Triển Phong cất bước, áo trắng gào thét theo gió, ống tay lớn giang rộng, vô số khí sát phạt lao ra tiêu diệt lấy Thạch Hạo.
Hắn rất tự phụ, khi ra tay thì thanh thế to lớn, giữa ống tay áo lấp lánh ánh sao tựa như có chòm sao đang xoay tròn bên trong, nó mang theo sức mạnh đầy đáng sợ.
Đối diện với sự công kích này thì Thạch Hạo vẫn cứ trực diện chống lại, trong lúc hai tay giang ra thì tựa như có một con chim bằng cõng lấy trời xanh vỗ cánh thật mạnh và lao vút lên trên.
Là côn bằng đang giang cánh thật sự, cánh của nó che kín cả mây trời, mênh mông vô biên, có thể tiến thẳng vào trong vũ trụ, phá nát ngôi sao chư thiên, uy năng khó lường!
Vào lúc này, Thạch Hạo phải vận dụng tới pháp môn Côn Bằng, quy tắc áo nghĩa đầy lớn lao của môn này đập vỡ nát tay áo lớn ẩn chứa sức mạnh ngôi sao kia, hào quang rực rỡ chiếu rọi ngay tại chỗ.
"Hả?" Triển Phong thất kinh, hắn có tiền vốn để tự phụ, uy thế tựa như cầu vồng, có thể đánh bại đối thủ cùng thế hệ dễ như bẻ cành khô, thế nhưng hiện giờ cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà ống tay áo đã bị hủy.
Tựa như bươm bướm nhảy múa, ống tay áo bị phá nát kia hóa thành từng miếng nhỏ rơi khắp trời.
Vẻ mặt của Triển Phong lạnh lùng, hắn rất là anh tuấn, tuy rằng không phải nhân tộc thế nhưng cũng chẳng hề khác nhân loại là mấy, cũng không ai biết bản thể của hắn ra sao cả.
Lúc này, bên trên cánh tay bị lộ ra kia có một hình xăm của một cây trường mâu màu vàng.
Việc này làm cho tất cả mọi người thất kinh, ngay cả Thạch Hạo cũng phải rùng mình và vô cùng lưu ý tới phần này, bởi vì hắn biết, Triển Phong có một phần tư chân huyết của An Lan tộc, có sức mạnh quỷ thần khó lường!
"Bất kinh với An Lan tộc, ngươi nhất định phải trả cái giá thật lớn!" Triển Phong lạnh giọng nói và từng bước đi tới, xung quanh hắn hư không vặn vẹo, thi thoảng như phong mang tuyệt thế xuất hiện.
Cheeng!
Quả nhiên, những phong mang kia khi hiện ra đều là những thanh binh khí màu vàng ngang dọc trong hư không, tất cả đều là trường thương, sắc bén đến khiếp người, sát khí ngập trời!
Cũng không biết có tới bao nhiêu vạn trường mâu màu vàng, lưỡi mâu đều chỉ thẳng về trước, chùm sáng khủng khiếp có thể đâm thủng vạn vật.
Vào lúc này, toàn bộ trường thương khẽ ngân lên, âm thanh kim loại điếc tai, khí sát phạt che ngợp bầu trời, những thanh trường mâu vàng óng này đều nhằm thẳng tới Thạch Hạo.
Nhưng, Thạch Hạo chẳng hề sợ hãi gì, trái lại còn cười lạnh nói: "Mở miệng cứ một An Lan hai An Lan, thật ra ngươi cũng chẳng phải họ An Lan, đắc ý con khỉ gì chứ, tự phụ gì hả, là cái thá gì nào?!"
"Ngươi, lại dám nói thế à, sức mạnh của An Lan tộc có mặt khắp nơi, ngươi nhất định phải chết thảm vì lời nói này!" Triển Phong quát lên, gương mặt anh tú trở nên u tối.
"Ngươi nguyện trung thành với một cái tên, ngưỡng mộ sức chiến đấu vô thượng của tổ tiên bộ tộc, vậy ta hỏi ngươi, ngươi là gì hả? Cường giả chân chính, bản thân có thể tự khai sáng ra một bộ tộc và đứng ngang hàng với An Lan, ngươi... không được!" Thạch Hạo lạnh lùng nói và chủ động công kích.
"Keeng!"
Triển Phong tức giận, mấy vạn trường thương vàng óng ở xung quanh đều run và vang lên những tiếng vang khiếp người, chúng hóa thành từng luồng cầu vồng màu vàng đâm thẳng về Thạch Hạo.
Cảnh tượng như thế này vô cùng đáng sợ, bởi vì càn khôn bị xuyên thủng, hư không nổ tung!
Mấy vạn trường thương cùng xuất hiện, ánh vàng hừng hực không cách nào ngăn cản được, sự công kích này quá mạnh.
Đây cũng chẳng phải là binh khí bình thường mà là sự thể hiện của tổ thuật, là sự biểu đạt của một loại uy năng to lớn nào đó!
Nếu như tổ tiên từng xuất hiện cao thủ cái thế, không một ai có thể địch nổi, vả lại hậu nhân hết đời này tới đời khác đều triển khai pháp môn của hắn thì sẽ càng khiến tổ thuật mạnh mẽ hơn.
"Vù!"
Thạch Hạo há miệng phun ra một dải ngân hà, khi nhìn kỹ đó chính là tia chớp, là vô số lôi đình, hắn dùng bảo thuật Lôi đế để phản kích!
Toàn bộ trường thương vàng óng đều run rẩy, rất nhiều cây bị đánh gãy ngay tại chỗ, bị sấm chớp phá hủy.
Nhưng, vẫn có vô số trường thương vàng óng đâm tới, óng ánh và chói mắt, sát khí lan tỏa.
Ầm!
Động thiên duy nhất của Thạch Hạo xuất hiện và bị vô số trường thương đồng thời đâm trúng, tiếp đó nó kịch liệt rung động rồi từ từ thu nhỏ lại, động thiên này muốn tiến thẳng vào trong thân thể của hắn.
"Hay!"
"Giết hắn!"
Một vài vương giả trẻ tuổi của dị vực hét lớn, khi nhìn thấy tình cảnh này thì nhiều người lộ ra nụ cười khẩy.
Đột nhiên chợt phát ra một tiếng vang đáng sợ, đồng thời là một chùm ánh sáng kinh người lan tỏa, rất nhiều người đều phải nhắm nghiền hai mắt.
Động thiên duy nhất của Thạch Hạo sau khi co rút lại thành Cực điểm thì chợt bạo phát, tựa như là vũ trụ bị nổ tung vậy.
Toàn bộ trường thương vàng óng đều bị đứt đoạn, hủy diệt sạch sành sanh.
Triển Phong kinh hãi, khóe miệng tràn ra một vệt máu và nhanh chóng lùi ra ngoài, việc này khiến đáy lòng hắn chìm xuống, đây chính là tổ thuật của An Lan tộc thế nhưng lại bị ngăn chặn.
"Nếu như là một người thuộc An Lan tộc chân chính giao thủ với ta thì còn có chút ý nghĩa, ngươi... không được!" Thạch Hạo tiến về trước.
Triển Phong tuyệt đối đủ mạnh mẽ thế nhưng vẫn bị Thạch Hạo trào phúng như vậy, thật sự khiến cho vương giả trẻ tuổi sở hữu chân huyết An Lan tức giận, hắn rít lên một tiếng và vận dụng tới lực lượng mạnh mẽ nhất của mình.
Ầm!
Thạch Hạo lăng không bay tới, nâng quyền tấn công!
Có thể nói, đây là một sự kiêu ngạo và cũng là một sự trắng trợn chẳng chút dè sợ gì, dù cho có đối mặt với người có huyết thống An Lan thì cũng như vậy, không thèm để tâm tới Triển Phong, đứng trên cao nhìn xuống, trấn áp một cách ác liệt như vậy.
"Giết!'
Triển Phong kết pháp ấn và lần lượt xuất chưởng, ánh sáng ngập trời vọt lên lao thẳng về phía Thạch Hạo, tựa như là sóng to gió lớn vồ tới, đáng sợ vô biên.
Nhưng, hành động này cũng không thể nào ngăn cản được Thạch Hạo, hắn lao xuống dưới, mỗi một quyền xuất ra thì quyền phong sẽ đập tan những phù văn kia, đánh nát những gợn sóng ấy.
Ầm!
Một chưởng mạnh nhất được Triển Phong đánh ra và va chạm với nắm đấm của Thạch Hạo, giữa hai bên phát sinh sự va chạm mạnh mẽ thật sự!
Vù, vô cùng đáng tiếc, sự tự tin của Triển Phong đã bị dao động, bởi vì bàn tay của hắn bị phá nát, máu tươi đầm đìa, cả cánh tay không ngừng co giật.
Hắn lảo đảo lùi lại, mặt mày có chút trắng bệch.
Cú va chạm hồi nãy kỳ thực hắn có thể tránh được, thế nhưng hắn lại không muốn làm như vậy, rất muốn dùng sức mạnh để ngang tàng hạ gục người này.
Thế nhưng kết quả lại rất tàn khốc, sức mạnh của hắn không bằng đối phương.
"Giết!'
Triển Phong hét lớn, huyết quang lấp lánh, bàn tay khôi phục lại như cũ, tới cảnh giới hiện tại thì đều có thể tái sinh lại chân tay cụt, huống chi vừa nãy hắn còn nuốt vào một viên thần đan, hắn tiếp tục vọt tới.
Chém giết đầy kịch liệt, Triển Phong né tránh sự sắc bén của Thạch Hạo, không có dám chạm trán chính diện.
Nhưng đột nhiên, khi lần nữa quyết đấu thì Triển Phong không còn tránh né nữa mà thay vào đó đánh mạnh tay phải về trước.
Xoẹt!
Hoa văn đan dệt lan tỏa trong hư không, một luồng khí tức đáng sợ che kín bầu trời, tựa như là một con cổ thú nguyên thủy từ thời đại khai thiên tích địa bước tới, nó muốn tiêu diệt sinh linh trên thế gian.
Là hình xăm bên trên cánh tay của Triển Phong, hoa văn trường thương màu vàng bên trên cánh tay đã phục sinh, nó được tạo thành từ các ký hiệu và lúc này chợt thoát ra khỏi cơ thể hắn, hóa thành một chùm sáng vàng óng bay về phía Thạch Hạo.
Quá nhanh, căn bản không thể tránh kịp.
Hơn nữa, loại sức mạnh này quá mức đáng sợ, hư không đổ nát, binh khí của những người xung quanh đều gào thét như bị thần phục, nơm nớp lo sợ.
Gợn sóng tuyệt thế chấn động, Triển Phong dựa vào hình xăm trường thương trên cánh tay của mình để xoay chuyển chiến cuộc!
"An Lan tộc, bên trên cánh tay của mỗi người đều có một trường thương vàng óng. Đây chính là hình xăm tự nhiên, huyết thống càng tinh khiết thì sẽ thu được sức mạnh càng lớn!" Lúc này, một ông lão của dị vực nói ra tình hình thật sự.
Tình huống nguy cấp tới cực điểm!
Rất nhiều người ở phía sau Thạch Hạo kinh ngạc bật thốt lên, sắc mặt trắng bệch, chẳng lẽ cuộc đại thắng chẳng chút dễ dàng này lại muốn kết thúc ư? Nếu như Thạch Hạo bị ghim chặt ở nơi này thì chắc chắn là một gậy giáng thẳng vào đầu, là đả kích vô cùng to lớn với mọi người.
Lúc này, trong lòng Thạch Hạo vô cùng nặng nề, hắn không nghĩ tới tổ thuật của dị vực lại đáng sợ như thế, tất cả cũng chỉ vì Triển Phong nắm giữ chân huyết của An Lan tộc.
Thạch Hạo không hề sử dụng bảo thuật nào cả, lúc này, trong lòng hắn chỉ có đúng ba chữ: Bất Diệt kinh!
Hắn rất to gan, không hề muốn cầu thắng trong sự an toàn, mà là muốn kiểm nghiệm thành quả của Bất Diệt kinh.
Trong mấy ngày này hắn vẫn không ngừng phỏng đoán kinh văn này, cho nên đã nắm giữ được trình độ nhất định, đặc biệt lúc gia trì lên hai tay thì kinh người tới mức kỳ dị, không gì là không xuyên thủng.
Áo nghĩa thật sự của Bất Diệt kinh đã được thể hiện bên trên đôi tay của Thạch Hạo, phù văn ngút trời, bàn tay của hắn óng ánh tới mức không còn thứ gì có thể hơn.
Keeng!
Mọi người kinh ngạc, không hề tin vào con mắt của chính mình.
Bởi vì, trường thương vàng óng do hoa văn biến thành bên trên cánh tay của Triển Phong đã bị Thạch Hạo bắt gọn.
"Tốc độ nhanh như thế, khó có thể tránh né, thế nhưng hắn lại dùng tay không để bắt lấy!" Rất nhiều người hít vào một hơi khí lạnh.
Chủ yếu nhất chính là, khi mũi thương màu vàng kia đâm vào ngón tay của Thạch Hạo thì vang lên những tiếng leng keng, nhưng không cách nào cắt đứt ra máu tươi.
Ầm!
Trường thương màu vàng phóng lớn và chấn động đầy kịch liệt, sức mạnh vô tận được phóng thích ra hòng tiêu diệt Thạch Hạo!
Sức mạnh thuộc về chân huyết An Lan đã dựng dục thai nghén ra cây trường thương này, tản ra sức mạnh khủng khiếp không cách nào tin tưởng được!
Đáng sợ nhất chính là, hai tay của Thạch Hạo cũng vô cùng kinh người, sáng rực tựa như là tiên kim, nắm chặt lấy trường thương vàng óng, mặc cho nó có chấn động như thế nào thì cũng không cách nào thoát được.
"Rắc!"
Đáng sợ hơn, lúc này bỗng nhiên truyền tới tiếng rống lớn, Thạch Hạo vận dụng thần lực vô thượng đồng thời khống chế Bất Diệt kinh gia trì lên trên hai tay, cây trường thương màu vàng óng này bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt.
Cuối cùng, rốp, trường thương vàng óng này đã bị Thạch Hạo bóp nát!
"A..." Triển Phong hét lớn một tiếng phun đầy máu tươi, hình xăm trường thương trên cánh tay của hắn đã biến mất, chân huyết đã bị phá hư.
Thạch Hạo ra tay chẳng chút lưu tình, hai tay lấp lánh, phù văn Bất Diệt kinh ẩn giấu vào trong huyết nhục, không gì không xuyên thủng đánh thẳng về phía Triển Phong.
Ầm!
Triển Phong không muốn đối cứng thế nhưng không thể không liều được, bởi vì không thể nào tránh né được nữa, tốc độ của đối phương quá nhanh, chớp mắt đã đánh thẳng tới hắn!
Đòn đánh này đã phế bỏ một tay của Triển Phong, sương máu tung tóe, cánh tay phải của hắn đã không còn.
Tiếp đó, Thạch Hạo nắm quyền ấn giết thẳng tới!
Đường Ngô, quái vật mười hai tay đều bại vong như vậy, và lần nữa cảnh tượng này lại được tái hiện!
Triển Phong đã bước lên con đường của bọn họ, áo bào trắng nhuốm máu, cơ bản không khả năng địch nổi, những người cùng thế hệ với Thạch Hạo khó có thể đỡ được quyền lực này, hắn đã bị đánh bay ngược về sau.
Phụt!
Cuối cùng, thân thể hắn chia năm xẻ bảy trước mắt tất cả mọi người, đã bị giết chết ngay bên trên chiến trường.
Triển Phong đã chết trận!
Yên lặng như tờ, vương giả trẻ tuổi của dị vực đã thật sự sợ hãi, Triển Phong - người sở hữu huyết thống An Lan cũng phải chết trận, đã bị đánh gục, chấn nhiếp không ít người.
"Đây chính là người được nói là sở hữu chân huyết à, trong cơ thể chảy xuôi một phần tư chân huyết An Lan, chỉ tới thế thôi!' Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Đây là một việc lớn, đời sau của An Lan tộc chết thảm, khiến lòng mọi người nặng nề không thôi.
Rốt cuộc thì Thạch Hạo cũng đã vững tin, quyết đấu như vầy chắc chắn trong tương lai sẽ dẫn tới việc đối mặt giữa hắn và An Lan tộc với nhân khẩu cực kỳ ít kia, chẳng trách Mai rùa tiên lại xuất hiện điểm dị thường, ảnh hưởng tới các vấn đề Tộc vận.
"Triển Phong, lại chết!"
Tu sĩ của dị vực cuối cùng cũng đã bừng tỉnh lại, tiếp đó là nhiều người khẽ hô.
"Kẻ tiếp theo!"
Thạch Hạo lên tiếng, âm thanh lạnh lùng vô tình truyền khắp chiến trường!
Một vị vương giả trẻ tuổi của dị vực chết trận, chẳng lẽ Thạch Hạo muốn tiếp tục chém giết? Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thạch Hạo và linh cảm được, hắn rất có thể sẽ lấy một giết quần Vương!