Có thể, trong mắt của một số người thì thứ này còn quý giá hơn cả Lôi trì!
Nhưng, những người từng thấy qua vệt thần mang này thì cũng chỉ biết thèm khát, nó quá xa vời với bọn họ, chỉ vì Hoang quá biến thái, dám đoạt thức ăn trong miệng hổ ở ngay trong lôi kiếp, và rất may mắn đã đạt được.
Bên trong thủy tinh, giọt tiên huyết đầy lấp lánh và xán lạn, nó tỏa ra ánh sáng lung linh, vừa nhìn thì đã biết là chí bảo vô thượng rồi.
Mà bên trong Lôi trì, tia sáng kia không ngừng giãy giụa, mặc cho đã bị Đại trưởng lão dùng pháp lực cái thế áp chế nhưng vẫn không cam chịu.
Nó giãy giụa, muốn trốn thoát!
Vậy này tựa như có sinh mệnh làm người khác cảm thấy hiếu kỳ, rõ ràng là một tia tinh khí được lưu lại sau khi trát đao Trảm tiên đã tản đi bên trong thiên kiếp, tại sao lại như có ý chí vậy?
Lúc này, giọt tiên huyết kia cùng với vệt sáng này giao hòa lại với nhau, vẻ an lành lan tỏa đầy rực rỡ, khiến người khác muốn tiến lại sát bên.
"Chuyện này... quá nghịch thiên mà!" Tào Vũ Sinh chảy cả nước miếng, càng nhìn càng giật mình, hai thứ này quá kinh người.
Một giọt tiên huyết có sức sống, một vệt tinh túy của trảm tiên trảm đạo, bất luận một loại nào cũng đủ khiến người ta tranh đoạt tới sứt đầu mẻ trán.
Thế nhưng bọn họ biết, tia sáng trong Lôi trì kia từng khiến cho một bàn tay lớn màu đen xuất phát từ trong tổ đàn lao tới, ngay cả cấp độ như chí tôn cũng muốn giam cầm và bắt lấy.
"Ngươi muốn luyện hóa hai thứ này như thế nào?" Đại trưởng lão hỏi Thạch Hạo, muốn hỏi ý kiến của hắn trước tiên.
"Đây là giọt tiên huyết, chắc chắn có thể giúp con đột phá Hư Đạo cảnh tiến thẳng vào Trảm Ngã cảnh luôn, thế nhưng lúc ở trong lôi kiếp kia con đã có thể làm được rồi, chỉ là tạm thời áp chế đi mà thôi, con muốn đi quan ngoại rèn luyện một phen." Thạch Hạo nhíu mày nói.
"Mà vệt ánh sáng này, con muốn luyện hóa nó vào trong cơ thể, trở thành một lợi khí không gì là không thể xuyên thủng! Chỉ là, rất khó." Hắn tập trung về vệt tinh khí đang giãy giụa kia.
"Vì sao không luyện vệt tinh khí này vào thẳng trong món binh khí nào đó luôn đi, như vậy thì sẽ dễ dàng hơn." Đại trưởng lão bỗng nhiên đưa ra lời đề nghị này, bởi vì ông cảm giác được, Thạch Hạo cũng chẳng hề có một món mệnh bảo nào cùng đồng hành với bản thân trên con đường trưởng thành.
"Con có binh khí rồi." Thạch Hạo giải thích, hắn có kiếm thai Đại La, còn có tiểu Tháp, còn có Nghịch long lân, đây đều là những thứ siêu phàm thoát tục cả.
Thế nhưng, từ đầu tới cuối hắn đều cảm thấy, binh khí cũng chỉ là ngoại vật, nếu như bị mất đi, hoặc là bị người khác đoạt mất thì sẽ vô cùng phiền phức, như vậy sẽ hình thành nên đôi chút tính ỷ lại.
Thà như vậy không bằng luyện vào bản thân, để cho đại pháp của mình sánh vai cùng chí bảo!
Vì lẽ đó, tuy rằng hắn có binh khí kinh thế nhưng lại càng muốn dựa vào chính bản thân mình hơn, như vậy dù cho tương lai phát sinh chuyện gì, có binh khí trong tay hay không thì cũng không cần phải sợ hãi.
Hắn tin chắc, bản thân đủ mạnh, gì mà bảo cụ, gì mà binh khí, đều có thể tay không đối địch, xé rách một cách đơn giản!
"Ừ, đường là do ngươi chọn, không cần binh khí cũng được, hi vọng sẽ có một ngày ngươi có thể không sợ bất kỳ pháp khí nào, tay không có thể chém lìa." Đại trưởng lão nói.
Vậy thì càng đơn giản hơn, muốn luyện hóa vệt thần mang này thì với pháp lực hiện tại của Thạch Hạo hẳn là chưa thể làm được.
Chuyện rõ như ban ngày là trước đây không lâu, vệt thần mang này đã xuyên thủng toàn bộ những bảo cụ của thế hệ trước, còn đâm thủng cả bàn tay của một đại cao thủ khiến máu tươi đầm đìa.
Đại trưởng lão cảm thấy, vừa khéo có thể dùng giọt tiên huyết này để rèn luyện dung hợp vệt thần mang này với Thạch Hạo, có thể giúp nó càng không có sơ hở nào.
Đương nhiên, việc này cần phải có sự trợ giúp của Đại trưởng lão, nếu không, vệt thần mang này vẫn rất là khủng khiếp.
"Ngươi muốn hòa tan nó vào trong vị trí nào của cơ thể?" Đại trưởng lão hỏi.
"Con mắt!" Tào mập đề xuất ngay lập tức.
Đừng nói là Thạch Hạo mà ngay chính như Đại trưởng lão cũng lắc đầu, hung vật này không thể nào luyện hóa vào trong mắt được, dù sao hiện tại Thạch Hạo vẫn còn quá yếu.
"Nguyên thần!" Thái Âm ngọc thỏ lên tiếng.
"Đừng lộn xộn!" Đại trưởng lão bực bội, đây không phải là thần niệm nên luyện hóa vào nguyên thần thì ý nghĩa cũng chẳng lớn, hơn nữa trong quá trình này rất có thể nó sẽ cắn nát biển ý thức của Thạch Hạo.
"Mi tâm, hình thành nên một con mắt dọc, tới lúc đó chỉ cần trừng mắt thôi thì đã có thể giết được người rồi!" Tiểu Thiên Giác nghĩ tàn ác lên tiếng.
"Né sang một bên!" Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính lên tiếng, cảm thấy mấy đứa nhóc này phát biểu chẳng chút căn cứ nào, toàn mấy vấn đề ba xàm ba láp.
Những đứa nhỏ trong bộ lạc đứng từ xa nhìn lại, dù cho là các đại nhân vật cũng đều giật nảy mình, giọt tiên huyết cùng với Lôi trì kia quá kinh người, ngoài ra chỉ cần vừa nhìn Đại trưởng lão thôi thì cũng đã biết là nhân vật vô thượng, khiến người kính nể.
Tiếp đó, bọn họ không có trì hoãn thời gian nữa, Thạch Hạo muốn trở nên mạnh mẽ ngay tức khắc, tăng lên sức chiến đấu cho bản thân.
Bộ lạc Thạch tộc ở ngay trong đại Hoang, bọn họ tiến vào trong một dãy núi và tìm một vách núi yên tĩnh, Đại trưởng lão hộ pháp cho Thạch Hạo, giúp hắn luyện hóa vệt sáng ấy.
Thạch Hạo đã đưa ra quyết định, hắn không muốn luyện vệt ánh sáng này vào nơi khác mà là dung hợp với một ngón tay, chùm sáng này cũng không quá to nên không thể nào giao hòa với nửa người được, dù cho là giao hòa với một cánh tay thì cũng không đủ.
Hắn chọn ngón trỏ tay trái, ngày thường hắn hay dùng ngón này để nắm kiếm quyết.
Trên vách núi có rất nhiều cây cối, từng con rắn to lớn tựa thùng nước quấn quanh, chúng nằm cách đó không xa nhìn chằm chằm Thạch Hạo, chiếc lưỡi hồng không ngừng thè ra thụt vào.
Thế nhưng, sau khi cảm ứng cẩn thận, phát hiện ra Thạch Hạo cùng với Đại trưởng lão thong dong xuất hiện thì mấy con rắn lớn chuẩn bị lột xác thành giao đều nhanh chóng bỏ chạy.
Thạch Hạo ngồi xếp bằng, trước mặt là Lôi trì.
Đại trưởng lão đứng bên cạnh rồi hơi hơi thu lại pháp lực, kết quả tia sáng kia liền vọt ra muốn cắt lìa hư không để chạy trốn.
Thạch Hạo xuất thủ vận chuyển cốt văn, vận dụng bảo thuật tiến hành trấn áp, kết quả thần thể hắn run lên bần bật, ánh sáng này quá lợi hại, nó như muốn xuyên thủng pháp lực và chạy nhảy trên cơ thể của hắn.
Đại trưởng lão thấy thế thì không thể không cảm thán, vật này quá siêu phàm, ông ra tay trấn áp và chỉ để lại một chút dư lực có thể phản kháng mà thôi.
Dù cho là như vậy, khi Thạch Hạo tế luyện đủ đường, không ngừng áp chế thì vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng, hắn gánh lấy xung kích vô cùng đáng sợ.
Cũng không biết qua bao lâu thì vệt thần mang này mới chịu ngoan ngoãn lại, không còn hung dữ như trước, có thể từ từ tiếp cận.
Chỉ là, ngón tay đó của Thạch Hạo vừa mới lại gần, vẫn còn chưa chạm vào thì đã khiến hắn cảm thấy đau đớn rồi.
Hào quang đỏ đậm của vệt thần mang này tựa như là tinh lực bốc hơi, khiến cho đầu ngón tay của hắn be bét máu thịt, thậm chí xương cốt cũng đã bị tổn thương.
"Quá bá đạo mà!" Xa xa, Tào Vũ Sinh than thở, bọn họ khi thấy cảnh này thì đều lạnh toát hết cả người.
Dù cho là người cùng thế hệ cũng phải mê tít mắt, tuy nhiên cũng không phải ai cũng có thể luyện hóa được.
Thạch Hạo không thể không cảm thán, hắn tu luyện Bất Diệt kinh, thân thể đã đủ mạnh thế nhưng còn gặp phải ngăn trở như vầy, ngay cả ngón trỏ cũng đã tổn hại tới mức đó.
Nhưng, hắn sẽ không khuất phục, sẽ không bỏ dở nửa chừng, lần nữa hành động, lòng bàn tay phát sáng và một con côn bằng màu vàng nhỏ xíu xuất hiện rồi tấn công vệt thần mang ấy.
Đồng thời, sau lưng hắn xuất hiện vẻ xanh biếc xum xuê, pháp môn Liễu Thần trảm tiên, rất nhiều xích thần trật tự lan tràn về trước và trói buộc lấy vệt thần mang này, không ngừng luyện hóa.
Tiếp đó, mi tâm của Thạch Hạo phát sáng, một vết tích hình Lôi trì xuất hiện rồi không ngừng lao ra từng vệt tia chớp, tất cả đều rơi tới trước bàn tay của hắn và oanh kích vệt sáng kia.
Kế tiếp, nơi ngực của hắn phát sáng, hàng ngàn hàng vạn mạnh vỡ thời gian bay múa, đó là thần thông Luân Hồi, nó gia tăng vào bàn tay và đồng thời trấn áp tới.
Thạch Hạo vận dụng mọi khả năng, trong miệng ngâm tụng chân kinh, khí tức Tiên đạo ngập tràn, ba Bông hoa đại đạo xuất hiện ở trên đỉnh đầu, trong đó có một người tí hon ngồi bên trên một bông hoa và bị Luân Hồi ấn trói chặt, người này cũng bắt đầu áp chế lấy vệt thần mang.
Các loại pháp môn, những môn thần thông cùng với một thân pháp lực đồng thời phun trào, thân thể của Thạch Hạo phát sáng, hàng loạt phù văn bao phủ, nơi đây tựa như đang tụng niệm chân kinh, lại như Ma vương gào thét, hào quang ngút trời.
"Phụt"
Tuy là như vậy nhưng Thạch Hạo vẫn gặp thất bại, ngón tay bị phá tan, máu thịt be bét lộ ra xương ngón tay trắng hếu.
Vệt thần mang này đáng sợ tới mức không cách nào tưởng tượng ra được, nó chỉ hơi chấn động thì đã có thể cắt đứt trời cao, phá tan mọi vật chất hữu hình.
"Thật là biến thái!" Xa xa, tiểu Thiên Giác nghĩ màu vàng thì thầm, vệt thần mang kia quá khủng khiếp mà.
Hoàng điệp bay lượn, không ngừng đập mạnh cặp cánh màu vàng và nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý với cái nhìn của bọn họ.
"Vận dụng tiên huyết đi." Đại trưởng lão nói.
Không phải Thạch Hạo không mạnh mà là vệt ánh sáng này quá siêu phàm, cơ bản không thuộc về nhân gian, dù cho là sinh linh thuộc cấp bậc chí tôn như ông cũng rất là yêu thích.
Xa xa, Tào mập cảm khái, nói: "Đây là tinh túy của trát đao Trảm tiên, các ngươi nghĩ coi, thanh trát đao kia được mệnh danh là có thể chém thiên kiêu vạn cổ, vậy thì nó sẽ siêu phàm tới cỡ nào chứ, tất nhiên là không thể luyện hóa dễ dàng rồi."
Những gì hắn nói là sự thật, vệt ánh sáng kia quá tuyệt vời.
Răng rắc!
Bình thủy tinh óng ánh xuất hiện một vết nứt, lập tức liền có ánh sáng đỏ sẫm tràn ra, khí tức thần thánh che ngợp cả bầu trời, chấn động lòng người, toàn bộ vùng núi đều phảng phất như được ánh chiều tà bao phủ, xán lạn và an lành.
Một giọt tiên huyết vẫn còn sức sống!
Thạch Hạo không có đổ ra toàn bộ mà chỉ lấy ra một tia nhỏ từ trong thủy tinh này, sau khi nó rơi lên trên ngón tay của hắn thì lập tức thần quang nơi đó đại thịnh, điềm lạnh vạn sợi.
Xoẹt!
Vệt thần mang kia rất là mẫn cảm, khi cảm nhận được sự xuất hiện của tiên huyết thì nhào ngay tới, muốn chém bay!
Mọi người đều kinh ngạc, đây là muốn... Trảm tiên?!