Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1331: Ai dám chiến một trận



Dạo này bận quá, không có time dịch dọt gì cả :((((

Vừa làm xong 1 chương, chưa biên lại, đăng lên nhắc khéo mọi người nhấn nút Đề Cử :v

==================================

"Nực cười, bọn ngươi ngu ngốc một cách không thể nào tả nổi, dù cho các ngươi có hoàn cảnh để thành Tiên đi chăng nữa thì có mấy ai có thể thành công chứ, yếu kém thấp hèn, làm sao có thể sánh với cùng chúng ta chứ." Chủ nhân của bàn tay lớn màu đen kia lạnh lùng nói, từ đầu tới cuối hắn cũng chẳng hề lộ diện, chỉ có một bàn tay to lớn vượt giới tới đây mà thôi.

Mọi người đã rõ, giống như những lời mà Đại trưởng lão nói, chân thân của hắn không thể nào qua đây được, đã gặp phải hạn chế vô cùng nghiêm trọng, nếu không đã giáng lâm từ sớm rồi.

Trong lòng của mọi người hơi hơi an tâm chút xíu, thời khắc xấu nhất ấy vẫn chưa có tới!

Sau khi yên tĩnh trong giây lát thì trong lòng mọi người chợt dấy lên cơn lửa giận, kèm theo có là sự căm phẫn, sinh linh kia xem thường người khác quá đáng, làm bộ chỉ điểm giang sơn, khinh bỉ chúng sinh

"Không chỉ chân thân của hắn không thể qua đây được, mà ngay cả tu vi cũng bị áp chế, vùng thế giới của chúng ta tựa như đã buộc một gông xiềng quy tắc lên trên người của hắn, không cần phải lo lắng." Một ông lão của Tiên viên liên tiếng, hắn trước tiên cổ vũ mọi người và đồng thời cũng tiết lộ rằng, hai giới có đôi chút sự quán thông cho nên sẽ dẫn tới biến cố, thế giới này sẽ từ từ khôi phục lại hoàn cảnh thành Tiên.

Đây chính là ghi chép trong cổ thư, chỉ là không có mấy ai biết được nguyên nhân.

Dựa theo suy đoán của mấy người bọn họ, hẳn là năm xưa sinh linh dị vực đã làm thứ gì đó ở thế giới này, thế nhưng nói tóm lại rồi cũng sẽ bị đánh tan.

"À, nếu như các ngươi còn không phục thì ta sẽ phái ra một hậu bối chưa hề đặt chân vào lĩnh vực Bất Hủ để chiến một trận với các ngươi, nhìn xem thử ai yếu ai mạnh." Chủ nhân của bàn tay lớn máu đen nói thế, lập tức khiến mọi người ngây dại.

Đại trưởng lão mở lời, nói: "Suy đoán đã chắc thêm một phần, thời gian càng trôi qua thì ngươi càng khó xuất hiện ở giới này, chỉ có nước rút lui, không thể chống đỡ nổi chứ gì?"

"Ngươi đang nói cái gì?" Chủ nhân của bàn tay lớn màu đen kia đầy cay nghiệt vô tình, nói: "Ta cũng chỉ muốn cho các ngươi biết, dù cho là người cùng thời kỳ, đồng dạng là người chưa từng Trường Sinh thì vẫn có thể áp chế các ngươi cho tới chết."

Đang khi lên tiếng thì bàn tay màu đne ấy lùi về trong vực sâu, không thấy tăm hơi đâu nữa.

Việc này tạo nên cơn nghị luận sôi nổi, đặc biệt là cao thủ của thế gia Trường Sinh, Tiên viện và Thánh viện đều nhất trí cho rằng, suy đoán của Đại trưởng lão hẳn là thật.

Có thể, thời điểm hai giới quán thông với nhau vẫn chưa thật sự mở ra, đặc biệt, thiên địa của giới này luôn bài xích với sinh linh Bất Hủ của dị vực, sẽ hình thành nên một sức mạnh thế giới đầy to lớn để trấn áp.

Chí cường giả bên kia không cách nào qua đây được, mà chỉ có thể đưa một phần thân thể để phát động tiến công mà thôi.

"Nhanh chóng đi điều tra, Đại Xích Thiên có những điển cổ gì, những chiến sử được ghi chép ra sao, có thời điểm nào đáng ngờ, tất cả đều phải tìm cho rõ ràng, việc này có gì đó kỳ lạ, trông bọn họ rất là cấp bách cùng với việc muốn làm chúng ta sợ hãi, nhất định có nguyên nhân trọng yếu và bí mật vô cùng nào đó!" Đại trưởng lão nói nhỏ.

Không chỉ có một người suy đoán như vầy, mà một vài người dẫn đầu của thế gia Trường Sinh, Tiên Viện, Thánh viện cũng nhất trí cho là vậy.

Có người chuyên về việc nghiêm cứu này nên nhanh chóng đi tìm những sách cổ.

"Ầm!"

Đúng lúc này, vực sâu đen ngòm kia chợt bạo động và phun ra khói đen ngập trời, hình thành nên một tràng vực đầy đáng sợ, tiếp đó là dày đặc bóng người lao lên.

Từ xa nhìn lại, bọn họ đứng bên trong hư không đang uốn éo, ẩn hiện ở trong làn khói đen, tựa như là một đám Đại ma thần đáng sợ nhất!

"Tới đây rồi, sinh linh của thế giới một bờ khác đã thành công đặt chân vào giới của chúng ta!" Có người trẻ tuổi hét lớn.

"Đám khốn khiếp này, ta liều mạng với bọn ngươi, giết sạch toàn bộ!" Một vài người với tính cách nóng giận chẳng chút e ngại, trái lại còn gào hét thật lớn.

Đối diện, sát khí che kín bầu trời tựa như đại dương đang dần bao phủ, việc này làm cho thần hồn của mọi người đều trở nên bất ổn như muốn vỡ nát.

Sức mạnh của đám người kia quá khủng khiếp, chúng hợp lại cùng nhau và hình thành nên một tràng vực kinh người, muốn làm tan rã mọi thứ.

Cao thủ của Thánh viện, Tiên viện, thế gia Trường Sinh đồng thời quát khẽ, phóng thích ra thần uy chặn lại luồng tràng vực này, để cho luồng bão táp không thể tới gần được.

Đây là một đám Ma vương chân chính, quá mạnh mẽ, từng người đứng trong khói đen tựa như là từng tòa tháp bằng sắt vững vàng, khiến người khác run rẩy theo.

"Đám các ngươi không phục chứ gì? Đây chính là hậu bối của giới chúng ta, có thể chiến một trận với các ngươi đó, nhìn xem thử sẽ chênh lệch tới mức nào!" Âm thanh đầy uy nghiêm từ bên trong vực sâu truyền lên.

Đám người kia cất bước, khói đen không hề tiêu tán mà vẫn bao quanh lấy bọn họ, không cách nào có thể nhìn ra được chân thân, chỉ có thể thấy từng vệt bóng đen làm người khác ngột ngạc.

"Có dám đánh một trận?" Đối diện, có sinh linh trong khói đen mở miệng mang theo vẻ tự phụ cùng với cao ngạo.

"Tổ tiên của các ngươi đã thất bại, hậu duệ của bại tướng thì càng không cần phải bàn làm gì, dùng thứ gì mà dám khiêu khích chúng ta?" Sinh linh bên trong khói đen sỉ nhục, vô cùng xem thường.

Bên phía cửu Thiên thập Địa, mọi người nhíu mày, đặc biệt là các thế gia Trường Sinh đang không ngừng thảo luận có nên ra tay hay không, có nên chấp nhận lời khiêu chiến tại nơi đây?

Muốn!

Rất nhanh bọn họ đã nhất trí, bởi vì cần phải phỏng đoán sinh linh của dị vực sẽ mạnh tới mức nào, cần phái ra tiến lên chiến một trận.

"Đời sau của tù nhân, tổ tiên của bọn ngươi từng nằm rạp bên dưới chân của chúng ta, hiện tại các ngươi còn muốn chiến một trận ư? Tu vi của ta rất bình thường thế nhưng lại tự nhận đủ để trấn áp các ngươi, ai muốn tới khiêu chiến nào?" Đúng lúc này, một sinh linh cao lớn từ nơi vực sâu đen ngòm ấy tiến tới, nó là một con dã thú có hình thế bốn chân chạm đất, khổng lồ và mạnh mẽ.

Nhưng, làn khói đen quá đặc thù, tóm lại vẫn không cách nào nhìn rõ ràng được chân thân của nó, chỉ biết nó tựa như là một con Sư hổ đầy mạnh mẽ và cường tráng.

"Tu vi của ngươi nếu như bình thường thì hãy cút về đi, phái một cao thủ tới ứng chiến!" Một ông lão của Thánh viện sôi máu quát lớn.

"Ngươi muốn bị diệt tộc à?" Thanh âm thần niệm của bóng đen kia đầy âm trầm lạnh lẽo, nó đã bị chọc tức.

Ngôn ngữ không thông thuộc, mọi người của hai giới đều dùng thần thức để đối thoại.

"Chỉ dựa vào ngươi thì vẫn còn chưa xứng!' Ông lão của Thánh viện cười khẩy, cũng quát lớn nói: "Nếu như muốn chiến thì hãy cử ra một vài sinh linh đủ mạnh ra trận, tránh cho việc tới thời điểm các ngươi thua cuộc rồi lại chày cối kiếm cớ!"

"Rất tốt, vậy thì đổi người khác lên được, đánh một trận thật sự xem thế nào." Dưới vực sâu màu đen ấy truyền ra âm thanh đầy uy nghiêm.

Tiếp đó, sương mù cuộn lên đồng thời lượng lớn bóng người xuất hiện, tinh khí thần mỗi người đều vô cùng khủng khiếp, ác liệt hơn đám vừa rồi một ít.

"Nếu đã muốn so thì cứ so ngay tháng đi, ta tu đạo đã trăm vạn năm, ai dám tới đánh một trận nào?" Bên trên vực sâu xuất hiện một bóng người, âm thanh có lực xuyên thấu vô cùng mạnh mẽ.

"Sư phụ, hãy để con tới chiến một trận!" Một ông lão với khuôn mặt hốc hác đi ra, áo choàng màu xám, vóc người lùn tịt, thi lễ về phía Đại trưởng lão của Thánh viện.

Rất nhiều người không hề biết thân phận của hắn nên đều lộ vẻ kinh ngạc.

Thế nhưng, bên trong các tộc lớn thì lần lượt vang lên những tiếng kinh hô, vô cùng là khiếp sợ.

"Hắn... vẫn còn sống, là người năm kia, được xưng là Huyết khí chi lực kinh động cửu Thiên, là người số một số hai trong hàng đệ tử Thánh viện trong trăm vạn năm trước!"

"Cái gì? Hắn là Hướng Phong? Không phải có lời đồn nói rằng hắn đã tẩu hỏa nhập ma và tọa hóa mấy vạn năm trước rồi ư?"

Mọi người của các đại gia tộc cổ xưa kinh ngạc thành tiếng, tiếng ồ vang khắp chốn.

Đây chính là kỳ tài một đời của trăm vạn năm trước, vào năm đó được mệnh danh là nhân vật chí tôn thuộc cấp hạt giống, là cường giả trẻ tuổi có sức lực mạnh nhất trong Thánh viện vào lúc bấy giờ.

Hơn nữa, hắn lại là đệ tử chính thống của Đại trưởng lão Thánh viện, thân phận chẳng hề tầm thường, từng đánh khắp ở thời đại ấy, và cũng chỉ có một hai người cùng thế hệ mới có thể tranh đấu cùng.

Đây là chí tôn trẻ tuổi của năm vạn năm trước, từng là cường giả xếp hạng ba vị trí đầu trong thế hệ!

Loại thân phận như vầy, chiến tích như kia, năm xưa chính là nhân vật vang danh một đời, vương giả tuyệt đối!

Kỳ thực, mấy người kia cũng không muốn Hướng Phong xuất thủ, thế nhưng nếu hắn đã muốn xuất chiến thì cũng không tốt để phản đối.

Hướng Phong tiến về trước, thân thể mặc dù có chút thấp bé thế nhưng tinh lực cả người lại dồi dào vô cùng, tựa như được cả một biển ngôi sao đỏ ngòm vờn quanh, tắm rửa bên trong ánh sáng thần thánh vô thượng.

Sức mạnh của gợn sóng đầy khủng khiếp, không ngừng truyền lan về bốn phía.

"Hắn chính là đệ tử của Đại trưởng lão, vô cùng mạnh mẽ, có đủ tư cách để đại biểu cho người thuộc thế hệ trăm vạn năm trước của giới ta tới xuất chiến!" Rất nhiều người gật đầu, đây là một ứng cử viên rất tốt.

Đối diện, vực sâu màu đen, sinh linh kia từ từ bước tới, rời khỏi khu vực khói đen dày đặc ấy.

Hắn cũng không phải là Bất Hủ giả, dù sao thì tu vi vẫn còn chưa đủ nên không có bị giới này cắn trẳ, ít nhất khi ở gần vực sâu thì sẽ không bị sự áp chế của thiên địa, giống như đang ở thế giới bên kia của bọn họ vậy.

"Ta tên là Hướng Phong, tới đây đi!" Hướng Phong lên tiếng, thân thể căng cứng, vận dụng sức mạnh mạnh mẽ nhất để chiến một trận.

"Không có hứng để biết tên ngươi là gì, mục đích cũng chỉ muốn giết ngươi mà thôi." Sinh linh đứng đối diện lên tiếng, hắn giống như là Nhân tộc, chỉ là trên trán có một loạt mắt dọc, tổng cộng có tới chín con.

Bên đây, tất cả mọi người đều tức giận, sinh linh của dị vực quá tự phụ hay là đang cố ý làm nhục bọn họ, quá ngông cuồng mà.

"Giết!" Hướng Phong xuất thủ, vận dụng tới sức mạnh mạnh mẽ nhất, tinh lực tựa như là cầu vòng từ Thiên linh cái vọt thẳng lên và xuyên thủng cả bầu trời, một thân thần lực sục sôi.

Hai cường giả đánh chém, kinh thiên động địa!

Tu vi tới như bọn họ thì cũng xem như đã đặt chân ở đỉnh cao Cực Đạo ở nhân gian, lực phá hoại có thể tạo nên không cách nào tưởng tượng nổi, vô cùng khủng khiếp.

Thỉnh thoảng sẽ có kiếm khí vọt lên, sao lớn sẽ bị chém rụng.

Nhưng, vẻn vẹn qua đi trăm chiêu thì một tiếng rên truyền tới, đồng thời một mảng lớn máu tươi tung tóe, Hướng Phong thối lui.

Hắn đã mất đi một cánh tay, bị sinh linh đứng đối diện kia kéo lìa một một, đơn giản và diên cuồng, vô tình và cay nghiệt!

"Chỉ tới thế thôi." Sinh linh kia nói nhỏ rồi xông về trước, tiếp tục chém giết.

"A..." Hướng Phong hét lớn, tay cụt mọc lại rồi lại liều mạng với người này, chiến đấu sinh tử.

"Phụt!"

Sau khi đọ sức tầm năm chục chiêu thì hai mắt của Hướng Phong thất thần, thất khiếu ứa máu, không còn nói năng gì nữa, không ngờ mi tâm của hắn đã bị người kia chụp nát, nguyên thần thành tro!'

"Hướng Phong!" Đại trưởng lão của Thánh viện lòng đau như cắt, há miệng phun ra ngụm máu tươi.

Mọi người chấn kinh, đây chính là nhân vật chí tôn xếp ba vị trí đầu trong trăm vạn năm trước, cứ bị người khác giết như thế.

"Haizz, ta còn chưa từng vận dụng thần thuật của chính mình, chỉ mới vạn dụng pháp năm xưa của giới các ngươi." Sinh linh kia lên tiếng, vứt bỏ thi thể của Hướng Phong rồi đi về.

Hướng Phong, nhân vật huyền thoại một đời, cứ thế chết đi như vậy? Tất cả mọi người không cách nào tin được.

Sớm đã ước định, loại chiến đấu như thế này thì người ngoài không được can thiệp vào, nếu không thì Đại trưởng lão của Thánh viện chắc chắn sễ ra tay, đệ tử như con, khiến hắn bi ai vô cùng.

Những người khác cũng khó tin được, mạnh mẽ như Hướng Phong mà lại chết như vậy, kết quả này quá đáng sợ.

"Ngươi tới cùng là ai, có thân phận như nào ở dị vực?" Có người hét lớn, đó chính là người thuộc Thánh viện, con mắt của hắn đỏ bừng.

"Ta tên là Đế Đà, ráng lắm thì cũng chỉ xếp hạng thứ mười chín trong thế hệ trăm vạn năm trước." Sinh linh này xoay người, sau khi bổ sung câu này thì chẳng hề nói gì nữa mà tiến vào vực sâu.

Thời khắc này, yên lặng như tờ, mọi người vô cùng hoảng sợ, tuy rằng lòng tức giận nhưng không thể không cảm thấy rùng mình, người xếp hạng thứ mười chín dễ dàng giết chết người xếp trong ba vị trí đầu của giới này, đây là chuyện đáng sợ tới mức nào?

Nhưng lúc này thì trong vực sâu đen tối kia có sinh linh khác mở lời, nói: "Ta tu hành năm mươi vạn năm, ai đánh một trận với ta nào?"

Cũng gần như trong lúc đó, trong đám cửu Thiên thập Địa có người hét lớn, nói: "Ta tu hành hai mươi năm, ai dám chiến một trận nè?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.