Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1524: Hai lần bi kịch của dị vực



Thế nhưng, lão tu sĩ cẩn thận kia lại nhíu mày, luôn cảm thấy việc tử vong của đám đại tu sĩ trước kia có quan hệ với Hoang.

Nhưng mà hắn lại không có chứng cứ, không ai tin tưởng Hoang có thể sai khiến con cổ thú kia được, đó là chuyện viễn vông, cơ bản không thể nào làm được!

"Nói chung, phải cẩn thận!" Lão tu sĩ nghiêm túc nhắc nhở, lão ta là một trong những người phụ trách của đại quân các tộc nên rất có uy nghiêm, ai cũng rất coi trọng ý kiến của lão.

"Xin hãy yên tâm, một khi chúng ta vây kín lấy hắn thì sẽ động thủ ngay tức khắc, sẽ không cho hắn cơ hội nào cả!"

"Đại lão xin hãy yên tâm, chúng ta đồng loạt ra tay, còn hắn chỉ là một tên nhãi ranh thì làm sao có thể làm được trò trống gì chứ?"

Đám người lên đường, mang theo lửa giận, mang theo phẫn nộ nhanh chóng giết thẳng vào trong rừng rậm Thiên Thú, phải diệt trừ Hoang thật nhanh.

Bởi vì, chiến dịch này quá thê thảm, không hề đạt được chút chiến công đáng mừng nào, ngược lại còn chết đi rất nhiều cao thủ, tổn thất nặng nề.

Rất nhiều người không thể nào chờ đợi được nữa, ước ao có thể giết chết Hoang ngay tức khắc để trút mọi cơn giận dữ. Thậm chí, có mấy người trở nên kích động muốn tự tay giết chết Hoang, đây là mục tiêu của bọn họ.

"Đến đây đi, Hoang, ta rất chờ mong đó, rốt cuộc cũng gặp được ngươi rồi, ta sẽ vặn gãy cổ ngươi ra!" Một người đàn ông gầm khẽ đầy hưng phấn.

"Đám người kia không may nên bất hạnh dính phải tiếng gầm của con cổ thú kia, thành ra toàn bộ nát bấy, chờ chúng ta giết chết Hoang thì sẽ cúng vong hồn cho các ngươi!"

Rất nhiều người tự tin sẽ kết thúc lữ trình rừng rậm Thiên Thú ngay trong lần này, sẽ giết chết được Hoang, nhiệm vụ xem như trọn vẹn.

Nhóm sinh linh này với tốc độ cực nhanh áp sát tới nơi ấy, vây kín cả khu vực yên tĩnh, tiếp đó từ từ áp sát và tụ hợp về nơi ấy.

Có thể thấy được, khu vực này cây cỏ um tùm, đặc biệt dãy núi ở phía trước lại càng xanh tươi, ráng mây xanh bồng bềnh, ánh sáng lộng lẫy lấp lánh, tinh khí sinh mệnh vô cùng nồng đậm.

Chỉ là, sâu trong dãy núi thì không hề tương xứng gì cả, một gốc cây cổ thụ màu đen khô héo, không có lá, không có màu xanh mơn mởn, đã chết đi không biết bao nhiêu vạn năm rồi.

Chỉ có điều, nó rất mờ ảo đi kèm là từng làn sương mù.

Có thể thấy được, một người trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng dưới tán cây, đạo vận thần bí lan tỏa tựa như đang tìm hiểu thứ gì đó.

"Ta muốn lột da hắn!" Có người nói nhỏ.

"Quá vô liêm sỉ, đang khinh thường chúng ta à? Hay là, hắn không biết sống chết cố ý bế quan trong hoàn cảnh này, ngu xuẩn!" Mấy người này vô cùng không cam lòng, căm hận chửi bới.

Bởi vì, rất nhiều cao thủ đã tới để giết Hoang, họ không ngừng qua lại trong rừng rậm Thiên Thú này thế nhưng hắn lại vẫn lạc quan như thế, tuyệt nhiên không hề lo lắng mà vẫn tu hành ở bên dưới gốc cổ thụ ấy.

Nếu như là ngày xưa thì chắc chắn sẽ làm người khác không biết nên khóc hay nên cười, sẽ cười nhạo chế giễu một phen.

Thế nhưng lúc này, mọi người không hề có tâm tình này, đã chết nhiều đại tu sĩ như vậy nhưng ngay tại nơi đây lại thấy Hoang bình tĩnh tìm hiểu đại đạo, như vậy lại càng khiến bọn họ cảm thấy buồn bực hơn, tựa như đang bị sỉ nhục vậy.

Quả thật Thạch Hạo rất bình tĩnh, cứ thế ngồi xếp bằng ngay ngắn, dù cho nhiều người đã tiến tới thì hắn cũng không hề có chút cảnh giác nào, là thần kinh của hắn cứng chắc hay là ngu ngốc không phản ứng?

Thạch Hạo bình tĩnh nhưng đám người kia lại không thể nào bình tĩnh được!

Việc này không thể nào trách được Thạch Hạo, bởi vì hắn đã rơi vào trong một hoàn cảnh đầy kỳ dị, nơi đây vô cùng đáng sợ và cũng rất lạ lùng, không thể nào quay trở về và thức tỉnh được.

Thế nhưng, hắn không hề sợ vì sớm chuẩn bị qua, bởi vì ngồi dưới gốc cây cổ thụ này cực kỳ an toàn, nếu ai dám làm bậy động sát niệm thì kết cục chắc chắn sẽ rất thảm.

"Ha ha... Cái tên ngu xuẩn này không ngờ lại nhập định, tiến vào trong tình cảnh tu đạo cấp độ sâu, muốn dành cho hắn một cơ hội sống sót cũng không được mà!"

"Tóm lại thì hắn cũng chỉ là một tên ngu ngốc mà thôi!"

Những người này nở nụ cười, rất nhiều người đã vây chặt cả bốn phương của ngọn núi này, hoặc là đứng trên tảng đá lớn hoặc là đứng trên núi cao, nhân số vô cùng đông đảo.

Đương nhiên, đại quân tới lần này cũng không phải toàn bộ đều là đại tu sĩ.

Nhưng trong tám ngàn nhân mã thì cũng có mười mấy tên đại tu sĩ, là phòng bị Thạch Hạo chạy trốn nên đã cố ý điều động cao thủ tới nơi đây, không cho hắn chút cơ hội nào.

"Hả?"

Bỗng nhiên có người biến sắc khi nhìn thấy Hoàng Kim sư tử đang trong đầm lầy kia, tuy rằng nó đang bị phong ấn không thể động đậy được nên bị vứt một đống ở bên trong đầm lầy, thế nhưng nó vẫn bị người của dị vực phát hiện ra.

"Đó không phải là truyền nhân của một mạch Vô Úy sư tử ư?" Mấy người giật mình, con sư tử này có thể nói là rất lợi hại, có tiếng tăm lừng lẫy trong thế hệ trẻ tuổi.

Nó lại bị bắt giữ và bị trấn áp ở nơi ấy, dáng vẻ như khuất nhục, gần như thần phục, nửa quỳ nửa đứng đối diện với Thạch Hạo ở trong vũng bùn kia.

"Sức chiến đấu của con sư tử này vô cùng mạnh mẽ thế nhưng lại bị hắn bắt gọn, chúng ta khó mà bàn giao cho một mạch Vô Úy sư tử."

"Quả là sỉ nhục mà, Hoàng Kim sư tử luôn rất tự phụ thế nhưng lúc này lại khuất phục, cúi đầu vào trong vũng bùn!" Có người giận dữ nói.

Hoàng Kim sư tử liếc thấy mọi người nên nó rất nôn nóng, trong mắt thoáng hiện ra vẻ sầu lo thế nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp nào để nhắc nhở, bởi vì nó đang bị phong ấn.

Lần bế quan này, Thạch Hạo sợ bản thân sẽ rơi vào trong trạng thái vô ngã cấp độ sâu, thành ra đã khóa chặt lại thân thể cùng thần hồn của Hoàng Kim sư tử lại.

Thời khắc này, Hoàng Kim sư tử vô cùng luống cuống, rất muốn có thể ngửa mặt lên trời gào thật lớn, nó muốn nhắc nhở mọi người rằng, ngàn vạn lần không được động võ ở ngay tại đây, nếu không chắc chắn sẽ là đại họa.

Bởi vì nó từng nghe Hoang nói qua, nếu như động thủ ở nơi này thì chắc chắn phải chết. Trước đây không lâu thì nó từng muốn xuất thủ, thế nhưng Hoang lại chủ động hóa giải, không cho nó đi chịu chết.

"Hoang, tỉnh lại đi nào, người cắt đầu ngươi tới rồi nè!" Có người lên tiếng, từ trong bóng tối xuất hiện rồi cười lạnh nhìn chằm chằm về trước.

"Lùi lại!" Một ông lão nghiêm túc trầm giọng quát mắng kẻ này.

Bởi vì, có người rất là cẩn thận, vẫn nhớ tới lời nhắc nhở của những ông lão chỉ huy kia, sợ sẽ xảy ra biến cố nào đó, dù sao thì mới trước đây không lâu đã chết nhiều như vậy rồi.

Mấy người này bứt rứt, rất muốn lay tỉnh lại Thạch Hạo rồi kéo hắn lại đây để sỉ nhục và hành hạ một trận, sau đó thì mới từ từ giết hắn.

Nhưng mà hiện giờ lại có ông lão cảnh cáo bọn họ, không được manh động.

"Chiếc rương gỗ kia đang ở dưới chân hắn!" Có người mừng rỡ nhìn chằm chằm phía dưới chân của Thạch Hạo, nơi ấy có một rương gỗ mục.

"Chính là nó, rốt cuộc cũng đã tìm thấy rồi!"

"Tiền bối, chúng ta cũng hơi cẩn thận quá, rõ ràng Hoang đã rơi vào trong cảnh giới ngộ đạo nên rất dễ dàng giết chết hắn, cần gì phải chần chờ chứ? Xin hãy cho ta tới cắt lấy đầu lâu của hắn, rồi mang rương gỗ trở lại!" Có người xin lên.

"Không được!"

"Không được vọng động!"

Mấy vị thủ lĩnh nhất trí phủ quyết ý kiến này.

Rất nhiều người cảm thấy ngột ngạt, đã tìm được Hoang, nhìn thấy hắn đang ngồi xếp bằng ở nơi ấy thế nhưng lại phải cố nhẫn nhịn lại, ai cũng cảm thấy mấy lão già này cẩn thận tới quá mức.

Xa xa, Hoàng Kim sư tử thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chỉ có những nhân vật già cả thì mới trầm ổn được, đối diện với cục diện tất thắng này mà vẫn có thể bình tĩnh suy xét, rất đáng để bội phục.

Một vị thủ lĩnh mở miệng, nói: "Tuy rằng Hoang còn trẻ, cảnh giới không cao hơn chúng ta thế nhưng có thể sống tới hiện tại thì chắc chắn cũng có chỗ hơn người. Hơn nữa ta còn hoài nghi, trước đây không lâu những đại tu sĩ đã chết kia rất có thể có quan hệ với hắn, hoặc là hắn có biện pháp kêu gọi con cổ thú kia ra tay."

Hoàng Kim sư tử thán phục, vài ông lão này đã nói ra được điểm mấu chốt, khiến nó cảm thấy gừng càng già càng cay.

Nhưng mà, rất nhanh sau đó thì Hoàng Kim sư tử chợt chấn kinh, nội tâm bức bối tới cực điểm, sắc mặt trắng bệch, rất muốn có thể hét thật lớn.

Bởi vì, một vài ông lão đưa ra quyết định khiến nó cảm thấy sợ hãi và kinh sợ, hoàn toàn khác với dự liệu của nó!

"Chính vì thế, chúng ta nhất quyết phải chờ đợi, tiếp đó là đồng loạt xuất thủ giết chết Hoang, không thể để hắn tỉnh lại rồi có cơ hội kêu gọi con cổ thú kia!"

Lại có thủ lĩnh lên tiếng đầy quyết đoán.

"Tiền bối, việc này cũng quá cẩn thận đi mà, chỉ là một tên Hoang mà thôi, một mình ta tới cũng có thể giết chết hắn rồi. Huống hồ, chần chờ nãy giờ thì cũng đủ ta đi giết hắn được mấy lần rồi đó!" Có người không vừa lòng nói.

Dưới cây khô, Hoàng Kim sư tử nghe vậy thì không thể không dùng sức gật gật đầu, âm thầm cầu khẩn, tuyệt đối không thể đồng loạt ra tay được.

"Mọi chuyện đều phải cẩn thận, tên Hoang này không đơn giản chút nào, ta nghĩ rằng hắn đang cố ý để dẫn dụ chúng ta tới đó. Có thể phía trước có nguy hiểm gì đó cũng không chừng, bất luận người nào cũng không được phép tiến tới, tạm thời không nên nghĩ cách cứu con sư tử kia nữa. Chút nữa đồng loạt ra tay, đồng thời giết chết hắn! Ta không tin khi ấy hắn còn có thể sống sót, dù cho nơi đây có trận pháp mai phục đi chăng nữa thì chúng ta ở khoảng cách đủ xa như vầy cũng đủ đặt bản thân ở ngoài chỗ nguy hiểm rồi." Một ông lão trầm ổn nói.

"Đành vậy, tha cho hắn, vốn ta muốn lay tỉnh hắn dậy để bắt làm tù binh và cảm nhận cảm giác bị làm nhục!" Có một tên thanh niên mạnh mẽ không cam lòng nói.

Một lát sau, rất nhiều người phát sáng, chuẩn bị xuất thủ, ai nấy cũng đều vận chuyển tổ thuật!

Đương nhiên, đám người đứng cuối cùng nhất cũng không hề nhúc nhích gì cả, bởi vì cảm thấy không cần thiết như thế, đại tu sĩ ở phía trước đã đủ rồi, như vậy Hoang chắc chắn sẽ chết, hình thần đều diệt.

"Ra tay!" Một vị thủ lĩnh tóc bạc múa tung quát lớn một tiếng.

"Ầm!"

Rất nhiều chùm sáng nhằm tới, sát ý ngập trời, thần thông lộ hết, tổ thuật mạnh mẽ nhất được triển khai tập trung hết về phía Hoang, muốn tuyệt sát hắn!

Rất rõ ràng, những người này rất căm hận Thạch Hạo, ước ao có thể đánh hắn thành thịt nát ngay lập tức, thành ra ai cũng đều vận dụng toàn lực.

Cho nên, chùm tổ thuật này vô cùng đồ sộ, gợn sóng thần năng kịch liệt tựa như đại dương phập phồng vậy!

Thế nhưng mà, kết quả lại vượt qua dự liệu của tất cả mọi người, khiến toàn bộ không thể nào tin được, tiếp đó là lộ vẻ sợ hãi, theo sau đó là con ngươi co rút rồi nhanh chóng trừng lớn.

Bởi vì, gốc cây khô kia tựa như là một vị ma vương cái thế, ngàn vạn cành cây đen thui mở rộng đầy khiếp người, nó nhanh chóng lao tới đánh tan ánh sáng tổ thuật của bọn họ rồi đâm tới trước mắt.

Phụt phụt phụt...

Ánh máu đầy trời, nơi đây trở thành một chốn tu la, quá thê thảm!

"A..."

Tiếng kêu la thảm thiết vượt qua không gian truyền tới bên ngoài rừng rậm, bởi vì có người đang thông qua cổ bảo thần bí để theo dõi vị trí nơi đây, có thể nắm bắt được các động tĩnh.

"Không ổn, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Bên ngoài khu rừng rậm, một đám nhân vật trọng yếu biến sắc mặt, tất cả đều linh cảm được đại sự không ổn.

Ầm!

Theo sát đó thì bọn họ thấy được, nơi ấy ánh sáng đỏ như máu vút tận trời cao, hoàn toàn nhuộm cả vòm trời thành một màu đỏ đậm.

"Chẳng lẽ nói, chuyện bất ngờ lại xảy ra, bi kịch... lại lần nữa xuất hiện?!" Một vị thủ lĩnh run rẩy, sắc mặt tái nhợt đầy giận dữ và khiếp sợ nhìn về vị trí ấy.

Những người khác cũng biến sắc không thôi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hô hấp nặng nề, ai nấy cũng đều ngóng nhìn về nơi sâu trong rừng rậm Thiên Thú!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.