Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1334: Quần vương



Bên cạnh phế tích bên dưới vực sâu có từng bóng người như Ma thần đứng sừng sững khiến người khác cảm thấy ngột ngạt, áp chế toàn bộ sinh linh của cửu Thiên thập Địa.

Lúc này, mười mấy Ma thần trẻ tuổi đi tới, từng người đều có hình dáng khác nhau, chủng tộc chẳng chống, mang theo uy thế khiến tâm hồn chấn động, khi cất bước khiến mặt đất xuất hiện những vết nứt lan tràn không biết bao nhiêu vạn dặm, ánh mắt của bọn họ đầy nóng bỏng nhìn chằm chằm đám người đối diện, tựa như muốn tiến hành cuộc săn giết vậy.

Ai cũng không nghĩ tới bọn họ lại có điệu bộ như vậy, tựa như cá mập ở trong biển nghe thấy mùi máu tanh, tựa như là chim ưng giữa không trung nhìn thấy động vật nhỏ đang ăn cỏ trên thảo nguyên, muốn vồ lấy nuốt sống.

Rất nhiều người cửu Thiên thập Địa thấy vậy thì vừa sợ vừa tức, dáng vẻ này quá đáng ghét, hoàn toàn đang xem thường tu sĩ trẻ tuổi của một giới này, cho rằng bọn họ là thứ gì chư?

Việc này khiến người khác cảm thấy bị sỉ nhục, ở cùng một thời đại thế nhưng sinh linh trẻ tuổi của dị vực lại tự phụ như vậy, cơ bản chẳng hề kiêng kỵ chút nào, tranh nhau quyết chiến, áp sát về trước, sợ sẽ thua kém người trước.

"Không tài nào nhịn được nữa!" Đừng nói là những người trẻ tuổi, ngay cả một vài tu sĩ trung niên của cửu Thiên thập Địa cũng nổi giận đùng đùng, sinh linh dị vực hung hăng quá mức, vô tư chẳng hề xem người của giới này là đối thủ xứng tầm với mình.

"Ai đánh một trận với ta?!" Tử Nhật Thiên Quân hét lớn, bởi vì hắn bay ở phía trước Thạch Hạo, là người đầu tiên bước lên chiến trường thế nhưng lại bị người đối diện xem thường, làm sao không tức giận?

Thiên tư của Tử Nhật Thiên Quân dù là ở cổ đại hay đương đại thì cũng có thể gọi là cực đỉnh, tư chất trời ban thế nhưng gần đây lại luôn gặp trắc trở, hắn rất muốn thoát khỏi vùng tăm tối này, chứng minh bản thân và tìm về lại mình của ngày xưa.

Phía đối diện, mười mấy sinh linh lần lượt vọt tới tưa như là cuồng phong gào thét, lập tức khiến cho cát đá của cả khu cổ địa đều bay lượn, một vài tảng đá lớn tới mấy chục vạn cân bị cuốn lên tận trời cao.

Những sinh linh này cười lớn, có bình thản, có lạnh lùng và cũng có vui sướng, tựa như là những người từ trong địa ngục xông lên, khí chất hoàn toàn khác nhau.

"Ha ha... Để ta tới cho!" Một sinh linh với ánh bạc hừng hực bước tới, hắn cũng có thân hình loài người nhưng đầu là đầu rắn, cánh thần của dạ xoa, còn có cả một chiếc đuôi rắn bóng lưỡng.

"Xà Dạ Xoa!" Phía sau chợt có người nhận ra liền thấy đau cả đầu.

Bởi vì, chủng tộc này rất là mạnh mẽ, được mệnh danh là một trong những Vương tộc của dị vực, không thể nào địch lại, không biết Xà Dạ Xoa trẻ tuổi này xếp hạng thứ mấy.

"Không, để ta tới, bởi vì ta là người đầu tiên ra trận." Bên trong chiến trường, người thanh niên trẻ tuổi lên sân đầu tiên nói, mi tâm của hắn có một chiếc vảy hình thoi, lúc này chợt mở mở ra và lộ một vết tích, có thể phá tan mọi thứ vô căn cứ trên thế gian.

Bởi vì ban nãy, chính hắn là người phát hiện ra thiếu niên trẻ tuổi đối diện này trong cơ thể có hạt giống vô thượng, cho nên mới kinh động tới nhóm cường giả trẻ tuổi ở phía sau.

"Ha ha..." Một tiếng cười tựa như chuông ngân, một thiếu nữ bước tới, tóc dài màu vàng tựa như được chế tác từ vàng đầy chói mắt.

Nàng rất mạnh, quanh thân có tinh khí vàng óng sôi trào hình thành nên một vầng sáng bao phủ nàng ở bên trong, tựa như là Huyền nữ từ trên chín tầng trời giáng lâm.

Nàng giống như là Nhân tộc thế nhưng trên đầu lại có hai chiếc sừng đang lưu chuyển thần quang chói mắt, phía sau của nàng lại có một chiếc đuôi màu vàng xõa dài trên mặt đất.

"Hai anh trai, hay là để tiểu muội lên được không, ta rất muốn một hạt giống hoàng mỹ như thế để nghiên cứu." Nàng cưới nói.

"Ma Điểu hoàng kim!" Một vị trưởng lão của Thánh viện lộ vẻ nghiêm túc, những người xung quanh sau khi nghe thấy vậy thì biến đổi sắc mặt.

Những truyền thuyết về bộ tộc này được lưu lại ở trong Tiên cổ cũng chẳng hề tầm thường chút nào, vô cùng đáng sợ, minh âm của bộ tộc này chính là âm thanh địa ngục, nếu không dựa vào đâu mà được gọi là Ma Điểu chứ, một khi cất tiếng thì có thể làm gián đoạn bảo thuật của người khác, khiến kẻ đó gặp phải thương nặng về nguyên thần!

Chủng tộc này rất ít ỏi, vào thời đại ấy thì đã tạo thành thương tổn rất lớn cho tu sĩ giới này, nghe đồn dưới con nóng giận thì Vô Chung Tiên vương đã dùng đạo chuông của mình xuất kích, giết thẳng vào thế giới một bờ khác để tiêu diệt tộc này.

Nhưng giờ xem ra, chắc chắn đã có cá lọt lưới, vả lại còn sớm đã phát triển và sinh sôi, trở thành một chủng tộc mạnh mẽ.

"Hay là nhường cho ta đi!" Đúng lúc này thì một con mãnh thú tiến lên, sáu móng vuốt đạp mạnh trên mặt đất và hình thành nên cơn địa chấn.

Đây là một cong hung thú, thân tế giác đầu mãnh thú, trên đầu có mười tám chiếc sừng, hung mãnh và mạnh mẽ, thể hình hùng dũng tựa như là một ngọn núi nhỏ, uy mãnh dị thường.

Sáu cái chân của nó tựa như là những cây trụ to lớn, trên bắp đùi xếp dày đặt vảy kỳ lân, hoàn toàn khác với lớp da tê giác trên thân mình, sau lưng lại mọc ra một chiếc đuôi cá sấu đỏ tươi trong suốt.

Xung quanh nó, hư không uốn lượn sụp đổ dịch chuyển cùng nó, đó là một con Hư Không vương thú!

Trong cửu Thiên thập Địa có Hư Không thú, vô cùng hi hữ, được gọi là sinh linh dũng mãnh và khủng khiếp, kỳ thực đều là hậu duệ của Hư không vương thú ở dị vực.

Có thể thấy được, loài mãnh thú này đáng sợ tới cỡ nào.

Ba năm trước, Thạch Hạo cùng với mọi người thuộc Thư viện Thiên Thần tiến vào trong chiến trường thí luyện thì đã từng giết qua một con, và cũng là lúc đã thu phục được Mạc Đạo tới từ dị vực.

Nhưng, sinh linh trước mất này lại càng mạnh mẽ hơn nữa, sát khí càng bức người hơn nữa!

"Không thể tha thức được, các ngươi cứ lăn lại đây!" Tử Nhật Thiên Quân gào thét, cho rằng hắn là thứ gì chứ, là cái gỗ tấm thớt bằng thịt ư, là thức ăn trên bàn à?

"Ha ha..." Một vài sinh linh cười to, ai cũng muốn mình xuất thủ trước nên nhanh chóng vây quanh.

"Muốn đánh hội đồng chú gì?" Phía sau, Thích Cố, Đại Tu Đà, Lữ Hồng, Lam Tiên... đều xông lại.

Thạch Hạo cũng nằm ở bên trong, lạnh lùng nhìn đám sinh linh ở đối diện, hắn âm thầm quan sát, không thể nào không thán, tu sĩ trẻ tuổi của thế giới bên kia quá là mạnh mẽ!

Pháp không giống, đạo bất đồng, đường chẳng chung, thế nhưng đã tạo nên một đám vương tộc trẻ tuổi đáng sợ vô cùng như vầy.

"Cô gái này, khí tức sinh mệnh quá nồng, trong cơ thể lại có một hạt giống rất đặc biệt, thuộc về ta nhé." Xà Dạ Xoa toàn thần trắng bạc, thân thể Nhân tộc, đầu và đuôi giống rắn, chiếc lưỡi liên tục thè ra và tập trung về phía Lữ Hồng.

Lữ Hồng, tới từ gia tộc Trường Sinh, từng đạt được một hạt giống thần bí khiến cho sinh khí trong cơ thể hơn xa tất cả mọi người, được mệnh danh là nữ thần Sinh Mệnh, được một vài lão già cho rằng sau này rất có thể sẽ thành Tiên.

"Xoẹt!"

Ma Điểu hoàng kim chuyển động, hiện tại nàng đang có thân người, mái tóc vàng phấp phới, xuất thủ một cách nhanh chóng, dùng hành động để nói chuyện, trước tiên muốn tóm gọn con mồi, là nhằm về phía Lam Tiên.

Bởi vì, trong cơ thể của Lam Tiên cũng có một hạt cổ chủng hoàn mỹ, được gọi là Thiên Khung chủng đầy mạnh mẽ, ở thời đại Tiên cổ thì đã xuất hiện rất nhiều truyền thuyết.

Chiến đấu cứ thế phát sinh, Ma Điểu hoàng kim xuất thủ trước tiên, thân thể tỏa sáng và đang tích tụ sức lực, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra minh âm.

"Cẩn thận, đừng để cho ả vận dụng ma âm!" Có trưởng bối của Lam gia đứng phía sau hô lớn đầy lo lắng.

"Ha ha... Vậy thì ta cũng chẳng thèm khác khí nữa!" Hư Không vương thú rít lớn tập trung về phía Thiên Tử Thập Quan vương, nó bậc nhảy làm cho núi rung đất chuyển, tiếp đó là bổ nhào tới.

Lúc này, trời cao vặn vẹo còn nó thì chợt biến mất, xuyên qua hư không tựa như là giẫm trên đất bằng, nó chính là con thú không gian, nắm giữ pháp tắc Không Gian khiến thiên hạ đều phải sợ hãi.

Ầm!

Thiên Tử Thập Quan vương vô cùng bình tĩnh đối mặt với công kích của nó, trực tiếp khống chế Long quyền nện nát trời cao phía trước!

"Các ngươi quá lắm rồi đó, không được trộm lấy con mồi của ta chớ." Chàng trai có chiếc vảy nơi mi tâm hét lớn ngăn cản mấy sinh linh khác, còn bản thân hắn thì nằm về phía Tử Nhật Thiên Quân.

"Hú, kẻ địch này chính là của ta!" Một con thú khổng lồ rút gào, vòm trời rạn nứt, tựa như là một ngọn ma sơn màu đen ép xuống, nó đập thẳng về phía tiểu Thiên Vương - cao thủ trẻ tuổi cái thế của Tiên viện.

"Vậy thì để ta tới tóm gọn kẻ này!" Một cô gái màu bạc vớia hai chùm sáng bạc bắn ra từ hai mắt nhào về trước, nàng muốn trấn áp Đại Tu Đà của Tiên viện.

Bởi vì, nàng nhìn ra được sự bất phàm của Đại Tu Đà, trong cơ thể của người này có khí tức Tiên đạo đang lan tràn ra ngoài.

"Ồ, giống như suy đoán của ta, đây chính là người kế thừa của Cổ tăng nhất mạch, từng chiếm được một viên xá lợi Tiên, ha ha, tạo hóa mà, đây chính là thuốc bổ hi hữu nhất!"

Nơi đây rối loạn, hơn mười tu sĩ trẻ tuổi của dị vực đồng thời xông về phía trước, tựa như là đám sài lang khát máu, tất cả đều bậc nhảy tìm kiếm đối thủ, cáu xé con mồi.

Rất nhanh, Thạch Nghị, Trích Tiên, Thích Cố đạo nhân, Lục Quan vương Ninh Xuyên... cũng bị người khác chú ý và có người vọt tới chiến đấu cùng bọn họ.

Tự nhiên Thạch Hạo cũng không nằm ngoài việc này, một tu sĩ trẻ tuổi cũng không biết thuộc chủng tộc nào nhảy tới trước mặt hắn, sát khí lập tức tựa như sóng biến cuốn nhanh tới.

Sinh linh này, thân thể tựa như là con rết, từng đốt từng đốt một thế nhưng lại có tới cả trăm chân làm người khác sợ hãi, thế nhưng nơi bụng lại có hai cái chân giống như nhân loại, thứ này giúp nó có thể đứng thẳng.

Hơn nữa, nó còn có một cặp cánh tay vô cùng dài, tựa như là cánh tay của bọ ngựa với hai chiếc đao lớn sáng bóng như tuyết.

Nói đơn giản, đây chính là một con rết khổng lồ với hai chân người, ngoài ra còn có cánh tay bọ ngựa, toàn thân có màu vàng sậm, tiếng leng keng vang vọng, thân thể của nó cũng không biết cứng rắn tới cỡ nào.

Chỉ là, sau khi nó nhảy tới thì không ngờ chỉ tập trung mỗi Thiên Giác nghĩ đang nằm ở bên trên vai của Thạch Hạo, xem nó là mục tiêu của mình.

"Một tên Nhân tộc không có cổ chủng hoàn mỹ thì làm sao có thể so sánh với huyết thống quý giá của Thiên Giác nghĩ chứ, đó mới là mục tiêu của ta." Lời nói lạnh lẽo của nó phát ra.

Thạch Hạo sững sờ, tiếp đó là rất nhanh hiểu ra, tu sĩ dị vực có một thủ đoạn đặc thù, có thể tra xét được cổ chủng.

Nói vậy, trận chiến ở Tiên cổ, người nắm giữ hạt giống hoàn mỹ đã tạo cho đối phương thương tổn không hề nhỏ, cho nên sinh linh của thế giới này mới dày công nghiêm cứu về phương diện này, tiếp đó là truyền cho hậu nhân.

Không chỉ có mỗi Thạch Hạo phát hiện ra mà ngay cả những người khác cũng hiểu được, lập tức lòng bọn họ đều chìm xuống.

Bởi vì, sinh linh của thế giới một bờ khác chắc chắn đã nghiên cứu rất thấu đáo, nếu không đời nào lại nhanh chóng biết được bảo chủng trong cơ thể của từng người chứ.

Mà việc này có ý nghĩa rằng, bọn họ chắc chắn sẽ suy diễn ra một vài phương pháp để đối phó với loại cổ chủng tương ứng!

Theo sâu xa hơn, tất cả mọi người chợt rùng mình một cái, chuyện này cũng không phải là không có khả năng mà vô cùng có thể, tình huống rất là gay go, mấy người chợt cảm hận được nguy hiểm.

"Không ổn!" Phía sau, những nhân vật lớn tuổi đều là những con cáo già, vẻ cảnh giác còn sớm hơn cả những người trẻ tuổi này, lúc này ai nấy cũng đều biến sắc.

Mọi người rốt cuộc biết được, vì sao hơn mười cao thủ của dị vực khi nhìn thấy chí tôn trẻ tuổi của cửu Thiên thập Địa lại hưng phấn như thế, lại tranh nhau tới để chém giết.

"Ai dám chiến một trận với ta nào, nhanh nhanh lăn lại đây, giết sạch hết đám các ngươi!' Thạch Hạo hét lớn, hắn cảm thấy được sự việc không đúng thì nhanh chóng phát động công kích.

Hơn nữa, hắn cũng không phải là nhằm vào một người, mà là phát ra mười mấy luồng bảo thuật công về phía đám cường giả dị vực, chuyện này tựa như muốn dẫn tới quần chiến, khiêu khích tất cả mọi người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.