Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1316: Uy thế của Đại trưởng lão



Gió lớn thét gào cuốn trôi các đám mấy trên cửu Thiên!

Đại trưởng lão tựa như là một con chim đại bằng cuốn theo gió lốc lao đi, mỗi một bước là mấy vạn dặm, tốc độ của hắn quá nhanh, vượt quá tưởng tượng.

Hơn nữa, đây cũng không phải là cực hạn, tốc độ vẫn có thể tăng lên nữa nên làm Thạch Hạo chấn động không thôi, rốt cuộc thì hắn cũng hiểu rõ vì sao Đại trưởng lão lại là cao thủ tuyệt đỉnh trong nhân gian.

Tốc độ này đã quấy phá thời gian, những mảnh vỡ thời gian bay lượn, xung quanh còn có nhật nguyệt ngân hà chuyển động theo, cảnh tượng hùng vĩ, khí tức hào hùng, quá kinh người mà!

Chỉ là cất bước mà đã tạo thành thiên tượng kinh người như vầy rồi!

Mảnh vỡ thời gian lan tỏa, Đại trưởng lão mang theo Thạch Hạo xé rách tinh vực và chạy về Vương gia.

Vương gia ở Vô Lượng Thiên, ngược lại cũng không cần phải đánh tan giới bích gì cả, nằm ở ngay trong vùng thế giới này cho nên Đại trưởng lão mới nói là cứ chạy thẳng tới là được.

Nhưng đối với những người thường thì không cách nào tưởng tượng nổi lộ trình này, bởi vì nó quá xa, cần dùng 'ức dặm' để làm đơn vị tính toán, là con số trên trời!

Ầm!

Rất nhanh, Đại trưởng lão vung mạnh ống tay áo, đập vỡ hư không và từ trong bước ra ngoài, đi tới bề mặt của một vùng đất mênh mông.

Đã tới!

Thực sự quá nhanh, chạy nhanh trong chốc lát mà đã tới một bên khác của Vô Lượng Thiên rồi.

Thạch Hạo âm thầm líu lưỡi, nếu như để hắn tự đi thì cần phải sử dụng tới hàng trăm hàng ngàn tòa truyền tống trận cỡ lớn và cần phải lên đường không ngừng nghỉ, tuy nhiên như vậy cũng tốn rất nhiều ngày.

Phía trước, dãy núi hùng vĩ, long xà vờn quanh, kỳ lân nằm dài, phượng hoàng bay nhảy trên vách núi, khí lành phồn thịnh!

Đương nhiên, cái được gọi là long xà kia cũng không phải là Chân Long thật sự mà là những những ngọn núi khổng lồ, từng dãy núi uốn lượn kéo dài san sát nhau, sương mù Tiên gia lượn lờ, tựa như là những con long xà cuộn mình.

Mà những ngọn núi lớn thì như là Kỳ Lân nằm dài, khí tím lượn lờ, mịt mờ thơ mộng, bên trên mọc đầy cây cỏ, tràn ngập vẻ an lành và thần thánh.

Vách đá cao chót vót tựa như là từng con Phượng Hoàng đang bay múa, đặc biệt trên một ít vách đá có cả hang động đang phun ra ánh sáng, tựa như là cánh chim đang giang rộng.

Đây chính là một trong ba động phủ lớn nhất và nổi danh nhất ở Vô Lượng Thiên, nó thuộc về Vương gia, được mệnh danh là Vương phủ Trường Sinh!

Năm xưa nơi đây từng xuất hiện Trường Sinh giả, vạn kiếp bất hoại, vĩnh viễn bất tử, ở kỷ nguyên Tiên cổ thì sự cường thịnh của gia tộc này cao tới mức tận cùng, dù cho tới hiện giờ thì vẫn huy hoàng xán lạn như trước.

Năm dài tháng rộng qua đi thế nhưng không một ai dám tới quậy phá, dù cho những gia tộc Trường Sinh khác cũng không muốn trêu chọc.

Đại địa mênh mông, cổ mộc che kín trời, hàng loạt chim thần mãnh thú lượn lờ, giữa bầu trời có những chim thần cùng với ma cầm giương cánh bay múa.

"Người nào?" Đại trưởng lão vừa mới tới gần thì chợt có tiếng quát truyền tới.

Một con Bạo Viên màu vàng tím cao tới trăm trượng, tay cầm một thanh chiến mâu nhảy ra ngoài, lập tức cả mặt đất đều rung động theo nhịp bước của nó, lúc này nó ngăn cản ở phía trước.

Bộ lông của con Bạo Viên này có màu tím bóng lưỡng tựa như được chế tạo từ kim loại, dáng vẻ hung mãnh cực kỳ, chính xác, đây chính là di chủng từ hồng hoang, vô cùng mạnh mẽ.

"Tránh ra!" Đại trưởng lão hét lớn.

"To gan, lại dám tới và xông vào vị trí phủ đệ của Vương gia, ngươi chán sống rồi ư!" Bạo Viên vàng tím quát lớn, lập tức khiến cát đá bay nhảy, đất rung núi chuyển.

"Giọng điệu cũng mạnh mẽ ghê đó chứ, cách Vương gia còn tầm tám trăm dặm nữa, vậy mà cũng muốn ngăn cản người tới luôn à?" Đại trưởng lão lạnh lùng nói.

Sở dĩ hắn bay xuống đây là vì nhìn ra điểm không thích hợp, phía trước lại bị người khác bố trí đại trận tuyệt thế đầy đáng sợ, có thể ngăn cản được chí cường giả!

"Khà khà..." Bạo Viên vàng tím phát ra giọng cười quái dị đầy ác độc, con ngươi mở to, nói: "Người nào mà không biết, trong ba ngàn dặm quanh Vương gia thì phải xuống đi bộ, dùng hành động này để tỏ vẻ thành kính, ngươi lại dám tùy tiện như vậy à."

"Con khỉ vô tri này!" Sắc mặt của Đại trưởng lão trầm xuống, tay áo vung một cái liền khiến cho con Bạo Viên mạnh mẽ khủng khiếp này hét thảm một tiếng, miệng phun đầy máu tươi, thân thể rạn nứt, tiếp đó là bay ngược ra sau tới mấy ngàn dặm, biến mất khỏi cuối đường chân trời.

"Trời ơi, một lão quái vật xuất hiện ư!" Đây chính là ý nghĩ cuối cùng của con Bạo Viên này sau khi va chạm với một ngọn núi to lớn ở mấy ngàn dặm và ngất xỉu.

Con Bạo Viên này đã tiến vào cảnh giới cao nhất của Hư Đạo từ lâu và chuẩn bị đột phá, thế nhưng ở trước mặt Đại trưởng lão thì tựa như một khúc gỗ bị đập bay, chênh lệch giữa hai bên tới mức nào chứ, khác nhau cả trời cả vực.

Đại trận tám trăm dặm, hết sức kinh người!

Ngay cả Đại trưởng lão sau khi bước vào trong cũng khẽ nhíu mày, bởi vì đây là đại trận tuyệt sát, người thường nếu xông loạn vào thì chắc chắn phải chết.

Ngay cả chí tôn tới cũng phải lưỡng lự đôi chút.

Đại trưởng lão mang theo Thạch Hạo đứng yên trong trận pháp rồi yên lặng suy đoán, tỉ mỉ tính toán sau đó mới cất bước, trực tiếp xông thẳng về đằng trước với tốc độ cực nhanh.

Gần như là cơn gió lốc thổi qua mặt đất, những tảng đá mấy trăm cân xung quanh đều bay vù khắp nơi, rất nhiều cổ thụ chọc trời bị nhổ tận gốc và một con đường được mở ra.

Cũng không phải Đại trưởng lão có ý định phá hủy, mà nơi đây là tuyệt địa, chỉ có hiểu được trận pháp đồng thời dùng cường lực phá bỏ thì mới có thể tiến lên được.

Hắn không hề do dự chút nào, thế như bẻ cành cây khô, một đường lao tới, dưới chân lấp lánh vô số ký hiệu, tất cả đều huyền ảo và phức tạp vô cùng.

Ầm!

Những nơi Đại trưởng lão đi qua thì lôi định vạn trượng đánh thẳng lên vòm trời, không ngừng phá tan thương vũ, đánh nát mây trắng, tựa như là tận thế của thế giới vậy.

Sau người của hắn là mặt đất rạn nứt, dung nham từ trong lòng đất hóa thành sóng biển đỏ ngòm cao mấy ngàn trượng lao vút lên không trung, khiến cho cả một vùng không gian trở nên đỏ đậm!

Trận pháp rất là kinh người, mạnh mẽ như Đại trưởng lão đi phá trận mà cũng gây nên động tĩnh lớn như vậy, không cách nào vượt qua một cách yên tĩnh được, bởi vì cần phải vận dụng với pháp lực cực lớn.

Các loại mãnh thú rít gào, hung cầm hí dài!

Phong ba ở nơi này đã gây sự chú ý cho những người ở phía trước.

Tám trăm dặm, đối với một phàm nhân thì rất là xa thế nhưng với Đại trưởng lão thì chỉ trong nháy mắt đã có thể vượt qua được, đã thành công xông khỏi trận pháp!

"Thật là to gan, dám xúc phạm thiên uy Vương gia!" Giữa bầu trời truyền tới tiếng quát lớn, ánh vàng dâng trào đồng thời gió mạnh cuồn cuộn lao tới.

Cơn gió này rất lớn khiến cho ngay cả ngọn núi cũng lay động theo, những tảng đá hơn vạn cân cũng tựa như rơm rạ bị cuốn bổng lên trên, cảnh tượng khủng khiếp vo ocungf.

Một con chim thầm to lớn vô biên với màu vàng óng toàn thân, thần dị vô cùng, nó xòe ra hai cánh thì phải dài tới mấy ngàn dặm, bao phủ cả bầu trời, óng ánh kinh người.

Đây là một con ác điểu đầy đáng sợ, con mắt của nó bắn ra hàn quang chấn động hồn người!

"Đại Bàng cánh vàng!" Thạch Hạo kinh hãi, đây là một con Đại Bàng cánh vàng không hề tầm thường, huyết thống của nó chắc chắn rất tinh khiết, hơn nữa cảnh giới vô cùng cao và đầy đáng sợ.

"Với độ tuổi như vầy mà đã có tu vi nửa bước chí tôn rồi, thật sự không đơn giản chút nào." Đại trưởng lão gật đầu.

Một con Đại Bằng cánh vàng đầy đáng sợ lao tới, vệt bóng của nó tỏa rộng cả một vùng bên dưới mặt đất, gió lớn gào thét, núi thông rung chuyển, có thể thấy được uy thế của nó như thế nào rồi.

"Ta không cần biết người tới là ai thế nhưng tự tiện xông vào trọng địa của Vương gia đều là trọng tội, là ngươi tự mình trói tay chân tới thỉnh tội, hay là muốn nhận lấy cơn tức giận lôi đình từ Vương gia?" Đại Bằng cánh vàng quát lớn.

"Tám trăm dặm núi sông nơi này từ khi nào thở thành vùng đất riêng của Vương gia thế?" Đại trưởng lão bình tĩnh nhìn Đại Bằng cánh vàng, nói: "Nể tình ngươi tu hành không hề dễ dàng, lui ra, đừng nên phạm sai lầm."

Đại Bằng cánh vàng tức giận, tính tình của nó nóng như lửa, vô cùng kiêng cường, khi thấy được người tới xem thường mình thì lập tức hóa thành kim quang chói mắt lao nhanh xuống, trảo lớn vung ra chụp về phía Đại trưởng lão cùng với Thạch Hạo.

Ầm!

Ở xung quanh, một vài tảng đá to lớn chợt nổ tung, là bị một luồng gợn sóng ép cho nổ nát, cơ bản không cách nào chịu nổi uy thế này.

Trong lòng Thạch Hạo chợt rùng mình một cái, con chim thần này đáng sợ tới mức thái quá, uy thế như vầy đủ đánh nát mặt trăng, hung hãn và khủng khiếp vô cùng.

Nhưng, Đại trưởng lão rất là bình tĩnh, khi đối mặt với một trảo kinh thế như vầy thì chỉ đứng yên tại chỗ, đồng thời tay phải vung lên đón đỡ con Đại Bằng cánh vàng dài mấy ngàn dặm này.

Ánh sáng vàng óng thần thánh đầy trời làm cho hư không vặn vẹo, Đại Bằng với thần uy tuyệt thế chấn động sơn hà, hư không nát tan từng tấc một!

Cảnh tượng như này vô cùng chấn động, tựa như diệt thế vậy!

Nhưng, chuyện càng khiếp người khác khiếp sợ hơn chính là, Đại Bằng dài mấy ngàn dặm không gì sánh bằng kia sau khi xung kích tới thì lại phát sinh biến hóa nó không ngừng thu nhỏ lại.

Tựa như là thiên địa lập nhào, thời gian đảo ngược, tất cả đều thay đổi.

Chim Đại Bằng cánh vàng dài mấy ngàn dặm tỏa ra ánh vàng chói mắt, khi lao thẳng vào trong tay của Đại trưởng lão thì không ngừng thu nhỏ lại bằng lòng bàn tay và bị giam cầm ở trong tay của Đại trưởng lão, nó không ngừng đập cánh thế nhưng không cách nào bay lên được.

Ngay cả móng vuốt sắc bén của nó khi đụng vào lòng bàn tay thì chỉ tóe ra những tia lửa chứ không cách nào làm được gì cả, sau cùng là móng vuốt ấy chảy máu tươi gần như bị đứt gãy, việc này khiến nó không dám động đậy gì nữa.

Cảnh tượng này vô cùng đáng sợ, Đại Bằng cánh vàng uy mãnh biết dường nào, mạnh mẽ là thế nhưng cũng chỉ vô dụng khi đứng trước Đại trưởng lão, và bị hàng phục như thế.

Ngược lại thì con chim này cũng tính cơ linh, tuy rằng ngông nghênh thế nhưng hiện tại cũng hiểu được, đây là một nhân vật vô thượng, trong cửu Thiên thập Địa này cũng không tìm được mấy người.

Trước kia nó còn mượn uy thế của Vương gia để hò hét, nhưng giờ nghĩ lại thì người này hơn nửa không hề sợ Vương gia!

"Tổ tiên Côn Bằng của ngươi mạnh mẽ biết dường nào, thế nhưng con cháu của nó lại trở thành kẻ trông nhà, đáng tiếc." Đại trưởng lão nói, tiếp đó hơi khẩy nhẹ một cái đánh con Đại bằng cánh vàng này ngất đi.

"Người nào dám xông vào Vương gia ta?"

Ngoài mấy chục dặm có kiến trúc rất hùng vĩ, nơi đó có một người đang ngồi xếp bằng ở phía trước và ngăn cản đường tiến.

"Ầm!"

Đại trưởng lão ném mạnh nửa phần thân thể của Vương Mãng Long cùng với đầu lâu của ông lão tộc này về trước, cả hai va chạm lên trên cánh cửa và làm nơi ấy nổ tung, bụi bặm ngập trời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.