Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1578: Cứu chữa



Chỉ là, việc này nhất định phải trả cái giá không hề nhỏ chút nào, một người bị phế, hơn nữa còn do chính Chí Tôn tự tay phế bỏ, hủy diệt đi toàn bộ, rất khó để tái tạo lại ngay được.

"Hắn cố ý ư?" Trong lúc mấy người đang nghiên cứu thương thế của Thạch Hạo thì chợt có người không kìm được nổi giận, rất muốn gọi ông lão của Cô tộc tới và chất vấn.

Thương thế của Hoang quá nghiêm trọng, hàng loạt sinh cơ đều chém sạch, muốn vận dụng đại pháp lực để giúp hắn hồi phục lại như cũ thì cơ bản không thể làm được.

Giống như trước kia chính ông lão Cô tộc từng nói qua, nếu muốn thay đổi thì cần phải vận dụng tới một ít thiên tài địa bảo, chỉ như thế thì mới có hi vọng.

"Là xuất phát từ lòng dạ của bản thân, hoàn toàn là muốn dằn vặt Hoang, sau đó thì lại bắt chúng ta thu dọn cục diện rối rắm này, dựa vào đâu chứ?' Có người lạnh lùng nói.

"Có phải Cô tộc từng có ân oán gì với Thạch gia thời Tiên cổ à?" Có người khác hoài nghi.

"Rất có thể lắm!"

"Không được, phải gọi lão già kia trở lại, họa là do hắn làm thì không thể để hắn phủi tay rời đi được!' Có người không cam lòng, quyết định gọi ông lão của Cô tộc tới.

Ông lão của Cô tộc đã tới thế nhưng vẫn bình thản như trước, vẫn luôn miệng chắc chắn rằng hắn đã tận lực, không có cách nào phục hồi Hoang lại như cũ được.

Rất nhanh, mọi người phát hiện được nguyên thần của Thạch Hạo gặp bất ổn, gần như muốn tán loạn cả.

"Chuyện này..." Nếu không có pháp lực siêu tuyệt của bọn họ, đều là Chí Tôn cả, thì chắc chắn đã không thể giúp đỡ cho người trẻ tuổi này rồi.

"Vậy theo ngươi phải làm sao bây giờ?!" Chí Tôn Đế tộc gào thét quát mắng Cô tộc.

Đều là Chí Tôn nên người thường không ai dám nhằm vào Cô tộc, thế nhưng Đế tộc thì lại chẳng hề sợ hãi gì, hắn đã hoàn toàn nổi giận.

Thậm chí, đã có Bất hủ giả vô cùng mạnh mẽ bị kinh động và truyền pháp chỉ xuống, nhất định phải bảo vệ Thạch Hạo, phải phục hồi hắn lại như cũ!

"Làm thì rất dễ, đưa tới Tiên đài thôi, nhất đinh phải ổn định lại nguyên thần của hắn." Ông lão của Cô tộc đề nghị.

Tất cả mọi người đều nhìn hắn đầy bất thiện, bởi vì, cái mầm họa này xuất phát từ hắn, mà chỗ muốn đưa tới cũng chẳng phải là nơi bình thường, các tộc đều không ngừng tranh đoạt tiêu chuẩn, cứ thế lãng phí một cơ hội lên trên người Hoang ư?

Thứ được gọi là Tiên đài chính là một ngọn núi, một ngọn núi khổng lồ giống như đầu người, to lớn và bao la, cao cũng chẳng biết bao nhiêu vạn dặm.

Nơi ấy, cây cỏ thưa thớt, nhưng hễ có thực vật sinh trưởng thì đều là thần dược thánh dược cả, vì đó chính là linh túy kinh người nhất trong thiên địa!

Ngọn núi này có thể tẩm bổ nguyên thần cho người khác, nắm giữ hiệu quả nghịch thiên.

Nói cho đúng là dù cho nguyên thần của ngươi có bị phá nát, chỉ cần còn sống sót một hơi tàn thì khi đưa tới đó sẽ có cơ hội hồi phục lại như cũ!

Nếu như tu hành ở nơi ấy thì có thể giúp nguyên thần nhanh chóng trưởng thành.

Có thể nói, đây là một khu nghịch thiên.

Vì vậy, ngọn núi này có giá trị không thể đong đếm được, các tộc phải đánh nhau tới vỡ đầu cũng chỉ để đoạt lấy một tiêu chuẩn và đưa môn đồ của mình vào đó tu hành.

Có lời đồn rằng, ngọn núi này thực ra chính là một chiếc đầu lâu của Tiên vương, năm xưa trong lúc đại chiến đã bị cắt lìa và hóa thành một Tiên đài vô thượng.

Từng ấy năm tới giờ, tinh túy của nói đã gúp cho một vài cao thủ tuyệt thế nổi danh, giúp cho mấy người đó có thể phát triển nhảy vọt, nguyên thần cứng chắc và mạnh mẽ tới cực điểm.

Hiện tại, chỗ đó gần như khô cạn, tiêu chuẩn có hạn và nếu lãng phí lên trên người Hoang thì bọn họ không cam lòng.

Nhưng mà, can hệ quá lớn, cho nên Thạch Hạo đã bị phong ấn vào trong một chiếc quan tài bằng băng và mang về phía đó.

"Ồ, mấy vị Chí Tôn tới kìa, còn mang theo... pháp chỉ của Bất hủ, là muốn tác thành cho ai đây?"

Cách Tiên Đài sơn rất xa thì có người phát hiện, lập tức khiến cho sinh linh nơi đây vô cùng khiếp sợ.

Bọn họ biết, mang pháp chỉ của Bất hủ tới đây thì chắc chắn là muốn chen ngang và chiếm lấy tiêu chuẩn của nơi này, trong mắt bọn họ thì đây chắc chắn là đời sau của đại nhân vật.

Sau khi tới gần thì có thể thấy được, phía trước có một ngọn núi màu xám vô cùng to lớn và sừng sững trên đường chân trời, quả thật y chang như một cái đầu lâu.

Nó tản ra uy thế mờ ảo khiến người khác kính nể, muốn quỳ rạp xuống lạy.

"Xin ra mắt tiền bối!"

Sau khi tới trên đỉnh núi thì có một ít người trẻ tuổi đang tu hành ở đây kinh ngạc, tất cả đều mở mắt chào hỏi Chí Tôn.

Tổng cộng chỉ có năm sáu người, có nam có nữ, tuổi cũng không quá lớn, người lớn nhất cũng không quá trăm tuổi.

Tiên Đài sơn rất lớn thế nhưng cũng chỉ có bảy tám tiêu chuẩn, nhân số được tẩm bổ cũng có hạn, năm tháng dài đằng đẵng qua đi nên nơi đây cũng đã nhanh khô cạn rồi.

Những năm cuối Tiên cổ từng có Vương Bất hủ ngồi xếp bằng chữa thương ở nơi này, thành ra đã tiêu hao quá nhiều!

"Ồ, đây là Hoang ư?" Có người trẻ tuổi lớn mật tiến lại gần, sau khi nhận ra người nằm trong quan tài bằng kia thì liền biến sắc.

Đặc biệt là, trong nhóm này có một chàng trai áo đỏ sau khi nghe được chữ Hoang thì cặp mắt lộ vẻ sắc bén, sát khí đằng đằng vọt tới, vẻ đáng sợ tới dị thường.

"Hoang, ta muốn giết ngươi!" Hắn rít gào.

"Con cháu của Xích vương?" Chí Tôn Đế tộc lên tiếng, hai bên tuy rằng không phải cùng chung Đế tộc thế nhưng vẫn tính là quen biết nhau, hiểu rõ khí tức huyết thống của nhau

"Đúng!" Người trẻ tuổi kia gật đầu.

Việc này khiến người người kinh ngạc, bình thường, Đế tộc rất hiếm thấy, mà hậu nhân của Xích vương lại tới nơi này.

Có thể thấy được, Tiên Sơn đài này quan trọng tới cỡ nào, ngay cả đời sau của Đế tộc cũng muốn tới đây tu hành, thành ra cũng không thể nào trách tiêu chuẩn ở nơi đây lại có hạn như vậy.

Trên đỉnh ngọn núi có một bệ đá kỳ lạ, nó bóng loáng như ngọc thạch.

Quan tài bằng băng sau khi đưa tới đây thì được đặt nằm ngang bên trên bệ đá, là nơi thích hợp nhất cho việc tu hành nguyên thần.

Thạch Hạo thức tỉnh, hắn cảm nhận được nguyên thần khô cạn của mình đang được tẩm bổ, bên trong ngọn núi lớn này có một nguồn sức mạnh thần bí ngập tràn và khuếch tán tới đây, khiến cho nguyên thần đang khô kiệt của hắn từ từ hồi phục như cũ.

Quan trọng nhất chính là, pháp tắc ở nơi này rất hoàn chỉnh, lúc nguyên thần của Thạch Hạo đang được tẩm bổ thì còn có những đạo tắc hoàn hảo xuất hiện và rèn luyện bản thân hắn.

Hắn kinh ngạc, lại bắt đầu từ đầu con đường tu hành ư?

Nếu như sinh sống ở đây lâu dài thì nguyên thần sẽ mạnh mẽ tới dị thường.

Mà tới hiện tại, Thạch Hạo đang có một cơ hội, có thể ở đây trong thời gian dài.

"Lão hủ từng nói, nguyên thần của hắn được bảo vệ thì hắn sẽ không tiêu tan." Ông lão của Cô tộc nói.

"Vẫn không được, phải khiến hắn phục hồi lại như cũ." Có người nói, và quay sang hỏi ông lão Cô tộc có cách nào không.

"Nếu như có Hoàng huyết thì quá tốt, nhất định sẽ giúp cho Hoang hồi phục lại như cũ!"

Mọi người đều nhất trí rằng, muốn phục hồi Thạch Hạo lại như ban đầu thì cần phải sử dụng tới máu của Phượng Hoàng, sinh vật này có thể tắm trong biển lửa sống lại, thực lực siêu tuyệt, không biết có thể xin một ít hay không.

Ông lão Cô tộc lại lần nữa chủ động mở lời, tán thành máu của Phượng Hoàng này, đó chính là huyết dịch của bất tử, có thể giúp người khác niết bàn.

Phượng Hoàng huyết quý giá biết dường nào, ai sẽ đưa ra chứ?

"Làm sao để có được Phượng Hoàng huyết?" Có người bất mãn nói.

"Vùng đất Phần Thiên, nơi đó có Huyết Hoàng, có thể tới xin một ít." Ông lão của Cô tộc nói.

Có vài người căm tức nhìn, chỗ đó cũng chẳng phải là chỗ tốt lành gì, ai muốn dễ dàng đi vào chứ?

Huyết Hoàng, tuy rằng thế nhân nói nó đã sa đọa thế nhưng lại là một trong những Phượng Hoàng chân chính, sức mạnh huyết thống không hề yếu, vô cùng mạnh mẽ.

Năm đó, nó cũng giống như Cô tộc, Huyết Hoàng từ cửu Thiên chuyển qua sinh sống ở dị vực.

Tắm rửa huyết dịch của bọn chúng thì chắc chắn có thể tái sinh.

Hoàn toàn chính xác, dòng dõi Huyết Hoàng có thể đứng ngang hàng với Đế tộc, được dành tặng địa vị cực cao, siêu nhiên bên trên, trong tình huống bình thường sẽ không một ai nguyện đi tới đó phá nhiễu sự yên tĩnh.

Trên thực tế, chủ yếu là nơi đó hết sức nguy hiểm.

Huyết Hoàng, được gọi là Phượng Hoàng sa đọa, tính cách biến đổi, vô cùng thích giết chóc, nếu như chọc giận chúng thì sẽ gặp phiền phức ngập trời.

Cứ vậy mà đi xin chân huyết? Chúng nó sẽ cho ư, chắc chắn sẽ nổi giận.

Đồng thời, hiện giờ còn có mấy con Huyết Hoàng chứ?

"Nếu như ngươi đã lên tiếng vậy thì chính mình tới xin đi." Chí Tôn Đế tộc nhìn về phía ông lão Cô tộc.

"Bộ tộc ta với dòng dõi Huyết Hoàng có chút hiểu lầm với nhau, nếu như ta đi thì chắc chắn sẽ không xin được, nhưng mà nếu như các ngươi nói rằng, bộ tộc ta thiếu chút nữa đã tiêu diệt Hoang, như vậy sẽ dễ xin được máu hơn đó." Cô tộc nói nhưu vậy.

Vùng đất Phần Thiên là một vùng đất chết, khô héo cả vạn dặm, ngày thường rất yên tĩnh chẳng hề có tiếng động gì, thế nhưng một khi tới gần thì sẽ xuất hiện lửa lớn ngập trời, đốt cháy cả trời cao.

Sau đó, mấy vị Chí Tôn cùng nhau tới nơi này thế nhưng ông lão của Cô tộc không hề xuất hiện.

Mấy người bọn họ mang theo tâm trạng phức tạp, mang theo vẻ tức giận, tuyệt đối không ngờ rằng, bọn họ sẽ cầu xin chân huyết để cứu Hoang.

Trên thực tế, mấy ngày vừa qua bọn họ đều bất đắc dĩ, cảm thấy vô cùng căm tức, không ngờ bản thân lại đứng ra trợ giúp tên Hoang kia!

Giống như trong truyền thuyết, nơi đây là vùng đất chết vạn dặm, không hề có một ngọn cỏ, vô cùng yên tĩnh.

Đột nhiên, sau khi bọn họ tiếp cận thì dị biến xảy ra.

Ầm ầm!

Ngọn lửa đỏ đậm tựa như máu đầy dọa người, đầy xinh đẹp xộc thẳng lên trời cao, bao phủ cả đất trời.

Bên trong khu cổ địa này đâu đâu cũng có ánh lửa, đâu đâu cũng có phù văn đại đạo, có thể đốt sạch vạn vật.

Dù là mấy đại Chí Tôn cũng phải lùi lại, không dám xông vào trong.

Chí Tôn Đế tộc lên tiếng, truyền âm vào bên trong, muốn gặp thành viên của bộ tộc Huyết Hoàng.

Phía sâu trong khu vực này rất yên tĩnh, tuy rằng có ngọn lửa đốt cháy cả trời cao thế nhưng lại không hề có chút tiếng động nào của sinh linh.

Vài tên Chí Tôn truyền âm tới mấy lần thì rốt cuộc cũng gợi ra động tĩnh cực lớn.

Ầm ầm!

Tựa như tiếng sấm nổ vang, tiếp đó, bọn hắn nhìn thấy bên trong ánh lửa ngập trời kia có một con sinh linh chợt mở mắt, thân thể tựa như núi cao, lúc con mắt mở ra thì màu đỏ tươi khiếp người, chùm sáng hực hực tựa như hai vầng mặt trời máu trong bóng đêm vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.