Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1240: Chỗ cần tới



Hợp Đạo hoa, kỳ dị là như vậy, sở hữu sức mạnh nghịch thiên, giúp cho một người hòa hợp với Đạo ngay tức khắc!

Thứ này đều hữu hiệu với những Chân Tiên và Đại Đế trong các bộ tộc, như vậy có thể thấy được độ quý giá của nó tới cỡ nào rồi, từ xưa tới giờ cũng chỉ có một cây, và không thể tìm thấy được.

Thứ này cũng chỉ được ghi lại trên những quyển sách sử, trước giờ gần như không một ai trông thấy cả, nếu không phải Chân Tiên nào đó ở trên một kỷ nguyên trước nói ra tên của cây hoa này thì chắc chắn sẽ không một ai hay biết.

"Nó ở nơi nào vậy ạ, ngay cả chút manh mối cũng không có luôn à?" Thạch Hạo hỏi, hắn cũng không hi vọng quá nhiều vào thứ này, mà chỉ là hiếu kỳ muốn hỏi đôi chút mà thôi.

Thạch Hạo cảm thấy, nếu muốn siêu thoát lên trên thì tốt nhất vẫn là dựa vào sức mạnh của bản thân.

Chỉ có tự bản thân trải qua thì mới có thể đột phá, mới có thể lý giải được loại diệu cảnh kia, nếu không thì giống như là được bố thí, tâm cảnh này khó có thể hoàn toàn hiểu thấu đáo được.

"Năm xưa từng có Đại Đế đi tìm, có Chân Tiên sắp chết đi kiếm, thế nhưng đều chẳng thấy tung tích. Nghe đâu từ trước tới giờ cũng chỉ hai ba sinh linh may mắn ăn được loại hoa này." Đại trưởng lão nói.

Biết là nó nghịch thiên, còn quý giá hơn cả Trường Sinh dược, thế nhưng không một ai có thể đạt được, chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm.

Nhưng, Đại trưởng lão cũng không phải là không có tin tức, khi tìm hiểu những di tích cổ và đã tìm thấy chút manh mối được khắc trên vách đá từ Tiên cổ.

"Giữa đường thành Tiên, vùng đất Cửu u, có tung tích." Đây chính là những ghi chép không đầy đủ mà Đại trưởng lão đạt được.

Một lời nhắc nhở rất mâu thuẫn, giữa con đường thành Tiên thì phải rất thần thánh, tại sao lại dây dưa tới vùng đất Cửu u? Ý câu sau chắc chắn là đáng sợ vô cùng!

Có thể hơi khẳng định được, nơi đó quá nửa là không thể tới gần, nhất định sẽ khủng khiếp vô biên, nếu không thì Tiên dân sớm đã đi hái, có bất kỳ một manh mối nào thì chắc chắn họ sẽ không bỏ qua!

Hai người không bàn về đề tài này nữa, bởi vì bọn họ biết, chuyện này quá không thực tế, hiện tại không cách nào tìm được Hợp Đạo hoa.

"Nhớ kỹ pháp môn này!" Đại trưởng lão truyền cho hắn một pháp môn, nó được khắc bên trên khúc xương màu xanh bởi rất nhiều Khoa Đẩu văn, cốt văn đan dệt đầy lấp lánh, vô cùng rậm rạp.

"Chuy Cốt pháp*!" Thạch Hạo kinh ngạc, đây là một pháp môn dùng để rèn luyện xương cốt, có thể giúp thân thể mạnh mẽ từ trong ra ngoài, giúp xương cốt trở nên cứng rắn, mở ra bảo tàng trong cơ thể.

(*): Pháp môn nện xương.

"Đừng coi thường bộ pháp môn này, đây là phần Hướng dẫn về áo nghĩa cao cấp nhất của Luyện Thể sĩ nhất mạch." Đại trưởng lão trịnh trọng nói.

"Ồ, chỉ là phần Hướng dẫn thôi à?" Thạch Hạo bĩu môi, cơ thể của hắn đã xem như là một Luyện Thể sĩ rồi thì còn cần phải xem bài hướng dẫn này nữa à?

Đại trưởng lão nhắc nhở, nói: "Thể chất của ngươi cũng chỉ là vừa đủ mạnh nên mới đột phá tới mức này, thế nhưng cũng không hề có luyện tập theo một hệ thống nào cả, nếu như có bộ pháp môn này thì sẽ giúp thể chất càng mạnh hơn nữa!"

Đồng thời Đại trưởng lão cũng nói cho hắn biết thêm, thứ được gọi là phần Hướng dẫn này là tương ứng với Thiên Thần cảnh, không phải là những tu sĩ thấp bé có thể tu luyện được!

Lần này thì Thạch Hạo liền thay đổi sắc mặt, phần mở đầu mà đã như vậy rồi ư? Vậy những phần tiếp theo sẽ kinh người tới cỡ nào chứ.

"Chờ sau khi ngươi đột phá cực điểm thì có thể tìm kiếm bản hoàn chỉnh từ Thánh viện, chỉ có nhân vật cấp Giáo chủ trở lên mới có thể tu hành được!" Đại trưởng lão nói.

Lần này, Thạch Hạo chủ tu Tiên cổ pháp nên cũng không quá coi trọng các pháp môn của Thánh viện, không quá để tâm tới việc gõ xương này, chỉ là thể chất cần phải đủ mạnh mới có thể vượt qua cửa ải sống còn kia.

Thạch Hạo tìm hiểu hai ngày thì hoàn toàn nhớ rõ bộ pháp môn này, và cũng có những thể ngộ rất sâu sắt.

Tiếp đó, Đại trưởng lão lần nữa truyền thêm một phần pháp môn khác, là một khối cốt vàng óng, bên trên có ghi lại một phần pháp môn được ghi lại bởi văn tự của thời đại kỷ nguyên Tiên cổ.

"Đoán Thần pháp*!" Thạch Hạo vui sướng, đây là pháp môn hướng dẫn cách rèn luyện nguyên thần, là thứ tốt hiếm có, ở đương đại cũng rất hiếm thấy.

(*): Pháp môn rèn nguyên thần.

"Không chỉ cần huyết nhục phải đủ mạnh mà nguyên thần cũng phải càng mạnh hơn nữa, nếu không khi đối diện với cửa ải sống còn lần này rất có thể sẽ lạc lối và sau cùng là bỏ mạng!" Đại trưởng lão nhắc nhở.

Loại pháp môn này cũng không hoàn chỉnh, thế nhưng nó cũng tương ứng với Thiên Thần cảnh.

Vả lại, Đại trưởng lão cũng nói rõ, chờ sau khi hắn xuất quan thì có thể tới Tiên viện để tìm phần sau.

Sau mười ngày thì Thạch Hạo bắt đầu tự mình đi tới một bí cảnh, hắn muốn đi tìm Ích Tà thần trúc cùng với Hoàng Tuyền quả, Đại trưởng lão cũng không hề hộ tống bảo vệ hắn.

Thạch Hạo biết, hơn nửa đây là một loại thử thách, nếu như ngay cả thần dược được chỉ rõ như vậy mà cũng không kiếm được, thì còn nói gì tới việc ngộ đạo chứ?

Vô Lượng Thiên, cương vực bao la!

Thư viện Thiên Thần ở Vô Lượng Thiên, mà bí cảnh kia cũng ở trong không gian này, nếu như phải đi tới những nơi khác trong cửu Thiên thập Địa thì rất chi là xa xôi.

Gò Tiên, đây chính là khu vực mà Đại trưởng lão chỉ đích danh cho Thạch Hạo, nó cách thư viện cũng không biết bao nhiêu dặm, có thể là cả ức cũng nên, tuyệt đối là một con số trên trời.

Thạch Hạo rời khỏi thư viện, đây là lần đầu tiên hắn buông lơi du lịch trong Vô Lượng Thiên này, hắn vượt qua hết tòa thành lớn này lại tới tòa thành lớn khác, mượn nhờ những trận pháp để vượt qua hư không.

Đại trưởng lão cũng không có cho hắn mượn nhờ tế đán của thư viện, mà là bắt hắn tự mình cất bước trong thế giới này, để hắn quen thuộc với Vô Lượng Thiên.

"Tương lai sẽ có đại chiến, hiện giờ mà không chịu làm quen với núi sống, hiểu rõ đất đai thì tương lai sau này sẽ chịu nhiều thiệt thòi." Thạch Hạo lẩm bẩm.

Trên đường đi, hắn không ngừng luyện Chuy Cốt pháp, tu Đoán Thần thuật, hắn cũng chẳng hề vội vã chạy tới đích mà từ từ tìm hiểu hai pháp môn này, như vậy mới có thể đạt được tác dụng lớn nhất.

"Xâu thịt dê Ngũ hành, là thánh phẩm đại bổ đây!

"Bánh bao nhân thịt giao, vị ngon bất tận!"

...

Trong một tòa thành lớn, Thạch Hạo cảm nhận sự náo nhiệt trong hồng trần khiến hắn có chút ngẩn ngơ, hắn đã rời xa thế gian này rất rất lâu rồi, từ khi đi tới cửu Thiên này thì vẫn luôn ở trong thư viện, xuyên hành trong các di tích.

Dừng lại đây mấy ngày, Thạch Hạo chuẩn bị tiến nhập vào nơi bí cảnh kia, hắn dừng lại trong một vùng hoang vắng cách mấy ngàn dặm.

Vùng non sông này có những đầm lớn rộng bát ngát, cho rằng nơi đây cách thành trì cũng chỉ mấy ngàn dặm thế nhưng đây cũng chỉ là vùng rìa, khi tiến sâu vào trong thì Thạch Hạo cảm thấy như vén ra những màn lá cây, và nhảy vào trong một vùng biển rộng.

Hắn lấy ra một tấm ngọc bài, nó phát sáng rồi chỉ dẫn về một phương hướng nào đó.

Ngọc bài này được Đại trưởng lão ban tặng, không có nó chỉ đường thì không cách nào tới được chỗ cần tới, nghe đồn cũng chỉ rất ít lão quái vật biết được nơi ấy.

Theo như chỉ dẫn thì rốt cuộc cũng đã tới, một ngọn núi cao vút chọc thẳng tầng mây xanh, cũng không biết nó cao tới bao nhiêu vạn trượng, khí thế hùng dũng, bên trên có khắc hai chữ lớn: Gò Tiên.

Ngọn núi này rất bắt mắt, chính là phương hướng mà Thạch Hạo muốn tìm.

Nhưng, nếu như không có ngọc bài thì dù ngọn núi này có ở ngay trước mắt cũng không thể nhìn thấy, thậm chí còn có thể đi xuyên qua, không thể nào ngăn bước tiến được.

Việc này làm cho Thạch Hạo khá là kinh ngạc, ngọn núi này là thực thể hay là ảo ảnh đây, vì sao chỉ khi nào cầm ngọc bài thì mới có thể chạm vào được?

"Ngọn núi lớn ẩn giấu trong hư không, chỉ khi nào cầm ngọc bài có khắc trận pháp thần bí thì mới có thể tiếp cận." Thạch Hạo suy tư.

Có người nói, xung quanh ngọn núi này chắc hẳn là một vô số đồi núi, thế nhưng trước mắt cũng chỉ có quần sơn đang kéo dài cùng với ngọn núi to lớn này mà thôi.

"Leo lên ngọn núi này, người có cơ duyên có thể sẽ nhìn thấy được một ngôi chùa lơ lững, sau đó mới có thể tiến nhập vào Gò Tiên." Thạch Hạo khẽ nói, đây là lời nhắc nhở của Đại trưởng lão.

Hắn bắt đầu tiến bước, khi tới gần thì trước mắt chợt lay động, hắn cảm nhận được một loại áp lực cực lớn, tựa như từng ngôi sao đang ép lên lồng ngực của hắn.

Thạch Hạo cảm giác như muốn thổ huyết, hơi chút khó có thể nhúc nhích được, toàn thân bị giam cầm tựa như bị một ngọn núi Tiên đạo to lớn vô hình nào đó ngăn chặn, không cách nào hít thở được.

Bước chân của hắn rất khó nhấc, cảm thấy như nghẹt thở!

Đường lên núi có từng bậc thang, mỗi bậc cao tới cả tưởng, tựa như chuẩn bị cho người khổng lồ nào đó, Thạch Hạo từng bước leo lên, chỉ mới có mấy chục bậc mà đã bị luồng áp lực kia ép cho khóe miệng ứa máu.

Hắn cười khổ, cuối cùng hiểu rõ vì sao Đại trưởng lão muốn đích thân hắn tới nơi này, đây là một loại rèn luyện, người bình thường khẳng định không cách nào lên được.

Về sau, hắn tạo ra Động thiên duy nhất, thả ra ba luồng tiên khí, ứng phó toàn lực thế nhưng mỗi lần cất bước cũng vô cùng khó khăn.

Thạch Hạo cất bước ròng rã nửa tháng trời, hắn nhẩm tính khả năng bản thân đã đi được hơn 99000 bậc thang.

"Cao tới mười vạn trượng!" Hắn uể oải thở dài, quá cao, khi tới điểm bên trên thì hắn đảo mắt liếc nhìn cả ngọn núi, xương cốt toàn thân gần như rạn nứt.

Đúng, nửa tháng này toàn thân của hắn đề bị áp lực mênh mông đè ép, xương cốt nhiều nơi đã xuất hiện các vết rạn như muốn vỡ nát ngay tức khắc!

"Chuy Cốt pháp, à à!" Thạch Hạo chợt hiểu, là muốn đập mịn xương cốt bản thân, sau khi tới đỉnh núi thì sẽ được tu dưỡng lại?

Rốt cuộc thì cũng đã tới được đỉnh núi, quả nhiên là cao tới mười vạn trượng, không nhiều mà cũng chẳng ít!

Sau khi vừa mới bước lên tới thì Thạch Hạo cảm thấy kim quang phả thẳng vào mặt, một vầng thái dương to lớn xuất hiện từ phương Đông, nhìn kỹ thì tựa như là thi thể của một con Kim ô đang lướt qua, liệt dương cuồn cuộn, khói dầy lượn lờ.

Hắn vừa mới bắt kịp vầng thái dương mọc lên nơi phương Đông, thì lại có một vầng thiên nhật to lớn tựa như từ trên đỉnh núi bay vút lên trên!

Trong nhất thời, bên dưới ngọn núi trở thành biển rộng, vầng thái dương kia từ mặt biển di chuyển lên không trung, cảnh sắc tráng lệ, đẹ đẽ vô cùng.

"Boong!"

Hoàng chuông đại lữ nổ vang xa xăm, đinh tai nhức óc.

Tiếng chuông ngân xa, được truyền từ ánh bình minh vàng óng đang che kín bầu trời kia, khiến người khác tựa như là thể hồ quán đỉnh, như muốn chứng đạo ở ngay đây.

Phía trước có một ngôi chùa cổ được xây bởi những viên gạch đá vàng óng, thần thánh an lành vô cùng, những kim quang kia không ngừng chiếu rọi vào khiến nó như đang tắm rửa bởi ánh bình minh này.

Từ thân thể cho cới tâm thần của Thạch Hạo đều cảm thấy khoan khoái, tựa như mấy ngày trời không ăn không ngủ mệt mỏi rũ rượi chợt được thả lỏng thư thái, mưa ánh sáng váng óng chiếu rọi kèm theo là tiếng chuông ngân vang, như muốn vũ hóa phi tiên.

Là một ngôi miếu thần lơ lững, mai ngói vàng óng, toàn thể an lành.

Nó lơ lững trong ánh bình minh, phía trước ngôi chùa có rất nhiều người đang ngồi xếp bằng trên nền gạch đá để cảm ngộ, cẩn thận phỏng đoán, bọn họ là đang ngộ đạo.

Thạch Hạo lấy làm kinh hãi, lại có nhiều người tới như vậy.

Những người này có già có trẻ, không đồng nhất, có người trên búi tóc có cắm một cây cốt tâm, mặc bộ da thú, ở trần, trông rất là nguyên thủy. Còn có người thì mặc chiến y kim loại trộn lẫn tiên kim, tiên quang lưu chuyển, trông thần thánh vô cùng.

Những người này cũng chẳng phải là người thường, mỗi người đều toát ra một loại khí tức làm người kính nể, khi đối diện với bọn họ thì như muốn cúi xuống quỳ lạy.

Thạch Hạo hít vào ngụm khí lạnh, những gì ở nơi này đều làm hắn hãi hùng khiếp vía, cảm thấy mình chẳng đáng là gì cả, vậy những sinh linh này có lai lịch ra sao?

Hắn để ý, dù là trung niên hay là thiếu niên thì nơi sâu trong đáy mắt đều toát lên vẻ tang thương, tựa như đã trưởng thành từ lâu, không phải là những sinh linh đang còn trẻ tuổi.

Bọn họ hoặc là lưng đeo cung lớn, hoặc là tay cầm chiến mâu cổ xưa, tất cả đều là những binh khí chí cường, mỗi một người tựa như là chiến thần vô địch!

Những người này tựa như hóa đá bất động, tựa như cả ngàn tỉ năm trôi qua mà vẫn vậy.

Quá kỳ dị!

Sau đầu của Thạch Hạo hiện lên một vòng thần, một chùm lửa cổ mang theo tiên vụ đốt cháy khí hỗn độn, lúc này nó không chút tiếng động xuất hiện và chiếu rọi về những người kia, khắc họa lại hàng loạt dấu ấn đại đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.