Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1534: Giết về Đế quan



Nơi mi tâm của chủ nhân thanh chiến mâu màu đen bị đâm thủng một lỗ máu, việc này tất nhiên là cực kỳ nguy hiểm, dù cho hắn có là Chí Tôn đi nữa thì với vị trí bị thương này cũng có thể sẽ chết đi.

Nhưng mà, Chí Tôn vẫn là Chí Tôn, mi tâm của hắn tỏa ánh sáng hừng hực, xương trán rung lên bần bật đồng thời có thần tắc đại đạo xuất hiện kẹp chặt lấy mũi kiếm, ngăn cản nó tiến vào sâu hơn.

Nhưng mà, nguyên thần vẫn bị hao tổn và xuất hiện vết rách, việc này vô cùng nghiêm trọng.

Bị thương thần hồn hoàn toàn khác với bị thương thân thể, cần phải ứng phó thật cẩn thận nếu không sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn ngay.

Ầm ầm!

Bên cạnh, một đại ấn phát ra ánh sáng hỗn độn, nó to lớn vô biên như muốn ép nát cả vực ngoại, thần uy đại đạo bùng phát đánh thẳng về phía Mạnh Thiên Chính.

Tiếp đó, một chiếc lò lửa cũng trấn áp tới, trợ giúp vị Chí Tôn đã bị thương nặng kia.

Ngoài ra còn có một thanh Lang Nha bổng to lớn và nặng nề, tên Chí Tôn còn lại xoay tròn cây bổng rồi đập mạnh xuống, ầm ầm, tựa như sấm chớp kinh thế.

Nhưng mà, Mạnh Thiên Chính vẫn với quyết tâm không đổi, ngay cả chiến mâu màu đen ghim chặt trên người cũng không hề rút ra, ông giết thẳng tới trước hòng kết liễu tính mạng của tên kia.

Diệt Cốc co rụt con ngươi, hắn đã thả ra chiến mâu màu đen rồi thế nhưng vẫn khó thoát khỏi sát cơ, đối phương tựa như hình với bóng, gần như đã khóa chặt hắn lại.

Nhưng mà, đáng mừng nhất chính là, thanh kiếm thai phía trước mi tâm đã được hắn giữ một khoảng cách nhất định, về sau cũng không thể nào đâm thẳng vào trong đầu được nữa, nếu không rất có thể hắn sẽ nối gót theo bước chân của Hàn Minh.

Mặc dù là thế thì hắn vẫn đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, tên Mạnh Thiên Chính này quá mạnh mẽ, kiếm thai lan tỏa thần mang chỉ thẳng xương trán.

Ba người ở phía sau cũng đều mang theo sát ý, Hàn Minh chết rồi thì cũng không nói làm gì thế nhưng lúc này Diệc Cốc cũng đang lâm nguy, nếu như lại xảy ra bất trắc gì thì thật sự không thể nào tưởng tượng ra được.

Năm đại Chí Tôn cùng ra tay thế nhưng nếu chết đi mất hai người, đây tuyệt đối là một sỉ nhục và cũng là một chuyện động trời.

Thế nhưng, bọn họ không thể không thừa nhận, Mạnh Thiên Chính quá mạnh mẽ và cũng rất quyết đoán. Liều mạng mặc cho chiến mâu màu đen xuyên thủng lồng ngực thì cũng phải giết thẳng về trước.

Đây là một tồn tại dám liều mạng!

"Giết!" Diệc Cốc hét lớn, hắn muốn khống chế thanh chiến mâu kia của chính mình, bởi vì đó chính là pháp khí của hắn, muốn dựa vào thứ này để đánh nát đại trưởng lão.

Nhưng mà, bên ngoài cơ thể của Mạnh Thiên Chính xuất hiện một chùm thần quang tựa như là một bếp lò bao phủ thân thể vào trong, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, thanh chiến mâu màu đen kia không thể nhúc nhích được chút nào.

"Giết!'

Đại trưởng lão hét lớn, kiếm khí biến ảo đầy trời bổ thẳng về trước, từng luồng thần mang đánh nát bầu trời, cảnh tượng khủng khiếp không thôi.

Ầm!

Phía sau, lò luyện đan, đại bổng Lang Nha đều đập tới hòng tiêu diệt Mạnh Thiên Chính.

Ông lướt sang ngang, hoặc là tránh né hoặc là khống chế bảo thuật chống đỡ, sau đó vẫn là giết thẳng tới hòng tiêu diệt cho bằng được Diệc Cốc.

"Lần này để xem ngươi xoay sở ra sao? Nên trả cái giá cực lớn rồi, đi chết đi!" Phía sau có người quát lớn.

Hàn Minh bị giết, đây chính là kết quả do Mạnh Thiên Chính gây nên, không hề lo lắng bản thân bị trọng thương thì cũng phải giết cho bằng được. Hiện tại, mấy người lại thấy lại bộ dáng này, cảm thấy ông lại muốn diệt sát Diệc Cốc cho nên đều toàn lực ngăn cản.

Hình ảnh nơi đây rất kỳ lạ, đại trưởng lão thì truy sát Diệc Cốc, mà ba người phía sau thì lại truy sát ông, hình thành nên cảnh tượng đầy quái dị.

Trong thiên địa là hàng loạt bảo thuật, binh khí va chạm, một vài thiên thể di động theo bọn họ và bị kích nứt thành bốn phần.

Cuộc chiến này kịch liệt vô cùng, tất cả đều liều mạng.

Nổi bật nhất chính là đại trưởng lão, ông bị một cây trường thương màu đen xuyên thủng từ trước ra sau, máu tươi tuôn rơi nhuộm đỏ cả chiến y hoàng kim, mái tóc dài bay múa, hình ảnh này càng khiến ông thêm bi tráng hơn.

Nhưng mà, trong khi bọn họ cho rằng Mạnh Thiên Chính bị thương nặng gần như gắng gượng không nổi nữa thì chiến mâu đang cắm trên người của ông chợt phát sáng đầy chói mắt, nó xuyên thấu qua lồng ngực và lao vút khỏi sau lưng.

Đòn đánh này rất rực rỡ, chiến mâu màu đen phát sáng xé tan bầu trời, thiên thể xung quanh chấn động theo, toàn bộ vực ngoại tựa như muốn nổ tung!

Việc này rất đột ngột, chiến mâu màu đen với tốc độ cực nhanh mang theo tinh huyết của đại trưởng lão đâm thủng một màn ánh sáng ở phía sau, phụt, đâm xuyên qua lồng ngực của một vị Chí Tôn.

Người này vô cùng ngạc nhiên, bởi vì tốc độ quá nhanh, thanh chiến mâu này ngưng tụ từ phù văn mạnh mẽ, lấp lánh kỳ hiệu bất diệt.

Vốn Mạnh Thiên Chính đang toàn lực truy sát Diệc Cốc, thế nhưng những người ở phía sau lại không ngờ rằng ông lại đột nhiên tập kích, chuyển sang một mục tiêu khác.

"Gầm!"

Chí Tôn Khổng Thác bị thương kia gầm lớn ép thanh chiến mâu ra khỏi cơ thể, nơi ngực máu tươi xối xả, tiếp đó là tinh lực tăng vọt nhanh chóng chữa trị thương thế.

"Ngươi cho rằng tổn thương được ta thì có thể thay đổi được mọi thứ ư, chúng ta đều là Chí Tôn, dù là thiên địa cũng khó mà chôn vùi được, muốn lấy tính mạng của ta thì cũng cần phải có bản lĩnh thật sự đó!"

"Ngươi nói không sai, cuộc chiến Chí Tôn thì cần phải có bản lãnh thật sự." Đại trưởng lão bình tĩnh đáp lại.

Sau đó, ông hóa thành một vệt sáng vọt tới chiến đấu cùng với người này.

Diệc Cốc bị đuổi giết ban đầu kia sớm đã ngừng lại và nhanh chóng khôi phục thương thế, nơi mi tâm lấp lánh ánh sáng, nguyên thần bị hao tổn cũng dần khép lại.

"A..." Khổng Thác đột ngột hét lớn, bởi vì vị trí ngực vừa bị thanh chiến mâu màu đen xuyên thủng kia tuy rằng đã hồi phục lại như cũ, thế nhưng hiện giờ lại có một chùm sáng đang sục sôi và xông loạn bên trong hắn.

"Đó là gì? Nguyên thần của ngươi đã tiến vào trong cơ thể của ta?!" Hắn không tài nào tin tưởng nổi.

Bởi vì, rõ ràng Mạnh Thiên Chính vẫn đang chiến đấu với hắn thế nhưng trong cơ thể vì sao lại có một chùm sáng, đó là một nguyên thần, là muốn tranh cướp quyền khống chế bộ thân thể này của hắn.

"Các ngươi cũng chỉ nhìn thấy ta tu luyện Bất Diệt kinh mà thôi, cũng không hề hay biết thần thông mới là thứ mà ta am hiểu hơn." Đại trưởng lão lạnh lùng nói.

"Âm Dương quyết!" Một vị Chí Tôn khác biến sắc.

Đây chính là một môn Thiên công cổ rất kỳ dị và cũng rất khó để nắm giữ. Thiên địa này được sinh ra nhờ âm dương, đại đạo đều có thể trình bày bởi âm dương, và bộ Thiên công cổ này lại dám dùng hai chữ này làm tên thì đủ chứng tỏ sự mạnh mẽ của nó.

Trên thực tế thì nó rất là siêu phàm, không chỉ có thể tu luyện hai khí Âm Dương mà thậm chí còn có thể tạm thời cắt đứt và chia thành hai nguyên thần, kỳ lạ khó lường, mạnh mẽ vô song.

Đồng thời, có thể chia tinh lực thành hai bộ phận, tạm thời tạo thành một thể phách của chính mình khác nữa.

Chiến mâu màu đen vừa nãy mang theo tinh huyết của đại trưởng lão, kỳ thực bên trong có ẩn giấu nguyên thần của ông, lúc đâm vào trong cơ thể của Khổng Thác thì tự nhiên sẽ có ý đồ khác, hiện tại đang phát uy.

Gào!

Trong cơ thể của Khổng Thác có một chùm máu lấp lánh đang phát sáng, nó bao quanh lấy nguyên thần rồi nhanh chóng phóng lớn và phát ra tiếng hét dài.

Tựa như có một pho tượng Chiến thần muốn từ trong cơ thể của Khổng Thác lao ra ra ngoài, muốn đập tan thân thể của Khổng Thác.

"Chỉ là một nửa nguyên thần mà cũng dám nhập vào trong thân thể của ta à, hôm nay ta sẽ luyện hóa ngươi luôn!" Khổng Thác tỉnh táo lại đồng thời cả người phát sáng, tinh lực ầm ầm hòng luyện hóa nguyên thần kia của đại trưởng lão.

Ba người khác cũng nhanh chóng xuất kích, toàn lực sát phạt.

Có thể thấy được, một bức tượng Chiến thần đang dần thức tỉnh trong cơ thể của Khổng Thác, và nó muốn lao ra ngoài.

Bản thân của Khổng Thác tựa như là một vị Ma vương cái thế không ngừng gầm thét, nhanh chóng áp chế khiến cho chùm tinh lực cũng như nguyên thần kia nhỏ lại, tựa như đã nuốt lấy toàn bộ vậy.

"Khai Thiên phủ!"

Mạnh Thiên Chính gầm lớn công kích Khổng Thác.

Trong cơ thể của Khổng Thác bị chấn động cực mạnh, nguyên thần kia phát sáng, mà chùm tinh huyết ấy lại hóa thành một thanh chiến phủ* đỏ sậm và thê diễm, thanh này được người tí hon nguyên thần cầm trong tay xoay tròn rồi đập mạnh xuống nơi ấy.

(*): Chiếc búa.

"Không xong!" Những người khác biến sắc, thứ được gọi là Khai Thiên phủ kia chính là một trong những bí thuật Tiên đạo đỉnh cấp khi xưa, ngưng tụ tinh huyết toàn thân để hóa thành một thanh chiến phủ, được mệnh danh có thể khai thiên tích địa.

Quá đáng sợ, nguyên thần mà Mạnh Thiên Chính phân ra lại mang theo tinh huyết của chính mình, và rồi triển khai chiêu thức này chính ngay trong cơ thể của địch thủ.

Phụt!

Thân thể của Khổng Thác bị xé rách, liên đới ngay cả nguyên thần cũng bị chém thành hai nửa.

Ầm!

Chân thân của Mạnh Thiên Chính bay vụt tới, tay cầm kiếm thai Đại La công kích đầy điên cuồng, hàng vạn kiếm khí lan tỏa, thi thoảng sẽ chém bay những sao lớn ở nơi xa xa, cảnh tượng thật khủng khiếp.

Đáng tiếc cho Khổng Thác, cứ thế bị giết chết!

Trong thiên địa xuất hiện mưa máu tầm tã, cũng không tài nào đếm hết được có bao nhiêu bộ hài cốt màu trắng rơi rớt, dị tượng sau khi Chí Tôn chết đi lại lần nữa giáng xuống.

Lần này, cả ba vị Chí Tôn còn lại đều biến đổi sắc mặt, chỉ một mình Mạnh Thiên Chính mà lại giết chết hai vị Chí Tôn phía bọn họ, chuyện này tuyệt đối không thể nào chịu đựng nổi.

Hiện giờ cũng chỉ còn lại ba người, chẳng lẽ nói, đối phương còn muốn chém luôn hay sao?

Mạnh Thiên Chính gầm lên một tiếng, nguyên thần cùng với tinh lực kia quay trở lại cơ thể mình, một lần nữa nguyên thần dung hợp làm một và bên ngoài cơ thể ông lại xuất hiện một thanh chiến phủ to lớn.

Đó chính là tinh huyết của ông đang ngưng tụ ra bên ngoài!

"Khai Thiên phủ!"

Môn bí thuật này rất đáng sợ, hơn một kỷ nguyên trước nó từng được một tồn tại vô thượng sử dụng và từng giết chết qua đại nhân vật vô thượng của dị vực.

"Mạnh Thiên Chính, ngươi cho rằng có thể xoay chuyển được càn khôn hả, có thể giết chết được chúng ta ư?"

"Giết!"

Đại chiến càng ngày càng kịch liệt, bọn họ chém giết chẳng màng sống chết.

Phụt!

Ánh đỏ ngút trời, nhuộm đỏ cả vực ngoại.

Bởi vì, vào thời khắc này Mạnh Thiên Chính đã thu hồi lại kiếm thai Đại La, tay cầm một chiếc Khai Thiên phủ màu máu nện nát nửa thân thể của Diệc Cốc, khiến hắn trọng thương.

"Hả?" Đột nhiên, đại trưởng lão giật nảy trong lòng, chợt sinh ra cảnh giác rồi nhìn về một phương.

Một lát sau, ông thu tay lại và nhanh chóng rút lui.

Bởi vì, nơi phía rừng rậm Thiên Thú đột nhiên xuất hiện mấy bóng người tới từ dị vực, là cường viện rất ghê gớm.

Mạnh Thiên Chính không hề dừng lại chút nào, nhanh chóng chạy về hướng Đế quan.

Cùng lúc đó, sau thời gian ngắn kiềm chế lẫn nhau thì Thập Giới đồ, túi Càn Khôn... rốt cuộc cũng đã tách ra, tiên khí phát sáng chấn động cả thiên địa.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Tiếng vang đinh tai, vài món binh khí tự bay về phương hướng khác nhau, được chủ nhân của từng món thu giữ.

Đế quan nguy nga đứng sừng sững trong thiên địa.

Đại trưởng lão mang theo Thạch Hạo bay nhanh và thành công giết trở về.

Thạch Hạo chấn kinh, đại trưởng lão giết chết Chí Tôn của dị vực, nếu không phải có cường viện mạnh mẽ xuất hiện thì có lẽ chiến tích sẽ càng huy hoàng hơn nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.