Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1315: Đường ranh tuyệt không thể vượt qua



Một người trẻ tuổi rõ ràng đang bị hãm sâu trong tuyệt cảnh, thế nhưng lại bày ra dáng vẻ như vầy, chẳng chút hoảng hốt nào cả, xem bọn họ tựa như là những tấm thớt gỗ, chắc chắn có gì đó rồi!

"Ngươi đã bị dọa chết khiếp rồi à, vậy mà còn giả ngô giả nghê, sáo rỗng kêu to!" Vương Mãng Long ngông cuồng nói.

Nhưng, bất kể là ba đại cường giả mới tới hay là ông lão có tuổi thọ không biết bao nhiêu của Vương gia kia đều lộ vẻ trầm mặc, nội tâm cảm thấy bất an và không ngừng cảm ứng tình hình xung quanh.

Nhưng mà, không hề xuất hiện thứ gì cả, trừ phi là người tới mạnh mẽ hơn bọn họ nhiều!

"Người trẻ tuổi, giả thần giả quỷ thú vị lắm à?" Ông lão của Vương gia lạnh lẽo nói, ánh mắt đầy âm u.

"Ông sợ à?" Thạch Hạo bình tĩnh quét nhìn bọn họ, vẻ điềm tĩnh càng tăng cao.

Còn Kiến nhỏ đang đứng trên vai của hắn thì lại vô cùng căng thẳng, nó cảm thấy kế Thành không nhà trống như vậy của Thạch Hạo không thể giải quyết được vấn đề gì cả, vả lại chết cũng sẽ càng thê thảm hơn.

"Đốt!"

Ông lão của Vương gia quát khẽ, trong miệng của hắn xuất hiện các gợn sóng lan về bốn phương tám hướng, đây tựa như là thần thông của loài dơi, có thể thăm dò xem thử có địch thủ ẩn núp nào hay không.

Một lát sau thì thần sắc của hắn lạnh lẽo, nói: "Tên nhãi ranh này lại còn dám lừa bịp chúng ta nữa à, muốn tìm chết rồi mà?"

Hắn nổi giận, bởi vì lại bị một tên tiểu bối xoay như chong chóng, thông qua thần thông của Biên Bức nhất mạch thì hắn có thể vững tin, phụ cận không hề có đại cao thủ nào, nơi đây rất yên bình.

Nếu như ngay cả loại thần thông này không thể kiểm tra được vực ngoại trống trơn như đây thì người tới chắc chắn sẽ rất đáng sợ.

Mà ba đại cao thủ còn lại cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình nghĩ quá nhiều nên tự mình dọa mình, đây là vực ngoại, có thể dẫn tới cao thủ vô thượng khác nữa à?

"Nhóc con, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, có thể ngươi điếc không sợ súng, dám lừa gạt chúng ta nhưng hiện tại phải dùng mạng của ngươi rồi đó!" Ông lão của Vương giả ra tay.

Hắn vung mạnh cánh tay, năm ngón xòe rộng chụp về cổ của Thạch Hạo, là muốn xách bổng hắn tựa như xách một con gà, tiếp đó là ra sức làm nhục!

"Mẹ nó!" Kiến nhỏ gầm lên, nó là đời sau của Thập Hung, lần đầu tiên nhìn thấy chuyện bất công như vầy và còn bắt gặp được một người ghê tởm như thế, tất cả đều là tu sĩ của giới này thế nhưng lại muốn nội đấu tiêu hao.

Thậm chí nó còn hoài nghi, Vương gia đã cấu kết với người của dị vực.

"Kỳ tài thì sao, thiên kiêu như thế nào, hôm nay lão phu muốn một tay che trời, bóp chết thiên tài, khiến cho oán hận của ngươi không thể nào tiêu tán được!" Ông lão của Vương gia lạnh giọng nói.

Hiện tịa đã không cần nể nang gì nữa, thần sắc của hắn vô cùng âm u và đáng sợ, hoàn toàn thay đổi dáng vẻ tươi cười như trước kia.

"Ha ha..." Bên cạnh, Vương Mãng Long cười to đầy khoái trá.

Thạch Hạo nhẹ thở dài, nói: "Các ông đang ép ta đó!"

"Giả thần giả quỷ!" Đang lúc này thì trong ba đại cao thủ đang khoanh tay đứng nhìn kia chợt có người lên tiếng, hắn không tin kẻ này sẽ tạo nên sóng gió gì.

Răng rắc!

Đáp trả lại là Thạch Hạo bóp nát một khối ngọc cổ xưa, từ bên trong lao ra từng tia hào quang đầy nhu hòa và mang theo sức mạnh của linh hồn.

"Dưỡng Tiên ngọc!" Thời khắc này, ông lão của Vương gia biến sắc, không nhịn được khẽ kêu to một tiếng.

Tuy rằng hắn chưa từng thấy thế nhưng có thể đoán ra ngay được, đây chính là vật liệu quý báu thuộc loại truyền thuyết, nó có thể dưỡng hồn, có thể bảo vệ nguyên thần.

Vật này cực kỳ quý giá, dù cho một vài chí tôn mạnh mẽ cũng chưa từng thấy qua!

Thứ này chỉ xuất hiện ở trong truyền thuyết, được ghi chép bên trên cốt thư.

Mà ba đại cao thủ còn lại cũng biến sắc ngay tại chỗ, thậm chí có người muốn bỏ chạy, không muốn ở lại nơi này nữa.

"Nếu đã tới thì vội đi làm gì." Một âm thanh bình tĩnh truyền ra.

Sau khi Dưỡng Tiên ngọc bị bóp nát thì từng sợi hào quang đan xen vào nhau và tạo thành một bóng người tiên phong đạo cốt, từ mi thiện mục, gương mặt hồng hào, chính là Đại trưởng lão của Thư viện Thiên Thần!

Ông lão của Vương gia sợ hãi tới rơi vãi linh hồn, bàn tay lớn mà hắn đánh ra đã lao tới trước cổ Thạch Hạo thế nhưng lại bị chặn đứng.

Dù thế nào hắn cũng không nghĩ sẽ gặp được nhân vật cái thế như này ở ngay tại đây!

Vương Mãng Long đứng bên cạnh hắn thì trợn tròn mắt và run rẩy toàn thân, tại sao lại như thế chứ, lão nhân bễ nghễ cửu Thiên thập Địa tại sao lại đi theo bên cạnh Thạch Hạo.

"Ầm!"

Đại trưởng lão giơ tay đập nát bàn tay đã lao tới của ông lão Vương gia kia, thứ này hóa thành tro bụi ngay tại chỗ và khiến hắn kêu 'A' thảm thiết.

"Tay của Vương gia các ngươi cũng quá dài đó!" Đại trưởng lão lạnh lùng nói, thời khắc này hắn thật sự nổi giận.

Đồng thời, hắn hét lớn một tiếng, ba đại cao thủ vừa muốn chạy trốn khi nãy đều run rẩy toàn thân, không cách nào rời khỏi nơi này được.

"Tiền bối!" Một trong số đó run giọng nói.

Ai cũng không nghĩ tới Đại trưởng lão sẽ xuất hiện, rõ ràng đây chỉ là một bộ linh thân của hắn chứ không phải là bản thể, và được giấu kín bên trong Dưỡng Tiên ngọc để bảo vệ Thạch Hạo.

Từ đây có thể thấy được Đại trưởng lão vô cùng quan tâm với Thạch Hạo, hắn có thân phận cao quý cỡ nào chứ, trong cả cửu Thiên thập Địa này có mấy ai có thể so sánh được, thế nhưng hiện giờ lại vì một thiếu niên mà lại chiếu cố coi trọng, cam nguyện làm như thế.

Lúc này, Vương Mãng Long suýt chút nữa thì đã xụi lơ trên mặt đất, cũng chẳng còn chút quyết tâm như lúc nãy nữa.

Ngay cả ông lão của Vương gia, trước đây không lâu còn rất bình tĩnh, làm bộ dáng tựa như nắm chặt trong lòng bàn tay, thế nhưng hiện giờ sắc mặt lại trắng bệch khó mà mở lời. Hắn bị Đại trưởng lão nắm chặt không cách nào giãy giụa được, chênh lệch quá lớn.

Tất nhiên Thạch Hạo sẽ không sợ, trước khi tới Bắc Hải này thì hắn từng âm thầm nói chuyện với Đại trưởng lão rằng, hắn sợ bị người khác để ý, kết quả Đại trưởng lão đã cho hắn một khối Dưỡng Tiên ngọc và nói rằng có thể bảo vệ toàn diện cho hắn.

Khối Dưỡng Tiên ngọc này rất thần kỳ, linh thân có thể phân giải tiến vào và ẩn núp bên trong, ngoại giới không cách nào nhận ra được, vào thời khắc mấu chốt có thể gây dựng lại hồn thể!

"Xoẹt!" Đại trưởng lão ra tay trong nháy mắt, giáp trụ mặt nạ của ba đại cao thủ đều hóa thành tro bụi, hoàn toàn lộ ra khuôn mặt với vẻ xanh xao sợ hãi, đó đều là những nhân vật tiền bối.

"Đáng tiếc mà, không có Nguyên Thanh." Thạch Hạo thở dài.

Thật ra hắn phòng bị Nguyên Thanh nhưng không nghĩ tới chủ lực lại là người của Vương gia.

Cho tới ba người này thì Thạch Hạo cũng không hề nhận ra được.

"Ba gia tộc các ngươi đều cử người tới đây, thật là làm cho ta cảm thấy thất vọng." Đại trưởng lão nhắm hai mắt nói.

"Xin tiền bối hãy khoan dung, chúng ta cũng không muốn hại chết Hoang, chỉ là muốn nhìn thử hắn vội vàng tới Bắc Hải này để làm gì mà thôi." Một người vội vàng giải thích.

Hiển nhiên, Thạch Hạo nhanh chóng rời khỏi động phủ Tiên gia bên dưới Thư viện Thiên Thần đã gây nên sự chú ý cho bọn họ, xuất phát từ hiếu kỳ, xuất phát từ tham lam nên bọn họ đã đi theo.

Phút chốc Đại trưởng lão mở mắt, nói: "Các ngươi tự xử đi, ta xem như chưa phát sinh chuyện gì cả."

"Cái gì?!" Ba người hét lớn, vừa sợ hãi và cũng vừa kinh ngạc, ba người bọn họ đều có thân phận không hề tầm thường, đều tới từ gia tộc mạnh mẽ và cổ xưa nhất.

Nhưng, Đại trưởng lão lại muốn bọn họ chết!

"Có một số đường ranh không thể bước qua được, ta không muốn trở mặt với gia tộc các ngươi, thế nhưng bọn ngươi phải tự chọn kết thúc, cho ta một câu trả lời thật hợp lý!" Đại trưởng lão lạnh giọng nói.

Ba người tuyệt vọng, bọn họ hiểu rõ ý của Đại trưởng lão, là muốn giết gà dọa khỉ, ra mặt thay cho Thạch Hạo, muốn bắt ba vị cường giả phải tự chết!

Bọn họ được xem như là đại nhân vật, dù cho là ở cửu Thiên này thì thân phận cũng vô cùng cao siêu, thế nhưng hôm nay lại phải chôn vùi tính mạng như thế này!

"Không muốn tự mình động thử à?" Đại trưởng lão hỏi.

Đang lúc nói chuyện thì phốc phốc phốc, ba tiếng, Đại trưởng lão phun ra một dải ngân hà và hóa thành một thanh kiếm thần chém bọn họ thành mưa ánh sáng, hóa thành tro tàn!

Vô cùng thẳng thắn, Đại trưởng lão chẳng chút lưu tình, ba đại cao thủ cứ thế bỏ mạng, bị Đại trưởng lão đánh gục!

"Ông..." Sắc mặt của ông lão Vương gia tái trắng, nếp nhăn đầy mặt giật giật.

"Ầm!"

Đại trưởng lão xoay tay đánh nát nửa thân thể của hắn thành tro bụi, lười mở miệng nói thêm điều gì, chỉ chừa lại một chiếc đầu lâu thế nhưng nguyên thần bên trong đã bị đốt cháy sạch sẽ.

Xóa bỏ ngay tức khắc, quyết đoán vô cùng!

"A..." Vương Mãng Long sợ hãi hét lớn, cả người lạnh toát, hắn vô cùng sợ hãi, vị Đại trưởng lão này nhìn thì tiên phong đạo cốt thế nhưng lại giết người chẳng chút chớp mắt, bốn đại cao thủ như vậy đứng trước mặt hắn tựa như là giun dế, giết tựa như ăn bánh vậy.

Thạch Hạo tiến lên rồi vung ra một quyền, gió mạnh vù vù, bầu trời run rẩy.

Vương Mãng Long ngăn cẳn, tuy rằng biết địch không lại thế nhưng cũng không muốn bó tay chờ chết, tuy nhiên chỉ là phí công mà thôi.

Vù, hắn bị một quyền của Thạch Hạo đánh nát, hai tay cùng với đầu lâu ngăn cản đều bị đánh vỡ tựa như dưa hấu vậy, chỉ còn sót lại mỗi tàn thi.

"Đi, đi Vương gia!" Đại trưởng lão nói.

Hắn vung ống tay áo, quang vụ mịt mờ bao phủ lấy hai bộ tàn thi của người Vương gia, muốn mang thứ này tới gia tộc của bọn họ.

"Đại trưởng lão!" Thạch Hạo chấn động trong lòng, há miệng muốn nói gì đó, Đại trưởng lão đã làm quá nhiều vì hắn, hiện giờ lại còn xông thẳng vào Vương gia nữa!

"Không cần nhiều lời, ta muốn cho vài người biết rõ, có một vài ranh giới không thể nào bước qua được, có vài người không phải bọn họ có thể động vào được!'' Đại trưởng lão rất kiên quyết nói.

Vù!

Thiên phong cuồn cuộn, Đại trưởng lão mang theo Thạch Hạo phá tan bầu trời, vượt qua càn khôn, xông thẳng về thế gia Trường Sinh đầy mạnh mẽ và cổ xưa kia!

Thạch Hạo kích động và mang theo vẻ cảm động, nhiệt huyết sục sôi, Đại trưởng lão ra mặt giúp hắn, là muốn hưng binh vấn tội Vương gia, muốn nhằm thẳng vào thế gia Trường Sinh bất hủ kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.