Đương triều Hình Bộ thị lang Tư Chính Khanh, ra vẻ đạo mạo nhưng lại là một nam nhân mặt người dạ thú!
Một ngày nào đó Tống Vân sẽ đem tấm bảng này treo đầy phố lớn ngõ nhỏ, để cho tên cặn bã này thân bại danh liệt luôn! Nhưng mà giờ phút này nàng chỉ dám che ngực, dùng sự im lặng để biểu đạt sự bất mãn của mình.
Trong cổ họng người khởi xướng lộ ra nụ cười trầm thấp, hắn hứng thú dạt nhìn biểi tình của nàng: “Nàng đang trừng ta đó à?”
Tống Vân nhanh chóng nhắm mắt: “Không có!”
Ghế gỗ cọ vào sàn nhà phát ra một tiếng chói tai, Tư Chính Khanh đứng dậy đi đến gần nàng, đầu ngón tay ấm áp đầu vào vào mí mắt run rẩy của nàng: “Sợ sao?”
“Ta đương nhiên là sợ ngươi rồi, ta sợ ngươi lại thú tính quá độ.” Tống Vân không nhìn vẻ mặt của hắn nên lá gan cũng lớn hơn rất nhiều: “Điều lệ nam nữ không được tự mình tiếp xúc cơ thể ngươi quên hết rồi sao! Ngươi rốt cuộc có phải là Hình Bộ thị lang không vậy!”
Hắn cũng không trả lời trực tiếp, nhưng lại hỏi nàng một vấn đề: “Vậy nàng cảm thấy, mỗi ngày sẽ có bao nhiêu người vì chuyện này mà bị trừng phạt?”
“Chắc là có rất nhiều……”
Tư Chính Khanh cúi đầu xuống, hơi thở phun vào bên gái nàng, mang theo cảm giác tê ngứa làm người ta khó có thể hình dung được, hắn chậm rãi nói: “Một người cũng không có.”
“Hả?” Tống Vân kinh ngạc mở mắt ra, tràn đầy không hiểu: “Lần nào ta cũng thấy có người ở trên phố lén nắm tay nhau, nếu bị những người khác nhìn thấy thì nhất định sẽ bị một bản tử mà, sao lại không có ai hết?”
“Ít nhất ở Lãng Kinh, không có.”
Tư Chính Khanh không giải thích gì thêm nhiều, ánh mắt dừng lại ở trước ngực nàng nhìn dấu răng mình đã lưu lại.
“Còn nhìn…… Ngươi nhìn cái gì?”
“Ta đang nghĩ liệu vết cắn có phải quá nông rồi không.”
Tống Vân theo phản xạ có điều kiện dùng hai tay ôm chặt chính mình: “Ngươi đừng nghĩ đến nó nữa!”
Hù dọa nàng thật thú vị.
Tâm trạng Tư Chính Khanh hiếm lắm mới được thoải mái như vậy, như thể chỉ cần nhìn nàng thôi hắn đã có thể cảm thấy nhẹ nhõm vui vẻ.
“Chủ tử.” Theo sau là hai tiếng đập cửa ngắn ngủi, giọng Ưng mơ hồ truyền qua cánh cửa: “Vụ án chùa Vân Sơn đã có tiến triển.”
*
Tống Vân không ngờ Tư Chính Khanh lại không hề kiêng dè gì trực tiếp cho thuộc hạ vào cửa, thậm chí còn cho truyền đạt tin tức trước mặt nàng.
Cũng không biết mình có thể nghe hay không nên Tống Vân chỉ phải làm bộ như đang đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, tóm lại bên kia nói cái gì nàng cũng không nghe lọt vào tai.
Nhưng chùa Vân Sơn —— nơi nàng đã giải cứu những nữ hài đó, có liên quan đến chuyện này nàng rất muốn biết tình huống của nó.
Tư Chính Khanh phảng phất đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng: “Nghe đi.”
Được cho phép, Tống Vân lúc này mới quang minh chính đại dựng lỗ tai lên nghe.
“Bên kia có động tĩnh à?” “Vâng.”
“Như thế nào?”
“Hôm nay có một đoàn xe rượu vào thành, người của chúng ta phát hiện trọng lượng của thùng rượu không đúng lắm. Theo kích thước thùng lớn nhỏ, có lẽ đồ giấu trong đó là đứa nhỏ bảy tám tuổi.”
Trong mắt Tư Chính Khanh xẹt qua một tia hung ác, sau đó nở nụ cười cười nhạt: “Quả nhiên, bọn họ đã đem tiền đặt cược để ở nơi nguy hiểm nhất.”
“Thuộc hạ đã phái người đi theo sau, rất mau sẽ có thể điều tra ra rõ địa điểm ẩn nấp của họ.”
“Nghĩ cách đưa bọn nhỏ ra ngoài đi.” “Vâng.”
Thấy Ưng rời đi, sắc mặt Tống Vân cũng có chút ngưng trọng. Nàng biết Tư Chính Khanh không phải là người không hiểu lý người, có một số việc nàng rất muốn nghe suy nghĩ của hắn.
“Đại nhân, người có từng nghĩ qua tại sao lại xảy ra chuyện như vậy không?”
“Từ xưa đến nay, cũng không hiếm thấy những loại vụ án này.” Hắn vẫn không trả lời trực tiếp.
“Chẳng lẽ không phải là do cái luật pháp khoa trương này à? Bọn quan viên nghi ngờ lẫn nhau, mỗi người đều không thể bỏ mặt mũi xuống để có thể nhìn thanh lâu sở quán, họ chỉ có thể ngầm hiểu chứ không nói ra, họ chỉ biết tìm một người có thể khiến cho bọn họ lấy nhược điểm của đối phương mà hưởng lạc.” Tống Vân bóp đầu ngón tay mình để không cho mình kích động quá mức: “Người bình thường ở trong nhà muốn cùng người mình yêu âu yếm cũng không dám, thật sự vẫn có người có thể ra bên ngoài làm xằng làm bậy, ăn chơi đàng đi*m. Bọn họ nghiêm khắc huấn luyện thuộc hạ, ngày thường trong phủ đệ đến một muỗi cũng không thể bay vào, chứ đừng nói đến chuyện để lộ tin tức.
Người chịu khổ luôn là……”
“Tống Vân! Nàng có biết nàng đang nói chuyện với ai không?”
Tư Chính Khanh hơi trầm mặt, trong lúc nhất thời không nhìn ra hỉ nộ của hắn.
“Một người phụ trách quản lý luật pháp, người có cơ hội thay đổi tất cả chuyện này.”
“Thật là to gan.” Tư Chính Khanh nhắm mắt lại, ngữ khí chậm rãi, hiển nhiên đối mặt Tống Vân hắn vô cùng kiên nhẫn: “Nhưng nàng sai rồi. Tống Vân, nguồn gốc của tất cả mọi chuyện đều là mặt tối của nhân tính, nó không có bất kỳ liên quan gì đến luật pháp cả.”
“Những người có gan xúc phạm luật pháp cũng là người từng không an phận thủ thường, ngay cả khi bề ngoài họ ổn thì trong lòng cũng sẽ không dám gặp người ta. Còn những người biết giới hạn, họ sẽ luôn tuân thủ ngay cả khi nó là những điều lệ khắc nghiệt.”
Tống Vân lâm vào suy nghĩ.
“Ta biết nàng đau lòng cho những hài tử đó. Nhưng người khiến bọn nhỏ lưu lạc đến tận đây không phải luật pháp……Mà là con người.”
“Ngươi nói đúng.” Tống Vân thở dài, gục đầu xuống, “Là ta lỡ lời.” “Tống Vân……”
Có chút lời nói đã được cân nhắc vuốt ve nhiều lần ở đầu lưỡi, cuối cùng vẫn nuốt vào trong bụng.
“Cái gì?” Nàng thắc mắc giương mắt nhìn.
“Nàng có thể nghĩ như vậy, rất tốt.” Lại nhìn Tư Chính Khanh, giờ hắn làm gì còn bộ dáng lạnh lùng trừng mắt như vừa nãy nửa, hắn kéo căng khóe môi lên, trong mắt không giấu được sự tán thưởng: “Nàng có thể nói với ta, cũng rất tốt.”
“Ngươi……”
Hắn không nói nữa, chỉ có ánh mắt nóng bỏng kia nhìn nàng không nhúc nhích, thẳng đến khi cả gương mặy Tống Vân đều nóng lên. Nàng dời mắt ra vẻ bình tĩnh lấy tay quạt cho gương mặt đỡ nóng, nhưng nhiệt độ ở đáy lòng lại càng nóng bỏng hơn, cứ như đang đem mình đặt vào trong nồi nước sôi vậy.
Nàng cố gắng nói sang chuyện khác.
“Nhưng không thể tùy tâm sở dục* cùng người mình thương làm chuyện mà họ muốn làm…… Nó cũng đủ quá đáng rồi.”
*Muốn làm gì thì làm.
“Muốn tùy tâm sở dục?” Tư Chính Khanh nhướng mày, trong cổ họng hắn tràn ra tiếng cười khàn khàn, hắn nghe được Tống Vân đang mặt đỏ tim đập: “Hiện tại có thể làm.”
Lần thứ hai Tống Vân hoảng loạn dời ánh mắt đi: “Kia…… Kia không giống nhau.”
“Hay là nàng có sở thích làm việc nam nữ giữa ban ngày ban mặt?”
“Ngươi rõ ràng là đang nói về chính mình mà!” Tống Vân bất mãn phản bác lại: “Người trẻ tuổi khác đối với tình yêu đều né xa ba thước, nhưng còn ngươi…… Nhưng……”
“Sao không nói tiếp?” Hắn thúc giục: “Ta làm sao nào?” “Ngươi rất kỳ quái!”
“Mới gặp mà nàng đã nhìn chằm chằm vào hạ thân của nam nhân, vậy nàng không kỳ quái à?”
“Ta trời sinh đã có tính tò mò rồi!”
“Bản tính ta cũng như thế.” Tư Chính Khanh nhịn không được duỗi tay nhéo khuôn mặt giống như cá nóc của nàng: “Có một số việc, nam nhân không cần ai dạy cả.”
Tống Vân bị hắn nhéo má trái, lời nói không còn nhanh nhẹn nữa: “Ta sẽ vạch trần ngươi, cử phao ngươi(?)!”
“Vậy thì đi liền đi, đến lúc đó bản quan sẽ đích thân cho nàng viết bản ghi chép.” Sau đó Tư Chính Khanh vỗ cái trán của nàng, đem nàng đẩy ra: “Ta có việc rồi, nàng đưa hai thị nữ của nàng ngoan ngoãn về nhà đi. Không được chạy loạn, không được nhìn cái gì hết.”
“Sao ta lại chạy loạn chứ!”
“Đuổi theo tên trộm ba dặm, suýt nữa đã bị lừa bán.”
“Giúp đưa người già về nhà, tự mình đi đêm thì cắn rớt cái răng cửa.” “Cứu Lục Lạc không thành, ngược lại thì bị bắt.”
Tư Chính Khanh liệt kê từng việc từng việc một, nghe xong Tống Vân trực tiếp chạy trối chết.