Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 186: Tế Linh chiến



"Răng rắc"

Khe lớn lan tràn, giống như mặt đất vỡ nát ra, toàn bộ Bổ Thiên các bị chia năm xẻ bảy, cảnh tượng làm người khác ngơ ngác!

Từ trên trời cao nhìn xuống, có thể thấy hết khe hở này đến khe hở khác lần lượt xuất hiện, y như là tấm mạng nhện, có nơi trở thành chốn vực sâu đen xì.

Nhóc Tỳ nắm chặt nắm đấm, sau đó tung người lên, sau lưng xuất hiện đôi cánh thần vàng óng, mặc dù không thể phi hành thế nhưng hai chân gần như nhấc lên khỏi mặt đất, nhanh chóng hướng về nơi ở của Tế Linh.

Bổ Thiên các đại loạn, ngọn linh sơn rơi vào trong vực sâu, những khe lớn màu đen lan tràn khiến cho rất nhiều kiến trúc cổ xưa gần như sụp đổ, không ít ngọn linh sơn xuất hiện những vết nứt.

Thời khác này, lòng người bàng hoàng, loáng thoáng cảm ứng được tâm địa chấn chính là từ nơi dây leo già, thế nhưng cũng không biết đã xảy ra những chuyện gì.

Tốc độ của Nhóc Tỳ vô cùng nhanh, mỗi lần mũi chân điểm xuống đất thì sẽ bay ra ngoài rất xa, cánh đại bàng xuất hiện những tiếng sấm sét, hết sức kinh người, làm cho toàn thân nó lượn lờ kim quang.

Nơi ven đường, nó nhìn thấy một vài cung điện xưa sụp đổ, gạch đá đâu đâu cũng có, nơi mặt đất bị rung động đến mức san thành bình địa, trở thành phế tích.

Chuyện làm khiến cho người khác cảm thán, ngay cả đến trận pháp cũng không thể bảo vệ được những cung điện khổng lồ này, ở dưới thiên uy không hề biết này, mạnh mẽ như Bổ Thiên các gần như hóa thành vùng đất khô cằn, trở thành phế tích.

Cũng còn tốt, chỉ là một khu vực mà thôi, còn có rất nhiều cung điện trên những ngọn linh sơn cũng không việc gì, vẫn không ngừng phát sáng như trước, nói lên sự huy hoàng của giáo môn.

"Tế Linh đại nhân!"

Rất nhanh, Nhóc Tỳ xông vào khu cấm địa, nhìn thấy cái sân nhỏ cổ xưa kia, nó không khỏi trợn mắt há miệng, quả thật không thể nào tin vào chính con mắt của mình nữa.

Nơi đây không còn cây dây leo già nữa, thế nhưng lại có một cây đại thụ, che kín bầu trời, tỏa ra những khí Hỗn Độn mờ mịt, cảnh tượng rất kinh khủng.

Nó dụi dụi con mắt, xem xét rất cẩn thận, cổ thụ che trời, lá cây màu xanh, hào quanh óng ánh, tản ra đầy sương mù, mảnh đất này giống như trước khi khai thiên tích địa vậy.

"Vẫn là nó --- Tế Linh!" Nó hơi đờ người.

Hồ Lô đằng biến lớn, rễ cây thành thân cây đâm thẳng trời cao, những phiến lá to lớn vang lên những tiếng xào xào, tỏa ra ánh sáng lung linh, dâng trào mây mù Hỗn Độn, vô cùng thần dị.

"Đây là cái gì?" Nhóc Tỳ hoảng sợ.

Hào quang trên Hồ Lô đằng lưu động, dây leo phân nhánh, trong đó một dây leo giống như là thanh chiến mâu màu ngọc bích xuyên thủng một con quái vật khổng lồ, máu tươi chảy đầm đìa xuống dưới.

Những dòng máu này rất đặc biệt, tỏa ra những ánh sáng thần thánh, lấp lánh hào quang năm màu. Hơi nước bốc mù mịt, thần bí và mạnh mẽ không sao nói được.

Mặc dù cách nhau rất xa nhưng vẫn khiến cho đời người lo sợ, không nhịn được mà run rẩy, thậm chí còn muốn cúi chào quỳ lạy, mạnh không cách nào tưởng tượng nổi, vo cùng kinh khủng.

Máu tươi năm màu nhỏ xuống đã khủng bố như vậy rồi, rất khó đoán được sinh này mạnh mẽ cỡ nào!

Nhóc Tỳ nhanh chóng di chuyển thân thể, thay đổi phương hướng rồi tiếp tục ngửa mặt lên trời quan sát, như muốn tìm ra chân thân của con quái vật khổng lồ, bởi vì lúc này đã bị những lá cây che mất tầm nhìn, không thấy được rõ ràng.

Cánh chim trắng bóc to lớn che kín cả bầu trời, tỏa ra ánh sáng bảo vật thế nhưng lại nhiễm phải máu tươi năm màu trông cực kỳ đáng sợ, ban đầu Nhóc Tỳ còn nghĩ rằng đó là một con Ma cầm thế nhưng khi nhìn kỹ lại thì phát hiện không đúng, ở dưới cánh chim to lớn kia lộ ra một đôi chân vô cùng cường trán.

"Sinh vật hình người!"

Nó lại tiếp tục di chuyển vị trí, tiếp tục quan sát, cuối cùng cũng đã nhìn rõ được chân thân của hắn.

Tên sinh linh này cao tới mấy chục trượng, cả người đều là ánh sáng thần thánh thiêng liêng, hắn cũng có thân thể của Nhân loại, nơi lưng mọc ra một đôi cánh chim cực lớn trắng tinh hoàn mỹ, gương mặt cũng được cho là anh tuấn, nơi mi tâm có một con mắt nằm dọc, lúc nhắm lúc mở phát ánh chớp lấp lánh đinh tai nhức óc.

Hắn cũng không có chết đi mà vẫn một mực kiên trì chống chọi, con mắt dọc nơi mi tâm phóng ra những luồng sấm sét.

Đầu đầy tóc vàng như được đúc từ vàng ròng rối tung, hào quang sáng rực giống như đang bị đốt cháy hừng hực, mà bên dưới đầu tóc rồi nời còn có một cặp sừng rồng màu tím, hơi bốc mù mịt, phù văn dày đặc.

Đây là sinh vật gì? Quả thật rất mạnh mẽ. Nơi ngực thì bị xuyên thủng, máu tươi năm màu chảy xuống không ngừng thế mà vẫn chưa có chết, nơi mắt dọc xuất hiện những tia chớp như đại dương vô cùng mãnh liệt, ầm ầm ầm đánh thẳng về phía dây leo thần.

Nhưng mà, những chiếc hồ lồ màu xanh ở trên dây leo không ngừng lau động, phát ra những luồng thần âm, trần ngập khí Hỗn Độn, nuốt và hấp thu toàn bộ những tia chớp kia.

Nhóc Tỳ giật mình, đây là cường giả có cảnh giới cao thâm cỡ nào chứ? Lại dám xâm phạm đến Tế Linh.

Trận chiến này đã tới hồi kết thúc, mặc dù toàn thân của sinh vật hình người kia được bao phủ với ánh sáng thần thánh óng ánh, tản ra những gợn sóng làm người khác run rẩy, thế nhưng vẫn không thể nào địch lại, gần chết đến nơi mất rồi.

"Bụp!"

Hồ lô màu xanh rung động, những gợn sóng khuếch tán đánh tan tia chớp, khiến cho con mắt dọc nứt ra, máu tươi văng tung tóe.

"Thật mạnh!"

Nhóc Tỳ kinh hãi, nhìn những gợn sóng kia trông rất nhẹ nhàng thế nhưng lại có thể phá hủy đi mắt thần của sinh vật hình người kia, hơn nữa những gợn sóng khuếch tán ra xung quanh chém thẳng về phía sừng rồng của nó.

Sinh vật hình người giãy giụa kịch liệt, sừng rồng sáng chói, ánh sáng tím lóe lên giống như đang bốc cháy vậy, phát ra tiếng rồng ngâm, một con rồng lớn màu tím xuất hiện như muốn xoắn đứt dây leo.

Hồ lô màu xanh càng rung động kịch liệt hơn, một luồng ánh sáng Hỗn Độn bay tới giữa sừng rồng, ở đó bùng nổ hào quang sáng rực, răng rắc vang lên, đôi sừng rồng nổ tung hóa thành bột phấn.

Cùng lúc đó, dây leo màu xanh biết chấn động, từ nơi ngực đâm thẳng lên trên, chọc thủng đầu lâu của sinh vật hình người kia, kết thúc trận chiến này.

Bên trên vòm trời kia, phù văn lít nhít, giống như có vị Chư thần nào đó đang ngâm xướng, mãi cho đến khi trận chiến kết thúc thì mới chậm rãi biến mất.

Nhóc Tỳ chấn động, không có nhìn thấy được cuộc đại chiến kịch liệt của bọn họ, chỉ nhìn thấy phần kết thúc, nó nghĩ lúc bắt đầu phải ghê ghớm lắm, nếu không thì làm sao Bổ Thiên các nứt ra như thế được.

Trên không trung, hào quang chói lọi, sinh vật hình người bốc cháy hóa thành tinh hoa cơ bản nhất, cơ thể nó từ từ phai mờ, ngay cả xương cũng bị luyện hóa, từng sợi từng sợi ánh sáng thiên liêng nhập vào trong thân dây leo.

Mà những dòng máu tươi năm màu đang chảy xuống kia cũng vậy, bị rễ cây hấp thu toàn bộ, trở thành chất dinh dưỡng cho nó, những phiến lá cây xanh ngắt rung động, cây đại thụ từ từ nhỏ lại rồi biến thành một cây dây leo như cũ.

Mà nơi không trung, bụi mù rơi xuống, sinh vật hình người cao mấy chục trượng trở thành tro tàn, hoàn toàn biến mất.

Nơi gốc cây dây leo già phát sáng, rồi lan ra bốn phương tám hướng. Cũng trong lúc đó, mặt đứt đang rạn nứt bắt đầu khép lại, những ngọn linh sơn đã rơi xuống xực thẳm cũng lần lượt mọc lên.

Thậm chí, những tòa cung điện đã sụp đổ từ từ được xây dựng lại như hình dáng ban đầu, cảnh tượng này cứ như là thần tích vậy, khiến cho người khác líu lưỡi nói không ra lời.

Nhóc Tỳ hóa đá, miệng mở to như hình chữ "O", con mắt trợn tròn nhìn Tế Linh.

Đây là một cây dây leo già bị bệnh triền miên, gần tọa hóa đến nơi? Nó vẫn cho rằng Hồ Lô đằng rất hiền lành tốt bụng, thế nhưng không ngờ nó cũng có một mặt tàn bạo như vậy, cứ thế giết chết một con sinh linh kinh khủng như vậy.

Hơn nữa, vừa nãy sao Hồ Lô đằng lại to lớn như vậy được chứ, thông thiên động địa, lẽ nào đó mới là hình thể của nó?

"Ta muốn chết rồi." Bỗng nhiên, dây leo già mở miệng, lời nói khàn khàn như rất mệt mỏi.

"Tiền bối, ta cảm thấy ngài phải sống ít nhất ngàn năm nữa." Nhóc siêu quậy nhỏ giọng nói, bởi vì vừa nãy thấy thấy sự mãnh mẽ vô song của dây leo già nên vô cùng chấn động.

"Mạnh mẽ vẻ bề ngoài thôi, nhưng bên trong lại suy yếu cực kỳ, không quá lâu nữa ta sẽ tọa hóa rồi." Dây leo già nói khẽ, lời nó của nó giống như là những cao tầng của Bổ Thiên các đang giảng bài vậy.

Các chủ và mấy vị lão tổ khác đều đã tới, đang yên lặng cúi chào ở một bên, có bi thương cũng có bắt đắc dĩ, nếu Tế Linh tọa hóa thì Bổ Thiên các còn có thể trường tồn sao?

"Các ngươi định dời đi sao?" Tế Linh hỏi.

"Vẫn đang tiến hành." Các chủ với vẻ bi thương, cung kích đáp trả.

"Phải nắm chặt, thời gian của ta không còn nhiều." Sau đó, nó trở nên yên lặng.

"Dù thế nào đi nữa, xin Tế Linh đại nhân hãy lưu lại thần chủng, sau này tái sinh, sẽ có một ngày Bổ Thiên các chúng ta lại xuất hiện trên mảnh đất này. Vạn cổ bất hủ, ngài cũng sẽ tái hiện." Một bị lão tổ bi thương lên tiếng.

"Ngươi đang nói nó sao?" Tế Linh rung động, trên người nó có một hồ lô màu xanh phát sáng, sương mù Hỗn Độn lượn lờ, xem ra vô cùng thần bí khó lường.

"Trăm nghìn năm sau, có thể sẽ có một cây dây leo tương tự như thế này sẽ xuất hiện, thế nhưng tóm lại đã không còn là ta nữa." Tế Linh nói xong những lời này thì im lặng vô cùng, không hề có một tiếng động nào nữa.

Các chủ và mấy lão tổ đau buồn, nước mắt lăng dài, Tế Linh bảo vệ từ Thượng cổ đến hiện tại, với Bổ Thiên các mà nói nó có ân tình rất lớn, thế nhưng lại muốn qua đời trong nay mai.

Tế Linh rất rộng rãi, khi nói tới sinh tử thì lòng không chút gợn sóng, như thế càng khiến người khác đau xót hơn.

Phong thần thành công, Thần hỏa lại sẽ tắt, từ Thượng cổ xa xôi đã có nhiều thần linh nằm xuống.

"Nếu không có một trận chiến Thượng cổ kia khiến Tế Linh đại nhân bị một mầm bệnh thì nhất định sẽ sống càng lâu hơn." Các chủ nắm chặt nắm đấm, nhìn Tế Linh từ từ chết đi mà không có một biện pháp gì.

Bên ngoài vạn dặm, một con hung cầm che kín bầu trời, thân hình khổng lồ cũng không biết dài mấy ngàn dặn hoặc là mấy vạn dặm nữa, khói đen cuồn cuộn, cặp mắt như hồ nước chiếu rọi bầu trời đen tối kia, tựu như hai vầng huyết nguyệt.

"Thần chủng sớm muộn gì cũng là của ta." Nó giang hai cánh bay vút lên trời.

Một thế giới khác, một bóng người được bao phủ thần quang lẩm bẩm: "Mấy trăm năm trước đều nói là nó sắp chết, thế nhưng nó lại giết tươi một Chí cường giả. Hiện tại cũng lại nghe đồn nó niết bàn tái sinh, có người không tin nên lại bị giết chết nữa rồi."

Bóng người mờ đi, hắn giẫm trên một đại lộ ánh sáng vàng rồi biến mất ở cuối chân trời.

Cùng lúc đó, một vị trí khác, cũng có những người vô danh rời đi, không ngoái đầu trở lại.

Sau ngày hôm đó, bầu không khí của Bổ Thiên các có chút kỳ lạ, rất nhiều môn đồ không ngừng thảo luận, vô cùng hưng phấn, cảm thấy sau khi Tế Linh niết bàn thì sẽ càng mạnh mẽ hơn. Mà đám người lão tổ thì ngược lại, vô cùng lo lắng.

Nhóc Tỳ gạt bỏ toàn bộ mọi việc, toàn tâm toàn ý tu hành, tìm hiểu pháp môn, lý giải đại đạo áo nghĩa, tiêu hóa những Thần Bằng thuật của Thư viện Trục Lộc, hoàn thiện pháp môn của chính mình. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Sau đó, nó tốn một tháng thời gian, rốt cuộc cũng đã tìm hiểu thấu đáo khối Côn Bằng cốt này, hiểu rõ mỗi một loại biến hóa!

Nó ngồi xếp bằng trong Tịnh Thổ, dị tượng ở phía sau kinh người!

Ở nơi đó, biển rộng vô cùng, sóng lớn mãnh liệt, hết sức bao la, một quả trứng có màu vàng kim và đen đan dệt, nó trôi nổi trên mặt biển rồi bắt đầu rạn nứt.

"Ầm ầm" vang lên, sóng biển ngập trời, quả trứng thần nứt ra, bên trong xuất hiện một con cá lớn dài không biết bao nhiêu vạn dặm, khuấy động cả đại dương mênh mông.

Một luồng khí tức kinh khủng được giải phóng, kinh thiên động địa!

Cuối cùng cũng viên mãn, quả trứng thần được ấp nở, Côn Bằng xuất thế.

Thời khắc này, rất nhiều trưởng lão của Bổ Thiên các bị kinh động, tỏ vẻ nghi ngờ rồi nhìn về phía vùng Tịnh Thổ này. Thế nhưng không một ai tiến vào, không quấy nhiễu nơi đây.

Cá lớn búng lên, hóa thành một con bằng bay thẳng tắp lên tận chín vạn dặm trên không, khí thế tỏa ra kinh khủng ngập trời, như có thể luyện hóa vạn vật, khai thiên tích địa!

Đây là dị tượng ở sau lưng Nhóc Tỳ, nơi đó như là một thế giới chân thực vậy, biển rộng vô cùng, Côn Bằng giương cánh bay vào trời xanh, toàn bộ thiên địa không thể chứa được nó.

Thành công rồi, nó bước ra được con đường này, tái hiện lại thần thông của Thập cường sinh linh Thái cổ, dù cần phải hoàn thiện và chặng đường còn rất dài, thế nhưng như vầy cũng đủ kinh thế rồi.

Dù sao, nó đã gieo xuống một hạt giống, mà nay đã mọc rễ nảy mầm, chỉ cần ngày sau cố gắng tẩm bổ, không ngừng giúp nó lớn mạnh, với thiên tư của Nhóc Tỳ mà nói thì chắc chắn sẽ tái hiện được môn bảo thuật cái thế này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.