Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1339: Thạch Hạo tức giận



Nỗi hận của máu và xương!

Rất nhiều người như muốn phát điên thế nhưng lại khó có thể hét thành tiếng, liên tiếp thua bốn trận, bốn vị vương giả trẻ tuổi phơi thây trên chiến trường, nằm vào trong vũng máu.

Mặc ngươi không cam lòng thế nhưng hiện thực lại đẫm máu như thế.

Vào lúc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng cùng không cam lòng của những người ở năm cuối cùng Tiên cổ kia lớn tới mức nào, kết quả của loại chiến đấu như này làm người khác bi thương và tức giận.

Thậm chí, tâm tình của rất nhiều người đều nguội như tro, cảm thấy trước mặt là một khoảng tối tăm.

Người được mệnh danh có cổ chủng vô địch mà cũng đều đã thất bại, vậy thì còn có hi vọng gì nữa chứ? Tuy rằng trong lòng có tức giận, có bi ai nhưng không cách nào nhìn thấy được ánh sáng.

Từ trong cuộc chiến đấu này thì tất cả mọi người đều nhìn ra được đầu mối, dị vực mạnh mẽ vô cùng, bất kể là sinh linh cổ đại hay là vương giả trẻ tuổi đương đại, mỗi một người đều tựa như là những Ma thần không cách nào chiến thắng được.

Trước kia, Thạch Hạo còn rất tức, còn rất giận, thế nhưng hiện tại thì đã là lạnh lùng và chẳng hề nói câu nào, chỉ lạnh lẽo nhìn về chiến trường.

Trái tim của hắn chưa bao giờ đau đớn như thế này, làm sao mà chiến nữa chứ, dù cho hắn không hề sợ những vương giả trẻ tuổi đối diện kia, thế nhưng nếu như thắng thì vẫn còn phải đối mặt với rất nhiều người.

Hắn biết rõ, những cổ chủng hoàn mỹ của giới mình đã bị dị vực tìm ra được kẻ hở, tìm được phương pháp để đối phó, hậu quả nghiêm trọng tới cực điểm.

Có thể, về sau sẽ càng ít người có thể kề vai chiến đấu cùng với hắn.

Trong lòng Thạch Hạo lạnh tanh, dù có cho hắn thời gian, sẽ có một ngày hắn trưởng thành, cũng có thể sẽ phải một người đối mặt với vô số người, rất ít chiến hữu có thể giúp đỡ.

Một người, độc chiến một vực? Tình cảnh ấy đáng thương tới mức nào, không hề thực tế!

"Quá yếu mà!" Đường Ngô nói ra vài chữ như thế, đánh vỡ đi sự yên tĩnh của chiến trường, nó nhìn về phía thi thể trên mặt đất.

"Không!" Có người hét lớn, đó chính là tộc nhân của Tử Nhật Thiên Quân, còn có trưởng lão của Tiên viện nữa, thật sự bọn họ không đành lòng nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người bi thương đau buồn.

"Chủ thượng!" Còn có một thư đồng cũng đang gào thét đầy tan nát cõi lòng.

Gió lạnh thổi qua mặt đất, cuốn lấy mùi tanh ngây mũi, khiến mỗi người bên này đều cảm nhận được một loại tuyệt vọng cùng với sự lạnh lẽo.

"Thiên vận là nằm ở phía bên chúng ta." Một sinh linh cổ lão của dị vực nói.

Lúc Đường Ngô xoay người thì chợt phát hiện, mảnh vỡ Mai rùa tiên tương ứng của hắn chợt phát ra hào quang hừng hực, khí lành cuồn cuộn.

"Thiên tượng đại cát!" Thế hệ trước của dụ vực vừa mừng vừa sợ.

"Đối thủ kế tiếp sẽ dẫn tới đạo vận đầy hưng thịnh cho ngươi đó, thật sự là hiếm thấy." Một ông lão dị vực giải thích.

Bên phía kia, rất nhiều người kinh ngạc, không ngờ lại sẽ xuất hiện chuyện này.

Cũng giống như mảnh vỡ nhuốm máu tương ứng của Ma điểu hoàng kim, chuyện này thật sự hiếm thấy, đó là đại biểu cho bất hạnh, mà hiện tại thì lại ngược hoàn toàn, là điềm lành!

"Vèo!"

"Để ta bảo quản thứ này trước đã." Bên phía vực sâu u tối có một ông lão xuất thủ và giam cầm lại hạt giống Hồng Mông Tử Khí, cũng để cho Đường Ngô ở lại chiến trường tiếp tục chiến đấu.

"Thiên vận đang dính ở người ta, kẻ nào muốn tìm đường chết tiếp đây?" Đường Ngô khi đối mặt với kỳ tài trẻ tuổi của cửu Thiên thập Địa thì lời nói đầy cay nghiệt, ánh mắt thăm thẳm mang theo ý lạnh cùng với khinh bỉ.

Mảnh vỡ tương ứng của hắn dâng lên khí lành, vô cùng chói mắt.

Mảnh Mai rùa tiên này thông linh, báo trước cảnh tượng đại cát.

Một đám vương giả trẻ tuổi của dị vực đều vô cùng ước ao, rất muốn có thể thế chỗ thay hắn để chinh chiến.

Chỉ là, bọn họ không dám làm bậy, cổ tổ đã nói, không một ai dám chen ngang.

Bên phía cửu Thiên thập Địa, tiếng đau buồn vang khắp nơi, ráng lành được sinh ra vì dị vực nên càng đả kích mọi người hơn, ai nấy cũng đều nản lòng thoái chí.

Trong tiếng khóc lóc buồn bã thì một đám người nhặt từng phần thân thể tả tơi của Tử Nhật Thiên Quân và ghép nối lại, cố gắng tạo thành một thân thể hoàn chỉnh.

Cứ thế mà chết đi ư? Bộ tộc này không cam lòng, ngay cả những người khác cũng không tài nào tin được, lúc Tử Nhật Thiên Quân được sinh ra đời thì đã có một vòng mặt trời màu tím xuất hiện.

"Cháu ngoan, ngươi quá háo thắng, có cần phải vậy không? Có thể chính là hạt giống đó đã hại ngươi, nếu không có nó thì ngươi đã có thể tiến càng xa hơn." Một ông lão thở dài đầy thê lương, giọt nước mắt già nua lăn xuống dưới.

Xoẹt!

Chiếc Mai rùa tiên tỏa sáng, lần nữa chọn người mới.

Đường Ngô không hề rút lui, vậy có nghĩa là đối thủ của hắn sẽ xuất hiện.

"Lại là hắn!"

Mọi người liếc mắt nhìn về một phương.

Tần Hạo ngơ ngác sững sờ, hắn lại là người xuất chiến, được chọn lựa. Lúc này, chiến ý của hắn leng keng vang vọng, ánh bạc hừng hực, trong cơ thể lại vang lên đạo minh.

Ngay cả sinh linh của dị vực cũng trông theo và quan sát hắn.

"Hừ, chiến ý của hắn có gì đó kỳ lạ, rất có thể được luyện chế từ mảnh giáp vỡ vụn của Tiên vương!" Dị vực, một sinh linh cổ xưa lộ ra vẻ kinh sợ.

"Quái lại, trong cơ thể của hắn lại có... một khúc xương, quá đặc biệt mà!" Bên phía vực sâu u tối, một vị cổ tổ khá là giật mình lên tiếng, mi tâm của hắn xuất hiện một con mắt dọc và có thể nhìn thấy được bí mật trong cơ thể của Tần Hạo.

Rất nhanh bọn họ bừng tỉnh và hiểu rõ, khúc xương này hơn nửa là của đại nhân vật nào đó hơn kỷ nguyên trước được cấy vào trong cơ thể và vẫn còn sinh cơ.

"Đúng là may mắn mà, khúc xương này rất đáng gờm, chẳng trách chiếc Mai rùa tiên kia lại phát sinh dị thường, một khi giết hắn thì sẽ có được khúc xương này, có bí mật rất lớn!"

Bọn họ thì thầm, hiểu rõ được nguyên nhân.

"Thật tiếc là không phải ta xuất thủ!" Một ít cao thủ trẻ tuổi của dị vực đố kỵ, muốn thay thế vị trí đó, thế chỗ của Đường Ngô để săn giết Tần Hạo, nhờ đó sẽ đạt được cơ duyên lớn.

"Ha ha..." Đường Ngô thay đổi vẻ cay nghiệt của trước kia, tiếp đó là cất tiếng cười lớn chỉ Tần Hạo, nói: "Ngươi, lại đây nhận lấy cái chết!"

"Ngươi, ta sẽ giết chết ngươi!" Tần Hạo tức giận bước nhanh chân tới, hắn là một người đầy kiêu ngạo, từ trước tới giờ không ngừng so bì với Thạch Hạo.

Đột nhiên, một cánh tay chắn ngang đường đi, phía trước có một bóng người đưa lưng về phía hắn tựa như là một vách núi nằm ngang, cản trở con đường tiến tới.

"Anh!" Tần Hạo thấp giọng kêu lên.

"Ngươi không nên đi!" Thạch Hạo trầm giọng nói, hắn không hề xoay người mà nhìn chằm chằm về phía Đường Ngô ở phía trước.

"Cái tên này đúng là điếc không sợ súng mà, muốn cản trở việc ta thu hoạch con mồi à?" Ánh mắt của Đường Ngô trở nên lạnh lẽo, nó đứng trên một tảng đá lớn rồi nhìn xuống Thạch Hạo bên dưới.

"Anh, để em tới giết hắn đi!" Tần Hạo nói.

"Ngươi tuổi vẫn còn nhỏ, tu vi không đủ, cần có thời gian để củng cố lại." Thạch Hạo nói, cánh tay của hắn vô cùng mạnh mẽ chắn ngang nơi đó, không hề thả xuống.

Bởi vì hắn biết, một khi đệ đệ của mình đi vào thì chắc chắn sẽ chết, sẽ không phải là đối thủ của Đường Ngô, hắn không thể nhìn đệ đệ mình bỏ mạng vô ích được.

"Em..." Tần Hạo như muốn nói gì đó.

Thạch Hạo khoát tay chặn lại không cho hắn nhiều lời, hắn đứng đối mặt với chiến trường, nhìn về phía Đường Ngô, nói: "Ta là huynh trưởng của hắn, để ta thế hắn xuất thủ, được hay không?"

"Nực cười, ngươi là cái thá gì chứ, dựa vào đây để ngăn cản việc ta thu đi tiên cốt chứ, cút lui!" Đường Ngô cười lạnh nói đầy khinh thường

"Người này là ai, chẳng lẽ cho mình là đại nhân vật nào đó ư, lại nhiều lần quấy phá cuộc quyết chiến, thật sự là buồn cười, điếc không sợ súng."

Xa xa, vương giả trẻ tuổi của dị vực đều chế nhạo xem thường Thạch Hạo, không hề để hắn vào trong mắt.

Chỉ có Ma điểu hoàng kim là cảm thấy từng trận sợ hãi, luôn cảm thấy khi đối mặt với người này thì chợt sinh ra một luồng dự cảm vô cùng xấu.

Lúc này, rất nhiều người thuộc cửu Thiên thập Địa đều trông lại.

"Anh, anh lùi lại đi, để em tiến lên!" Sắc mặt của Tần Hạo đỏ bừng, vẻ mặt đầy tức giận nhìn sinh linh phía đối diện kia.

"Không được!" Thạch Hạo vẫn chẳng hề nhúc nhích, vẫn ngăn cản phía trước, vẫn chặn đứng đường đi của hắn.

"Người trẻ tuổi, ngươi xem nơi này là nơi nào hả, quấy phá hết lần này tới lần khác, lúc này ta giết ngươi thì người khác cũng không thể nói lời nào được!"

"Anh, anh lùi lại đi!" Tần Hạo muốn vòng qua để tiến lên.

"Ầm!" Thạch Hạo một phát chụp ngay cánh tay của hắn, khiến hắn khó có thể thoát khỏi.

"Người trẻ tuổi, ngươi muốn chôn vùi nơi này à?" Đối diện, phía dị vực truyền tới lời nói đầy uy nghiêm mênh mông.

Cũng trong lúc đó, bên phía cửu Thiên thập Địa, Đại trưởng lão cũng tỏa ra uy thế mạnh mẽ chống lại thứ đó.

"Ta vẫn dựa theo quy củ, các ngươi cứ xem đi!" Thạch Hạo lớn tiếng nói.

Đồng thời, hắn truyền âm cho Tần Hạo, nói: "Toàn lực kích hoạt và đưa khối Chí Tôn cốt của ngươi cho ta!"

"Anh!" Tần Hạo nhìn hắn.

"Nhanh, không nên trì hoãn thời gian!" Thạch Hạo mắng.

Những vướng mắc của Tần Hạo sớm đã được mở ra, không còn chống đối với Thạch Hạo như năm xưa nữa, lần này răm rắp nghe theo.

Xoẹt!

Một chùm ánh sáng thần thánh đầy xán lạn vụt lên, phù văn chí tôn lan tràn, khí tượng chấn kinh trời cao.

Cùng lúc đó, Thạch Hạo cũng kích thích Chí Tôn cốt bên trong cơ thể, để cho một loại thần thông thiên phú nào đó chợt thức tỉnh, khí tức của hai bên khá là tương tự nhau.

Trong cơ thể của bọn họ đều chảy xuôi cùng một loại Chí Tôn huyết, còn có cả Chí Tôn cốt nguyên gốc ban đầu.

Thạch Hạo có tổng cộng ba môn bảo thuật trời sinh, và đã từng đưa khúc xương này cho Tần Hạo, cho nên có một môn bảo thuật vẫn luôn ẩn giấu trong cơ thể của hắn.

Xoẹt!

Thời khắc này, mảnh vỡ Mai rùa tiên đang lơ lững trên không trung chợt rung động, dù bị Thạch Hạo chụp vào trong tay thì vẫn tỏa ra ánh sáng, lúc này đã chọn lựa hắn.

Thạch Hạo thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn giống như suy đoán của hắn, đã thành công!

"Ngươi lùi lại đi!" Thạch Hạo nói với đệ đệ mình.

"Anh!"

"Trở về, nơi này cứ giao cho ta!" Thạch Hạo nghiêm túc, lời nói rất nặng, mệnh lệnh cho Tần Hạo lùi về sau.

Thời khắc này, tất cả mọi người đều ngây ngốc, tại sao mảnh vỡ Mai rùa tiên lại như thế chứ, đã chọn được người thế nhưng giờ lại thay đổi?

Mọi người ngạc nhiên, ngay cả sinh linh bên phía dị vực cũng ngơ ngác không thôi, hoàn toàn chẳng biết nói gì.

Tần Hạo muốn mình chiến đấu trận này thế nhưng lại bị Thạch Hạo quát lớn, cuối cùng đành cúi đầu nghe theo mệnh lệnh của hắn, lùi lại.

"Anh, anh phải cẩn thận đó!"

"Yên tâm đi, ta không có việc gì đâu, cẩn thận phải là bọn chúng mới đúng!" Thạch Hạo lấy lại bình tĩnh cùng với ngữ khí đầy tự tin nói.

Tần Hạo rút lui, Thạch Hạo buông nắm tay, mảnh vỡ Mai rùa tiên này cũng không hề bay đi mà vẫn tỏa ra hào quang màu xanh chiếu sáng cơ thể của hắn, xác nhận việc chọn lựa hắn.

"Tại sao lại như thế?" Một ít tu sĩ của dị vực không rõ.

"Bọn họ là anh em ruột, vả lại còn có sức mạnh huyết thống giống như nhau, vô cùng hiếm thấy, đồng thời khí tức vừa nãy cũng vô cùng tương tự, tựa như là cùng một người vậy." Một sinh linh già nua giải thích.

Thạch Hạo nhanh chân bước về trước, lần này dị vực cũng chẳng hề phản đối gì, ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này.

"Hoang, ngươi nhất định phải thắng đó!" Ở phía sau có người hô lớn.

Thất bại đã quá nhiều, liên tiếp mấy vị chí tôn trẻ tuổi mất mạng làm cho nhiều người đầy uất ức gần như phun máu, khát khao có một trận thắng, hi vọng có thể quét sạch xu hướng thua thiệt này.

Thạch Hạo ra trận, làm cho nhiều người chợt sinh ra một luồng hi vọng, bởi vì biết hắn mạnh mẽ phi thường!

Nhưng, vẫn không ít người không cho là thế, thất bại quá nhiều trận, vẻ thấp thỏm luôn hiện trong lòng, vả lại cũng không hề hoàn toàn hiểu rõ Thạch Hạo, cho nên sợ hắn cũng bại vong.

Thời khắc này, tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng.

Bên trong chiến trường, tảng đá bên dưới chân của Đường Ngô rạn nứt rồi nổ nát, nó dùng hai chân của nhân loại đứng ở trong hư không, thân thể rết thả tự do, ánh mắt đầy băng hàn.

"Ngươi dám phá hoại đi cơ duyên lớn của ta, ta phải phanh thây ngươi, cái tên không biết trời cao đất rộng này!" Đường Ngô tức giận, sắc mặt đầy lạnh lẽo.

"Ngươi sẽ chết ngay tức khắc mà thôi!" Thạch Hạo rất thẳng thắn nói.

Đường Ngô cười lớn tràn đầy vẻ trào phúng, nói: "Người của giới các ngươi lần lượt bỏ mạng, đều là cái đám được gọi là thiên kiêu gì gì đó, tính là gì chứ, ngươi cũng như thế thôi, dưới con mắt của ta, chẳng là cái đinh gì!"

"Ha ha..." Phương xa, một đám vương giả trẻ tuổi của dị vực đều cười ta không thôi.

"Ta, nếu đứng ở trong chiến trường này thì sẽ giết hết toàn bộ các ngươi!" Thạch Hạo bình tĩnh và lạnh lùng nói, lời nói này chấn động cả thiên địa, tựa như lôi âm đang nổ tung.

Xa xa, một thư đồng đang quỳ xuống và cầu khẩn về phía Thạch Hạo, nói: "Hoang, ta năn nỉ ngươi, nhất định phải giết chết con rết này!"

Hắn là thư đồng của Tử Nhật Thiên Quân, từng rất căm thù Thạch Hạo nhưng này lại mang theo nước mắt đầm đìa quỳ nơi đó, chân thành xin lỗi, thành tâm năn nỉ, nói: "Trước kia, ta đã sai, xin ngươi, hãy báo thù cho chủ thượng, giết hắn!"

Nói xong lời này thì hắn gào lên đầy đau đớn, tiếp đó là khóc òa thật lớn.

Mặc kệ trước kia hắn như thế nào, nhưng lúc này hắn rất trọng tình cảm, đau thương vì Tử Nhật Thiên Quân nên cầu viện về phía Thạch Hạo, hi vọng có thể báo thù cho chủ thượng của mình.

"Được, ta đáp ứng, ngay lúc này, chính ở đây, ta giết nó!" Thạch Hạo quát lên.

"Chỉ bằng ngươi mà cũng mơ tưởng giết ta, chớ nằm mơ, xem trạng thái của ngươi kìa, không ngừng run rẩy đó thôi!" Đường Ngô cười lạnh nói.

Không riêng là nó mà những người khác cũng đều thấy được, hai tay của Thạch Hạo đang run run thậm chí thân thể cũng như thế, thế nhưng tất cả mọi người đều hiểu, đây không phải là sợ hãi mà là như đang giải phóng một loại ngột ngạt nào đó.

"Trước nay ta chưa từng cảm thấy hài lòng như lúc này, rốt cuộc... cũng có thể ra tay! Thân thể của ta đang hưng phấn đó, chính vì thế nó mới run rẩy!" Nói xong lời cuối cùng này thì Thạch Hạo rống lớn, mái tóc đen đầy đầu múa tung tựa như là một vị Ma vương cái thế, một luồng sát khí ngập trời lao ra bao phủ cả trời đất!

Lúc này, hắn còn hung ác cuồng dại hơn cả tu sĩ của dị vực, hai tay mở rộng, ngửa đầu nhìn trời, gầm hét lên: "Hôm nay, ta, một người giết sạch toàn bộ các ngươi, một tên tới thì ta sẽ giết một tên, một cặp thì cũng chẳng ngại giết một đôi, chém sạch đám thế hệ trẻ tuổi các ngươi!"

Đi kèm lời nói này là xung quanh hắn xuất hiện hàng loạt tia chớp to lớn nối liền giữa đất trời, vả lại còn cộng hưởng cùng với lời nói của hắn và từng tòa lôi trì to lớn xuất hiện, đây là một kỳ cảnh trong thiên địa, không phải sử dụng bảo thuật, âm thanh của hắn đang vang vọng toàn bộ đất trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.