Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1279: Lòng đất



Hoang muốn đưa một nhóm người tiến vào trong thế giới Tiên phủ bên dưới lòng đất, đây là sự phóng khoáng tới cỡ nào chứ, những người khác vừa hâm mộ vừa đố kỵ, quá điên cuồng mà!

Đám Tào Vũ Sinh, Thái Âm ngọc thỏ, Trường Cung Diễn, Ma nữ, Phượng Vũ đều cảm thấy bất ngờ, tiếp đó lần lượt bay tới và tiến vào trong ao bùn nhão.

Đệ tử của Thư viện Thiên Thần thì không được bình tĩnh như vậy, mỗi một người đều tràn ngập vẻ mừng rỡ, không một ai ngờ rằng Hoang sẽ chấp nhận dẫn theo bọn họ xuống dưới, đây là một cơ duyên to lớn không cách nào tưởng tượng được!

Bọn họ gặp Hoang không được bao nhiêu, trước kia cũng chẳng nói được vài câu, hiện giờ cũng chỉ là cùng chung một viện, thấy chuyện chướng mắt nên có lên tiếng vài lời, không ngờ lại nhận được kỳ ngộ như vầy.

Ao bùn nhão cũng không có lớn lắm thế nhưng cũng chẳng tính là nhỏ nên đủ có để chứa hết bọn họ, nước bùn nhão bắn tung tóe khắp nơi, nơi trung tâm lại nứt ra một cái hố thật lớn và tiên khí không ngừng bốc lên.

"Hoang, ngươi cũng liều lĩnh đó chứ, một mình tiến vào thì không nói làm gì, vậy mà còn muốn dẫn người vào chung à!" Có người âm thầm lên tiếng.

"Ta muốn, ngươi cấm được hả?" Thạch Hạo hỏi ngược lại.

"Ngang tàn!" Trong bóng tối chợt lóe lên thần quang hừng hực, nó vọt lên từ thế giới bên dưới lòng đất kia, từng luồng sấm sét ầm ầm, từng tia chớp xẹt xet, có người ra tay công kích về phía bọn hắn.

"Xoẹt!"

Thạch Hạo đưa tay phải ra, năm ngón tay xòe rộng và không ngừng hóa lớn, tựa như có thể bao phủ cả thiên địa, lập tức bao trùm lấy hố rộng đó và bắt gọn những lôi đình kia lịa.

Ở đầu ngón tay của hắn là cuồn cuộn những ánh chớp, vô cùng khủng khiếp!

Lúc này, bàn tay của hắn tựa như đám mây đen to lớn, mỗi một ngón tay tựa như là một cây cột chống trời chấn động lòng người.

"Càn khôn trong lòng bàn tay!" Có người thở dài.

Tu vi tới cấp độ nhất định thì không chỉ thi triển mỗi bảo thuật sẵn có, mà bản thân cũng có thể tự sắp xếp ra các cốt văn, từ đó tạo thành đại thần thông, đòn vừa rồi chính là hành động thể hiện cho lời nói này.

Bàn tay lớn của Thạch Hạo hạ xuống và luyện hóa toàn bộ lôi đình kia, tiếp đó hắn xoay tay tựa như trời đất đảo lộn vậy, trong lòng bàn tay buông xuống cả hàng ngàn hàng vạn thác nước bằng lôi điện.

"Việc này..." Tất cả mọi người đều ngây dại, quá hùng tráng, làm ai ai cũng tê dại da đầu.

"Hoang, ngươi dám!" Có người gào lớn.

"Chẳng lẽ ngươi lại muốn công kích tất cả mọi người ư?" Có người lạnh lùng nói thế.

"Bớt nói nhảm đi, các ngươi đứng bên dưới công kích ta trên này, cho rằng úp úp mở mở thì ta không cách nào xác định được à, không dám ra tay ư? Nằm mơ!" Thạch Hạo ngông nghênh nói.

Ầm!

Một vỗ từ từ hạ xuống, đây mới thật sự là trời long đất lở, ao bùn nhão bị phá hủy, tầng đất bên dưới rung lắc vang lên tiếng nổ ầm ầm.

Đồng thời là thần quang đi kèm, bởi vì bên dưới có động phủ, có đạo tràng Tiên gia, gặp phải một đòn khủng khiếp như vậy của Thạch Hạo nên có rất nhiều trận pháp cổ xưa bị kích hoạt, phóng thích ra sức mạnh bất hủ.

Tựa như chọc vào tổ ong vò vẽ, dẫn tới cuộc bạo loạn nghiêm trọng!

Mấy người lao xuống trước kia ăn phải vị đắng nên vội vàng phòng ngự, nếu không thì hơn phân nửa sẽ nguy hiểm tới tính mạng!

Bên trên mặt đất, mọi người trông thấy cũng chỉ biết trợn tròn mắt, quả nhiên lá gan của Hoang to bằng trời, ngang tàng chẳng ai sánh bằng, có người âm thầm nhằm vào hắn thì hắn liền đẩy mọi người bên dưới vào hiểm địa ngay.

"Hoang, ngươi... hơi quá rồi đó nghe!" Có người lạnh giọng nói.

"Nói nhảm gì đó hả, người hại các ngươi không phải là ta, mà là cái tên gọi là nhân tài đã âm thầm khiêu khích ta đó, các ngươi ở bên dưới hẳn phải biết rõ hơn ta chứ, thế nhưng lại không hề nhắc nhở hắn, tưởng ra dễ bị lừa lắm à? Không phục, cứ tới chiến một trận!" Thạch Hạo lạnh lùng đáp.

Mọi người không nói gi cả, đây mới gọi là dũng mãnh, nói lý lẽ và cũng rất ngông nghênh, có dũng khí chọc giận người khác thì chắc chắn phải đủ gan nhận lấy đòn đáp trả.

Người lên tiếng ở bên dưới cũng chẳng nói gì cả, không nên đắc tội với tên này, chuyện gì hắn cũng dám làm, nếu như chống đối với kẻ này thì phỏng chừng Hoang sẽ lao xuống một chọi một ngay.

Một lát sau, thế giới bên dưới lòng đất đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh, không còn những cơn rung chấn nữa thay vào đó là quang vụ mịt mờ bao phủ.

"Chúng ta xuống thôi." Thạch Hạo nói rồi xông xuống trước, hắn tạo là một màn ánh sáng bảo vệ con đường phía trước, miễn cho việc gặp phải tập kích.

Đương nhiên, hắn cũng vô cùng tin chắc, những người bình thường sẽ không dám manh động vào lúc này, bởi vì Tử Nhật Thiên Quân bị hắn đánh bại nên đã tạo ra tính uy hiếp vô cùng lớn.

Sâu bên dưới bùn nhão là vẻ trống trải, động đá to lớn vô biên, những thạch nhủ có hình thù kỳ quặc lấp lánh ánh sáng lộng lẫy, tựa như là những pho tượng đầy lôi cuốn.

"Hoang đại nhân, hộp đá mà đại nhân lấy được có thứ gì bên trong vậy?" Một học sinh của Thư viện Thiên Thần hiếu kỳ hỏi.

Trong lòng Thạch Hạo hơi nhảy một cái, trước kia có một luồng hào quang bao phủ lấy chiếc hộp đá lao ra từ trong ao bùn nhão, lúc đó đã bị hắn đoạt được và chính vì thế mới dẫn tới việc chiến đấu với người ta.

Thạch Hạo lấy nó ra từ trong lòng ngực, chiếc hộp đá này lưu chuyển hào quang mịt mờ, đã bị phong ấn nên rất khó mở ra được.

"Ồ?" Hắn thử dùng sức mấy lần cũng đều vô hiệu, tiếp đó thì bắt đầu phá giải cốt văn, thử triệt tiêu chúng xem được hay không.

"Sức mạnh quy tắc?" Thạch Hạo nhíu mày, sau khi tra xét một phen thì trong lòng hắn nhảy lên một cái, những cốt văn bám bên trên hộp đó rất thần kỳ, hình thành nên một luồng sức mạnh khủng khiếp áp chế việc mở ra hộp này.

"Mở!" Sau khi hiểu rõ thì hắn quát lớn một tiếng, tiếp đó dùng sức vặn một cái, cưỡng ép mở ra hộp đá này.

Ầm!

Trong thiên địa chợt xuất hiện những tiếng vang đầy kịch liệt chấn động cả càn khôn, ai ai cũng kinh ngạc không thôi.

Đặc biệt, thế giới bên dưới lòng đất này bắt đầu nổ tung, những chí tôn trẻ tuổi ở sâu nhất đều tái xanh mặt mày, ngay cả mỹ nhân tuyệt đại như Lam tiên cũng nhíu chặt mày, nghiến răng nghiến lợi không thôi.

"Hoang, ngươi quá đáng rồi đó nghe, quả thật đã có người ra tay với ngươi, thế nhưng ngươi cũng đừng có mượn cớ để cố ý trả thù chứ?" Có người không kìm được hét lớn.

"À, lần này không cẩn thận mà thôi, thế nhưng ta không đồng ý với lời nói này, ai biểu các ngươi khiêu khích ta chi." Thạch Hạo đáp.

Những người này chẳng biết nói gì nữa, tên này khó mà dây vào được, quá kiêu ngạo, thế nhưng bọn họ cũng có chút đuối lý.

Một luồng ánh sáng chói lóa nhất vút thẳng lên tận trời cao, khiến cho những người vẫn còn đứng trên mặt đất chấn kinh không thôi.

Bên trong thế giới dưới lòng đất này, đâu đâu cũng là thạch nhũ, ánh sáng lộng lẫy khắp nơi.

Đám Tào Vũ Sinh, Long Nữ đảo mắt nhìn kỹ về thứ trong tay Thạch Hạo, chính nó đã tạo nên động tĩnh lớn như vừa rồi, vậy nó đang ẩn chứa thứ gì?

Thạch Hạo dùng sức mạnh để mở ra hộp đá, để giải quyết thứ có ẩn chứa quy tắc của sức mạnh cực lớn này, cách hữu hiệu nhất chính là cưỡng ép để phá bỏ.

Sau khi Thạch Hạo mở được thì một cái đầu lâu trắng như tuyết thò ra và dáo dác ngó xung quanh, trông rất là buồn cười.

Mọi người ngạc nhiên đồng thời dụi dụi con mắt xem thử nhìn có nhìn lầm hay không!

Bên trong chiếc hộp đá lao trong từ Tiên phủ lại là một sinh linh chứ không phải là một vật gì đó, chuyện này không cách nào tưởng tượng nổi, đã qua bao nhiêu năm rồi mà bên trong vẫn lưu giữ một sinh vật?

"Một con rùa!" Tên mập Tào Vũ Sinh hét lớn.

Khi quan sát kỹ thì mọi người không biết nói gì nữa, là một con rùa trắng như tuyết, kích cỡ bằng lòng bàn tay, mai rùa lấp lánh tựa như là dương chi ngọc thạch, ngay cả tứ chi cũng tựa như vậy.

Hoàn toàn khác với những con rùa bình thường, nó rất có linh tính, cặp mắt đầy gian xảo.

"Là rùa gì vầy, đừng nói là một cây Trường Sinh dược đã thông linh và hóa thành rùa trắng nhen. Ta từng nhớ, lúc ở Ba ngàn châu thì từng có một gốc kỳ dược gọi là Bạch Quy Đà Tiên!" Thỏ nhỏ nuốt nước bọt đầy thèm khát, cặp mắt hồng như muốn phun ra lửa vậy.

Những người khác nghe thấy vậy thì giật nảy cả mình, việc này cũng không phải là không có khả năng!

Dù sao, đây cũng là một hộp đá lao ra từ trong Tiên phủ, bên trong chắc chắn phải ẩn chứa tiên trân mới đúng.

"Các ngươi nghĩ hơi nhiều rồi." Thạch Hạo lắc lắc đầu, bởi vì hắn nhận ra con rùa trắng như tuyết này, hai ba năm trước hắn từng thấy qua rồi.

Khi đó, lúc Đại trưởng lão thả câu và muốn dụ sinh linh tinh ranh ở trong Tiên phủ ra ngoài, kết quả lại bị con rùa tham ăn này nuốt mất mồi.

Đây là Bát Trân quy!

Mặc dù không thể sánh được với Trường Sinh dược thế nhưng tiếng tăm cũng rất kinh người, danh tiếng động cả cửu Thiên thập Địa, không chỉ là món ngon nổi danh nhất mà còn là một vị thuốc đại bổ.

Nó được mệnh danh là thứ bổ huyết số một, ngay cả nhân vật thuộc cấp chí tôn sau khi già yếu, thân thể khô quắc thì có thể dựa vào nó để thu được tinh lực.

"Bát Trân quy, thứ này còn khó cầu hơn cả thần dược, giá trị không cách nào đo lường được!" Mấy người kinh ngạc.

"Đây là vật của Đại trưởng lão, tạm thời gác lại việc sử dụng để bổ khí huyết thì hơn." Thạch Hạo nói, lần nữa nhốt con rùa này vào trong hộp đá.

Hắn dùng thần niệm để hỏi dò con rùa này chuyện gì đã xảy ra ở đây.

Bát Trân quy sớm đã thông linh cho nên hiểu được lời nói của hắn, trong lòng chợt thấp thỏm và nói cho hắn biết, lúc nó quanh quẩn ở trong ao bùn nhão thì bị một nguồn sức mạnh hút vào trong thế giới dưới lòng đất này, sau đó thì bị trấn áp như vậy.

"Là con sinh linh kia!" Thạch Hạo nheo mắt, nghĩ ngay tới sinh vật mà Đại trưởng lão đã chụp hụp kia.

Rầm!

Đột nhiên, động đá to lớn bên trong lòng đất chợt nổ tung, một khu vực vỡ nát và rất nhiều thạch nhủ rơi xuống, tiếp đó là mặt đất chỗ ấy từ từ lún xuống.

Ầm!

Loạn thạch tứ tung, bụi mù tràn ngập.

Nơi sâu trong lòng đất có ký hiệu lấp lánh đầy kỳ dị, nơi đó xuất hiện một cung điện đầy rộng rãi và cổ xưa, tựa như là một tòa thành cổ Tiên đạo vậy.

Khi quan sát kỹ thì không ngờ nó lại được đúc từ kim loại.

Vô cùng to lớn, bao la vô tận.

"Tòa thành thật là lớn!" Phượng Vũ thán phục.

"Phải nói rằng, là một thế giới nhỏ, là một động phủ bao la." Trường Cung Diễn nói.

Mọi người bay đến giữa không trung và phóng mắt tới, cảm thấy cũng đúng, trong tòa thành ấy có một vài ngọn núi đá, tất cả đều bị chế tác thành những động phủ và tỏa ra tiên khí nồng đậm.

Việc này làm cho tâm linh của người người chập chờn, tinh thần bay nhảy, là bảo địa của Tiên gia!

Một khi xông vào, ắt có vận may lớn!

Cũng trong lúc đó Thạch Hạo chợt cảm thấy có một vài chùm sáng năng lượng vô cùng khủng khiếp ngay sát bên, tuy rằng đã cố gắng ẩn núp thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi linh giác của hắn.

Chính xác, đó là mấy vị chí tôn trẻ tuổi, bọn họ sớm đã tới nơi này và vẫn trốn ở bên cạnh.

Tòa thành lớn, hình thể màu vàng đen, tựa như là một tác phẩm nghệ thuyệt vô cùng nguy nga, những kiến trúc vàng đen kia tuy rằng đã trôi qua rất rất nhiều năm nhưng vẫn không hề có những dấu vết của sự ăn mòn, vẫn tỏa ra ánh sáng đầy lộng lẫy.

Đồng thời mọi người cũng ý thức được, thứ được gọi là tòa Tiên thành hùng vĩ này cũng không quá quan trọng, cơ duyên thật sự hơn phân nửa là ẩn giấu ở bên trong động phủ bên trên những ngọn núi đá kia.

Nơi ấy rất là kinh người, chỉ cần là một động phủ Tiên gia cũng đã vô cùng khủng khiếp rồi, thế mà tòa thành này lại có tới chín ngọn núi đá, động cổ sâu hun hút, đều lan tỏa tiên khí, ý nghĩa là có tới chín tòa Tiên phủ!

Đây là một khu vực vô cùng quan trọng, là một tòa Tiên thành!

Tất cả mọi người đều lộ vẻ nghiêm túc và không hề dám manh động, bởi vì Đại trưởng lão của Thư viện Thiên Thần từng phát hiện ra nơi này nhưng vẫn không dám tiến vào.

Kẽo kẹt!

Nơi Tiên thành vang lên tiếng kêu, cánh cửa kinh loại màu vàng đen đầy to lớn chợt mở rộng, khí hỗn độn mãnh liệt, nơi đó vô cùng thần bí.

Tiếp đó, ầm, bên trong vẫn còn có một cánh cửa đá nữa, nó cũng rất to lớn, không ngờ hiện tại lại đang từ từ mở ra, Tiên thành mở rộng, hiện ra trước mắt mọi người.

Rất là kỳ lạ, năm tháng xa xôi đã trôi qua nhưng tòa thành này vẫn chẳng hề có động tĩnh gì, ấy vậy hôm nay lại tự động mở rộng!

Bên tòa thành trì, phù văn nằm dày đặc trong hư không đều đã biến mất, việc này có ý gì đây, lẽ nào chỉ cần vượt qua tường thành là có thể tiến vào trong?

Trước kia đây chính là một khu vực cấm, những người vượt qua tòa thành này thì sẽ bị phù văn xoắn nát, dù là chí tôn cũng sẽ phải chết!

Tòa Tiên thành này lại xuất thế như vậy, muốn lộ dưới ánh mặt trời ư?

Cùng lúc đó, tiếng kẽo kẹt bên trong tòa thành lại tiếp tục vang lên, vài sinh linh từ từ xuất hiện, trên người mang theo giáo trụ che kín toàn bộ và tiên khí không ngừng tản ra.

Việc này khiến người khác ngạc nhiên, sinh linh còn sống, à Chân Tiên ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.