Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1546: Bức bách



Lẽ nào, sinh linh của giới kia làm lớn chuyện như vậy cũng bởi vì Hoang gây nên?

Tất cả mọi người đều lộ vẻ nghiêm túc và hiểu rõ, những gì Hoang trải qua mấy ngày vừa rồi ở ngoài Biên Hoang đã gây nên náo động to lớn, vượt xa tưởng tượng của bọn họ!

Vương Bất Hủ hoàn toàn thức tỉnh là vì vậy, muốn xông qua quan ải, đây là một chuyện lớn tới cỡ nào? Chỉ ở thời kỳ đầu hơn kỷ nguyên trước, lúc dị vực chân chính tổng tấn công cửu Thiên thập Địa thì tồn tại cấp bậc ấy mới dịch chuyển thân thể!

Chuyện này có thể gọi là chấn kinh cổ kim, màn che bắt đầu được kéo ra rồi!

"Hoang là con dân của Đế quan thì làm sao có thể giao cho các ngươi được chứ!' Một đại tu sĩ cao giọng nói, khí phách hùng dũng, phản đối ngay tức khắc.

Kim thái quân liếc nhìn vì sự tự tiện của hắn, chưa hề xin ý kiến mà đã phản bác như vậy, chính vì thế mà cảm thấy không vừa lòng.

Bên dưới Đế quan, bên trong chiếc chiến xa màu đen ấy rất yên tĩnh, nhân vật đáng sợ kia không hề nói năng gì, không hề lên tiếng nữa, duy trì sự uy nghiêm cũng như nghiêm túc nên có.

"Lớn mật, dám bất kính với Đế tộc, đây là tội diệt tộc!" Gần bên cạnh chiếc chiến xa màu đen ấy có người hét lớn.

"Không một ai có thể khinh miệt Đế tộc!" Một đại tu sĩ khác quát lớn, hàm răng trắng bóng, thân hình cao lớn mang theo sát ý đáng sợ.

Một đám người gầm lớn kinh động cả thiên địa, chấn động cả Đế quan.

Trên tường thành, nhóm người tự dưng chợt lạnh cả xương sống, quả thực là hùng hổ dọa người, ngay cả Đế tộc trước nay vẫn chưa hề ló đầu ra giờ cũng đã xuất hiện rồi.

Đây là chuyện đáng sợ tới mức nào chứ, Đế tộc được mệnh danh là chủng tộc chí cao vô thượng, bất luận là thành viên nào cũng đều vô cùng quý giá, bởi vì, bọn họ đánh đâu thắng đó, gần như không có đối thủ!

Đáng tiếc chính là, thành viên quá ít ỏi, sinh đẻ cực kỳ thấp tới mức làm người khác tức giận.

Chiếc chiến xa ấy đen kịt như mực, mây mù lượn lờ, một vài con cổ thú kỳ dị được điêu khắc bên trên, và cũng không thiếu những loại như chân long, luồng uy thế đè ép linh hồn người nhìn xuyên thủng cả tường thành.

Có thể đoán được, bên trong chắc chắn có một vị Chí Tôn Đế tộc!

Đây là một việc trước nay chưa bao giờ xảy ra, từ cổ tới nay chưa hề có Đế tộc thuộc cấp bậc này xuất hiện như vậy, lại đi tới trước chiến trường và quan sát cửa thành Đế quan.

Trong lòng của những người đứng trên tường thành trở nên căng thẳng.

Có thể thấy được, Đế tộc có địa vị ra làm sao ở dị vực, chỉ là một câu nói rất đơn giản và cứng rắn của đại tu sĩ ở trong Đế quan lại khiến bọn họ trở nên nghiêm khắc quát lớn như thế, tất cả đã đủ để chứng minh toàn bộ.

"Giao hoặc không giao, các ngươi suy nghĩ thật kỹ càng, lựa chọn thật cẩn thận!" Bên dưới Đế quan, một ông lão đứng phía trước chiến xa cổ xưa quát lớn.

"Muốn chúng ta khuất phục và chấp nhận điều kiện như vậy, không thể được!" Trên tường thành cũng không thiếu những người nóng tính, bọn họ chiến đấu quanh năm nơi đây thì làm sao sẽ khuất phục chứ.

Thậm chí, nếu như có người áp bức như vậy thì sẽ càng khiến sự phản kháng tăng cao mà thôi, những bộ tộc chinh chiến ở Đế quan này đều rất hiếu chiến, khí phách cũng đủ lớn.

"Cho bọn ngươi thêm một cơ hội nữa, nhưng nếu không biết quý trọng thì các ngươi sẽ phải hối hận." Có người đứng phía dưới hô lớn.

"Câm miệng, bọn ngươi kêu gào gì đó hả, cho rằng chúng ta không dám chiến ư, muốn công thành thì cứ tới, chúng ta tiếp hết!" Có người trên tường thành đáp lại.

"Chính xác, ngậm miệng lại, các ngươi cho rằng uy hiếp như vậy thì chúng ta sẽ phải răm rắp nghe theo? Tranh đấu nhiều năm như vậy rồi, nếu nhu nhược như thế thì thành trì này vẫn còn sừng sững như vầy chắc?" Có người cổ vũ, biểu đạt tâm tình sục sôi trong lòng.

Bên dưới Đế quan, sắc mặt của những sinh linh trở nên rất khó coi.

Ầm!

Đúng lúc này, phía cuối sa mạc vô ngần, phía trước mà Thiên uyên không thể bao phủ tới được chợt truyền tới ánh sáng ngút trời, đồng thời mang theo sát khí lạnh lẽo cuồn cuộn cả ức vạn dặm!

Đám người đứng trên Đế quan chợt run rẩy, cảm nhận được một luồng hàn ý phát ra từ sâu tận linh hồn, cảm thấy như tận thế giáng xuống.

Bọn họ không cần nghĩ nhiều thì cũng biết và cũng đoán ra được, đó là động tác của vương Bất Hủ!

Đây là một uy hiếp không cách nào tưởng tượng ra được, khiến mỗi người đều cảm thấy lạnh toát từ đầu tới chân, cảm giác bi quan khó mà nói rõ lan tràn, thậm chí còn ảnh hưởng tới tâm lý của bọn họ, khiến niềm tin của mọi người đều mất hết.

Bởi vì, sức chấn động ấy quá đáng sợ, lay động thật sâu vết tích bản nguyên trong linh hồn bọn họ!

Tồn tại ở cấp độ ấy, chẳng lẽ đã qua đây rồi ư, như vậy thì sao mà chống lại được, căn bản sẽ không có chút phần thắng nào.

Vù!

Hư không run rẩy, vô số pháp chỉ bay lên rồi bốc cháy phía cuối sa mạc vô ngần, tựa như đang cử hành một loại nghi thức cúng tế cổ xưa đặc biệt nào đó, muốn trợ giúp Vương Bất hủ tiến vào biên quan!

Chỉ cần bọn họ có thể bước qua khu vực Thiên uyên kia thì cửu Thiên sẽ chẳng còn sót lại thứ gì nữa, bởi vì một khi qua được thì sẽ không một ai có thể ngăn cản được bước tiến của bọn họ.

Phía cuối đường chân trời, pháp chỉ màu vàng bốc cháy, gợn sóng khủng khiếp ấy chấn động cả Biên Hoang!

Sắc mặt của mọi người bên trên tường thành vô cùng khó coi, tâm tình sầu lo nôn nóng lan tràn.

Còn bên dưới Đế quan, vô số đại quân tựa như là dòng lũ bằng sắt thép màu đen chợt đồng loạt giơ cao binh khí và chỉnh tề gầm lớn.

"Vương Bất hủ!"

Chỉ ba chữ thế nhưng lại chấn động cả đất trời, ngay cả Đế quan cũng run rẩy theo, hình thành nên sóng âm cộng hưởng đầy đáng sợ.

Việc này chấn động lòng người, sinh linh của dị vực cùng hô hào tồn tại chí cao của giới mình, uy hiếp tới hết thảy tu sĩ trong Đế quan.

"Các ngươi cũng nên đưa ra lựa chọn rồi chứ? Đừng phạm sai lầm!" Bên dưới Đế quan chợt có người lạnh lùng nói.

Bọn họ dám làm như vậy là căn cứ vào sự tự tin mạnh mẽ, đây chính là một loại uy thế công khai ép buộc người của Đế quan phải đưa ra quyết định.

Trên thực tế, cũng bởi vì có niềm tin này nên bọn họ không hề sợ bất kỳ quyết định nào tới từ Đế quan cả, bất luận sinh linh của Đế quan có luồn cúi hay không thì cũng chẳng hề ảnh hưởng quá lớn tới bọn họ.

Thế nhưng, loại tự tin này, loại sức lực đầy mạnh mẽ này lại khiến cho rất nhiều người trên tường thành phải rung động thần hồn.

"Nên cút nhanh một chút đi, không phục thì cứ tới mà chiến!" Tào Vũ Sinh hô lớn.

"Ngậm miệng!" Có một ông lão đứng bên cạnh Kim thái quân lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đây là nơi mà ngươi có thể nói chuyện à?"

"Tại sao lại không, lúc liều mạng với dị vực thì ta chắc chắn sẽ là người đầu tiên xông lên, lúc mắng chửi bọn chúng thì ta tất nhiên sẽ phải làm những chuyện nên làm rồi!" Tào Vũ Sinh luôn có một sự "ngạo nghễ" đặc biệt, không hề sợ sệt chút nào.

"Được rồi." Một Vô Địch giả ngăn bọn họ lại.

"Chỉ là một tên Hoang mà thôi, cũng chưa xứng để lọt vào mắt của ta, thế nhưng lần này hắn lại chạm phải cơn phẫn nộ của chúng ta, rất nhiều người muốn diệt trừ hắn để được yên lòng, để dẹp tan cơn lửa giận lúc này. Cho nên, các ngươi cần phải giao hắn ra đây, còn chiếc rương gỗ kia nữa, các ngươi sẽ vĩnh viễn không thể nào mở ra được, giao hay không giao cũng không có quá nhiều ảnh hưởng, chúng ta nhất định sẽ tự tay tới lấy!" Có người bên dưới lên tiếng đầy cương quyết, đe dọa như vậy.

"Vậy thì các ngươi tự mình tới lấy đi, thử chút xem nào!" Có người không cam lòng, tức giận nói thế.

"Chúng ta đã từng giết rất nhiều sinh linh nên cũng không muốn tàn sát cửu Thiên thập Địa làm gì nữa, cho các ngươi một cơ hội, dùng cục diện ôn hòa để chấm dứt mọi chuyện."

Bên trong chiếc chiến xa màu đen, rốt cuộc Chí Tôn Đế tộc cũng đã mở lời, vẫn là lạnh lùng như trước, tâm tình chẳng hề biến chuyển, khiến người người kính nể.

"Làm cách nào để kết thúc trong êm đẹp?" Kim thái quân hỏi.

Việc này làm cho tất cả mọi người trên tường thành kinh ngạc, trong lòng nổi sóng chập trùng, vị Chí Tôn này lại hỏi dò như thế, vậy đây có ý gì, muốn thỏa hiệp ư?

"Thỏa mãn yêu cầu của chúng ta, trong vạn năm hai giới sẽ ngừng chiến, nước giếng không phạm nước sông!" Chí Tôn Đế tộc ngồi bên trong chiến xa màu đen hứa hẹn.

Đồng thời để chắc chắn cho lời hứa này, hắn có thể mời Vương Bất hủ thề, bảo đảm thực hiện ước định này.

Tất cả mọi người đều thất kinh, lời thề của Vương Bất hủ có thể sẽ dính líu tới một loại nhân quả lớn lao nào đó, quả thật có thể đảm bảo được.

Thế nhưng, có thể đáp ứng được không đây, quá khuất nhục mà!

"Huyết thệ của Vương Bất Hủ quả thật là có tác dụng, vì nó sẽ dính tới nhân quả đáng sợ nhất." Kim thái quân gật đầu.

Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, bà ta sẽ đáp ứng điều kiện kia ư, cứ thế giao Hoang ra?

Rất nhiều người đều nhìn về phía Vương Trường Sinh cùng với ba vị Vô Địch giả kia nữa, nhất thời bầu không khí trở nên ngột ngạt, nặng nề vô cùng.

Trong lồng ngực của đám Tào Vũ Sinh, Thiên Giác nghĩ, Trường Cung Diễn... đều ngập tràn tức giận, rất muốn la mắng thậm chí còn muốn chửi bới thật to, thế nhưng không cách nào quát lớn trước mặt Chí Tôn được.

Nhưng mà, bọn họ dồn dập mở lời cầu xin từ chối loại đề nghị ấy.

"Bọn tiểu bối các ngươi không có tư cách nói chuyện ở đây, mau lui xuống." Một bà lão bên cạnh Kim thái quân phất tay, ra hiệu cho bọn họ.

Bởi vì, Kim thái quân sẽ không nói chuyện với bọn họ, ỷ vào thân phận của mình nên sẽ không nhiều lời.

Lúc này, Thạch Hạo đứng dậy rồi đứng trên tường thành nhìn về phía mấy vị Chí Tôn cùng thủ lĩnh các tộc, nói: "Không phải là ta sợ chết, mà chiếc rương gỗ này tuyệt đối không thể giao ra!"

Tất cả mọi người không tự chủ mà gật đầu, bởi vì, chiếc rương này chắc chắn ẩn chứa bí mật động trời, đáng giá để dị vực phải huy động nhân lực tới thúc ép Đế quan, như vậy đủ để chứng minh sự quan trọng của nó rồi.

Một chí bảo như vầy đã bị Đế quan đoạt được thì làm sao có thể giao ra được? Quá nhục nhã, đồng thời cũng có thể gợi nên hậu quả vô cùng gay go.

Đặc biệt là, trong mắt của mọi người thì đám người dị vực lại rất trắng trợn, yêu cầu thẳng thừng, rõ ràng là đang sỉ nhục tu sĩ các tộc trong Đế quan!

"Có thể đổi một điều kiện khác, chiếc rương gỗ này không thể giao." Kim thái quân mở lời.

Việc này khiến cho mọi người trên tường thành lộ vẻ khác thường, đám người Thanh Y, Tào Vũ Sinh, Thái Âm ngọc thỏ... thì lại rất không hài lòng, bởi vì lời nói của Kim thái quân rất rõ ràng, chiếc rương gỗ không thể giao, lẽ nào lại có thể giao ra Hoang?

"Đạo hữu..." Một Vô Địch giả đứng trên tường thành mở miệng như muốn nói gì đó.

"Đạo huynh, ta biết ý của ngươi, thế nhưng phía chúng ta có tin tức đáng để ăn mừng, chỉ cần trong thời gian ngắn dị vực không tấn công Đế quan thì hết thảy đều có thể sửa được, kết cục có thể sẽ hoàn toàn khác!" Kim thái quân nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.