Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1442: Đi xa



Bên trong sa mạc vô ngần, nơi xa vẫn không ngừng chém giết, vẫn chinh chiến như trước, dù sao chiến trường cũng rất là rộng lớn.

Chỉ có khu vực này đôi chút kỳ lạ không hề giống như bình thường, song phương đều đang đối đầu!

"Đế tộc, không phải muốn mời thì sẽ mời được, thời điểm tới thì bọn họ ắt xuất quan!" Một cường giả Vương tộc cổ xưa trầm giọng nói.

Hắn đang răn dạy các hậu bối, Đế tộc không cách nào tưởng tượng được, quanh năm sống ở những khu cổ địa đều tách biệt với thế gian, bao nhiêu vạn năm trôi qua có thể bắt gặp được một người thì cũng là may lắm rồi.

Thạch Hạo không có tiếp tục đi săn giết mười đại cao thủ của dị vực nữa, theo suy đoán của hắn thì cũng chắc hẳn đã đủ mười người cùng tới, hơn nữa dù cho có tới thì hắn cũng không muốn xuất thủ nữa. Bởi vì, một lần hai lầm nhưng không thể mãi mãi được, lại thêm xuất kích nữa thì chắc chắn sẽ bị người khác phục kích và chặn giết.

"Đế tộc không ra thì làm sao có thể áp chế được người trẻ tuổi trong Đế quan chứ, ta không tin những người vị trí nhất vị trí hai trong mười đại cao thủ lại không địch nổi!" Có người của dị vực lên tiếng.

"Không thể hối thúc được, Hạc Tử Minh huynh ngộ đạo gần đây đã xuất quan rồi, đã vượt qua được thiên kiếp không tài nào tưởng tượng được, rất có phong thái như tổ tiên Hạc Vô Song của mình, thân là người xếp vị thứ nhất trong mười đại cao thủ, hắn tuyệt đối có thể tung hoành bất bại!' Có người nói.

Xa xa, Thạch Hạo hơi động trong lòng, liên quan tới Hạc tộc thì hắn có nhiều nghi vấn, tới cùng sẽ mạnh ra sao? Hiện tại đã biết rõ, là thuộc về phạm trù Vương tộc.

Hạc Tử Minh, đời sau của Hạc Vô Song lại là đệ nhất nhân trong mười đạo cao thủ Vương tộc, như vậy cũng không hề đơn giản chút nào, có thể nói là rất kinh người.

"Nên biết, trước kia đại nhân Hạc Vô Song đã đánh bại Đế tộc, trở thành tồn tại vô thượng." Có người nói nhỏ.

"À, nói theo một ý nghĩa nào đó thì Hạc gia rất là cường thịnh, nếu như Hạc Vô Song đại nhân có thể bước ra nửa bước là có thể dẫn dắt gia tộc của mình trở thành Đế tộc trong kỷ nguyên mới này." Có người nói.

Xa xa, khi Thạch Hạo nghe được tiếng bàn luận của bọn họ thì chấn động trong lòng, hắn vẫn luôn đánh giá thấp Hạc tộc, thì ra đã cách Đế tộc không còn xa nữa.

Đương nhiên, bộ tộc này cũng không thể nào trở thành Đế tộc được, không phải là nằm ở đời sau hiện nay mà là nằm ở chỗ Hạc Vô Song, chỉ cần hắn đột phá và trở thành sinh linh cùng cấp độ với An Lan Du Đà.

Hiện giờ, hắn chỉ kém nửa bước nữa mà thôi!

"Nếu như Hạc Tử Minh có thể tiếp tục phát triển nữa thì rất có thể sẽ có phong thái của tổ tiên mình, có thể siêu thoát lên trên, đăng lâm lĩnh vực vô thượng, không kém cạnh gì Đế tộc!"

Khi nhắc tới Hạc tộc thì những người trẻ tuổi nơi đây dần trở nên phấn chấn, cảm thấy chỉ cần mời Hạc Tử Minh xuất hiện và xuất thủ thì có thể quét ngang toàn bộ người cùng trang lứa trong Đế quan.

Chỉ là có một ít người lo lắng và nói rằng, Đế quan hiện tại ngoại trừ Hoang ra thì hơn phân nữa sẽ có cường viện thần bí.

Dưới cái nhìn của bọn họ, sinh linh của cửu Thiên thập Địa không thể nào mạnh mẽ như vậy được, rất có thể là do đám sinh linh từng can thiệp vào cuộc đại chiến hai giới năm xưa lại xuất hiện nữa.

Có người cho rằng, hiện nay đời sau của nhóm người kia đã vào Đế quan, cho nên mới mạnh mẽ như vậy.

Thậm chí có người nói rằng, khả năng Hoang chính là một trong những đời sau của nhóm người kia, tới thì địa phương thần bí ấy!

"Nếu như là nhóm người kia đã tới thì tất nhiên sẽ phải mời Đế tộc rồi!" Một cường giả của Vương tộc cổ xưa lạnh giọng nói, ánh mắt lấp lóe.

"Có nhóm người như vậy ư, cứ tưởng là tin đồn không thể nào xác định được hứ?" Có người trẻ tuổi ngờ vực hỏi.

Chỉ là không ai thèm để ý tới hắn, hai mắt của lão bối Vương tộc kia tựa như là vực sâu đầy khiếp người.

"U..." Nhưng lúc này chợt vang lên tiếng kèn lệnh ốc biển, kêu gọi người của dị vực lui binh, đại chiến hôm nay coi như kết thúc.

Vốn là rất căng thẳng, giương cung bạt kiếm, song phương sẽ liều mạng, thế nhưng lúc này dị vực lại lui binh nên khiến cho sinh linh trong Đế quan thầm thở dài một hơi.

"Tới tột cùng là ai đã giết chết năm đại Vương giả dị vực vậy, thật không tầm thường chút nào!" Tu sĩ bên cửu Thiên nghị luận.

"Cần suy nghĩ làm gì, chắc chắn là Hoang!"

"Cũng chưa chắc à nghen, ta luyện thành Thiên Nhĩ thông, vừa nãy khi nghe bọn họ nói thì hình như bọn họ đang nghi ngờ có tu sĩ của một vùng đất cổ thần bí nào đó đã tiến vào Đế quan chúng ta, chẳng lẽ là sinh linh tới từ Cấm khu?"

...

Hôm ấy, chắc chắn không thể nào bình tĩnh được, dù cho có lui binh thì nhân mã song phương cũng không ngừng bàn luận về chuyện này.

Đối với dị vực, ngày hôm đó quá kinh người, tuyệt đối là ngày đen tối, vô cùng nguy hại.

Trên thực tế, quả nhiên ngày hôm đó đã xuất hiện cơn bão tố ở dị vực, sau khi Hạc Tử Minh biết được thì đầu tiên là xuất quan, hắn phải xuất chinh.

Đồng thời, chết đi năm đại cao thủ trẻ tuổi khiến cho năm tộc vô cùng tức giận, dồn dập sai phái cao thủ chuẩn bị cho lần đại chiến tiếp theo giết chết tên hung thủ kia.

"Hoang, ta chờ ngươi xuất hiện ở trong sa mạc vô ngần, lúc đó sẽ giết ngươi lẫn tọa kỵ của ngươi!" Có người quát lên.

Ở dị vực cũng có một vài người co rằng, khả năng là do Hoang ra tay.

Đương nhiên cũng có rất nhiều người có ý kiến bất đồng, cảm thấy lại là một người khác.

Dù nói gì đi nữa thì dị vực cũng không cách nào yên tĩnh được, khắp nơi nghị luận, thế hệ trẻ tuổi thì uất ức, đều hi vọng sẽ có người hùng dũng đứng lên đánh chết mầm họa bên trong Đế qua nkia.

Tất cả những chuyện này, tạm thời không có quan hệ với Thạch Hạo.

Bởi vì, hắn đã yên lặng rời đi, không hề có trở về Đế thành mà là hướng về một phía của sa mạc vô ngần, hóa thành một cơn khói nhẹ nhanh chóng đi thật xa.

Bởi vì, cuộc đại chiến qua đi và nơi này đã lưu lại quá nhiều thi thể, có người tới thu gom và cũng có người nhấc theo quan tài, còn có người được mai táng ngay tại chỗ, cho nên rất là hỗn tạp, dù cho Thạch Hạo có di chuyển như vậy và có người nhìn thấy thì cũng sẽ không quá để ý.

Hơn nữa, tốc độ của hắn quả thật quá nhanh, rất ít người có thể thấy được.

Bởi vì, lúc này hắn sử dụng ba thần thông tuyệt thế gia trì bản thân, vận dụng lôi điện, vỗ cánh côn bằng, súc địa thành thốn, thành ra tốc độ không gì sánh được.

Sa mạc này rất vô ngần, dù cho tốc độ của Thạch Hạo cực kỳ nhanh, trước sau vẫn không ngừng chạy như bay, cũng không biết đã đi được bao nhiêu vạn dặm thế nhưng vẫn chưa rời khỏi khu vực này.

"Hả?" Đột nhiên hắn giật nảy trong lòng, cảm thấy có gì đó sai sai, phía sau lại có người đang bám theo hắn, mặc dù không thể nhìn thấy được sinh linh ấy thế nhưng trực giác lại báo cho hắn biết được, người này nhằm vào mình.

Tính huống này rất là gay cấn, ở đây không hề có đại kỵ sĩ nào bảo vệ cả, hoàn toàn là hoang vu, địch ta khó phân, chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm.

Người dám đuổi theo như vậy thì chắc chắn không đơn giản.

Hơn nữa, tới hiện giờ cũng chẳng hề lộ diện cho nên hơn phân nửa là lòng mang bất thiện, nếu không thì đã chào hỏi trực tiếp hắn rồi.

Là dị v ực hay là sinh linh bên trong Đế quan?

Thạch Hạo cảm thấy, hẳn là tới từ Đế quan, dù sao thì cũng đã bám theo mình từ trận doanh ấy, nếu có người theo sau thì cũng chỉ là trong đại quân tới từ Đế quan mà thôi.

"Làm cho ta bất an, cảm thấy nao nao không ổn, hắn muốn gây bất lợi cho ta!" Thạch Hạo tăng tốc, tốc độ nhanh như tia chớp nhằm thẳng về biên giới sa mạc vô ngần.

Rốt cuộc thì cũng đã tới biên giới sa mạc vô ngần, phía trước xuất hiện đường chân trời xanh mướt, lan tỏa sinh cơ nồng dậm, cây cỏ phong phú, man thú gào thét, chuẩn bị rời khỏi sa mạc vô ngần này.

"Ầm!"

Nhưng vào lúc này thì phía sau chợt có một bàn tay lớn vỗ tới với tốc độ cực nhanh.

Bầu trời liền bị đánh nứt, bị bàn tay lớn màu vàng ấy ép sụp, dĩ nhiên là một tu sĩ mạnh mẽ thuộc Độn Nhất cảnh, người này muốn trấn áp Thạch Hạo.

Hắn vẫn luôn theo sát phía sau xem thử Thạch Hạo muốn đi đâu, liệu có cơ duyên lớn nào đó hay không, sau khi thấy hắn muốn rời khỏi sa mạc vô ngần này để tiến vào khu vực ấy thì liền biến sắc, nhanh chóng xuất thủ.

Nếu không, rất có thể sẽ không bắt được Thạch Hạo, bởi vì khu vực ấy quá kỳ lạ, rất dễ xảy ra điều bất trắc.

"Phá!" Thạch Hạo hét lớn, vào thời khắc mấu chốt thì lấy ra kiếm thai Đại La hòng liều mạng, thanh kiếm thai này càng bị áp bách thì phát ra uy lực lại càng lớn.

Keeng!

Quả nhiên, lúc bàn tay lớn mênh mông ấy hạ xuống thì kiếm thai trở nên óng ánh, phát ra ánh sáng chói mắt tựa như có người đang vũ hóa phi tiên, mưa ánh sáng lan tỏa vờn quanh lấy kiếm thai.

"Ồ?"

Khi bàn tay ấy hạ xuống thì chợt khựng lại chứ không có đánh tiếp nữa, mục đích là đoạt lấy thanh kiếm.

Nhưng đúng lúc này thì kinh biến phát sinh, phía cuối đường chân trời đó là một vùng núi non và một cành cây của một gốc cây cổ thụ to lớn mở rộng che kín bầu trời, lập tức nó tiến nhập vào trời cao, ầm, va chạm với bàn tay lớn ấy.

Thạch Hạo thấy thế thì nhanh chóng thu hồi kiếm thai Đại La, hắn cũng không muốn gây thêm biến cố gì nữa.

Bởi vì, trước khi tới đây thì hắn từng tìm hiểu rõ các tình huống của khu vực này, và có một vài cấm kị hắn từng đọc qua.

"Xúi quẩy thật, không ngờ lại kinh động tới cổ thụ Thiết Huyết!" Người đuổi tới kia lạnh giọng nói.

Đây là dãy núi Thần dược và có vô vàn điều bí mật, không một ai có thể lý giải hết, trong miệng núi ấy có vài cây cổ thủ cao lớn bằng trời bảo vệ nơi này.

Chúng là cổ thụ Thiết Huyết, vốn có linh thức, là một chủng tộc vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa gốc cây này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng, rất có thể đã hơn cả kỷ nguyên.

Thế nhưng, không biết vì nguyên nhân nào mà lại có một vài cổ thụ Thiết Huyết có linh thức khờ dại, nó chỉ có một loại ý thức bản năng hoàn toàn khác với những cổ thụ Thiết Huyết đã tu luyện thành tinh kia.

Nhưng, sự mạnh mẽ của chúng là điều không thể nào nghi ngờ được, đại tu sĩ thuộc Độn Nhất cảnh cũng không dám chạm trán dễ dàng!

Ầm!

Bàn tay lớn giữa trời bị đánh văng ra, chạc cây của cổ thụ Thiết Huyết xé toang bầu trời, trong vẻ um tùm ấy là mang theo ánh sáng đỏ sậm tựa như có thể chống đỡ cả thiên địa.

Người kia đứng ở phía chân trời, trên gương mặt biến ảo không ngừng, chỉ biết trơ mắt nhìn Thạch Hạo tiến vào trong dãy núi chứ hắn không dám tiến vào theo.

Bởi vì, chỗ này quá nhiều điểm kỳ quái, từng có chí tôn chết ở bên trong, cho nên hắn cũng không muốn mạo hiểm một cách tùy tiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.