"Khối kim cốt kia không phải vật bình thường, nếu là vô duyên thì tìm cả đời cũng chẳng thấy, lần cuối cùng nó xuất hiện là hai ngàn năm trước." Ông lão canh cửa nói.
"Lẽ nào nó đã thông linh rồi, có thể tránh né người khác?" Nhóc Tỳ giật mình.
"Tàng Kinh các được lưu truyền từ Thượng Cổ đến nay, đã xảy ra rất nhiều sự kiện thần bí, bảo thuật trấn giáo không cánh mà bay, trở thành một bí ẩn. Mà khối kim cốt này cũng tương tự, không biết đã xảy ra chuyện gì." Ông lão thầm than, vì môn đại thần thông kia đã biến mất nên cảm thấy đáng tiếc.
Nhóc Tỳ kinh ngạc, nơi này còn nháo quỷ? Những khối xương kia còn có thể tự mình bỏ trốn, sao lại có chuyện đó được.
"Những khối xương này tồn tại lâu đời, trải qua những năm tháng Thượng Cổ dài dằng dặc, phát sinh những chuyện hoang đường thì cũng có thể tin được." Ông lão nói.
"Xương thông linh, tự biến thành những bảo cụ mạnh mẽ, sau đó chạy mất tích?" Nhóc Tỳ trợn tròn mắt, thấy Tàng Kinh các quả nhiên đặc biệt.
Sau đó, nó hỏi những thông tin về khối kim cốt kia, có chỗ nào đặc biệt.
Ông lão lắc đầu, ông ta cũng không biết được lai lịch của khối xương này như thế nào, nó chỉ mới xuất hiện ba lần, cũng có người đã lĩnh hội được những phù văn ở trên rồi sáng chế ra Kim Tuyền Ba Văn công.
Điều này càng khiến cho cặp mắt Nhóc Tỳ thêm đỏ rực, cảm thấy khối xương này không đơn giản chút nào, nếu như có thể hiểu được toàn bộ nói không chừng sẽ rất kinh khủng.
Sau đó, nó bình tĩnh lại, đồ vật như vậy rất khó tìm thấy, có thể ngộ chứ không thể cầu, cứ ao ước ngóng trông chi bằng tìm hiểu những khối cốt thư ở trong tay thì hơn.
Đây là hai khối xương màu vàng nhạt đã rạn nứt, bề mặt có những chữ li ti, Nhóc Tỳ chăm chú đọc một trong hai khối đó để lĩnh ngộ Kim Tuyền Ba Văn công. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Sau khi tìm hiểu toàn bộ quyển thượng, Nhóc Tỳ chuyển sang quyển trung, nước chảy thành sông, hơn nữa bản thân cũng đang nắm giữ bảo thuật Thanh Thiên Bằng nên tiến triển rất thuận lợi.
"Vù" một tiếng, bên ngoài thân thể của Nhóc Tỳ xuất hiện một vòng xoáy màu vàng óng chậm rãi chuyển động, giống như từng chiếc lông thần vàng óng không ngừng lấp lánh trên người một con Đại Bằng đang phục sinh.
Hơn nữa, trong quá trình này, bên ngoài thân thể cũng xuất hiện những áng màu vàng, đan dệt lại với nhau như muốn sinh ra một đôi cánh chim màu vàng vậy.
Lúc này Nhóc Tỳ trợn tròn hai mắt, môn bảo thuật này quả nhiên mạnh mẽ, nó cảm thấy rất có giá trị, vừa tu luyện quyển trung, không chỉ có thể khiến cho pháp môn hộ thể càng thêm mạnh mẽ và hoàn thiện hơn, mà còn muốn hóa thành một đôi cánh vàng thực sự.
"Quả nhiên là môn bảo thuật mạnh mẽ chính tông!" Nó nở nụ cười, vô cùng vui sướng và hài lòng, có thể bay lượn trên không trung cùng đối chiến tới người khác, có thể tăng lên tốc độ của mình!
Đây mới chỉ là quyển trung mà thôi nếu là quyển hạ cũng hiểu toàn bộ thì không phải càng thêm mạnh mẽ sao, chẳng trách nếu ba quyển hợp nhất thì chính là một thần thông rất mạnh, tuyệt đối không ngoa chút nào!
Trong nửa tháng tiếp theo Nhóc Tỳ nghiên cứu thật tỉ mỉ, đối với việc lĩnh ngộ quyển trung Nhóc Tỳ đã đạt đến tầng cao nhất, bây giờ chỉ hơi triển khai thì bên ngoài thân thể liền xuất hiện một vòng xoáy màu vàng dày đặc, người bên ngoài rất khó công phá.
Hơn nữa, một đôi cánh vàng mờ ảo đã có thể hóa hình, Nhóc Tỳ có thể mượn đôi cánh này để trượt mạnh, giúp tốc độ của mình tăng lên một ít!
Đến đây, nó rất chờ mong về sự kỳ diệu của quyển hạ nên bắt đầu vùi đầu tìm hiểu và khổ tu, thế là mười mấy ngày lại qua đi, đôi cánh vàng đan dệt mà thành cũng không hề phai mờ.
Đáng tiếc, vẫn không thể phi hành được, chỉ có thể trượt đi một đoạn ngắn thế nhưng cũng giúp ích cho việc tăng lên tốc độ rồi!
"Haizzz, chuyện đời há có thể tốt đẹp hoàn toàn." Nhóc Tỳ than nhẹ.
Nói tóm lại, Kim Tuyền Ba Văn công coi như là đã luyện thành, bên ngoài thân thể xuất hiện một tầng vòng xoáy không ngừng quay tròn, hóa giải những công kích từ bên ngoài tiến tới, rất là mạnh mẽ.
Nhóc Tỳ luôn cảm thấy, khối kim cốt đã thất lạc kia còn đáng sợ hơn nhiều so với ba khối cốt thư này, nếu như có thể tìm thấy và tìm hiểu nhất định sẽ là một môn bảo thuật kinh khủng thế gian!
Nó bắt đầu dung hợp với bảo thuật Thiên Bằng, phải hợp nhất hai môn thần thông này thành một, quá trình tuy hơi gian nan thế nhưng cũng không phải là không thể.
Trăng bạc dần dần chuyển sang màu vàng nhạt, trở thành một quả trứng vàng, tiếng chim hót rung trời, con chim Đại Bằng màu xanh ẩn chứa bên trong càng ngày càng uy mãnh.
Cuối cùng, nó cũng đã thành công dung hợp hai môn bảo thuật này lại với nhau, quả trứng thần lúc nào cũng có thể nở, bên trong là một con Ma cầm cả người màu xanh đen xen lẫn những hoa văn vàng nhạt đang ngủ đông!
Nhóc Tỳ ngồi xếp bằng, cảm ngộ càng thêm sâu sắc hơn, nó nắm giữ bảo thuật của loài chim Bằng, đạt được một cái ký hiệu phức tạp, trong nháy mắt có khả năng phá vỡ thiên địa!
Nó muốn tiếp tục tìm hiểu cho kỹ càng, thông hiểu đạo lý nhằm giúp cho bảo thuật của chim Bằng càng thêm mạnh mẽ, trở thành một môn thần thuật chí cường cả công lẫn thủ.
Thế nhưng, đúng lúc này lại có người của Bổ Thiên các tìm đến, muốn nó xuất quan tham dự sự kiện phục sinh Tế Linh.
Chỉ trong chớp mắt, nó đã tu hành bên trong Tàng Kinh các được hai tháng, trong khoảng thời gian này Bổ Thiên các đã chuẩn bị rất kỹ càng những vật chất thần tính, nhằm giúp cho giàn dây Hồ Lô tồn tại từ thời Thượng Cổ có thể tiếp tục sống sót.
Ven đường hoàn toàn hoang vu, không một ngọn cây cọng cỏ, mãi cho đến tận gần cấm địa với thấy được sức sống, nơi đó có một khu vườn hoang tàn, cây cỏ phong phú, sức sống dâng trào.
Đây là nhà của một hộ gia đình thời Thượng Cổ, cái sân nhỏ phía trước cũng đã sạt lở không ít, giàn dây Hồ Lô sinh trưởng ở sân sau.
Những đống đá lổm chổm, gạch nát vụn, ngói vỡ tường đổ khiến cho nơi đây trở nên thê lương, thế nhưng chính một nơi như vậy lại có một sinh vật đáng sợ đến khó mà tưởng tượng được đang sinh sống.
Nơi sân sau là một cảnh hừng hực, giống như có một đám cháy đang thiêu đốt, nhấn chìm toàn bộ nơi đây, những gợn sóng kinh khủng làm cho người khác phải run rẩy.
Đó là thần tinh của thái dương được tập trung lại nơi đây, những hào quang màu vàng óng giống như một con Kim Ô xuất thế, ánh sáng thần thánh dâng trào, ánh lửa ngập trời.
Tế Linh sắp chết, nhưng bất kể là ban đêm hay là ban ngày cũng đoạt tinh hoa nhật nguyệt để duy trì những thứ cần thiết cho bản thân, cố gắng sống lay lắc qua ngày.
Có thể tượng tượng nó mạnh mẽ đến cỡ nào!
Đoàn người đến gần Tế Linh, phá tan đi màn ánh sáng vàng óng kia, nhìn thấy chân thân của nó. Nhìn gần hoàn toàn khác với khi nhìn ở xa, giàn dây Hồ Lô vẫn khô héo, lá cây vàng ố, không hề lấp lánh chút hào quang thần tính nào, giống như khô héo chết đến nơi rồi!
Có những dị tượng rất đáng sợ xuất hiện thế nhưng đều ở xung quanh nó, giữa ban trưa, ánh mặt trời chiếu xuống cứ như những dòng sông màu vàng óng hội tụ lại xung quanh.
Toàn bộ những dòng sông màu vàng này đều chui vào lòng đất, chiếu vào những chiếc lá cây khô kia, và cũng bị Tế Linh hấp thụ, một lượng lớn tinh hoa mặt trời trở thành chất dinh dưỡng bổ sung cho giàn dây Hồ Lô.
Thế nhưng vẫn chẳng thay đổi được gì, dây leo thì khô héo, là cây vàng úa, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.
Quan sát ở nơi xa, hào quang của nó cao vạn trượng, phá tan màn ánh sáng thế nhưng khi đi lại gần vẫn có thể nhận thấy nó đã khô héo, cực kỳ suy yếu. Đây hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau.
Một đám người già lặng lẽ cúi chào, Bổ Thiên các có được huy hoàng như ngày hôm này đều dựa vào sự chống đỡ của gốc cây này, nó đã bảo vệ nơi đây từ thời Thượng Cổ, khiến cho không một ai dám xâm phạm.
Tất cả mọi người đều cầu nguyện, sau đó lấy ra rất nhiều linh vật, đây đều là những tài liệu quý báu có thể kéo dài sinh mệnh cho thực vật. Ví dụ như một lượng lớn linh tuyền, những loại linh dược và bảo cốt nguyên thủy trộn lại với nhau trồi ép thành bột mịn...
Thậm chí, Các chủ còn lấy ra một khối huyết nhục khô héo, mặc dù trông có vẻ đen xì thế nhưng lại có sức mạnh thần tính vô cùng mạnh mẽ, cung kính hiến cho Tế Linh.
"Đó là cái gì thế?" Nhóc Tỳ hiếu kỳ, nhỏ giọng hỏi.
"Là một khối huyết nhục của Thần." Đào Dã đáp.
Nhóc Tỳ kinh hãi, rất lâu sau vẫn nói không nên lời.
Ngay cả huyết nhục của Thần mà cũng có thì nội tình của Bổ Thiên các mạnh mẽ đến cỡ nào?! Hiện tại dâng lên có thể thấy bọn họ đã quá sốt ruột rồi, hi vọng Tế Linh có thể tái sinh, đồng thời cũng có thể nói rõ sự khủng bố và mạnh mẽ của vị Tế Linh này.
Một vị lão tổ khác trong tay cầm một cổ đỉnh, đổ ra một đống đất có hào quang xanh lam lưu chuyển. Tục truyền, đây chính là đất Lam Tinh từ vực ngoại rơi xuống, có sinh mệnh khí tức rất cường đại.
Ánh chớp lấp lánh, vị lão tổ từng bắt giữ Bóng Lông xuất hiện, ông ta lấy ra một chiếc bình nhỏ, bên trong có một giọt chất lỏng màu tím, giống như là lôi đình tỏa ra khí thế khủng bố.
Mấy người khác đều giật mình, không nghĩ tới ông có thể tìm được thứ này.
"Mỗi lần khi mây đen dày đặc, ta đều bắt giữ thần lôi, cuối cùng rèn luyện nên một tia sinh cơ được thai nghén trong sự hủy diệt, tế luyện đủ đường thì mới trở thành một giọt chất lỏng màu tím này."
Đây chính là Lôi Kiếp dịch, là một loại bảo dịch được xưng có linh tính mạnh nhất, là một thứ vô giá, cơ bản khó có thể tìm được!
Hiện tại vì cứu sống Tế Linh, lão tổ Mộ Viêm đã lấy ra chuẩn bị hiến tế.
Thứ này cơ bản không thể nào tính toán được giá trị của nó, một giọt chất lỏng này đủ để giúp cho Mộ Viêm lột xác, thực lực tiến thêm bước nữa, vì để đạt được giọt chất lỏng này ông ta đã phải trả một cái giá rất lớn.
Nhóc Tỳ không chần chờ nữa, mở túi Càn Khôn lấy ra bốn túi da thú lớn đều đựng đầy bùn cát.
Túi da thú bị cắt ra, bùn cát lộ ra ngoài, ngay lập tức ánh sáng màu vàng dâng trào, giống như là sóng lớn bao phủ nơi đây lại, khiến cho mọi người kinh hãi!
Đây chính là cát đất đã được Bất Lão Tuyền tẩm bổ qua vô tận năm tháng, hàm chứa thần tính và sức sống rất mạnh mẽ, đối với thực vật mà nói đây chính là chí bảo, có thể thai nghén ra sức sống mới.
"Nhanh, tiến hành hiến tế!" Có người quát lên.
Những lão tổ của Bổ Thiên các đồng loạt xuất thủ, từng màn phù văn lấp lánh cuốn lấy đất Lam Linh, huyết nhục đen xì của Thần, Lôi Kiếp dịch hóa thành những chùm sáng óng ánh.
Sau đó, bọn họ chôn những bùn đất màu vàng kia vào trong lòng đất, thay thế những lớp bùn đất trước kia rồi lại truyền những chùm sáng óng ánh kia vào theo.
Vù một tiếng, cả gốc cây chấn động, tựu như trong cơn ngủ say tỉnh giấc lại, thân cây vàng khô bắt đầu phát sáng, có một loại khí tức thần bí không ngừng khuếch tán.
Cùng lúc đó, có một trái hồ lô màu xanh treo lủng lẳng trên cây tỏa ra sương mù, nhẹ nhàng rung động, vang lên những luồng thần âm đại đạo.
Trên trời, mặt trời thiêu đốt, lúc này ánh nắng bị điên cuồng cuốn lấy, từng dòng sông màu vàng hội tụ truyền thẳng vào trong cơ thể của Tế Linh.
"Việc này cần mạnh mẽ đến dường nào?" Nhóc Tỳ âm thầm líu lưỡi.
Tế Linh đang thức tỉnh, tiến triển trên chiều hướng tốt, những bùn cát nơi Bất Lão Tuyền mà Nhóc Tỳ mang về đã có công hiệu, đương nhiên cũng có một phần nhờ vào những thần vật rất kinh người mà Bổ Thiên các đã chuẩn bị.
"Ầm!"
Thiên địa bạo động, trên không trung hết chùm ánh sáng này đến chùm ánh sáng khác nổ tung, sau đó hóa thành mưa ánh sáng rơi trên những lá cây khô vàng kia, tất cả đều bị hấp thu sạch sẽ.
Tế Linh đang thức tỉnh, một làn sóng sinh mệnh mạnh mẽ giống như biển lớn bao phủ cả thiên đại, khuếch tán về bốn phương tám hướng, không gì sánh được!
Nhóc Tỳ chấn động, đây là thần linh sao?
Thiên địa run rẩy, phù văn dày đặc, trong nháy mắt sinh mệnh khí tức bên trong Bổ Thiên các tựa như biển lớn, quán thông trời đất.
Trên bầu trời, không chỉ có những tinh hoa của mặt trời hóa thành những dòng sông màu vàng lao xuống gốc cây, mà ngay cả ngân hà ngoài ngoại vực cũng buông xuống những chùm ánh sáng, cứ như là thác nước hiện ra giữa ban ngày.
Ngân hà chói sáng giữa trời xanh!
"Dị tượng cỡ này xuất hiện, xem ra nó đã gắng gượng vượt qua rồi, nhưng đáng tiếc đáng tiếc!" Phương xa, cũng không biết bao nhiêu vạn dặm bên ngoài, thần quang chiếu sáng đè ép cả bầu trời, một bóng người khủng bố đến ngập trời, như thiên thần hàng thế đứng thẳng trong hư không.
"Từ Thượng Cổ đến hiện tại, sống lâu như vậy mà nó vẫn còn có thể đứng vững, chẳng biết lúc nào mới chân chính chết đi."
Một con hung cầm vô cùng khủng bố, khói đen dày đặc, nó dài đến không biết bao nhiêu vạn dặm, con mắt lại như hai vầng trăng màu máu chiếm rọi trên vòm trời, to như hồ nước, chỉ mở miệng là có thể nuốt chửng ngàn vạn sinh linh thì cũng không có gì lạ.
"Ta không tin, nhất định là nó đang miễn cưỡng chống đỡ chờ ngươi chết đi, hôm nay ta phải xem cho thật rõ ràng!" Một bên khác, cũng không biết bao nhiêu vạn dặm bên ngoài, có một sinh linh đứng trên ngọn núi lớn, ánh sáng thần thánh che ngợp cả bầu trời, chấn động vô vàn đại địa, rất nhiều bộ lạc, cự tộc đều run rẩy, không ngừng quỳ bái về hướng thần sơn này.