Tống Vân cảm thấy mình gần như đang tan chảy, sát phía sau Tư Chính Khanh như có một tấm sắt to, còn đồ vật thô dài và cứng rắn cách lớp quần áo chui vào cánh tay nàng.
Ngực trái bị Tư Chính Khanh nắm chặt trong lòng bàn tay. Dường như trời sinh nó đã phù hợp, nó không lớn không nhỏ vừa vặn đủ nắm một tay. Ngón tay thô ráp xoa nắn chấm đỏ chói trên quả tuyết trắng, đầu v* đứng thẳng như quả anh đào căn mọng nằm trong lòng bàn tay.
Tống Vân không nhịn được nên đã vặn vẹo một chút, phát ra âm thanh rên rỉ ngắn ngủi. Hai ngón tay Tư Chính Khanh tay thừa dịp nàng miệng mà đưa nó vào.
Đầu ngón tay hắn mang theo mùi hương quyến rũ của quần áo, khiến đầu óc nàng mê man.
Tư Chính Khanh nhẹ nhàng chậm rãi xoa nắn bầu ngực mềm mại trơn trượt của nàng, còn đầu ngón tay khác thì nắm lấy đầu lưỡi nhỏ của nàng kéo ra ngoài.
“Ưm!”
Nước bọt không kịp nuốt xuống đi theo đường cong duyên dáng từ cằm chảy xuống ngực.
“!”
Đột nhiên cơ thể nàng được Tư Chính Khanh nâng lên rồi thay đổi phương hướng, khiến Tống Vân hoảng sợ. Hai người đối mặt nhau, nàng nhìn thấy dục vọng vô hình trong đôi mắt của hắn, nàng vội vàng dời mắt đi, nàng sợ nếu nhìn nhiều nàng sẽ bị hắn nuốt chửng không còn gì.
Bị bộ dáng hoảng loạn của nàng lấy lòng, trong cổ họng Tư Chính Khanh phát ra một tiếng cười khẽ, bàn tay đẩy nàng ra sau rồi ép nàng ưỡn ngực lên, bộ ngực căng phồng như đón ý hùa đưa đến bên miệng hắn. Hắn không hoang mang mà mau chóng mở miệng ra khẽ cắn vào đầu v* cứng ở trước mặt, vừa liếm mút vừa phun ra nhưng không chịu ngậm hết toàn bộ.
Tống Vân kéo hắn ra, Tư Chính Khanh lúc này mới nuốt non nửa bộ ngực của nàng như một phần thưởng.
“Ách……”
Bị tra tấn đến không thể chịu đựng được nữa, Tống Vân rên rỉ, nhưng tiếng rên rỉ của nàng lại bị ngón tay của hắn quấy rối.
Giống như đang nếm món ăn ngon, Tư Chính Khanh ăn ngực nàng đến phát ra tiếng “Chậc chậc” rung động. Chờ đến khi ăn đủ rồi, hắn mút lấy vệt nước ái mụi chưa khô ở bên cạnh đầu v*, ngửa đầu liếm đi lên, cuối cùng dừng lại ở khóe môi nàng.
“Há miệng.”
Giọng nói Tư Chính Khanh đã khàn đến đáng sợ, hắn như một tên ác ma đang dụ dỗ người ta phải luân hãm. Như đã bị mê hoặc, Tống Vân ngoan ngoãn hé môi.
Tư Chính Khanh rút ngón tay ra, ánh mắt sắc bén ngoan ngoãn rũ xuống, hắn dùng đầu ngón tay lau sạch sẽ dấu vết đã bị hắn ăn qua.
Mặt Tống Vân đỏ bừng, còn chưa kịp dời mắt thì nàng đã bị Tư Chính Khanh hôn.
Đó là nụ hôn mãnh liệt đến mức làm nàng không thở được, không khí trong khoang miệng đều bị hắn cướp đi, hắn mút đầu lưỡi nàng làm cho nàng chỉ biết tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng của hắn.
Tiếng thở dốc và rên rỉ hoàn toàn biến mất trong miệng, Tống Vân được hắn ôm chặt vào trong ngực, bộ ngực mềm mại đè ép vào ngực hắn, vải áo lạnh băng khiến đầu v* nàng trở nên nóng rực.
Chỉ có một nụ hôn mà đã làm người ta phải hoa mắt say mê đến vậy.
Tư Chính Khanh thay đổi góc độ hôn nàng liên tục, chóp mũi hai người luôn sát gần nhau, triền miên lưu luyến giống như đôi thiên nga đang thân mật.
Hắn kéo tay nàng để nàng xoa vật cứng đang trướng đau của mình, phun hơi thở nóng vào gò má ửng đỏ của nàng.
“Giúp ta.”
Tống Vân đành nắm lấy dương v*t nằm dưới lớp trường bào, ánh mắt trở nên rời rạc.
Hắn mỉm cười, cười bộ dáng nhát gan như chim cút của nàng: “Không dám giúp ta à?”
Nàng vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng: “Sao lại không dám?”
Tư Chính Khanh nhướng mày với nàng, ý bảo nàng di chuyển đi.
Nàng nín thở sờ lên vạt áo tím, tay Tống Vân run rẩy nhẹ nhàng móc lấy lưng quần hắn, Tư Chính Khanh ôm nàng đứng dậy phối hợp để cho nàng giúp mình cởi quần dài ra. Nàng có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của chân hắn, từng khối đều đang cứng và nóng lên, chỗ kia cũng……
Nàng không phải là nữ nhân không hiểu chuyện đời, nhưng giờ phút này nàng lại khẩn trương một cách khó hiểu. Có lẽ bởi vì thân thể này vẫn là một thiếu nữ chưa trải chuyện đời, cho nên tâm trạng của nàng đã bị ảnh hưởng theo.
Tư Chính Khanh kêu lên một tiếng, hắn đẩy mái tóc dài đang vướng trên đầu vai nàng, cắn lên bả vai mịn màng của nàng.
“Sao chàng lại cắn ta!”
Hắn không trả lời, hơi thở vô cùng nặng nề, hắn dùng sức nắm cổ tay như muốn siết đứt cổ tay nàng.
Tư thế ngồi trên đùi Tư Chính Khanh cũng không được tiện lắm, Tống Vân vỗ mu bàn tay hắn: “Buông ta ra trước đi.”
Không biết nàng đang muốn làm gì, Tư Chính Khanh do dự buông tay tay, ánh mắt vẫn dán chặt vào nàng không tha, giống như con chim đại bàng đang khoá chặt con mồi.
Tống Vân không biết thứ tình cảm mà mình giành cho hắn rốt cuộc là loại tình cảm gì, mà nếu nàng có biết thì nàng cũng không biết nó đến từ lúc nào.
Nàng chỉ mơ hồ cảm nhận được.
Có lẽ là vào lúc bản thân nàng lâm vào sự điên cuồng, nàng dùng cây trâm cắm từng cái vào thân thể tên nam nhân muốn cưỡng hiếp mình, khi trước mắt toàn là máu, là hắn đã kéo nàng về với hiện thực. Hoặc là vào thời điểm nàng ủy
khuất và thống khổ vì không thể nói hết mọi chuyện cho cha mẹ biết, nàng đã nhận được cái ôm từ hắn.
Nàng yếu ớt, bất an…… Trùng hợp lúc nào không trùng hợp, vậy mà tất cả lại vừa lúc bày ra ở trước mặt người nam nhân này.
Tống Vân tin Tư Chính Khanh, hắn sẽ không cô phụ sự chờ mong của nàng. Một nam nhân như vậy, thậm chí còn sắn sàng tự mình thêu hầu bao vì nàng.
Tống Vân không biết một nam nhân như thế nào mới đáng để yêu, nhưng Tư Chính Khanh nhất định là đáng.
Nữ nhân rất dễ thỏa mãn, chỉ cần hắn dùng tâm dùng tình thì nàng cũng không sợ mình nhất thời bị cám dỗ che mắt, giấc mộng trong đêm khuya của nàng cũng chỉ là một người đón nàng về nhà trong cơn mưa lớn.
Điền Vũ. Tư Chính Khanh.
Hai người ở hai thế giới khác nhau, ngoại hình không giống nhau. Tư Chính Khanh thì luôn chỉa mũi nhọn ra ngoài, còn Điền Vũ thì nội liễm hàm súc.
Nhưng bọn họ đều rất ôn nhu. Nàng không thể không rung động.
*
“Nàng muốn làm gì?”
Thấy Tống Vân trượt xuống đùi quỳ ở giữa chân mình, có thể thấy Tư Chính Khanh đang luống cuống. Hắn cau mày, kéo tay nàng muốn nàng đứng lên.
“Đứng lên!”
“Chàng không muốn sao?”
Hơi thở Tống Vân phun lên đỉnh đầu vật cứng, cảm nhận được hắn rõ ràng đang run rẩy, lòng nàng đắc ý và hưng phấn, nàng vươn chiếc lưỡi mềm lưỡi ra liếm chất lỏng đang tràn ra trên quy đ*u.
Tư Chính Khanh lặp tức giật mạnh cổ tay nàng. Lý trí trong mắt hắn gần như đã vỡ tan tành, nó như ngọn nến đang lắc lư giãy giụa trong gió.
Cơ đùi hắn đều căng chặt rõ ràng, Tống Vân vuốt ve túi con cháu của hắn, chậm rãi hé môi ra nuốt toàn bộ quy đ*u vào miệng.
“……”
Gậy th*t trong miệng nàng to thêm một vòng nữa, khoang miệng Tống Vân đã đến căn hết mức rồi, nàng miễn cưỡng nuốt nó xuống tiếp.
“Tống Vân.” Tư Chính Khanh đè bả vai ngăn động tác của nàng lại, hơi thở của hắn chưa bao giờ nặng nề như vậy, cơ hồ đều dùng lực bàn tay khống chế ấn đầu vai nàng lại, “Lui ra ngoài.”
Nàng ngậm dương v*t hắn không thả, lắc đầu cự tuyệt.
Lòng bàn tay nắm chặt thành quyền đều bị móng tay cắm vào, Tư Chính Khanh khống chế sự xúc động muốn trướng của mình, hắn khiến bản thân tỉnh táo, tận dụng hết sự ôn nhu của mình nói: “Sẽ còn dài nữa ăn không hết đâu, nàng sẽ không thở được nữa.”
“Ngoan, buông ra.”
Tống Vân không nghe lời hắn.
Tư Chính Khanh chỉ đành hù dọa nàng: “Nhất quyết không chịu thả ra?” “Ưm.”
“Vậy thì dùng cái miệng bên dưới của nàng đi.” Tống Vân ngẩng đầu, đáp: “Được.”
“……”
Lúc này đổi lại Tư Chính Khanh á khẩu không nói nên lời. “Tư Chính Khanh, ta muốn chàng được thoải mái.”
Ánh mắt của nàng kiên định, tựa như nàng cũng không ngờ rằng lời nói của mình lại xuyên vào đáy lòng người như thế.
“……”
Tư Chính Khanh trầm mặc trong chốc lát, sau đó nâng tay áo hất tất cả đồ đạc trên bàn xuống đất.
Nghiên mực bị quăng vỡ, bút lông xôn xao rớt xuống bàn, một trận động tĩnh ồn ào như vậy dù Kiêu đang trốn trong thì cũng bị quấy nhiễu, y vội vàng hỏi: “Chủ tử, làm sao vậy?”
Tư Chính Khanh đẩy Tống Vân lên trên bàn, thô bạo cởi váy nàng đi, hắn bẻ đùi nàng ra.
“Cút……”
Từ trong cổ họng phun ra một chữ cút, Tư Chính Khanh nhìn vào cửa động đang ẩn giấu trong rừng cây đầy hoa thưa thớt ở trước mặt, sợi dây lý trí rốt cuộc cũng bị đứt.
Đẩy hai cánh hoa ra, hắn hung hăng cắn lên nụ hoa đang phồng kia. “A!”
Đầu óc Tống Vân trống rỗng, trong nháy mắt đã nàng đã cao trào.