Thế Giới Không XXOO - Nhục Lí Trảo Kịch Tình

Chương 25: Đại nhân nhà ta thề sống thề chết bảo vệ



Tống Vân chưa từng chạy trong một khoảng thời gian dài như vậy.

Nàng có thể lực bình thường, từ nhỏ đến lớn nhiều lắm chỉ vì góp đủ số lượng tham gia chạy tiếp sức 100 mét ở đại hội thể thao nên nàng mới chạy mà thôi. Còn hôm nay điên cuồng chạy liên tục như vậy, như muốn lấy đi nửa cái mạng của nàng.

Xác chết các thủ vệ nằm khắp nơi ở cửa thành, Tống Vân to gan mở cửa thành ra đi ra ngoài, dọc trên đường toàn là vết máu, nàng không biết cái nào là của Tư Chính Khanh.

Hy vọng hắn không bị thương.

Nhưng nhân thủ đối phương nhiều như vậy, Tống Vân cho dù có lạc quan thì cũng không ngăn được sự hoảng loạn vô hình sâu trong nội tâm.

Không thấy bóng Oanh Oanh và Yến Yến ở đâu, ngoài cửa thành chỉ có một bóng tối cùng với gió đêm đang rên rỉ hoà lẫn với mùi máu.

Gần chỗ này chỉ có chùa Vân Sơn.

Trên núi cỏ cây mọc um tùm dễ ẩn nấp, Tống Vân chỉ đành đánh cược một phen, nàng đánh cược Tư Chính Khanh sẽ đi lên núi. Nàng không biết võ công nên đã sai người chế tạo một cái ống châm làm ám khí, chỉ cần ấn nhẹ vào cái đuôi nhô ra kia là có thể phóng ra mấy chục mũi kim độc. Tuy phải nhìn vào độ chuẩn xác của nàng, nhưng so với vũ khí khác thì nàng chỉ dùng được ám khí này.

Chất độc trên cây kim là do Oanh Oanh và Yến Yến cho nàng. Các nàng đã trà trộn trên giang hồ nhiều năm, thứ chất độc họ cho nàng là loại chất độc kiến huyết phong hầu*.

* loại chất độc kịch độc, con người nếu trúng phải lập tức nghẹt thở và tử vong.

Trước khi đến nơi này, giết người gần như là chuyện mà Tống Vân chưa từng nghĩ đến. Nhưng hôm nay…… Vì bảo vệ người khác, bảo vệ chính mình, giết một người thì có tính là gì đâu?

Nàng nắm chặt ống châm, cẩn thận đi về hướng trên núi.

Quả nhiên nàng đoán không sai, con đường này có dấu vết đánh nhau. Tống Vân cố gắng thu mình trốn trong lùm cây cao hơn nàng một chút.

“Hắn đi đâu rồi?”

“Đệt, nhiêu đó cũng có thể để cho mất tích hả?”

Nghe được cuộc nói chuyện Tống Vân vội vàng ngồi xổm xuống tại chỗ, cũng may tối nay bóng đêm mơ màng, ánh trăng thường xuyên bị che khuất sau đám mây dày nên làm cho cả thế giới đều chìm vào bóng tối.

Bọn họ không tìm được Tư Chính Khanh, như vậy chúng tỏ giờ hắn vẫn được an toàn.

Tống Vân hơi yên tâm rồi, nàng nín thở tiếp tục nghe lén cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Mới vừa lên núi đã bị hộ vệ Tư Chính Khanh mai phục, thật con mẹ nó đen đủi mà! Shh…… Đau chết ta rồi! Còn bị hắn thọc cho một kiếm nữa chứ, may là lão tử cũng không bị thiệt thòi gì, lúc đó ta đã chém một đao vào bả vai hắn.”

“Đừng nhắc nữa! Hôm nay nếu để cho hắn sống, thì ngày mai chúng ta sẽ phải chết đấy!”

“Đi, đi qua bên kia!”

Hai người dần dần đi xa, Tống Vân cẩn thận ngồi đợi thêm một lát rồi mới đi lên hướng trên núi.

Tư Chính Khanh đã bị thương, nàng phải tìm hắn trước khi bị những người khác tìm thấy mới được.

“Soạt!”

Có một phi đao bay xẹt qua má Tống Vân từ phía sau, nó bay xuyên vào trong bóng đêm phía trước. Nàng bỗng quay đầu lại, nhìn thấy cả người Oanh Oanh và Yến Yến dính đầy máu và đang chạy về phía nàng. Thẳng đến khi có người “Bộp” một tiếng ngã xuống trước mặt Tống Vân, nàng mới phát hiện thì ra mình vừa cận kề với cái chết.

Phi đao cắm vào yết hầu người nọ, chỉ một kích đã mất mạng. “Tiểu thư!”

“……” Tống Vân hơi sửng sốt, rất mau đã lấy lại tinh thần: “Các ngươi bị thương à? Sao lại có nhiều máu như vậy?”

“Bọn ta không sao.”

Oanh Oanh lau vết máu trên mặt, nói Tống Vân không cần lo lắng. Yến Yến cảnh giác đứng cách hai người không xa, quan sát nhìn tình hình bốn phía.

Tống Vân thả lỏng, lại hỏi: “Tư Chính Khanh đâu?”

“Bọn ta đuổi theo cả một đoạn đường nhưng không gặp hắn, chỉ gặp được những thị vệ của hắn.”

Yến Yến đang canh gác thì đột nhiên thổi còi, mặt Oanh Oanh biến sắc, vội vàng kéo Tống Vân trốn vào trong bụi cây: “Tiểu thư, có người tới, người đừng chạy loạn.”

“Bọn họ có lợi hại không?”

Yến Yến lau vết máu trên dao găm chuẩn bị để chiến đấu, khinh miệt nói: “Chỉ có nhiều người mà thôi.”

“Tới rồi!”

Tống Vân còn chưa kịp nhìn thấy địch thì đã thấy ánh sáng trên dao găm của Oanh Oanh và Yến Yến chợt loé qua, theo sau là tiếng một vật nặng ngã xuống đất.

Các nàng lợi hại quá!

Rốt cuộc nương đã có bao nhiêu may mắn mà có thể khiến cho hai thân thủ này vì báo đáp bà mà chịu làm công việc hộ vệ nhỏ nhoi cho nàng vậy!

Giải quyết địch xong, Oanh Oanh và Yến Yến thu vũ khi về đi về phía Tống Vân: “Tiểu thư, tạm thời không còn ai nữa rồi.”

Tống Vân gật đầu: “Ta muốn đi tìm Tư Chính Khanh, các ngươi mau trở về đi.” “Tiểu thư, người……”

Yến Yến muốn nói mà thôi.

“Ta hy vọng các ngươi sẽ không bị thương, các ngươi không cần phải gạt ta.” Tống Vân đứng lên, ánh mắt nhìn qua tay phải đang run của Oanh Oanh, nàng lập tức thấy áy náy: “Các ngươi đã làm được nhiều chuyện cho Tống gia rồi, mau trở về đi.”

“Tiểu thư, mẫu thân ngài năm đó đã cứu bọn ta một mạng, dù cho bọn ta có trả giá bao nhiêu thì cũng không thể báo đáp nổi.”

“Đó là việc mà mẫu thân ta đã làm, chứ không phải ta làm.” Tống Vân lắc đầu, “Hôm nay ta muốn tự mình đi cứu Tư Chính Khanh, nhưng lại liên lụy khiến các ngươi bị thương…… Các ngươi mau trở về chữa trị đi, đừng để ta lo lắng.”

“Tiểu thư, nhiệm vụ của bọn ta chính là bảo vệ người.”

“Nhưng các ngươi đã bị thương.” Tống Vân vẫn kiên quyết cự tuyệt: “Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, các ngươi đi mau đi!”

Oanh Oanh và Yến Yến không nhúc nhích.

“Tiểu thư.” Mặt Oanh Oanh tràn ngập sự lo lắng: “Ta hiểu người đang đau lòng cho bọn ta, nhưng người…… Người không biết võ công, một mình người thì không thể làm được đâu.”

Tống Vân đương nhiên biết năng lực của mình. Nếu nàng gặp địch, xoay người chạy trốn còn không bằng trực tiếp chờ chết.

Vừa nãy lựa chọn duy nhất nàng có thể chọn đó chính là cầu xin Oanh Oanh và Yến Yến giúp đỡ, nhưng nàng không muốn các nàng đi vào chỗ nguy hiểm. Rõ ràng họ đều trạc tuổi nhau, từ nhỏ Tống Vân đã được dạy mọi người đều có quyền bình đẳng, khi đối mặt với sinh mệnh thì nàng làm gì có giá trị gì hơn các nàng đâu chứ?

“……”

Tống Vân không nói chuyện vô nghĩa nữa, trực tiếp quay đầu đi lên trên núi. “Tiểu thư!”

Tiếng bước chân nhỏ vụn lại truyền đến, Oanh Oanh và Yến Yến liếc nhìn nhau rồi đuổi theo Tống Vân, họ đưa cho nàng một bộ kim sang dược* rồi biến mất ở trước mặt nàng.

*Hình như là thuốc trị thương, trị vết bầm.

Tống Vân đương nhiên không nghe được âm thanh ở xa. Nàng chỉ hy vọng Oanh Oanh và Yến Yến có thể ngoan ngoãn nghe lời nàng, rời khỏi nơi này.

Trên đường đi Tống Vân đều ẩn nấp, nàng không đụng mặt bất kì tên địch nào. Nhưng càng đi, trong lòng Tống Vân càng thêm hoảng loạn, phía mình an toàn như vậy nhất định là do Oanh Oanh và Yến Yến đã giúp nàng dụ địch rời đi rồi!

Vì cứu Tư Chính Khanh mà nàng đã ích kỷ làm liên lụy khiến các nàng bị thương, Tống Vân áy náy vô cùng nên nàng phải đi nhanh hơn mới được.

Ông trời phù hộ, mong các nàng đều bình an không có sao cả. “Tư Chính Khanh?”

Nàng vừa đi vừa nhỏ giọng gọi tên hắn, trong tay nắm chặt ám khí để sắn sàng phóng kim độc bất cứ lúc nào.

“……”

Lá cây bị gió thổi đột nhiên vang lên tiếng sàn sạt, Tống Vân dựa vào trực giác nhanh chóng ngồi xổm xuống tránh thoát khỏi đòn trí mạng vào cổ từ người phía sau. Theo sau đó là kim độc được bắn ra, hai cây kim bay vào cẳng chân người nọ.

Mức độ phản ứng của Tống Vân khẩn trương vô cùng, khi người bịt mặt ngã trước mặt nàng có chút sợ hãi. Nhưng nàng không do dự nữa, tiếp tục tìm kiếm bóng dáng của Tư Chính Khanh.

“Phụt!”

Âm thanh vũ khí khí sắc bén đâm xuyên vào thủng máu thịt truyền đến, Tống Vân nhanh chóng trốn vào sau cây cổ thụ quan sát tình hình phía trước.

Trong trận giao chiến kịch liệt này Tống Vân cơ hồ không thấy rõ đó là người phương nào, nàng chỉ mơ hồ nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Chủ tử người đi trước đi, tiếp viện của chúng ta sẽ mau chóng đến ngay thôi, ta có thể chống đỡ được!”

Tư Chính Khanh dùng một chân đá vào đoạn xương sườn của người đó, không có ý lui về: “Đừng nói lời vô nghĩa.”

“Chủ tử!” Kiêu hạ gục thêm một tên đanh đánh lén, khuyên hắn thêm lần nữa: “Người không tin ta sao?”

“Câm miệng.”

Tư Chính Khanh kiên quyết không rút lui, trong vài giây hắn lại nghe thấy tiếng Tống Vân gọi.

Hắn đang bị ảo giác sao? “Tư Chính Khanh!”

Kẻ địch xông tới hướng Tư Chính Khanh rồi như bị trúng cái gì ngã xuống đất không dậy nổi, theo sau đó có một bóng mảnh mai quen thuộc chạy về hướng hắn: “Tư Chính Khanh! Phía sau chàng kìa!”

Kiêu nhanh nhẹn giơ tay lên rồi chém xuống, chỉ một đao cánh tay của địch đã bị chém đứt. Tư Chính Khanh xoay người lưu loát dùng một nhát kiếm giải quyết người nọ.

“Tống Vân, nàng điên rồi sao!”

Hắn gào lên, Tư Chính Khanh kéo Tống Vân ra sau lưng mình, cắt vỡ yết hầu người bịt mặt ở đằng sau hắn.

“Chủ tử, mau đưa tẩu tử đi trước đi! Người bọn họ muốn giết là người, người không thể để cho họ được như ý nguyện được!”

“Tiểu thư!”

Oanh Oanh và Yến Yến chạy đến từ phía khác, cùng gia nhập cuộc chiến.

Tư Chính Khanh chần chờ một lúc rồi kéo Tống Vân chạy về hướng đỉnh núi. Nhưng địch có quá nhiều người, dù Kiêu và Oanh Oanh Yến Yến đã cố gắng hết sức đối phó thì vẫn có vài người đuổi theo bọn họ.

Giờ phút này thể lực Tư Chính Khanh đã gần như tiêu hao hết. Vì mất máu quá nhiều, mỗi một bước chân của hắn đều phải dùng hết sức lực của mình.

Tư Chính Khanh nắm chặt cổ tay Tống Vân, đem nàng kéo đến trước mặt mình thúc giục nàng tiếp tục chạy về phía trước: “Nàng đi mau đi.”

Nữ nhân này, nàng đã chạy rồi thì còn trở về đây làm gì hả? Ngày thường thông minh như vậy, sao lúc này lại lì lượm* thế!

* 拎不清: ý chỉ người đó nói hoài mà vẫn không chịu hiểu.

“Vèo!”

Hỏa tiễn bay ngang qua, bọn họ đang định phóng hỏa đốt núi!

Bước chân Tư Chính Khanh dần dần chậm lại. Trước khi chết còn có thể nhìn thấy gương mặt của Tống Vân thì hắn cảm thấy tốt lắm rồi, hắn không còn gì tiếc nuối nữa.

Ngọn lửa không thể tiếp tục lan rộng được nữa, dù viện binh có đến bọn họ cũng không thể sống sót trong núi rừng đang bị thiêu cháy hừng hực như thế này.

“Tống Vân.” “Sao thế?”

Hỏa tiễn dày đặc phóng về phía hai người, tiếng gió gào thét, tiếng nổ lách cách của cây cối khiến Tống Vân không nghe rõ Tư Chính Khanh đang nói gì cả.

“Nàng tin ta không?” “Tin!”

“Vậy thì đừng quay đầu lại.”

“Chàng……” Tống Vân có dự cảm không lành: “Chàng sẽ luôn ở phía sau ta đúng không?”

“Sẽ. Tống Vân, ta bảo đảm.” “Oanh!”

Tư Chính Khanh xoay người vận hết nội lực cuối cùng mạnh mẽ dùng kiếm chém đứt mấy chục cây gỗ đang bốc cháy chặn ngang đường.

Sau một nhát kiếm kinh hồng*, ngọn lửa đang rốt cuộc cũng dừng lại ở chỗ này.

* nhẹ nhàng như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay.

Hắn vô lực quỳ xuống đất, thân kiếm cắm sâu vào bùn đất để chống đỡ không để mình ngã xuống.

Hiện giờ tất cả những chứng cứ mà hắn đã thu thập có lẽ đã được chuyển giao đến chỗ của sư phó.

Hắn có thể chết.

Nhưng Tống Vân thì không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.