Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 54: Chu Yếm



Toàn thân nó là đất, người chỉ dài một xích nhưng lại có ba đầu sáu tay, giống như khỉ nhưng hình như cũng không phải khỉ. Đây là sinh linh gì? Nhóc tỳ nghi hoặc đồng thời cũng kinh hãi, tất cả sinh linh trong mười vạn dặm đều diệt vong, tại sao lại có một con dị chủng kỳ quái như thế này? Chắc hẳn sẽ không đơn giản?

Hồ lớn đã khô cạn, bùn nhão ở dưới đáy sau khi bị phơi khô đã cứng như đá. Một chân của sinh linh này chôn ở trong bùn nhão, hiện tại giống như đã bị mắc ở trong đá, không thể rút ra.

Quần sơn ở xung quanh đã bị cắt đứt hết cả, giống như bị người ta lấy vật báu quét ngang qua, hủy hoại cả dãy núi. Tất cả thân núi đều chỉ còn một nửa.

Hồ lớn cũng chính vì loại thay đổi thế núi dữ dội này mà trở nên khô cạn. Vùng sông ngòi lớn này hôm nay trở nên âm trầm tử khí, không còn

có cảnh tượng mênh mông vô ngần, sóng biếc ngất trời như lúc trước nữa.

Ba con chim non bay vòng, một hồi xông vào trong tầng mây, một hồi lại bay xuống dưới đáy hồ. Nhóc tỳ ngồi ở trên lưng của Tử Vân, nhìn chằm chằm xuống phía dưới, nó lấy từ trong túi da thú ra một chút đồ ăn rồi ném xuống.

Sinh linh này dường như đã đói lắm rồi, nó nhặt thịt khô rơi ở bên cạnh mình lên rồi ăn ngấu nghiến, mới mấy miếng đã ăn sạch, sau đó nó lộ ra ánh mắt khát vọng, ngẩng đầu nhìn lên không trung.

"Hình như không có nguy hiểm gì cả, nhưng sinh linh này hơi kỳ quái. Tử Vân, mày hạ xuống thấp một chút để tao nhìn gần thử xem." Tiểu Thạch Hạo nói.

Tử Vân hạ xuống, lượn quanh ở phía trên đáy hồ khô cạn. Cánh tay của nhóc tỳ tỏa sáng, từng mảng ký hiệu xuất hiện, tuôn xuống phía sinh linh đó một cơn mưa ánh sáng.

Sinh linh chỉ dài một thước mà lại giống khỉ đó trợn to mắt, hơi có chút khẩn trương, cũng có một chút mê hoặc. Mưa ánh sáng nhỏ xuống làm toàn thân nó trở nên óng ánh, gần như là trong suốt.

Đây là một loại tác dụng của Cốt Văn, có thể dò xét thực hư của kẻ địch. Nhóc tỳ lập tức kinh hãi kêu một tiếng, nói: "Nó đã bị trọng thương, trong cơ thể có ký hiệu phức tạp khó hiểu nhưng cũng đã sắp bị phai mờ rồi. Những thứ khác mình lại nhìn không rõ, bị một loại sức mạnh thần bí ngăn cản."

Sau khi xác định không có nguy hiểm, Tiểu Thạch Hạo tung người nhảy xuống dưới đất. Ba con chim non kêu khẽ, lượn vòng ở lưng chừng trời, cả người chúng phát sáng, sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

"Cái hồ này đã cạn hơn một năm nay rồi. Chắc hẳn nó không phải bị kẹt ở chỗ này, không ăn không uống gì đâu nhỉ?" Nhóc tỳ kinh ngạc.

Đáy hồ rất cứng, giẫm lên không khác gì giẫm lên đá núi. Ở trước mặt sinh linh dài một thước này lại có một lớp da như con nhộng, vừa mới lột được một bộ phận nhỏ.

"Lẽ nào nó đã trải qua một loại lột xác nào đó, mới vừa quẫy ra được nhưng lại bị bùn nhão quấn lấy. Ít nhất thì nó cũng đã bị kẹt một hai ngày rồi." Thạch Hạo lộ vẻ kinh dị.

"Chi chi..." Sinh linh ba đầu sáu tay khẽ kêu, sáu cánh tay cùng nhau khua lên, hướng về Tiểu Thạch Hạo đòi đồ ăn.

Nhóc tỳ mở túi ra rồi đưa tới một nắm thịt khô, nói: "Mày là sinh vật gì vậy, tại sao lại bị kẹt ở chỗ này?"

Con quái vật nhỏ dài hơn một thước trợn tròn mắt, vừa ăn nghấu nghiến vừa suy nghĩ. Cuối cùng nó lộ ra vẻ mù mờ, không ngờ quên cả ăn, nó ra sức nặn đầu, tức giận không thôi, gần như rất bất mãn với bản thân mình.

"A, mày thật sự là đang lột xác rồi, da cũ lại bong ra một mảng đây này."

Lớp da cũ của sinh linh này có dính những cục bùn khô. Sau khi một cánh tay bong ra mấy mảng da cứng, không ngờ lại để lộ ra một lớp da lóng lánh giống như lụa vàng, thuận mắt hơn lớp da cũ dính đầy bụi đất nhiều.

Vì vừa mới sống lại không được bao lâu nên nó rất yếu, đến cái chân bị kẹt cũng không thể kéo ra nổi. Hơn nữa thỉnh thoảng nó lại tỏ vẻ mê man, vò đầu gãi tai, muốn nỗ lực nhớ lại thứ gì đó.

Nhóc tỳ tò mò, tay của nó phát sáng, một lần nữa tuôn xuống một màn mưa ánh sáng, rơi ở trên người sinh linh này.

"Chi chi..." Nó lập tức thét chói tai, giống như bị khiếp sợ. Cả người nó rực rỡ óng ánh, ký hiệu phức tạp đã vỡ nát ở bên trong đang lập lòe, bao phủ lấy cơ thể nó, không thể dò xét được nữa.

"Lẽ nào vì bị trọng thương nên mới bất đắc dĩ phải lột xác để sống sót?" Thạch Hạo nhìn nó chằm chằm, cảm thấy sinh linh này đã thụ thương nghiêm trọng.

"Răng rắc"

Sinh linh nhìn giống như khỉ này đột nhiên tỏa kim quang khắp người, toàn thân nó rạn nứt, phát ra từng đợt tiếng 'răng rắc'. Tất cả lớp da cũ đều đã bong xuống, để lộ ra chân thân.

Hơn nữa ở trong quá trình này, ba cái đầu và sáu cánh tay của nó trở nên mơ hồ, nhanh chóng biến thành bộ dáng bình thường với một cái đầu và hai cái tay.

"Ồ, không ngờ lại xảy ra biến hóa. Lẽ nào đó chỉ là một loại Bảo Thuật mà thôi sao?" Nhóc tỳ giật mình.

Sau khi bong hết lớp da cũ và thu lại Bảo Thuật, cả người sinh linh này đều lóng lánh. Nó rút cái chân đang bị kẹt ra rồi kêu không ngừng, mà cơ thể của nó cũng đã thu nhỏ lại, chỉ còn cao hơn ba tấc.

Việc này khiến người ta khiếp sợ, làm sao lại thay đổi lớn như vậy chứ? Hoàn toàn giống như đổi một sinh linh khác. Người nó tròn xoe, giống như một nắm đấm màu vàng. Nếu đẩy một cái chắc sẽ lăn lông lốc giống như một quả bóng.

Nó vẫn giống khỉ nhưng lại trở nên tròn vo rồi, cả người vàng rực, to bằng nắm đấm. Đôi mắt của nó đặc biệt có thần, không bé hơn đôi mắt của Thạch Hạo là bao. Mỗi một lần chớp mắt đầu sẽ lấp lóe hào quang óng ánh.

"Thật là dễ thương!" Nhóc tỳ thoáng cái liền ôm lấy nó và đặt ở trong lòng bàn tay vừa nắn vừa xoa, chảy ra một mảnh ánh sáng vàng.

"Chi chi chi..." Quả bóng màu vàng ra sức giãy dụa, trợn đôi mắt vô cùng to lên, miệng kêu không ngừng.

"Chi... Hu!" Nhóc tỳ trực tiếp nhét một miếng thịt vào mồm nó, lập tức làm nó ngừng kêu. Nó giống như quỷ đói đầu thai, ôm đồ ăn mà lăn qua lăn lại ở trong lòng bàn tay của nhóc tỳ, nhanh chóng cắn nuốt.

Thạch Hạo nắm lấy cái đuôi của nó rồi kéo ngược lên, kết quả quả bóng vàng này vẫn kiên trì ôm đồ ăn mà gặm, không thèm quan tâm tới Thạch Hạo.

Nhóc tỳ lập tức phì cười, rất là vui sướng, cầm đuôi nó mà lắc qua lắc lại, đùa nghịch quên sầu.

Cuối cùng, quả cầu vàng nổi giận, nhưng không phải vì việc này mà là vì thức ăn đã hết mà do nó phát hiện nhóc tỳ rất không tự giác, không có tiếp tục đưa cho nó nữa.

"Ha ha ha..." Nhóc tỳ vui sướng bật cười, lại đưa thêm cho nó mấy miếng thịt khô. Kết quả, quả cầu vàng lại không còn quan tâm gì nữa, tùy tiện cầm lên vuốt ve hay cầm đuôi mà lắc nó cũng không để ý. Nó treo ngược ở đó, lấy hai cái chân nhỏ ôm lấy đồ ăn, tiếp tục cắm đầu gặm.

Tử Vân, Đại Bằng và Tiểu Thanh đều trợn mắt há mồm, cùng nhau hạ xuống, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn chằm chằm quả cầu màu vàng này. Sinh linh vừa rồi có ba đầu sáu tay, đó chính là một Bảo Thuật chí cường ở trong truyền thuyết thời cổ đại, khiến bọn nó quả thật rất khẩn trương. Nhưng hiện tại quả cầu vàng này lại có tính tình như vậy, có đồ ăn một cái là không buồn quan tâm những thứ khác.

Tìm được một sinh linh như thế này thì tự nhiên không thể đứng ở chiến trường mà cảm ngộ được. Nhóc tỳ nắm chặt cái đuôi của quả cầu vàng, ngồi ở trên lưng của Tử Vân và bay về Thạch Thôn.

"Vù" Kình phong dâng trào, ba con chim non hạ xuống thảm cỏ xanh ở bên bờ hồ. Bọn trẻ đều ùa tới, lộ ra ánh mắt ngạc nhiên.

"Đây là con gì vậy? Có phải là khỉ con vừa mở mắt không, tại sao lại giống như làm bằng vàng thế, màu da thật chói mắt."

"Nó tròn thật đấy nha. Đặt ở trên đất cũng có thể lăn được kìa."

"Oa, nó ăn khỏe thật, kéo đuôi mà nó cũng không giận, chỉ biết cắm đầu vào ăn." Truyện được copy tại Truyện FULL

Hồ nước thật đẹp, làn nước xanh lam trong suốt, bên bờ có cỏ xanh trải dài như tấm đệm. Ở xa xa có một vài con chim lớn xinh đẹp đang bước đi thong thả, thỉnh thoảng còn có Thụy Thú ẩn hiện.

Bọn trẻ ngồi xếp bằng ở trên cỏ, nhìn chằm chằm sinh linh này, đôi khi còn phát ra tiếng cười.

Cuối cùng, quả cầu vàng trực tiếp chui vào trong túi da của nhóc tỳ, mồm nó chưa từng ngừng lại bao giờ, không ngờ lại có thể ăn sạch sẽ một túi thịt khô lớn. Tới lúc này bọn trẻ mới cảm thấy có gì đó không đúng.

"Trời ơi, nó chỉ to bằng nắm tay mà sao lại có thể ăn được nhiều thế? Cái bụng nhỏ kia chứa làm sao hết được?"

"Đây là loài khỉ gì thế này?"

Tiếng kinh hô ở nơi đây gây nên sự chú ý của người lớn, mấy người Thạch Phi Giao đi đến.

"Nó không phải là khỉ, nó biết biến hóa đấy. Lúc đầu mới phát hiện nó có ba đầu sáu tay, còn lột da giống như ve sầu nữa." Nhóc tỳ giải thích.

"Cái gì, ba đầu sáu tay sao? Đó chính là Bảo Thuật vô thượng ở trong truyền thuyết đó!" Thạch Phi Giao hoảng hốt. Theo tộc trưởng tu hành gần một năm nay cho nên hắn đã hiểu được rất nhiều bí văn.

"Đáng tiếc, nó suýt nữa đã chết đi. Ký hiệu trong cơ thể đã bị vỡ, không thể tham quan học tập được." Nhóc tỳ tiếc nuối.

Lúc này, mấy vị tộc lão tuổi đã rất cao cũng bị kinh động. Mấy chữ ba đầu sáu tay khiến các ông lão đều ngẩn ra. Tộc trưởng Thạch Vân Phong cũng đã tới, ngồi xổm xuống nhìn kỹ không thôi.

"Chi chi..." Quả cầu vàng nổi giận, kêu mãi không ngừng, bởi vì đồ ăn đã hết rồi.

"Bộp" một tiếng, một đứa trẻ ném tới một quả màu đỏ, trúng ngay người nó. Kết quả nó lại hiền lành trở lại, cong mông cắm đầu vào gặm, mặc cho mọi người nghịch.

"Thứ này không hề đơn giản đâu!" Tộc trưởng nhìn một cái liền giật nảy mình, lộ ra vẻ ngưng trọng.

"Tộc trưởng, đây là giống khỉ gì vậy?" Có đứa hỏi.

"Đây không phải là giống khỉ bình thường." Thạch Vân Phong vừa nói vừa nâng hai cái chân của nó lên để nhìn cho kỹ. Mọi người cũng chăm chú nhìn theo, không ngờ lại phát hiện hai chân của nó là màu đỏ, giống hệt như than lửa đang cháy. Nếu không chú ý thì sẽ bị lớp lông vàng trên chân của nó che mất, phải nhấc lên mới có thể thấy được chân của nó đỏ rực như lửa, rất là đẹp.

"Thật sự là thứ trong truyền thuyết sao?" Lão tộc trưởng kinh hãi run tay, cảm giác giống như đang đối mặt một hung thú tuyệt thế.

"Tộc trưởng gia gia, nó là con gì vậy?" Tiểu Thạch Hạo hỏi.

"Ở trong truyền thuyết thời Thái Cổ có một loại hung thú tuyệt thế được gọi là Chu Yêm. Người nó giống như khỉ, chân đỏ rực, đầu có màu trắng. Chỉ cần nó xuất hiện liền báo hiệu một vùng đất sẽ xảy ra đại loạn.

Mọi người đều giật nảy mình, nhịn không được mà lùi lại. Quả cầu vàng này lại hung hãn như vậy sao?

"Nó là... một con hung thú thời Thái Cổ à?" Tim mọi người đều đập thình thịch. Điều này hơi có chút dọa người, trừ phi có thần linh tới, nếu không thì ai có thể hàng phục nổi hung thú Thái Cổ.

"Không đúng nha, đầu của nó có phải màu trắng đâu?" Nhóc thò lò mũi xanh lên tiếng.

"Đương nhiên sẽ không phải là hung thú Thái Cổ, chắc hẳn là một con di chủng có huyết mạch không thuần khiết. Không biết vì sao mà lại bị trọng thương." Tộc trưởng nói.

Nhưng cho dù là vậy thì cũng đã khiến một đám người hết hồn hết vía. Huyết dịch có không thuần khiết thế nào thì chỉ cần có thể xưng là Thái Cổ Di Chủng cũng đã là sinh linh đáng sợ có thể hoành hành Đại Hoang rồi.

Điều duy nhất có thể làm cho mọi người hơi thở phào chính là việc quả cầu vàng này thoạt nhìn rất hiền lành. Nó giống như một con vật tham ăn, không có khí tức nguy hiểm gì cả.

Hơn nữa, nó đã bị trọng thương, ký hiệu trong cơ thể đã bị vỡ nát rồi.

"Tiếc là Bảo Thuật vô thượng trong truyền thuyết cũng đã bị hủy theo rồi." Sau khi bình tĩnh lại, một đám người đều cảm thấy thật là đáng tiếc.

"Ơ, ở trền đầu nó có sừng kìa." Nhóc tỳ sờ đầu nó, không chỉ không tìm thấy lông trắng mà còn tìm được hai chỗ lồi ra ở giữa lớp lông vàng. Cái này không giống với Chu Yếm cho lắm.

Chỉ có nhìn kỹ mới có thể phát giác, hai chỗ lồi ra ẩn ở trong da lông, lấp lánh ánh sáng. Nghiêm túc phân biệt mới có thể nhìn ra đó là hai cái sừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.