Một hơi là hơn chín ngàn luồng lôi điện đồng loạt đánh xuống khiến toàn thân Thạch Hạo run rẩy, nhiều nơi be bét máu thịt lộ cả xương trắng hếu.
Lôi điện của tầng trời thứ mười này vốn rất an lành, dù cho hắn có trộm Lôi Kiếp dịch thì cũng sẽ không điên cuồng như thế, nhưng tất cả đều do hắn muốn mang đi cả tòa Lôi trì.
"Lên cho ta!"
Thạch Hạo vận dụng đại thần thông, Luân Hải phát sáng, đồng thời khống chế sức mạnh Côn Bằng, pháp môn Liễu Thần... toàn diện tranh cướp chiếc ao cổ này.
Tất cả mọi người cứng họng chẳng biết nói gì cho phải, trước đây không lâu còn nhìn thấy thần uy ngút trời của hắn, đẩy lùi toàn bộ lôi kiếp, anh hùng tuyệt vời.
Hiện giờ, vậy mà lại trở thành bộ dáng thế kia.
"Vừa nãy, Hoang giết chết trưởng lão của Vương gia cùng với Kim gia trông thật là đẹp trai khí khái, anh tư bộc phát, thế nhưng hiện tại hắn lại đang... trộm Lôi trì, hai hình ảnh chẳng chút tương xứng gì." Có thiếu nữ xinh đẹp nhỏ giọng thì thầm.
Đâu chỉ không tương xứng khí chất chứ, quả thật tựa như là hai người hoàn toàn khác biệt, hiện giờ Thạch Hạo là kẻ tham tài, ôm chặt lấy Lôi trì dù chết cũng không buông, giành giật ở nơi ấy.
"Nè, Hoang, ngươi đang làm gì thế hả, đừng có thế nữa được không, chẳng có thể diện gì cả." Thái Âm ngọc thỏ đỏ mặt thay cho hắn, việc này cũng quá ẩu tả.
"Không cần phải nhắc, ta biết mình đang làm gì." Thạch Hạo cũng chẳng hề lung lay gì, tin chắc đây là Lôi trì chân thật, bởi vì hắn thí nghiệm đủ cách thì hoàn toàn tin chắc là như thế.
Đương nhiên, trong lúc này hắn cũng chẳng hề trì hoãn gì cả, dùng cốt đỉnh thu lấy Lôi Kiếp dịch, hắn sợ lỡ như không lấy được Lôi trì thì lại mất cả chì lẫn chài.
Quả nhiên, Lôi Kiếp dịch nhiều nhất cũng chỉ lấy được nửa ao mà thôi, thậm chí là còn chưa tới nữa
Nhưng đúng lúc này thì Lôi trì như muốn bỏ chảy, nó chấn động ầm ầm.
Tới lúc này thì thiên kiếp gần như muốn kết thúc, thế nhưng tia chớp vẫn điên cuồng như trước, nó còn khủng khiếp hơn cả đại kiếp mà Thạch Hạo chống lại chín tầng trời mười tầng đất, khiến hắn bị trọng thương.
Ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, vào thời khắc sống còn, đáng lẽ phải là an lành thế nhưng lại lần nữa da bong thịt tróc, cả người cháy khét.
"Lên cho ta!" Thạch Hạo hét lớn, vẫn liều mạng như trước.
Tiếp đó, hăn cảm thấy hư không run rẩy, khe lớn lan tràn đồng thời ánh chớp càng dày đặc hơn, toàn bộ thiên kiếp như muốn đi vào trong khe hở đó và biến mất từ đây.
"Dừng!"
Thạch Hạo quát lớn, vận dụng toàn lực, Lục Đạo Luân Hồi thiên công được tung ra, Bất Diệt kinh vang vọng, Nguyên thủy chân giải vận chuyển, đồng thời Luân Hải phát sáng, toàn bộ trấn áp chiếc ao này.
Tới thời khắc mấu chốt thì Lôi trì mang theo hắn như muốn cùng nhau tiến vào trong khe lớn trên bầu trời kia.
"Đừng mà, mau dừng lại đi, đi vào chắc chắn phải chết đó!" Tào Vũ Sinh hét lớn.
Rất nhiều người ngây ngốc, tiếp đó là lo sợ.
Bởi vì, dựa theo truyền thuyết, nếu như muốn tìm thấy nguồn gốc của lôi kiếp thì chắc chắn sẽ hình thần đều diệt, thân tử đạo tiêu, xưa nay không hề có ngoại lệ.
Từ trước tới giờ, không có ai đi qua vùng đất căn nguyên đều mà sống sót xuất hiện trở lại cả.
Lôi kiếp không phải là do mây gió tạo thành, bình thường thì đều từ trên vòm trời hạ xuống một cách đột ngột, thế nhưng tất cả đều sẽ có đầu nguồn, hiện tại nếu như Thạch Hạo tiến vào cùng và đi tới đó, tất nhiên người người nơi đây sẽ kinh hãi và biến sắc.
"Tên nhóc kia, trở lại cho ta!" Đúng lúc này, ngay cả Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính cũng đã kinh động, hắn cảm thấy lạnh lẽo, chỉ sợ Thạch Hạo làm liều rồi bỏ mạng như vậy.
Tên nhóc này quá to gan, rất nhiều nhân vật già cỗi đều chạy tới và khi nhìn thấy tình cảnh này thì trợn tròn mắt, bọn họ chưa từng gặp phải người nào lại có thần kinh lớn như vậy!
Tên khốn này muốn làm gì, đã lấy đi non nửa Lôi Kiếp dịch mà còn cảm thấy chưa đủ à, vậy mà cả gan muốn lưu lại chiếc ao nhỏ này nữa, những nhân vật lớn tuổi như muốn ngất xỉu quan sát hắn, thật sự cũng không biết đánh giá ra làm sao.
Đây là một kỳ tài ngút trời hay là một tên nhóc con vô liêm sỉ thích làm loạn?
"Để con thử một lần cuối cùng" Thạch Hạo đáp lại, vẫn không hề từ bỏ.
Trên vòm trời xuất hiện một vết nứt kỳ dị, ánh chớp từ từ bị thu nạp vào bên trong, thời khắc này tất cả mọi người đều sợ hãi và cũng rất rung động.
Trước nay chưa bao giờ phát sinh qua chuyện này, hoặc có thể nói là, chưa từng có ai nghe nói qua mà chỉ là nghe được những lời đồn, thật sự thiên kiếp sẽ hội tụ về một nơi!
Ngày xưa thì mọi người chỉ cảm giác rằng, thiên kiếp đột nhiên biến mất mà thôi, nhưng hiện tại thì bừng tỉnh, nó đang thu lại về một vị trí bí ẩn nào đó!
"Đứa nhóc này, ngươi không muốn sống nữa hả, nhanh dừng tay cho ta!" Đại trưởng lão quát mắng.
Thạch Hạo tiến hành cuộc thử nghiệm cuối cùng và dẫn tới kết quả là, lôi kiếp gần như tiêu tán kia chợt lại che kín bầu trời và oanh kích về phía hắn.
Trên bầu trời, những vết nứt kỳ dị đi kèm hàng loạt thải quang, chúng vô cùng bắt mắt trong màn đêm, khiến mọi người quan sát càng rõ ràng hơn, khe hở đó đang từ từ khép lại.
"Thu cho ta!"
Thạch Hạo hét lớn, vận dụng hết khả năng, hào quang Luân Hải chói lọi thu Lôi trì lại, hắn không thèm đếm xỉa gì ngoài việc muốn thu lấy chiếc ao cổ này để sau này còn nghiên cứu.
Hả?
Tất cả mọi người đều ngây ngốc, hắn lại thành công, đã thu được tòa Lôi trì chưa tới một thước vuông kia? Không còn thấy đâu nữa, nó đã tiến vào trong bụng hắn rồi!
Thế nhưng, việc này tựa như chọc vào tổ ong vò vẻ, trong bóng tối ấy, những vết nứt đi kèm theo ánh sáng nhiều màu sắc chợt phóng ra hàng ngàn hàng vạn tia sấm sét, tất cả đều khủng khiếp tuyệt luân.
Một lát sau, Thạch Hạo không cách nào tránh né được nên run lẩy bẩy dưới cơn oanh kích của lôi đình, mái tóc dựng đứng rồi cháy khét.
Ngay cả thân thể cũng bị rất nhiều tia chớp xuyên thủng, mỗi một lỗ máu đầy khủng khiếp xuất hiện bên trên trông mà giật mình, thật là đáng sợ.
Ngay cả vị trí trái tim cũng bị xuyên thủng thành một lỗ lớn, xung quanh cháy đen, những luồng lôi đình này không cách nào tưởng tượng ra được, đồng thời khí hỗn độn không ngừng tràn tới nhấn chìm nơi ấy.
"Hồ đồ mà!" Đại trưởng lão bất đắc dĩ đồng thời cũng rất hoảng sợ, lo lắng Thạch Hạo sẽ chết bên trong.
Bởi vì, lôi kiếp này còn đáng sợ hơn trước đây, nó càng thêm dữ dội, tựa như có thể hủy diệt toàn bộ những thứ có sinh mệnh, đều ẩn chứa xu thế lan tràn ra xung quanh.
Việc này đã chọc giận trời xanh, Hoang cướp đi Lôi trì nên dẫn tới đại họa lôi đình, không ngừng bổ mạnh xuống.
Thạch Hạo nhe răng nhếch miệng không ngừng chống đỡ, thế nhưng hắn bị đánh thành cháy khét gần như tiêu tan, đây là nguy cơ to lớn nhất mà hắn gặp phải từ khi sinh thời tới giờ.
Mơ hồ, Trảm Tiên đài tựa như muốn ngưng tụ xuất hiện, như ẩn như hiện, muốn trảm hắn thêm một đao nữa để giết chết!
Tất cả mọi người không còn lời gì để nói nữa, kẻ này chuyên môn gây rắc rối mà!
Từ xưa tới nay thì có mấy người từng khiến Trảm Tiên đài xuất hiện? Thế nhưng hắn trong một ngày lại kinh động khiến thứ này hiện ra tận hai lần ngay trong lôi kiếp, là chán sống rồi mà.
Việc khiến Thạch Hạo hi vọng nhất chính là, mặc cho lôi đình trên vòm trời không ngừng giáng xuống thế nhưng xu thế từ từ khép lại của những vết hở kia cũng không hề dừng lại, chúng vẫn đang trong quá trình khép lại.
Những khe hở này càng ngày càng nhỏ, chẳng mấy chốc nữa sẽ hoàn toàn khép kín.
Nhưng mà, tia chớp tựa như vô cùng căm tức và luôn luôn để mắt tới hắn, chúng không ngừng liều mạng phóng xuống, càng gần về cuối thì lại càng mãnh liệt, tựa như là dòng nước nơi mắt biển, điên cuồng vọt xuống.
"Đừng mà, tao đã vượt qua một lần ở trên Trảm Tiên đài rồi, ngay cả mày cũng không hề phát hiện ra được, lần sau rồi hẳn gặp mặt , nếu không tốt nhất là vĩnh viễn đường thấy nhau nữa!" Thạch Hạo hét lớn.
Bởi vì, hắn nhìn thấy đồ vật nguy hiểm nhất kia đang từ từ thành hình, Trảm Tiên đài từ mơ hồ chuyển biến sang thực thể, một thanh trát đao đỏ sậm gần như có thể thấy rõ ràng.
"Ầm!"
Tia chớp như mưa không ngừng nổ mạnh xuống, mỗi một luồng thì đều giao hòa với hỗn độn, quá đáng sợ, Thạch Hạo be bét máu thịt, xương trắng đều lộ ra ngoài, vô cùng thê thảm.
Tuy rằng hắn đang cười, đang trêu đùa, thế nhưng tình cảnh lại vô cùng nguy hiểm.
Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính cũng rất lo lắng, thế nhưng người ngoài không cách nào can dự vào được, không cách nào ngăn cản được, bởi vì nếu cố ý ra tay thì có thể sẽ dẫn tới lôi đình đầy đáng sợ.
"Nếu không được thì mau trả chiếc ao đó về chỗ cũ đi!" Tào mập hô lớn.
"Không phải chỉ là một chiếc ao nhỏ thôi sao, ném quách nó đi cho rồi!" Thái Âm ngọc thỏ cùng với Thiên Giác nghĩ cũng hét lên.
Hoàng điệp đập cánh biểu thị vẻ tán đồng, hiện tại tính mạng của hắn là quan trọng nhất, không thể làm liều được.
Ầm!
Vào bước ngoặt cuối cùng, từng luồng lôi đình oanh kích xuyên thủng Thạch Hạo đứng bên dưới, quá khủng khiếp, thậm chí ngay cả Thiên Linh cái cũng rạn nứt, hoàn toàn giống như cảnh ngũ lôi oanh đỉnh.
Nếu là người khác thì sớm đã bị tiêu diệt rồi.
Thạch Hạo vận dụng Bất Diệt kinh tới cực hạn, cũng lấy sức mạnh hóa mục nát thành hiếm thấy của Nguyên thủy chân giải ngăn cản lôi kiếp, toàn tâm đối kháng.
Luân Hải của hắn phát sáng, sau khi hút lấy Lôi trì thì ở nơi đó không ngừng dao động chập chờn, thế nhưng cũng không hề thả Lôi trì ra mà hoàn toàn trấn áp.
"Mày... vẫn muốn thành hình hả!" Thạch Hạo nhìn chằm chằm vào Trảm Tiên đài, nhìn thẳng thanh trát đao màu đỏ sậm ở bên trên, thật sự là hắn rất lo lắng sợ hãi.
"Hả?" Hắn ngẩng đầu và nhìn thấy được mấy khe hở cuối cùng kia cũng đã khép kín, tia chớp mạnh mẽ lớn lao cũng đã giảm thiểu, khe hở quá nhỏ nên không cách nào phun trào ra nhiều như trước nữa.
Thế nhưng, tốc độ lao ra lại rất nhanh và cũng rất mãnh liệt.
"Keeng!"
Bên trên Trảm Tiên đài, thanh trát đao màu đỏ sậm ấy mở rộng và phát ra ánh sáng lạnh lẽo, đi kèm là ánh đỏ đầy khủng khiếp, như muốn chém giết Thạch Hạo lần nữa.
Thời khắc này, Thạch Hạo cũng không thể không đưa ra quyết định, tới tột cùng có kiên trì nữa hay không?
Đột nhiên có người hô: "Khe hở khép kín rồi kia, thời gian đã tới!"
Cùng lúc đó, thanh trát đao bên trên Trảm Tiên đài chợt tỏa ra ánh sáng hừng hực, ánh đỏ tràn ngập rồi vọt thẳng lên tận trời cao đồng thời tiến vào trong khe hở, bởi vì đã tới giờ nên nó phải rút lui.
"Răng rắc!"
Khe lớn khép kín, rất nhiều lôi đình bị cắt đứt lóe ra bên ngoài, ngoài ra Trảm Tiên đài cũng là như thế, có một phần của nó bị giữ lại ở bên ngoài này, một luồng tinh khí của thanh trát đao bị lưu lại và như muốn tản vào trong thiên địa.
"Thu cho ta!"
Thạch Hạo hét lớn, dưới cặp mắt đầy khiếp sợ của mọi người thì hắn há miệng hút hết toàn bộ ánh chớp còn lại, muốn dùng thứ này để luyện thể.
Đồng thời vào lúc này thì vị trí bụng của hắn phát sáng và Lôi trì được thả ra ngoài, dùng nó để hấp thu một vệt hi quang đang hòa tan vào hư không từ một phần của thanh trát đao bên trên Trảm Tiên đài bị lưu lại ở nơi đây, mục đích là thu hết toàn bộ.
Dù như thế nào thì hắn cũng muốn lưu vệt hi quang này lại, nhất định phải lưu, hắn cảm thấy nếu như luyện thành kiếm thai hay là cho tiến vào trong thân thể thì sẽ có uy thế không cách nào tưởng tượng được, ngày khác có thể chém cắt toàn bộ mọi thứ.
Nhưng vào lúc này, một nhóm ông lão nhào thẳng về phía Thạch Hạo, từng người với con mắt đỏ au, mục tiêu là Lôi trì.
Bởi vì, vật này vô cùng hiếm có, từ xưa tới nay chưa từng có người nào lại biến thái như vậy, lại có thể lưu lại một tòa Lôi trì!
"Để ta nhìn thử rốt cuộc đó là thứ gì, tại sao lại là thực thể chứ không phải do tia chớp biến thành."
"Để ta đánh giá một phen, xem thử có bí mật động trời nào hay không!"
Một nhóm ông lão trở nên điên cuồng thiếu chút nữa thì đã đánh nhau, tất cả đều muốn mình là người đầu tiên nắm trong tay để quan sát.
Đối lập với sinh linh nghịch thiên như Lôi linh kia, tòa Lôi trì này lại càng hấp dẫn bọn họ hơn, tạm thời đều quên đi Lôi linh, bởi vì thứ này vô cùng hiếm thấy, lần đầu tiên có người gắng gượng lưu lại Lôi trì như vầy.