*Mệnh huyền một đường (命悬一线):ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Tiếng cây cối đổ sập hết sức chói tai, Tống Vân còn không dám quay đầu lại chứ đừng nói đến chuyện đối mặt với tất cả những chuyện có khả năng sẽ phát sinh.
Có lẽ giữa con người với con người thật sự có thần giao cách cảm. Trong nháy mắt, ngực Tống Vân như bị ai đó hung hăng bóp chặt.
Nàng nhịn không được quay lại nhìn. Trong ánh trăng mờ ảo, cách đó không xa Tư Chính Khanh đang nửa quỳ không cúi cổ xuống, nhìn giống như một cái cây khô héo đang bất động.
Hắn xác thực đang ở phía sau nàng, nhưng hắn không chạy theo nàng. “Tư Chính Khanh!”
Tống Vân không quản được nhiều nữa, nàng không muốn hắn chết. Trong cuộc đời nàng chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, nàng chỉ biết mình nhất định phải chạy đến bên hắn.
Tại thời khắc đó, địch trong bóng tối cùng nhau nhảy ra. Tất cả đều cầm đao kiếm đi về hướng Tư Chính Khanh, Tống Vân còn chưa có thời gian suy nghĩ thì cả người đã nhào lên trước, nàng muốn đem cơ thể yếu ớt này che chắn cho hắn.
Tình cảm của bọn họ vẫn chưa đến mức đồng sinh cộng tử với nhau, vốn dĩ là chưa đến mức có. Nhưng không biết tại sao, cơ thể nàng lại đưa ra lựa chọn trước lý trí một bước.
Nàng nhắm mắt, ôm chặt lấy bờ vai rộng lớn của hắn. Vậy thì cùng nhau chết vậy.
Cơn đau đớn không hề ập đến như những gì nàng đã nghĩ. Trong chớp nhoáng, có một bàn tay kéo Tống Vân vào trong ngực, hai người ôm chặt nhau cùng lăn xuống dốc sườn núi.
“Ôm chặt ta.”
Hắn vẫn còn sống!
Tống Vân mừng như điên, nàng cuộn người vào trong ngực hắn. Tư Chính Khanh hít một hơi sâu, sau khi lăn xuống mấy chục mét cánh tay hắn mới móc lấy một cái cây to bằng miệng chén, hai người cứ vậy mà dừng lại ở giữa sườn núi. Hắn đỡ nàng đứng lên một tảng đá vững chắc, ngón tay cái run rẩy lau đi bùn đất dính trên má nàng: “Đi về bên phải mấy tấc, đằng sau đám dây leo có một cái cửa động.”
Tống Vân gật đầu, nàng cẩn thận di chuyển qua quả nhiên thấy có một cái sơn động như lời hắn nói. Nàng vội vàng gọi hắn: “Tư Chính Khanh! Mau lên……”
Khi nàng quay đầu lại, Tư Chính Khanh vẫn đứng bất động ở chỗ đó. “Chàng mau qua đây đi!”
Lần đầu tiên hắn không keo kiệt mà nở một nụ cười, Tư Chính Khanh nhìn sâu vào gương mặt nàng, trong đôi mắt đen luôn sắc bén có một ý cười bình thản: “Tống Vân, ta không còn sức nữa rồi.”
“Chàng nói bậy bạ gì đó! Vừa nãy không phải chàng còn cứu ta sao?”
“Nếu không có nàng, ta đã không trụ được đến bây giờ.” Cánh tay Tư Chính Khanh có chút yếu đi, thân thể trượt xuống khỏi cửa động nửa tấc, lung lay không trung như sắp đổ, “Nàng nên biết cái gì gọi là hồi quang phản chiếu*.”
* Hồi quang phản chiếu (回光返照), là ánh sáng mặt trời phản chiếu lên không trung vào lúc hoàng hôn rất sáng rất đẹp, hàm ý chỉ con người trước khi chết
thần trí bỗng nhiên cực kì thanh tỉnh.( Nguồn jeongkimchi.wordpress.com)
“Hồi quang phản chiếu cái cục shit!” Tống Vân khóc lóc đi về hướng hắn, nàng đưa tay đưa cho hắn: “Mau nắm tay ta đi!”
Nhìn cổ tay nhỏ nhắn của nàng, Tư Chính Khanh lắc đầu: “Nàng sẽ bị ta kéo xuống.”
“Vậy thì cứ kéo xuống!” Tống Vân đem cánh tay đưa đến gần hắn: “Tư Chính Khanh! Mau! Chàng có nghe thấy không!”
Tư Chính Khanh đã chống cự đến điểm giới hạn rồi, nới lỏng bàn tay đang giữ thân cây. Nếu lần này lăn xuống tiếp, hắn hoàn toàn không còn sức để giảm xóc nữa nên sẽ bị vỡ đầu chảy máu.
“Ta vốn định chờ đến ngày nàng cập kê sẽ cưới nàng vào cửa.” “Nhưng cũng may, nàng vẫn chưa gả cho ta.”
“Tuổi còn trẻ mà đã gọi là quả phụ…… Thật khó nghe.”
“Đừng nói nữa! Cầu xin chàng, cầu xin chàng! Tư Chính Khanh……”
“Khóc cái gì chứ? Lúc trước khi ta nói muốn giết nàng, nàng cũng không rơi một giọt nước mắt nào.”
Tống Vân không khuyên hắn tiếp mà leo lên núi đá lần nữa, nàng định kéo người hắn qua bên này. Ngọn núi này cũng không quá dốc, nếu dùng lực có lẽ sẽ làm được.
Nàng bò qua kéo cánh tay còn lại của hắn khoác lên vai mình, hai tay bấu chặt vào đá đất hỗn lộn, móng tay vì dùng quá lực bởi vậy nó bị gãy ra và chảy máu, “Ta cõng chàng!”
Sao có thể di chuyển được chứ.
Tư Chính Khanh vốn muốn từ bỏ nhưng thấy nàng cố chấp như vậy hắn bắt đầu trách mình đã từ bỏ quá sớm, hắn đành phải cố gắng nâng cánh tay phải đã bị mất nhiều máu của mình dựa vào vai nàng.
Bị hắn dựa vào như vậy, Tống Vân cảm thấy như có một khối đá đè lên trên người mình. Nàng thậm chí còn không dám di chuyển, nàng sợ nếu mình di chuyển hai người sẽ ngã xuống lần nữa.
Nàng muốn Tư Chính Khanh sống, muốn cả hai bọn họ đều được sống.
Hai người cứ giằng co mãi cho đến khi Tư Chính Khanh không còn sức dựa vào nàng nữa, hắn không chần chờ nữa mà buông tay để mình ngã ra phía sau. Tống Vân xoay người muốn giữ chặt hắn lại, đầu ngón tay vừa chạm vào đã bị tách ra
—— chỉ cần sai một ly là họ sẽ ở giữa sự sống và cái chết. Thời gian như đóng băng lại.
Tư Chính Khanh mấp máy môi muốn nói gì đó, trong màn đêm dày đặc ngay cả một câu nói cũng có vẻ hàm súc và không rõ ràng.
Tống Vân không muốn những lời nói này của hắn sẽ trở thành di ngôn.
Giây tiếp theo, nàng giống như con thiêu thân lao đầu vào biển lửa, nàng nhảy về hướng mà Tư Chính Khanh đã ngã xuống.
Nàng đành liều* vậy.
*Nguyên văn: Ăn cả ngã về không(孤注一掷): Cứ liều mà làm, được thì thật to lớn, bằng không đành chấp nhận thất thiệt hoàn toàn.
*
“Không phải ngươi nói uống thuốc này rồi sẽ tỉnh sao?”
“Ôi tẩu tử nhỏ của ta ơi, vừa mới uống còn chưa đi tới dạ dày mà!””
“Ca đã hôn mê năm ngày rồi! Hôm nay nếu huynh ấy không tỉnh ta mặc kệ các ngươi là loại Ưng gì hay Kiêu* gì, ta sẽ đem các ngươi đi nướng ăn hết!”
*Ưng là loài chim, Kiêu là loài cú.
Ồn ào.
Thật ồn ào mà.
Tư Chính Khanh cảm thấy có một bầy ong đang vây quanh tai mình, lí nhí lí nhí, thật làm ồn người khác mà.
Hắn muốn xem xem là tên nào không muốn sống dám quấy rầy giấc mơ của hắn!
Mí mắt nặng nề nâng lên, vì cổ họng khô nên giọng Tư Chính Khanh rất khàn: “Các ngươi……”
“Ca!”
“Chủ tử ơiiiiii!” “Tư Chính Khanh!”
“Các ngươi.” Tư Chính Khanh ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc mới thuận giọng nói chuyện: “Ngậm miệng lại!”
Mọi người đều im lặng.
Nhìn bộ dáng tiều tuỵ của Tư Lễ Lễ, Tư Chính Khanh trừng mắt nhìn nàng ấy một cái: “Muội đi về ngủ đi.”
Tư Lễ Lễ ủy khuất nhìn nhìn sắc mặt u ám của huynh trưởng nhà mình, yên lặng rời đi.
“Ngươi.” Tư Chính Khanh nói với Kiêu người đang có vẻ mặt vui mừng: “Cút đi.”
Sắc mặt Kiêu lập tức kém đi: “Chủ tử…… Ta không phải là thị vệ bảo bối của ngài sao……”
Tư Chính Khanh lẳng lặng nhìn y.
“…… Ta phải đem tin ngài tỉnh rồi nói cho những người khác biết, hẹn gặp lại chủ tử nhé!”
Kiêu thông minh để một mình Tống Vân ở lại, nhanh chóng chạy đi mất. “Nàng lại đây.”
Xem kịch nửa ngày lúc này Tống Vân đem hai quầng thâm mắt to của mình đi lên vài bước.
“Đến gần thêm một chút nữa.”
Nàng nhích nhích rồi bị Tư Chính Khanh kéo ngã vào trong chăn. “Tư Chính Khanh?”
Tư Chính Khanh ôm chặt Tống Vân không buông, bàn tay đè ở sau cổ nàng để nàng vùi đầu vào trong cổ mình.
“Nàng đã khồn ngử bao lâu rồi?” “Ngày hôm qua ta có ngủ……”
“Cho nên quầng thâm mắt của nàng là do Lễ Lễ vẽ lên à?” Tống Vân không hé miệng nửa lời.
“Giờ ngủ đi.”
“Không được, Tư Chính Khanh, ta vẫn chưa nói chuyện với chàng……” “Ngủ.”
“Nhưng……”
“Tống Vân.” Tư Chính Khanh ôm chặt nàng, cơ hồ hắn đã dùng hết sức của mình. Hắn cảm nhận được trái tim trong ngực mình đang nhảy, thân hình hơi gầy gò của nàng truyền hơi ấm cho hắn, tầt cả đều là bằng chứng sống, “Nàng gầy quá.”
Mũi Tống Vân chua xót. Sao người này lại có thể như vậy được chứ…… Rõ ràng bản thân vừa mới tỉnh lại mà còn đi lo lắng cho thân thể nàng.
“Ngủ đi.”
Lời nói của hắn đã đạt tới trình độ vô cùng nhẹ nhàng, Tống Vân buông gánh nặng trong lòng xuống, nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.
Ánh nắng mặt trời bên ngoài phòng đã lên, chim hót líu lo, gió thổi hiu hiu.
Lâu rồi Tống Vân mới có một giấc mơ đẹp khi được nằm trong cái ôm ấm áp này.