thể nói là một cái rễ cây mẹ, nó nối liền các ngọn núi và to lớn đến nỗi khiến người người run sợ, nghẹn họng trừng mắt.

Vừa mới đây thôi bản thân nhìn thấy chính là dấu ấn lịch sử, trên mỗi một ngọn núi đều là một cây thực vật sinh trưởng, tất cả đều được rễ mẹ này sinh ra, bắt nguồn từ cơ thể của một cây mẹ.

Thời cổ đại nó đã từng dựng dục ra vô tận sinh linh, là một cá thể mẹ, hiện giờ chỉ còn sót lại rễ cây.

Đây là chỗ kỳ lạ của dị vực!

Xoẹt!

Nó chuyển động, từ lòng đất thoát ra, dùng rễ cây bao xung quanh Bảo bình đại đạo!

Xoẹt!

Bảo bình phát sáng đốt cháy rễ mẹ ngay tại chỗ, có từng chùm cọng rễ cháy đen và bóc tách rơi ra.

Bảo bình đại đạo cũng đang lay động, bên trong có sinh linh thức tỉnh và phát ra thần niệm mang theo mê hoặc khiến không một ai có thể chống cự được, rồi chúng lan truyền đến lồng ngực của mỗi người.

"Ta muốn có bảo huyết kỳ dị để rễ mẹ hấp thu, ngày sau sẽ ban tặng các ngươi sự bất hủ!"

Tuy rằng đang mê hoặc, vận dụng một loại ma âm vô thượng thế nhưng vẫn bá đạo như thường.

Khuôn mặt của và người trở nên vặn vẹo, tâm linh run rẩy khó lòng chống cự lại loại ma âm này, có mấy người cắt cổ tay của mình hòng hiến tế bảo huyết.

Điều này thật quá đáng sợ, lại bị khống chế!

Rễ mẹ nhúc nhích chuyển động, mặc cho rất nhiều vị trí bị cháy đen và nhanh chóng trong bóc ra, nhưng có vài bộ phận đang điên cuồng vươn ra lao về phía ngoài dãy núi, từng cọng rễ đâm ra và khát vọng bảo huyết.

Tuy nhiên, phạm vi kéo dài của nó có hạn, một khi vượt qua khoảng cách đó thì sẽ nổ tung, hóa thành tro tàn.

"Đưa ta bảo huyết mạnh nhất của các tộc!" Thanh âm kia đang kêu gọi, bắt nguồn từ bên trong Bảo bình đại đạo.

Rễ cây mẹ tựa như ong chúa ra lệnh đòi lấy thứ của mình, thanh âm kia có sức mạnh không thể kháng cự, ý chí đáng sợ, khiến rất nhiều người không kiên trì được nữa nên vô giác tiến về dãy núi.

"Cần gì chứ."

Trong giờ phút nguy cấp nhất, một tiếng thở dài già nua phát ra, làm cho tất cả mọi người đều giật mình thanh tỉnh và trong nháy mắt ngừng lại hành động.

Bảo bình đại đạo phát sáng, một vài hoa văn bên trên hiện rõ lên, lại là một đồ án hình người. Lúc này đồ án ngưng tụ càng lúc càng rõ ràng, sau đó từ trên thân bình có một người bước ra!

Người kia vốn là một hình chạm khắc thế nhưng lúc này thoát ra ngoài bảo bình, trong tay hắn cầm một thanh kiếm rồi chém mạnh xuống rễ cây mẹ, ánh lửa ngập trời biến rất nhiều sợ rễ thành tro tàn màu đen.

"Không phải ngươi đã chết rồi sao, làm sao... lưu lại một bộ phân thân! ?" Sinh linh bị phong ấn bên trong Bảo bình đại đạo gào thét tràn ngập sự không cam lòng, cực kỳ tuyệt vọng, nó vô cùng suy yếu tựa như ngọn nến tàn trong gió, ngọn lửa linh hồn của nó tựa hồ có thể tắt bất cứ lúc nào.

"Năm đó đã tiêu diệt vô số đại quân của ngươi, lại không nghĩ rằng còn có một đoạn rễ mẹ lưu lại không ít rễ con, qua nhiều năm như vậy cũng đã khôi phục đến một bước này, nếu không phải ta cũng có tàn niệm lưu lại thì quả thật đã bị ngươi lật ngược rồi." Sinh linh hình người kia nói.

Ầm!

Hắn gần như thiêu đốt, vung động thanh kiếm trong tay, hóa thành vô tận ánh lửa nhấn chìm đoạn rễ mẹ kia.

"Không!"

Bảo bình đại đạo rung động kịch liêt, bên trong có sinh linh đang giãy giụa, đó là thứ nó ký thác hi vọng để thoát vây, chỉ cần được các loại bảo huyết tẩm bổ thì liền có thể tân sinh, nó có thể dựa vào cái này để vùng vẫy ra ngoài.

Hiện tại hi vọng đã tiêu tan rồi!

"Ngươi cũng nên bị diệt rồi, các ngươi cũng chỉ có thể trở thành chất dinh dưỡng cho Thiên chủng để nuôi dưỡng nó, hướng tới đại viên mãn vô thượng." Sinh linh hình người kia lạnh lùng nói.

Khi nghe đến đó thì tất cả mọi người đều sợ hãi, Hoàng tộc dị vực biết bao mạnh mẽ lại phải trở thành chất dinh dưỡng cho một hạt giống?

Mỗi người đều cảm thấy kinh sợ, rốt cuộc Thiên chủng đó là thứ gì mà phải cần tẩm bổ, bồi dưỡng qua năm tháng dài đằng đẵng như vậy, là có người đang kiểm soát ư?

Nếu như nó thuần thục thì sẽ giúp đỡ cho người nào?

Trong lòng mọi người sinh ra nghi vấn, cảm thấy có rất nhiều chuyện quái lạ khác với suy đoán trước kia!

"Lão tổ!" Sinh linh lông đỏ hô to.

Mà ở bên cạnh nó, vẻ mặt của Độc Cô Vân lại biến đổi không ngừng, tựa như đang suy tư điều gì, tâm tình trào dâng kịch liệt.

Sinh linh hình người kia đang trở nên mơ hồ mờ nhạt, bọn họ cũng không để ý tới hai người này, căn bản không lọt vào mắt, không thèm để ý đến sinh vật 'nhỏ yếu' như vậy.

"Ngươi... đang giúp đỡ cho ai, ngươi không phải là sinh linh cửu Thiên thập Địa, ngươi là ai?" Bên trong Bảo bình đại đạo, cao thủ Hoàng tộc dị vực quát hỏi một cách suy yếu.

Năm đó, người này đã phong ấn và bản thân cũng đã chết đi, đánh đổi một cái giá lớn như vậy chỉ để đào tạo Thiên chủng, là vì ai?

"Sẽ có người đến thu gặt Thiên chủng, không cần ngươi bận tâm." Sinh linh kia thản nhiên nói, sợi tàn niệm này đã mơ hồ, sắp hoàn toàn tán loạn.

"Ngươi... ngươi là sinh linh dọc theo con đường cổ xưa kia đi ra sao?" Độc Cô Vân run rẩy hỏi.

"Những điều này không quan hệ gì với các ngươi, có lẽ kỷ nguyên này đã đến thời kì cuối, sắp bị diệt vong rồi, các ngươi vẫn nên đi đấu tranh, cơ duyên nơi này không phải bọn ngươi có thể tranh giành được đâu." Sinh linh hình người kia lạnh lùng nói.

Xa xa, đám người Thạch Hạo, Vương Hi, Trích Tiên đều nghiêm sắc mặt, trong lòng kinh ngạc khó hiểu.

"Tổ tiên của ta đến cùng là nhân vật đóng vai thế nào?" Độc Cô Vân quát hỏi, nội tâm hắn nóng nảy tràn ngập sự lo lắng cùng sự sợ hãi.

Thời cổ đại, trên một kỷ nguyên trước, sinh linh nắm giữ dòng máu vàng chính là người Bảo vệ cho cửu Thiên thập Địa, chinh chiến đẫm máu, cuối cùng đều trả giá bằng chính mạng sống của mình.

Hiện nay, Độc Cô Vân hiểu rõ được, kim huyết của hắn cũng có thể sẽ hóa thành màu đen ngòm chỉ trong nháy mắt, chính hắn từng tận mắt nhìn thấy nên hiểu rõ một chút bí ẩn.

Mà hắn cũng đã đi vào Cổ quáng Thái Sơ, ở nơi đó đã dẫn tới dòng máu màu đen vô biên vô tận và đẩy hắn ra ngoài, một chút bí mật nhìn thấy đã lật đổ những nhận thức trong nội tâm hắn.

Chỉ là, hắn cũng không chắc chắn, không thế tiến vào nơi sâu nhất trong Cổ quáng Thái Sơ nên trong lòng hắn chỉ có một vài suy đoán mơ hồ.

Hiện giờ hắn kinh ngạc phát hiện ra, người này có thể đến từ cùng một nơi với tổ tiên hắn, vì vậy mới lớn tiếng hỏi thăm, có rất rất nhiều vấn đề muốn thông qua người này đã biết rõ.

"Rơi vào hồng trần, cũng giống như ta vậy, không cần phải nghĩ nhiều làm gì, chấp nhận kiếp này đi." Thân thể của sinh linh này càng lúc càng mờ nhạt và lạnh lùng trả lời như vậy, hắn đang cất bước muốn quay lại trên thân Bảo bình đại đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.