Ánh nắng giữa mùa hè chói chang ấm áp, nó chiếu đến thư phòng làm cho cả căn phòng đều trở nên ấm áp.
Nhưng sao vẫn cảm thấy lạnh ấy nhỉ, không lẽ chủ tử là khối băng à?
Kiêu chà xát cánh tay đang nổi da gà của mình, nhìn vẻ mặt âm trầm của chủ tử nhà mình thì bèn thở dài.
“Ngươi là người đã ném đá?”
Kiêu lập tức ngẩng đầu lên như con gà trống kiêu ngạo: “Ai kêu cái tên Phó Lan Thanh kia không biết lễ nghĩa khi dễ tẩu tử chứ! Không đem đầu hắn đập nát đã là nhẹ tay lắm rồi!”
“Bang!”
Tư Chính Khanh tàn nhẫn đập bàn một cái. Cũng may lúc trước Kiêu đã phân phó cho người làm sai người đổi lại cái bàn gỗ rắn chắc nhất, nên giơ chân bàn chỉ có hơi rung lắc.
“Ngươi biết rõ độ chính xác của mình lắm à? Ai chả biết ngươi bắn mười bia thì trúng được chín bia, còn một mũi kia thì bắn vào bia người khác hả!”
Bàn lại bị đập một chưởng nữa, nó phát ra tiếng than khóc kẽo kẹt.
“Ta lần này thật sự đã nhắm ngay……” Kiêu tưởng mình sẽ được Tư Chính Khanh khen ngợi, cả khuôn mặt đều trở nên ủy khuất. Nhưng giây tiếp theo đột nhiên nghĩ ra, y cảm thấy đã hiểu ra ý của chủ tử: “Ôi chao, chủ tử, người yên tâm! Cho dù ta có ném ai thì cũng sẽ không ném trúng người tẩu tử đâu!”
“……”
Thấy Tư Chính Khanh không nói lời nào, Kiêu biết mình đã đoán đúng rồi: “Đúng rồi chủ tử, nghe nói sáng sớm hôm nay tẩu tử đã đến phủ đệ của tiểu thư còn mang theo chút đồ thăm hỏi nữa, hình như là đến thăm Lục Lạc.”
“…… Ừ.”
Tư Chính Khanh bắt đầu chuyên tâm thẩm tra đối chiếu báo cáo của quan phủ các nơi, rồi nhanh chóng hạ bút viết thư trả lời.
Công việc của Hình Bộ cũng không nhẹ nhàng gì, cuối cùng nó cũng là công việc tốn công vô ích. Mỗi ngày những vụ án lớn bé khắp nơi trên dưới cả nước đều sẽ được đưa tới đây, tội danh dù có nặng thì vẫn muốn Hình Bộ định đoạt.
Dù thuộc hạ đã lựa chọn xem vụ án nào có tình tiết nghiêm trọng mới trình giao cho Tư Chính Khanh, nhưng những tội trạng này cũng đã cao đến nửa cái bàn.
Ngày thường Tư Chính Khanh đọc nhanh như gió, viết chữ như có thần trợ giúp, hôm nay không biết tại sao mà tiến độ của hắn lại nhanh hơn mọi ngày, còn chưa tới chính ngọ* thì đã hoàn thành hết toàn bộ công việc trước mắt.
*12 giờ trưa.
“Tống Vân còn ở chỗ Lễ Lễ không?”
Kiêu vội vàng ra cửa huýt sáo một cái, hành động này dường như là phương thức liên lạc giữa bọn họ. Tiếng còi du dương trong trẻo, có thể trôi dạt truyền đi rất xa.
Thực mau đã nhận được sự phản hồi, Kiêu thăm dò từ bên cửa sổ: “Chủ tử, vẫn chưa đi, sắp đi……”
Lời còn chưa dứt, ba bước chân của Tư Chính Khanh đã thành hai bước, hắn đi về hướng cổng lớn rồi đột nhiên dừng lại, cúi đầu đánh giá chính mình một chút: “Người thấy ta…… Đẹp không?”
Tóc Tư Chính Khanh được buộc cao, lộ ra cái trán no đủ và gương mặt lạnh lùng. Đôi mắt đen long lanh có hồn, tựa hồ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu con người, giờ phút này lại mang theo một chút băn khoăn không dễ phát hiện. Trường bào màu xanh lục đậm khiến hắn trở nên cao lớn, chiếc túi cá vàng và đai lưng cùng màu phác họa ra vòng eo rắn chắc của hắn, bộ quần áo này giống như tính cách không cẩu thả của hắn, đến nửa nếp nhăn cũng không có.
Kiêu không nhịn được “Xì” cười một tiếng, vội vàng gật đầu: “Đẹp đẹp, dù chủ tử không mặc quần áo thì cũng đẹp!”
“Cút.”
Tư Chính Khanh thấp giọng mắng một câu, lúc này mới vội vàng đi ra cửa.
*
Tống Vân dậy rất sớm, sau khi nói ý đồ mình đến Tư phủ cho quản gia nghe xong thì quản gia lập tức coi Tống Vân như khách quý mà mời vào. Chuyện nàng vì cứu Lục Lạc mà đi vào ổ địch đã bị Tư Lễ Lễ thêm mắm thêm muối kể hết cho người ở trong phủ nghe —— tuy Tư Lễ Lễ không biết nó nguy hiểm và ghê tởm khó chịu như thế nào, nhưng ít ra tất cả mọi người trong phủ đều tán thành đối với sự dũng cảm của Tống Vân.
Lục Lạc này tình cờ cũng là nữ nhi của quản gia, bởi vậy quản gia rất nhiệt tình với Tống Vân, còn rót trà cho Oanh Oanh và Yến Yến và sắp xếp chỗ ngồi cho các nàng.
Ba người cùng nhau ngồi xuống và đánh giá Tư phủ. Đồ đạc trong phòng đều được làm bằng vật liệu điệu thấp và cao cấp, nhìn là sẽ biết rất có nội hàm.
Không giống Tống phụ, cái gì xa hoa loá mắt đều mua về, trông rất giống một nhà giàu mới nổi.
Nói đến mức độ đó…… Cũng không sai. “Tống Vân tỷ tỷ!”
Giọng nói vui vẻ của Tư Lễ Lễ truyền đến, Lục Lạc thì đang theo ở phía sau. Tống Vân vội vàng đứng dậy chào hỏi rồi đưa lễ vật cho hai người, nàng cười
Hai người tuy mới quen nhưng lại như đã thân lâu, hai người đều có tính tình hoạt bát nên rất mau đã làm quen được với nhau, bất tri bất giác họ đã hàn huyên một lúc lâu, Lục Lạc đã châm ba bình trà liên tục cho các nàng.
“Tống tỷ tỷ, tỷ không biết đâu, lúc trước ca của muội đã nói ra mấy lời độc địa, huynh ấy nói nếu không phải nữ trung hào kiệt thì huynh ấy sẽ không cưới ai.”
“Khụ khụ.”
Tống Vân bị sặc nước trà, vỗ ngực nửa ngày mới tốt trở lại. Vậy mình có tính là nữ trung hào kiệt đó không?
“Khi đó ca ca muội vẫn đang làm việc vặt trong quân Lâm Ưng ở đại doanh Tây Bắc. Sau đó hắn trở thành tướng quân, tuy có địa vị cao nhưng lại không đề cập tới chuyện thành thân, muội lo lắng sợ huynh ấy sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại……” Tư Lễ Lễ chuyển chủ đề, hắc hắc cười nói: “Cũng may Tống tỷ tỷ đã xuất hiện!”
“Hả?”
“Tỷ đã làm ca của muội tâm tâm niệm niệm, sốt ruột đến nổi chỉ mới quen nhau mà đã sai người chuẩn bị sính lễ rồi, dù nằm mơ thì muội cũng chưa từng nghĩ tới……” Tư Lễ Lễ ngó trái ngó phải, liên tục đánh giá tẩu tẩu tương lai của mình: “Tẩu tẩu lớn lên xinh đẹp động lòng người, lại thông minh dũng cảm.
Muội thấy ca ca muội, e là tương lai sẽ đem tỷ nhốt lại đó!” “Nhốt…… nhốt ta làm gì?”
“Sợ tỷ bị người khác cướp mất đó!” Cười hì hì rồi tiến qua, Tư Lễ Lễ chớp chớp đôi mắt linh động: “Tỷ không biết đâu, ca muội có tính chiếm hữu rất cao, đến đồ của mình cũng không cho người khác chạm vào nữa cơ, huống chi tẩu tẩu xinh đẹp đáng yêu như vậy……”
“Tư Lễ Lễ.”
Tư Lễ Lễ lập tức giật mình ngồi thẳng người, rất giống như đã thấy quỷ.
Tống Vân nghe tiếng thì nhìn lại, Tư Chính Khanh không biết đã đứng ở cửa từ khi nào, thân hình cao lớn của hắn chặn hết ánh sáng chiếu vào phòng, Tống Vân chỉ nhìn bóng hắn trên mặt đất đã có cảm giác bị áp bức mười phần.
Hắn từng bước tiến lại gần, mỗi tiếng bước chân đều làm cho lông tơ Tư Lễ Lễ dựng thẳng, nàng ấy vội vàng đứng dậy, không hề dong dài nói: “Ca ca và tẩu tẩu nói chuyện với nhau đi!”
Làn váy đong đưa, rất giống cánh chim nhỏ cất cánh bay đi.
Tư Chính Khanh nhướng mày về phía Tống Vân: “Đến phòng ta nhé?” “Đến phòng ngươi làm gì?”
Tư Chính Khanh kéo khóe môi lên đi tới gần: “Hoặc là nàng cảm thấy, có một số việc làm ở chỗ này cũng được?”
Tống Vân đỏ mặt nhìn cửa phòng đang mở ra, ngoài thính đường có tiếng bước chân vội vàng lui tới của hạ nhân, nàng căn dặn Oanh Oanh và Yến Yến yên tâm đợi nàng ở chỗ này.
“Phòng ngươi ở đâu?”
*
Sau khi Tự Tư Chính Khanh trở về Lãng Kinh nhậm chức Hình Bộ thị lang thì hắn đã dọn ra Tư phủ, giờ đang ở phủ đệ mà Thánh Thượng ban cho. Nhưng nơi này vẫn giữ lại phòng cho hắn, mỗi ngày đều có người đến quét dọn sạch sẽ.
Cách bài trí trong phòng hắn rất gọn, như thể không có đồ vật dư thừa gì, Tống Vân chỉ nhìn rồi thu mắt lại, nàng cảm thán quả nhiên phòng này rất phù hợp với phong cách của hắn.
“Đóng cửa.” “Hả? Ờ……”
Tống Vân tâm bất cam tình bất nguyện* xoay người đóng cửa, thật không biết cái người này có làm cái gì nữa không đây.
* Tâm bất cam tình bất nguyện (心不甘情不愿): lòng không tình nguyện.
“Câu trả lời.”
Tống Vân trợn trắng hai mắt, giống như con mèo bị kinh hãi: “Mới có một đêm mà!”
“Với ta mà nói thì đã một năm rồi.” Tư Chính Khanh ngồi ngay ngắn ở trước bàn, gõ gõ mặt bàn thúc giục nàng: “Ta muốn có câu trả lời.”
“Ngươi gấp gáp cái gì chứ!”
“Miễn cho ta đêm dài lắm mộng.” Tư Chính Khanh nhíu mày suy tư: “Nàng còn hai tháng nữa là cập kê rồi, hôn sự kia được định vào ba tháng sau, chúng ta nên thành thân trước khi mùa đông đến.”
“Đợi một chút, ta chưa có nói đồng ý mà, hình như ngươi suy nghĩ nhiều rồi nhỉ?”
“Nàng cũng đâu có cự tuyệt.” Tư Chính Khanh nhìn nàng một cái, hỏi: “Chẳng lẽ nàng chán ghét ta?”
“Không có.”
“Không chán ghét, vậy thì là thích. Tiệc cưới nàng muốn mời………”
“Này này này!” Tống Vân vội vàng đánh gãy lời của hắn: “Sao ngươi cứ đem chuyện hôn sự ra nói miết vậy, chúng ta không thể nói chuyện khác sao?”
“Ta không thể nhịn lâu được.” Tư Chính Khanh dừng một chút, tựa hồ đang lựa lời để ghép thành câu: “Chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, với ta mà nói thì nó quá tra tấn.”
“……”
Tống Vân nghe xong sắc mặt đỏ lên. Nhưng vừa nghĩ đến luật pháp của Đại Yên, làm gì có chuyện vì yêu vỗ tay* nhẹ nhàng như vậy.
* Vì yêu vỗ tay (为爱鼓掌) nghĩa đen là vỗ tay cho tình yêu, nhưng thực ra nó nghĩa là “bạch bạch”.
Nhưng mà Tư Chính Khanh lại liếc nhìn xương quai xanh và nửa bộ ngực đang bị lộ ra ngoài của nàng, hắn cúi đầu lạnh giọng nói: “Về sau có đi ra ngoài thì đừng mặc váy hở hang như vậy.”
“Gì? Mọi người đều mặc mà, sao ta không thể chứ? Nó đang thịnh hành đó!”
“Nàng muốn người khác “thẩm d/u” vào ban đêm khi nghĩ đến cơ thể của nàng à?”
“Bọn họ có ý d*m* là có thể cướp đoạt quyền lợi làm đẹp của ta à? Đừng có mơ!”
* 意淫: nghĩ những thứ biến thái.
Tống Vân hừ lạnh một tiếng, đúng là không chấp nhận lòng tốt của người khác.
“Được, nàng có thể mặc.” Tư Chính Khanh chợt không kiên trì nữa, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào xương quai xanh yếu ớt —— trắnh và mảnh khảnh của nàng, nó thật khiến cho người ta muốn lưu lại một dấu vết thuộc về mình trên đó: “Tương lai nếu nàng mặc một lần, ta sẽ nện nàng không rời khỏi giường một ngày. Tư mỗ nói được thì làm được.”
“Ngươi!” Tống Vân cắn răng hung tợn nói: “Được thôi, ta cũng mong chờ được ngươi “nện” đến nổi không thể rời khỏi giường được đây!”
“Ha.” Tư Chính Khanh thế nhưng lại cười ra tiếng: “Nàng đồng ý gả cho ta rồi à?”
“Ta chỉ đang theo đuổi đời sống tình dục của hôn nhân, không có quan hệ gì đến ngươi cả!”
“Tống Vân.”
Tư Chính Khanh cười càng sâu, nụ cười bên miệng giống như ý xuân mà lan đến đuôi lông mày và khóe mắt, khuôn mặt tuấn tú sau khi lớp băng tuyết đã tan chảy khiến cho Tống Vân sửng sốt đến xuất thần.
“Nàng lại đây.”
Tống Vân kinh ngạc: “Qua đó làm gì?”
Hắn cong khóe miệng, gương mặt luôn u ám lúc này lại vô cùng ôn nhu, ngay cả dấu nếp uốn ở giữa mày cũng phai mờ đi: “Lại đây.”
Chậm rãi bước qua đó, Tống Vân không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc là làm…… A!”
Tư Chính Khanh thế mà bóp vòng eo nhỏ nhắn của nàng, cắn một cái lên ngực trái lõa lồ của nàng, hàm răng cọ xát khiến Tống Vân đau đớn đến hít muội ngụm khí: “Tê…… Ngươi dám dùng mỹ nhân kế!”
“Dùng được là tốt.”
Tuy không bị cắn phá, nhưng vẫn để lại một dấu răng chói lọi.
Hắn cười rồi giúp nàng sửa sang quần áo lại, thoạt nhìn tâm tình Tư Chính Khanh đã tốt lên: “Ngày mai ta sẽ đưa cho nàng mấy chục chiếc váy có kiểu dáng này, nàng thích thì cứ mặc đi.”
Mặc đi? Nàng đã như vậy rồi còn mặc được nữa sao!
Rõ ràng còn chưa có thành thân mà hắn đã quản rộng như vậy rồi, nếu thành thân rồi thì không phải hắn sẽ thành ông trời à!
Tống Vân nghiến răng nghiến lợi: Nàng có chết cũng không gả cho hắn đâu!