Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1469: Không biết khi nào gặp lại



Tào Vũ Sinh liều mạng, mặc cho đối mặt với tử kiếp thì cũng phải nói ra, cho nên cả người phát sáng, tiên khí dâng trào, trong giây lát ấy ánh sáng chiếu rọi cả càn khôn.

Nhật nguyệt đều mờ đi, trước mặt hắn chúng tựa như là đom đóm vậy, ngân hà cũng lụi tắt, hắn hít sâu một cái rồi thổ nạp luồng khí bản nguyên thiên địa nhất, trong giây lát thổ nạp thì uy phong của hắn khiến giới này rạn nứt.

Hắn đang chuẩn bị, hắn muốn liều mạng, tiếp đó là há miệng hét một tiếng, kết quả khi vừa mới mở miệng thì vô số chân long lao xuống và quấn chặt trói buộc hắn lại.

Khi nhìn kỹ thì đó không phải là những con chân long thật sự mà là do tia chớp hóa thành, mỗi một luồng đều có hình rồng và đi kèm là tiên quang, tất cả đều có lực đạo kinh thế.

Cảnh tượng như thế này liền khiến cho Táng sĩ nữ kinh ngạc tới ngây người, vị đạo sĩ này quá mạnh mẽ, vả lại hắn còn quen biết Hoang, nhận ra thiếu niên trước mắt này, tựa như giữa hai người có nhân quả lớn lao.

Một người như vậy, đứng ở bờ bên kia dòng sông cổ năm tháng, hắn muốn ra tay, muốn lại đây ư?!

Sau khi Tào Vũ Sinh há miệng muốn hét lớn thì thất bại, muốn dùng thần niệm truyền âm thì bị lôi đình cắt đứt.

Vì vậy, hắn muốn vượt qua, muốn giết tới, cả người dâng trào tinh khí, đó là tinh túy toàn thân hóa thành chùm sáng bùng cháy và sôi trào.

Giây lát, dòng sông cổ năm tháng ấy rung động và bị cắt đứt, hắn muốn vượt sông.

"Ầm!"

Đáng tiếc, sóng nước kinh thiên vỗ hắn bay ngược trở lại, có một vài hành vi chắc chắn sẽ bị trời phạt, sẽ nghiêm khắc bị can thiệp, nếu không sẽ phá hư cân bằng.

Có một vài bí mật có thể ảnh hưởng tới cổ kim, không thể bị tiết lộ, hắn đang gặp phải thiên uy đánh giết.

Từng luồng lôi đình đầy lấp lánh, chân long quấn chặt lấy và điên cuồng cắn giết hắn như muốn cắt hắn chết tươi, vô số tia chớp nhấn chìm nơi ấy.

"Không cần nói đâu, đi mau!' Thạch Hạo hô lớn.

Tào Vũ Sinh không cam lòng, con mắt đỏ bừng đối kháng ở nơi ấy, hắn dùng mọi khả năng, không ngừng hét lớn thế nhưng dù truyền âm cũng không tới, đã bị ngăn cản lại.

Hoàn toàn chính xác, nếu còn tiếp tục như vậy thì hắn nhất định phải chết, sẽ bị chém thành tro tàn.

"Dừng lại, không cần phải nói đâu, tương lai sau này ta sẽ không sợ bất cứ thứ gì!" Thạch Hạo quát lớn, hắn nói Tào Vũ Sinh hãy rời đi, không nên làm như thế, hắn tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn đạo sĩ này chết được.

Nhưng mà, Tào Vũ Sinh sốt ruột không quan tâm tới tính mạng, hắn muốn đẩy luồng thần niệm kia tới và báo cho Thạch Hạo một vài thứ, nhưng lôi đình kia quá mức khủng khiếp và chuyên môn nhằm vào sinh linh thuộc cảnh giới như hắn, chúng không ngừng đánh xuống và bao trùm lấy hắn.

Tới cuối cùng, lôi điện hình rồng càng nhiều hơn nữa và không ngừng xung kích, từ xa nhìn lại tựa như là hang ổ của hàng vạn con chân long, khiến người khác khi nhìn thấy chợt sinh ra sợ hãi.

Đó là một cảnh tượng kỳ lạ, ngày thường làm sao có thể thấy được?

Việc này không cách nào suy đoán được, lôi điện không ngờ lại mạnh tới một bước kia!

Tào Vũ Sinh đang liều mạng, dùng hết sức gào thét, âm thanh của hắn cắt đứt sấm sét, đánh tan một ít ánh sáng chói mắt kia, tựa như có âm thanh như có như không truyền tới.

"Cẩn thận..."

Thạch Hạo chỉ nghe được hai chữ này, âm thanh vô cùng mờ ảo.

Trên thực tế, đạo sĩ mập này không màng sống chết, liều mạng nơi ấy, hắn gần như muốn giải thể, gần như bị đánh chết, thế nhưng hắn từng khai sáng ra công pháp vô thượng, có thể vận chuyển các loại tia chớp nên thân thể và thần niệm cũng không có bị diệt ngay lập tức.

Nhưng nếu tiếp tục như vậy thì hắn chắc chắn phải chết.

"Không cần nói nữa, đi mau!" Thạch Hạo gào lên.

Hình ảnh trước mắt khiến người vừa lo vừa sợ, lo lắng vị đạo sĩ kia sẽ chết đi, dù cho hắn rất muốn biết thế nhưng lại không muốn nhìn thấy một màn ấy, kết quả ấy không thể nào chịu đựng nổi.

Ầm, thân thể của đạo sĩ mập bị lôi điện hình rồng cắt đứt, tiên khí bị đánh tan thiếu chút nữa thì hoàn toàn nổ tung, thế nhưng thân thể lại nhanh chóng tập hợp lại.

"Điện!"

Trong nháy mắt cuối cùng thì đạo sĩ mập đột nhiên phun ra một chữ, dùng một thân đạo hạnh, không thèm đếm xỉa tới bất cứ thứ gì, là truyền âm cho Thạch Hạo, nói cho hắn biết phải chú ý thứ gì.

Đáng tiếc, vào thời khắc mấu chốt này thì một vài câu chữ cực kỳ trọng yếu, khả năng sẽ ảnh hưởng cực kỳ sâu nhưng lại không thể truyền tới được, đã thất bại.

Đạo sĩ mập đã cố gắng hết sức, trong đó sau khi một chữ này truyền tới thì hắn đã bị lôi đình đánh nát thân thể và hóa thành một đám mưa máu, không còn thấy bóng dáng đâu.

"Không!"

Cặp mắt của Thạch Hạo như muốn trợn ra ngoài, lớn tiếng la hét.

Nếu như đạo sĩ mập ấy chết đi như vậy thì hắn không cam lòng, làm sao có thể chấp nhận được?

Thời gian rất lâu sau thì lôi đình phía đối diện đã được dẹp loạn, một chùm mưa máu tản ra và yên lặng nơi ấy.

Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm, không nhịn được thét gào!

"Tại sao lại như vậy?!" Ánh mắt của hắn đỏ bừng.

"Khục..." Chùm mưa máu ấy tụ lại và nhanh chóng tổ hợp rồi phát ra một tiếng ho khan, đạo sĩ mập lần nữa hiện ra, hắn vẫn chưa chết.

Chỉ có điều, hắn bị thương không hề nhẹ, có thể nói là hiểm trong hiểm, chỉ thiếu chút nữa thì đã bị giết chết, ngay cả bản thân hắn khi nghĩ lại cũng cảm thấy sợ hãi.

Thạch Hạo hô hấp dồn dập đồng thời buông ra nắm đấm, cuối cùng là thở dài một hơi, nếu như đạo sĩ mập này bỏ mạng thì cả đời này của hắn sẽ hổ thẹn và bất an.

"Thật sự không có biện pháp nào mà." Đối diện, đạo sĩ mập thở dài, dù liều mạng thì cũng chỉ truyền qua được một chữ quan trọng, thế nhưng lại không hề rõ ràng chút nào

"Đã đủ rồi, ngươi không cần nhiều lời!" Thạch Hạo sợ hắn lại liều mạng nữa.

Đạo sĩ mập gật đầu, thật sự hắn đã hết cách, hắn biết nếu cưỡng ép lần nữa thì chắc chắn sẽ phải chết, hơn nữa thứ muốn truyền tới sẽ bị cắt đứt, sẽ không thành công.

Càn khôn này rất cân bằng, không phải ngươi muốn làm trái thì sẽ làm trái được, ngược lại nếu thời gian thay đổi một tích tắc thôi thì trời đất sụp đổ, bản thân sẽ bị táng diệt!

Đạo sĩ mập này cũng không biết phần sau của đoạn cổ sử kia, trên thực tế, tất cả mọi người đều không biết, không ai biết chân tướng cả, bởi vì không cách nào kiểm chứng được, chân tướng đã bị vùi lấp.

Thế nhưng, đạo sĩ mập này lại nghe được một vài lời đồn, có một vài khả năng sẽ ảnh hưởng sâu xa với Hoang, cho nên vừa nãy mới nhắc nhở, nói hắn phải cẩn thận, dựa vào điểm này để cảnh báo.

Bởi vì, có rất nhiều lời đồn liên quan tới hắn, tất cả đều vây quanh những thứ này.

Đáng tiếc là, đạo sĩ mập vẫn không có hiểu rõ, hắn vẫn đang tra tìm và hi vọng sẽ có một ngày có thể hiểu được chân tướng, nghĩ biện pháp báo cho hắn biết.

"Ta sẽ đi tìm những người biết rõ những chuyện kia!" Đạo sĩ mập âm thầm thề.

Thạch Hạo không dám để hắn nói nhiều lời nữa, sợ lại nói ra những chuyện không tốt, hai người chỉ có thể trao đổi ánh mắt ngăn cách bởi dòng sông cổ mà thôi.

Thật ra có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng lại không thể nào nói được, bởi vì có vài thứ chỉ cần hơi đề cập tới thì sẽ nhận lấy sự đánh giết của lôi đình Tiên đạo.

"Haizzz!" Đạo sĩ mập thở dài một hơi.

Nhìn bóng người trẻ tuổi kia thì hắn nhớ lại quá khứ, suy nghĩ về người và việc năm xưa, thế nhưng hết thảy đều như làn khói, sẽ không còn được gặp lại nữa.

Chính là thiếu niên ở trước mắt này, hiện tại cũng chỉ là hư huyễn đối với đạo sĩ mập mà thôi, không phải là chân thật, bởi vì quá xa xôi, cách cả thiên cổ, ngày xưa đều đã bị chôn vùi rồi.

Hắn rất hi vọng Hoang sẽ lại tái hiện!

"Bên phía chúng ta có đại kiếp nạn và mới lộ ra một ít dấu hiệu, cũng đã ghê gớm..." Đạo sĩ mập tự nói.

Thế nhưng, những chuyện này hắn không cách nào nhiều lời được, không cách nào nói rõ được, việc hắn thành Tiên cũng không phải quá xa xưa, rất nhiều chuyện vẫn đang tự tìm kiếm.

Tới cuối cùng khi thời gian không còn nhiều, sông dài năm tháng bất ổn, bọn họ biết sắp sửa lại bị ngăn cách rồi.

Tuy còn quá nhiều lời muốn nói thế nhưng lại không thể nói được, hai người đành bất đắc dĩ thở dài.

"Lần từ biệt này, đó là vạn cổ, ta hi vọng ngươi sẽ cẩn thận, một ngày nào đó sẽ tái hiện trên thế gian!" Đạo sĩ mập ngập tràn tình cảm chan chứa nói, dù cho Hoang vẫn đang là một thiếu niên thì đối hắn với, Hoang vẫn còn quá non nớt.

Thạch Hạo gật đầu, dù thế nào thì hắn cũng sẽ sống tới đời kia!

"Haizzz, chuyện kia...." Tào Vũ Sinh muốn nói gì đó thế nhưng chỉ khẽ thở dài.

Nhìn thấy Thạch Hạo đang tuổi còn trẻ, hắn tự nghĩ tới những người khác, lúc này khó mà quên được, dĩ nhiên bên trong có chút thất vọng nữa, dù cho đã thành Tiên thì có một vài ký ức xa xăm vô cùng khắc sâu, khó có thể quên đi được.

"Muốn nói gì thế?"

"Thái Âm ngọc thỏ, nàng..." Tào Vũ Sinh không nói được, ai không có tuổi trẻ chứ, dù cho đã thành Tiên thì khi hồi tưởng lại chuyện xưa thì có một vài tâm tình chợt hiện lên trong lòng.

"Hi vọng ngươi bảo vệ tốt nàng!" Tới cuối cùng, đạo sĩ mập chỉ nói vài lời như vậy, không muốn nói thêm gì nữa.

Năm đó, là một hồi ức hồn nhiên, là một phần tuyệt đẹp, một đoạn rực rỡ được lưu lại, hiện giờ còn có thứ gì không thể bỏ xuống được chứ?

Hắn muốn tự hỏi, cũng đã thành Tiên rồi vì sao lại suy tư về quá khứ, những ký ức về những năm tháng hồn nhiên nhất kia lại khắc sâu nhất? Trong nhất thời Tào Vũ Sinh chợt xuất thần.

Hay là, thời gian ấy đại biểu cho sự tuyệt diệu, tràn ngập hi vọng, là một đoạn hoài niệm đáng giá.

Thạch Hạo nhìn hắn đầy quái lạ, đạo sĩ mập này lại khó quên được Thỏ nhỏ?!

"Ngươi cả nghĩ rồi, ta chỉ là tiếc không thể cùng với các ngươi ăn từng miếng thịt, cạn từng chén rượu, cũng không thể trở về quá khứ được nữa." Đạo sĩ mập lắc đầu.

Tiếp đó, hắn lại nói: "Sau một kỷ nguyên, ta không biết ngươi ở nơi đâu, cũng không biết nàng ở nơi nào, cùng không biết những người khác ra sao."

Tào Vũ Sinh nhớ lại, nói tiếp: "Ở đời sau, từng có một con thỏ vô cùng ghê gớm, có một không hai, quét ngang khắp thế gian không có địch thủ, được gọi là Yêu Hoàng. Ta nghi ngờ, nó có thể là con cháu của Thỏ nhỏ."

Thạch Hạo mở lời, nói: "Ta sẽ dùng mọi khả năng, bảo vệ tất cả mọi người!"

Đúng lúc này thì một âm thanh chợt vang lên bên kia dòng sông cổ, nói: "Sư phụ, người cũng có tình cảm với gái nữa à!?"

Lời nói kia rất là hưng phấn gần như nhảy nhót liên hồi, tựa hồ như nắm được nhược điểm của đạo sĩ mập.

"Nhóc con, lấm la lấm lét, lại dám chạy tới đây nghe trộm, lăn lại đây cho ta!" Đạo sĩ mập kêu hắn lại.

"Sư phụ, người đang nói chuyện với Hoang ư, đụng tới 'cánh cửa' trong truyền thuyết? Trời ơi, để con nhìn thử Hoang có hình dáng ra sao, lại tồn tại một người như thế ư?!" Người đệ tử này hưng phấn vô cùng.

Cánh tay của Tào Vũ Sinh phát sáng rồi bắt lấy một người.

Một lát sau, một người đầu trọc xuất hiện, đó là một người trẻ tuổi, cặp mắt to gian xảo đang tìm kiếm ở nơi ấy.

Không chỉ có Thạch Hạo nhìn thấy hắn mà ngay cả hắn cũng nhìn thấy được Thạch Hạo, tất cả đều do Tào Vũ Sinh tạo thành, hắn vận dụng đại pháp lực để tên này hiện mình trước "cánh cửa".

"Đây là... Hoang?" Hắn thán phục, chấn động nhìn người trẻ tuổi phía đối diện.

"Không được nói lung tung!" Tào Vũ Sinh quát lớn, sợ hắn nói ra chuyện cấm kỵ nào đó rồi trêu phải thiên kiếp Tiên đạo.

Thạch Hạo không hề nói lời nào, Tào Vũ Sinh là một đạo sĩ nhưng sao lại thu đồ đệ là một tên đầu trọc, trên đầu còn có vết xẹo của nhang cắm nữa!

"Ngươi thu người của mạch Cổ tăng làm đồ đệ, hoàn toàn không hợp với thân phận đạo sĩ của ngươi gì cả?" Thạch Hạo nghi hoặc.

"Mượn một tên đệ tử của một người khác, là để phát dương đại pháp của Đạo gia ta, để cho hòa thượng trở thành đệ tử của ta, như vậy không phải càng vang dội hơn ư?" hắn cười khà khà không ngừng.

"Con vốn có sư phụ..." Tên đầu trọc trẻ tuổi muốn nói cái gì đó thì bị đạo sĩ mập vỗ mạnh lên trên ót, cứ thế đánh bay trở lại.

Vốn đạo sĩ mập vẫn còn thương cảm, thất vọng, nhớ lại chuyện quá khứ, thế nhưng hiện tại tâm tình như bị quấy rầy, không ngừng đứng đó cười gượng.

Thạch Hạo nở nụ cười, hay là đạo sĩ mập này đã quên đi quá khứ.

"Hẹn gặp lại!" Thạch Hạo chủ động phất tay.

Đạo sĩ mập thu lại nụ cười rồi chăm chú nhìn hắn, lại lần nữa biệt ly, vậy khả năng là không thể nào gặp lại nữa rồi!

Một tiếng thở dài truyền đi khắp nơi, mang theo mảnh vỡ thời gian vang vọng nơi này.

Dòng sông cổ năm tháng biến mất, thầy trò ở bờ bên kia không còn thấy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.