Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1263: Gạt trời



Hạt giống đã thành!

Trong cơ thể Thạch Hạo có rất nhiều cánh cửa, từng cánh từng cánh đều không hoàn toàn khép kín mà vẫn để lại một khe hở, trong từng khe hở đó tràn ra một tia sáng trắng, chúng tụ hợp lại cùng nhau và ngưng kết thành một hạt giống.

Điều này xem ra rất thần dị, lúc này rất nhiều cánh cửa đã không còn rõ ràng như trước nữa nhưng càng lộ vẻ thần bí.

Những cánh cửa này tựa như những kho tàng kinh điển nối liền với vùng đất cổ xưa bất diệt và truyền lại năng lượng vô thượng, Thạch Hạo có một luồng kích động, rất muốn đưa tay mở ra một cánh cửa, nhìn thử phía sau đến tột cùng là cái gì.

Có điều bây giờ không thể nào làm được.

"Sức mạnh của thân thể." Xa xa, cô gái kia tự nói, nàng vô cùng hoảng sợ, cứ thế thành công ư?

Nàng đã nhìn thấy một kỳ tích, có người ở trước mặt nàng bước ra một con đường khác, rất huyền dị, vô cùng mạo hiểm, suýt chút nữa phải chết đi, nhưng cuối cùng lại vẫn thành công.

Yên tĩnh trong chốc lát, bên trong tinh thần của nàng như có một tia chớp xẹt qua, một tiếng vang ầm ầm khiến linh hồn cũng phải rung động theo, nàng biết đây là chuyện trọng đại!

Một con đường chưa từng có đã được người khai thông!

Thạch Hạo không buồn không vui, yên tĩnh nhắm hai mắt lại và tìm hiểu, những gì trải qua lúc nãy kỳ thực rất nguy hiểm, nhìn như thuận lợi nhưng sơ sót một cái là sẽ biến thành tro bụi.

Hơn nữa, dù là đến giờ phút này rồi nhưng trong lòng hắn vẫn không hề yên tĩnh, vẫn còn một loại cảm giác bất an, da dẻ không tự chủ mà run rẩy.

Vì sao lại như vậy?

Hắn muốn tìm hiểu hạt giống này, Đạo của hắn đã có hình thức ban đầu, lấy thân làm chủng thật sự đã thành hình, một hạt giống treo ở nơi sâu xa nhất trong cơ thể, phát ra ánh sáng trắng dung hợp cùng thân thể và tinh thần, tuy hai mà một, cảm giác rất đầy đủ và phong phú.

Thức niệm của Thạch Hạo hơi động lập tức hạt giống phát sáng và điều động sức mạnh từ trong cánh cửa, hắn cảm thấy ánh sáng trắng này không ngừng dâng trào trong cơ thể mình, phảng phất có thể chém hết tất cả Thần Ma!

Cảm giác này vô cùng tốt, hắn muốn ngửa mặt lên trời thét dài, thân thể cùng tinh thần đều mạnh mẽ đến mức tận cùng, tựa như giơ tay lên là có thể lập tức bắt trăng hái sao.

Thế nhưng, tinh thần của hắn vẫn có chút không yên chứ không hề hoàn toàn thanh tĩnh lại, Thạch Hạo mở con mắt, tinh quang lưu chuyển, hắn muốn làm cho mình càng mạnh mẽ hơn.

Không nghi ngờ chút nào, lấy thân làm chủng đã thành công. Bây giờ kết hợp vận chuyển nó cùng thiên công và bảo thuật của mình, như vậy sẽ càng thêm kinh người, vả lại cũng khác với tất cả mọi người.

"Ta phải bắt đầu từ phương diện nào trước đây?"

Thạch Hạo ngập ngừng, trước tiên là nên tăng cao lực công kích hay là lực phòng ngự đây?

Rất nhanh, hắn đã đưa ra quyết định, dựa vào một loại bản năng, hắn lựa chọn pháp môn của Liễu Thần đầu tiên, luôn cảm thấy phải tự vệ là ưu tiên hàng đầu.

Bởi vì, da thịt đang căng cứng một cách vô thức, càng lúc càng làm cho hắn bất an.

Loại thể ngộ này quá kỳ dị, cơ thể đang tự báo động trước ư? Thạch Hạo vô cùng kinh ngạc và sợ hãi, những cánh cửa mở ra trong cơ thể kia quả thực đã làm cho thể xác càng thần bí hơn.

Pháp môn của Liễu Thần chú trọng việc nuôi dưỡng sinh mệnh và tinh khí, đạt đến mức tận cùng thì chính là trường sinh.

Chớp mắt, từ trong cơ thể Thạch Hạo xông ra ngàn vạn sợi xích thần, đồng thời hạt giống kia cũng đang phát sáng, sau khi tiếp xúc với những xích thần thì bắt đầu cộng hưởng lẫn nhau.

Đôi mắt của Thạch Hạo cực kỳ thâm thúy nhìn chăm chú những dây xích màu vàng này, tựa như có thể nhìn thấu hàng vạn cảnh tượng, toàn bộ bản chất trên thế gian, hắn đang mổ xẻ pháp môn này ra.

Trong thời gian ngắn, hắn dùng ánh sáng phát ra từ bên trong hạt giống bắt đầu bện lấy những dây xích kia, vẫn là màu vàng thế nhưng lại đã có chút không giống, phù văn đã có sự thay đổi.

Đây là phân tích và tiến hành gây dựng lại, sau đó dùng phù văn của Đạo bên trong bản thân để giải thích, đưa pháp môn Liễu Thần trở về trạng thái nguyên thủy, đây là cách lý giải và hiểu rõ từ bản chất cơ bản nhất về pháp môn này.

Không nghi ngờ chút nào, đây là một công trình vĩ đại!

Lúc này, Thạch Hạo thật sự đang phân tích một cách thấu triệt, nếu như có thể thành công tổ chức lại phù văn của Đạo bên trong thì sẽ hết sức kinh người, thậm chí có thể nói là chấn động thế gian.

Lúc này, hắn chìm đắm trong một hoàn cảnh kỳ dị, toàn thân phát ra ánh sáng trắng, diễn dịch sinh mệnh của Liễu Thần, trong lúc hoảng hốt, tất cả những thứ này đều đã trở nên mơ hồ, biến mất cả.

Năm tháng xa xôi, trời đất mênh mông, hắn cảm giác mình hóa thành dây liễu, bao lấy một hạt giống bay theo làn gió, cuối cùng rơi vào trong đất bùn.

Lúc đầu, nơi này rất khô hạn, không có đầm nước, thường xuyên bị ánh mặt trời thiêu đốt, năm này qua tháng nọ khiến hạt giống này của hắn cận kề bên bờ tử vong.

Cuối cùng, một chút mưa bụi xuất hiện, nó điên cuồng hút lấy rồi sau đó tỏa ra sức sống kinh người, bắt đầu mọc rễ nẩy mầm, thoát khỏi trạng thái khô héo.

"Sức lực thật là mạnh!"

Dù là ở bên trong cảnh tượng kỳ diệu này nhưng bản thân Thạch Hạo cũng không nhịn được buột miệng nói, bởi vì một hạt giống nho nhỏ đang ở trong đất bùn, trải qua hết năm này đến tháng nọ, phía trên sớm đã bị tảng đá phủ kín nhưng sau khi hạt giống mọc rễ nẩy mầm lại phá mở tảng đá, thậm chí là từ bên trong khe đá chui ra, cuối cùng đánh vỡ tảng đá kia.

Đây là sức mạnh của sinh mệnh, lúc sơ sinh thì trông rất non nớt nhưng cũng có khí tức hùng hồn nhất.

Thạch Hạo bị xúc động mạnh, trước đây hắn cũng đã từng nhìn thấy mặt đường và con đường bị phủ kín vẫn có cây cỏ mọc lên, xé toang mặt đất bằng chất liệu đá cứng rắn.

Mà lúc này, trong cảnh ngộ đạo thì cái nhìn càng sâu sắc hơn.

Khí tức tân sinh mênh mông và đậm đặc!

Sau đó, hắn hóa thành một cây non, khỏe mạnh sinh trưởng, được sự gột rửa của mưa gió, từ từ mạnh mẽ.

Mãi đến tận một ngày, nó quá mức sum sê, đứng hiên ngang giữa trời đất nên dẫn đến tia chớp đánh cho tán cây của nó gãy trụi, toàn thân bốc lên ánh lửa.

. . .

Tuy nhiên, nó vẫn còn sống, sau lần đó lại trải qua vô số đau khổ.

Cây đã thành tinh, bởi vì là thực vật, bản thân lại đại biểu cho sinh mệnh, mà những gì nó trải qua lại khác với tất cả mọi thứ nên sẽ bị trời đất trừng phạt.

Lôi kiếp từ trên chín tầng trời hạ xuống biến nó thành tro tàn, chỉ sót lại một đoạn rễ cây, cũng không biết bao nhiêu năm qua đi, nó lại phục hồi, tiếp tục mọc rễ nẩy mầm.

Sau đó, nó càng mạnh mẽ thêm, sinh mệnh tinh khí dâng lên.

Đây chính là những gì Liễu Thần đã trải qua sao? Lại ẩn chứa ở bên trong quy tắc nguyên thủy của bảo thuật!

Sau đó, Thạch Hạo giải mã được càng nhiều hơn, số lần cây liễu bị sấm chớp hủy diệt đã đếm không hết nữa, cuối cùng tăng lên đến các loại hình phạt của Tiên.

Hơn nữa, sau này còn có sức mạnh của Tế Linh, cùng với sự bao phủ của các loại vầng sáng Tiên Đạo.

Thâm ảo, tối nghĩa, đây là một con đường trường sinh không có chút cơ hội sống sót, cũng chính là con đường cuối cùng của sinh mệnh.

"Ta muốn nhìn xem ở thời Tiên cổ Liễu Thần đã trải qua những gì, đồng thời muốn tìm kiếm năm đó vì sao lại hạ xuống Thạch thôn."

Đáng tiếc, những vết tích sinh mệnh quá phức tạp, tuy rằng hắn đang phân tích nguồn gốc tính chất đặc biệt của loại bảo thuật này, nhưng có vài thứ không cách nào có thể nhìn được rõ ràng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Thạch Hạo đang chìm đắm bên trong đại dương khí tức sinh mệnh, được ánh sáng xanh lục dày đặc bao quanh, được ánh sáng vàng óng gột rửa, hai màu đan xen.

Một loại là khí thế sơ sinh, một loại là khi tức sức mạnh không ngừng được gột rửa, tích góp tràn ngập.

Thạch Hạo cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh lại, hắn dùng phù văn của Đạo bên trong giải thích sinh mệnh của Liễu Thần, diễn dịch đến những thứ cốt lõi nhất, thế nhưng sâu đến cấp độ nào thì hiện tại không thể nào kiểm nghiệm được.

"Ngươi nên rời đi rồi, trong cơ thể ngươi đã có một hạt giống, ở chỗ nào thể ngộ thêm một bước nữa cũng đều được, không cần phải tiếp tục bế quan tìm hiểu ở chỗ ta đâu." Cách đó không xa cô gái kia lên tiếng.

Thạch Hạo gật đầu, đứng dậy, toàn bộ cái kén trên người hắn răng rắc vỡ ra, biến mất và lộ ra một thân da thịt rắn chắc.

Cũng không phải là ánh sáng óng ánh thế nhưng rất có tính co dãn, có ánh sáng sinh mệnh phấn chấn lộng lẫy, phản phác quy chân!

"Nên đi khỏi đây thôi, đã qua mấy tháng, hay là mấy năm? !" Thạch Hạo thật sự không biết, lúc tu luyện thì không thể nhận biết được năm tháng, hắn đã quên những thứ khác.

"Hả?"

Thạch Hạo sợ hãi, lúc này lông tóc dựng đứng, ngay giây phút đứng lên hắn cảm thấy ngày tận thế đã tới. Những bất an và hãi hùng khiếp vía trước đó đã trở thành sự thật.

Xoẹt!

Một luồng kiếm khí từ trên trời vụt xuống, muốn chém rụng đầu của hắn!

Đây là đòn đánh đến từ ai? Chắc chắn không phải là cô gái kia, bởi vì nàng đang ngồi xếp bằng trong hư không cũng tỏ ra rất kinh ngạc.

Keeng!

Thạch Hạo há miệng phun ra một luồng sáng trắng, đó là hạt giống trong cơ thể toả ra ngưng kết thành một cây kiếm và va chạm với luồng phong mang kia, tia lửa tung tóe.

"Thật mạnh!"

Thạch Hạo sợ hãi, bởi vì luồng kiếm khí kia quá sắc bén, tuyệt đối có thể dễ dàng chém lìa đầu của một đám Thiên Thần, mạnh mẽ đến khủng khiếp.

"Keeng!"

Tiếp theo, mấy chục chiếc chuông lớn tùng ngân vang, chúng từ trên trời giáng xuống hóa thành chuông thần trật tự, phóng ra gợn sóng, muốn băm nát hắn.

Điều này thật đáng sợ, quả thực có thể diệt sạch cả đám Thần Ma, tiêu hủy vạn vật, không thể ngăn cản.

Đây là chuyện gì vậy? Khiến người ta choáng váng!

"Trời đất trách phạt!"

Lúc này, linh quang trong đầu Thạch Hạo lóng lánh, lập tức biết được chuyện gì đang diễn ra, sự bất an, không yên tĩnh trong tâm hồn của hắn nguyên lai là từ nơi này.

Tiến vào hạt giống Đại Đạo, ngồi xếp bằng bên trong cuống rốn của đất trời, hắn không bị cắn trả, cô gái kia vốn còn tưởng rằng rất thuận lợi.

Nhưng mà, ai có thể nghĩ tới, nguy cơ thật sự lại đến vào giờ phút sống còn!

"Loạt xoạt!"

Ánh đao liên tục chém tới, trắng sáng chói mắt như tuyết, kéo thẳng đến cuối chân trời, quá khổng lồ, quá kinh người.

Chuông lớn đong đưa, từng tòa thần tháp, các loại binh khí hiện ra trên tận trời cao và không ngừng ập xuống, toàn diện trấn áp Thạch Hạo!

Đây là kiếp nạn chưa bao giờ có, đáng sợ đến kinh người, nghiêm trọng hơn bất kỳ tình thế nguy cấp nào mà Thạch Hạo đã gặp phải trước kia, đây là muốn diệt gọn hắn!

Xa xa, cô gái kia đờ ra, ánh mắt lưu chuyển, ngay cả nàng đều không ngờ sẽ có kết cục này, nàng cũng đã từng suy diễn thế nhưng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này.

Đây là chặt đứt con đường của người ta rồi mà!

Quả thực không để lại một chút hi vọng nào, bởi vì các loại ánh sáng, các loại binh khí vọt tới lúc này, bất luận một loại nào cũng có thể xoá bỏ nhân vật mạnh mẽ cấp Giáo chủ.

Xóa sạch mọi thứ, giết sạch toàn bộ vết tích!

Đây chính là sự trừng phạt của trời đất, bởi vì Thạch Hạo tu hú chiếm tổ chim khách, trộm lấy tạo hóa thiên cơ nên đáp lại là sự nghiêm khắc nhất dành cho hắn, hoàn toàn là trảm tận diệt tuyệt.

Vốn con đường này của hắn chính là đi ngược lại trời đất, là vi phạm ý trời, những người lấy thân làm chủng xưa nay đều thất bại, tất cả bắt nguồn từ đây, bị trời xanh chém chết.

Những người khác tìm được hạt giống hoàn mỹ và dung hợp cùng bản thân là đạt được sự tán thành của trời xanh, nhận được sự che chở, bởi vì bọn họ tuân theo ý chí của đất trời, thuận theo uy thế của thế giới bao la.

Mà lấy thân làm chủng lại hoàn toàn khác nhau, là muốn bản thân từ từ lớn mạnh sánh ngang cùng đất trời bao la, cuối cùng thậm chí muốn siêu thoát, vượt ra ngoài!

Tuy rằng hiện nay vẫn chỉ là một hạt giống, thế nhưng manh mối đã xuất hiện, vì vậy phải chịu sự xoá bỏ vô tình!

Ầm ầm ầm!

Mũi nhọn thần binh liên miên, quá nhiều, quá dày đặc, toàn bộ đánh tới và đập lên trên người Thạch Hạo, lúc này phiến đá kia cũng đã tự động rút đi, không tiếp tục che chở nữa.

Bởi vì, nó đã không chịu nổi, không thể chống đỡ dùm Thạch Hạo, không thể che giấu hắn, nếu không cả nó cũng sẽ bị liên lụy, sẽ bị đánh nứt.

Dù cho nó là cuống rốn của đất trời cũng không được, có vài thứ không thể vượt qua, không thể liên luỵ quá sâu!

Thần tháp, chuông lớn, thiên đao, tiên kiếm, vô số thứ bao trùm lấy Thạch Hạo, không cho hắn tránh né, cũng không cho hắn rút lui, chỉ có thể mạnh mẽ chống cự, đón lấy toàn bộ.

Nơi đó ánh chớp ngập trời, ánh điện như biển!

Cô gái kia cũng ngây người, nếu là trời xanh nổi giận, hủy diệt luôn cuống rốn đất trời của nàng thì con đường kia của nàng cũng phải đứt đoạn, trong nháy mắt, sắc mặt nàng tái nhợt như tuyết.

Ầm!

Thạch Hạo mạnh mẽ là thế nhưng trong chớp mắt máu thịt cũng đều tung toé, thần huyết nhuộm hư không thành một màu đỏ tươi, nơi đây thê diễm đến cùng cực.

Điều may mắn duy nhất chính là thực lực của hắn đã tăng vọt từ lâu, lúc này cũng chẳng hề áp chế, đột phá cảnh giới Thiên Thần, trở thành nhân vật mạnh mẽ cấp Giáo chủ.

Đây là một trận đại chiến sống còn, là cơn giận của trời cao, là sự giãy giụa của Thạch Hạo, hắn đã đạt đến cảnh giới cao hơn nhưng cũng không ngăn được.

Không nghi ngờ chút nào, đối với một người ngộ đạo, một người vừa quật khởi mà nói thì đây là một loại đả kích nghiêm trọng, lúc họ cảm thấy mình mạnh mẽ nhất chính là lúc đi hủy diệt họ.

Toàn bộ binh khí đều là sấm chớp hóa thành, không có ngoại lệ nào cả, dù rằng chúng nó trông rất là chân thực, nếu không bên trong cuốn rốn này thì làm sao sẽ xuất hiện những thanh binh khí này chứ?

Đến cuối cùng, những sấm chớp này đã vượt qua phạm trù mà những nhân vật cấp Giáo chủ đỉnh cao có khả năng chống cự, đã cao hơn một cảnh giới lớn, toàn diện áp chế, không thể dùng sức mạnh chống lại.

Xa xa, cô gái kia thở dài, thiếu niên này đã xong, từ xưa đến nay không ai có thể chống lại tia chớp cao hơn một cảnh giới.

Thậm chí, uy năng của tia chớp kia có thể không chỉ cao hơn một cảnh giới lớn.

Bởi vì, trời xanh nổi giận, thế giới rộng lớn đã toả ra sát cơ, muốn tiêu diệt sinh mệnh của cái tên lấy trộm quy tắc thiên địa, không tuân thủ sự ràng buộc của nó này.

Ầm!

Sau khi trải qua sự chống cự rất đáng sợ, Thạch Hạo bị uy thế đất trời không thể tưởng tượng được đánh cho nổ tung, hình thể tan nát, cảnh tượng này rất tàn khốc và cũng rất chấn động, khiến cô gái phía xa kia cũng phải kinh sợ.

Chuyện này có thể liên lụy đến nàng hay không? Từ đầu đến cuối nàng cũng dính dáng vào trong đó.

Cuối cùng cũng phải bị tiêu diệt sao?

Tuy rằng gian khổ chiến đấu, kiên cường giãy giụa, nhưng thân ảnh của thiếu niên kia đã biến mất, nơi đó chỉ có tro tàn cùng với sương máu.

Nhưng là, lôi kiếp của đất trời cũng không hề ngừng lại, ngược lại vẫn không ngừng đánh xuống, như một dải ngân hà lật úp, như biển rộng mênh mông buông rơi, bao phủ nơi đây.

Không ngừng nghiền ép, không ngừng nổ tung.

Cô gái kia hãi hùng khiếp vía, sau khi trời đất diệt sạch vẫn không từng buông lỏng, trời đất vô tình, đây là muốn hủy diệt cả nơi nàng thành Đạo sao?

Cô gái kia vốn là linh túy do trời đất giao thái sinh dưỡng ra, được che chở, hiện nay cũng bị vứt bỏ rồi sao? Điều này làm cho nàng đau lòng.

Nàng muốn chống lại nhưng lại sợ sẽ đưa đến lôi kiếp càng to lớn hơn, biến nàng thành tro bụi ngay lập tức, không còn sót lại thứ gì.

Cũng không biết đã qua bao lâu, lôi điện cuối cùng cũng biến mất, nơi này khôi phục lại yên tĩnh, cuống rốn đất trời được giữ lại chứ không hề bị hủy diệt, cô gái kia sâu lắng thở dài.

"Ồ?" Bỗng nhiên, ánh mắt nàng ngưng lại nhìn mảnh tro tàn kia, nhìn bên cạnh phiến đá.

Trong tro tàn vỡ vụn, trong khung xương rách nát tàn tạ có một đốm sáng trắng hiện lên, đó là một hạt giống, chậm rãi nở rộ, bao quanh một đoàn tinh huyết cùng một nguyên thần.

Gạt trời!

Hơi thở của cô gái dồn dập, đây là lừa gạt trời đất, chống cự và che giấu những điều trước kia!

Một hạt giống mọc rễ nẩy mầm, chầm chậm biến hóa, sống lại từ trong tro tàn, niết bàn lại từ trong tử vong, nguyên thần của Thạch Hạo thoát ra, giọt máu kia động đậy, cơ thể không ngừng sống lại.

Cảnh giới Thiên Thần có thể tái sinh chân tay đứt cụt, cảnh giới cao hơn tự nhiên không thành vấn đề.

Đặc biệt là, trong giờ phút quan trọng Thạch Hạo còn phân tích sinh mệnh của Liễu Thần, dùng Đạo bên trong của bản thân diễn dịch, cực kỳ sâu sắc, vì vậy vẫn còn sống sót dưới tia chớp vượt xa cảnh giới của hắn.

Đây là một kỳ tích, không thể làm lại.

Chưa một ai có thể sống sót khi đối đầu với cơn giận của trời xanh cao hơn một cảnh giới lớn như vậy.

Thạch Hạo than nhẹ, năm đó khi Liễu Thần rơi xuống Thạch thôn thì cũng đã từng như vậy, gặp phải kiếp nạn như vậy, phục sinh từ trong tuyệt vọng, niết bàn sống lại.

Hiện tại hắn gần như đã trải qua tình huống tương tự, thiên phạt là không thể chống lại, nhưng cuối cùng hắn cũng khó khăn thức tỉnh, khí tức sơ sinh tràn ngập, mọi thứ bắt đầu lớn lên, lúc này hắn tỏa ra sức sống tràn trề.

Cơ thể hắn sống lại, nguyên thần trong vắt, ánh mắt ôn hòa, một hạt giống dùng hợp cùng máu thịt và nguyên thần.

Lấy thân làm chủng, bước đầu đã thể hiện ra chỗ kinh khủng của nó, dưới tình huống như vậy vẫn có thể sống sót.

"Cảm ơn ngươi!" Thạch Hạo biểu đạt lòng biết ơn chân thành nhất đối với cô gái kia.

Sau đó, hắn xuất quan, cắt cuống rốn trời đất này và muốn đi ra ngoài.

Hắn không biết đã bế quan bao lâu, bên ngoài đã thế nào rồi, có thể những kỳ tài khác đã quật khởi, đã rất lâu rồi hắn chưa hề xuất hiện, đến lúc phải ra ngoài rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.