Tay cầm danh sách Tư Chính Khanh dâng lên, Vân Thiều Đế không thể bình tĩnh được nữa.
Y biết trong đám thần tử có người đang hoạt động làm loại chuyện này, vì ban đầu nó chưa lớn chuyện không có làm lớn lên nên mắt nhắm mắt mở mở.
Nhưng chuyện này đã rơi vào trong tay Tư Chính Khanh, sẽ không thể nào lừa ai được nữa gạt.
“Việc này liên luỵ rất nhiều……”
Vân Thiều Đế nhíu mày làm ra vẻ khó xử, y hy vọng Tư Chính Khanh có thể đi xuống bậc thang mà y đã để sắn cho hắn, mong hắn bỏ qua chuyện này.
Nhưng Tư Chính Khanh vẫn cứng đầu cứng cổ.
Hắn cung kính hành lễ: “Đúng là vì liên luỵ quá rộng, nên thần mới cho rằng không thể giải quyết qua loa cho xong việc được.”
“Sao?”
Vân Thiều Đế cắn răng, nghe xem hắn có thể nói được cái gì.
“Quan viên lén d*m loạn trẻ em, vấn đề không chỉ nằm ở trên người bọn họ.”
“Vậy chẳng lẽ là vấn đề của trẫm?” Vân Thiều Đế đột nhiên cất cao giọng, giận dữ nói: “Là trẫm không cho bọn họ thân thiết với thê tử, hay là ở thành Lãng Kinh không có kỹ nữ kỹ nam cho bọn họ phát tiết? Ngươi nói đi, rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào!”
“Nửa năm trước Thánh Thượng từng cải trang đi tuần, đã đến thăm Khai phủ nghi đồng tam ti* và phủ đệ của Lưu Vinh.”
*Tòng nhất phẩm
Sợi chỉ vàng bị người ta lấy từ túi cá vàng của Lưu Vinh, sau đó bị Tư Chính Khanh tra ra được hắn ta chính là chủ sự.
Vừa nói xong, Vân Thiều Đế lập tức thay đổi sắc mặt, tay phải nắm chặt long ỷ: “Đúng thật là Hình Bộ thị lang, ngay cả hành tung của trẫm mà cũng biết rõ như vậy!”
Tư Chính Khanh không hề sợ hãi khi bị đương kim Thánh Thượng quát lớn, hắn không bình tĩnh nói: “Mà khi đó ở phụ đệ của Lưu Vinh, cũng có nuôi dưỡng rất nhiều trẻ em.”
“Mối quan hệ của Thánh Thượng và khai phủ nghi đồng tam ti cũng đâu có thân thiết như vậy, tại sao lại thừa dịp cải trang vi hành mà đến nhà hắn làm khách chứ?”
“Ngươi đang thẩm vấn trẫm sao?” Vân Thiều Đế hiển nhiên thấy khó thở, trực tiếp vỗ bàn: “Tư Chính Khanh, đừng tưởng rằng Hình Bộ không có ngươi thì không thể sống được, trẫm cũng có thể đề bạt ra được vài người để làm chức Hình Bộ thị lang!”
Tư Chính Khanh thần sắc tư thái như cũ. Không biết hắn đứng thẳng người từ khi nào, đang nhìn thẳng vào khuôn mặt Vân Thiều Đế.
“Thánh Thượng, chứng cứ đang ở trong tay thần.”
Vân Thiều Đế lại hít sâu một hơi. Việc này nếu khắp nơi đều biết, hoặc để cho sử quan biết được, vậy thì hình ảnh minh quân mà y dày công xây xựng sẽ không còn nữa, thậm chí một đời anh minh của mình cũng bị hủy.
“Ngươi muốn gì?”
Tư Chính Khanh cười lạnh chỉ chỉ danh sách kia: “Ta muốn tất cả những người trong danh sách này, toàn bộ đều bị đưa ra công lý.”
“Ái khanh.” Vân Thiều Đế hạ thấp, chịu thua nói: “Nếu bắt toàn bộ về quy án thì quan lại của trẫm sẽ mất đi hơn phân nửa, quốc gia sao có thể hoạt động được nữa?”
Đây chính là những lời ông muốn nói.
“Thần có một cách, không biết Thánh Thượng có muốn nghe không?” “Mau nói đi.”
“Ta chỉ bắt một vài người có tính nghiêm trọng về quy án, thần đã xem qua rồi, chỉ có bảy tám người mà thôi. Còn những người khác thì phạt ba năm bổng lộc.”
Vân Thiều Đế vừa lòng gật đầu: “Được.”
“Bên cạnh đó, thần muốn xin sửa lại luật pháp.” Vân Thiều Đế kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì?”
Tư Chính Khanh vén quần áo ra sau, quỳ xuống với tư thái không tự ti cũng không kiêu ngạo. Phụ thân hắn vì chuyện này mà chết, hắn khôbg thể không oán hận hoàng thất. Nhưng cái quỳ này của hắn, là vì bá tánh và các cặp yêu nhau vì luật pháp mà không dám thân mật.
Cha mẹ là phu thê tình thâm, họ ôm nhau dưới cửa thành có gì sai?
Tình yêu sâu đậm, nắm tay nhau giữa thành thị nhộn nhịp thì không đúng chỗ nào?
Nhưng nếu muốn nói về chuyện tình yêu với vị Thánh Thượng này thì quả là một điều viển vông. Ở trong mắt Đế vương có có tình yêu không? Chỉ có lợi ích là mãi mãi luôn đi đầu.
“Thánh Thượng, mấy năm nay dân số Đại Yên đã giảm mạnh, quân biên giới yếu ớt khó có thể uy hiếp được nước ta.”
“Ngươi nhúng tay vào chuyện Binh Bộ từ khi nào vậy?”
“Đi trên các con phố lớn con ngõ nhỏ có thể nghe được tin tức này ở khắp nơi.” “Vậy thì liên quan gì đến luật pháp?”
“Thánh Thượng ngài có biết nếu muốn sinh đứa thứ hai đứa thứ ba thì họ cần phải nộp bao nhiêu ngân lượng không?”
Vân Thiều Đế lúng túng, hắn chưa từng để ý đến chi tiết này.
“Đó là toàn bộ chi phí sinh hoạt một năm của bá tánh.” Tư Chính Khanh nhịn cơn giận xuống, cố gắng để bình tĩnh nói: “Bá tánh không muốn sinh thêm
nhiều con, con cháu nhà quý tộc đông nhưng không ai chịu đi tòng quân. Thánh Thượng…… Cí nghĩ đến hậu quả chưa.”
Vân Thiều Đế đương nhiên biết mục đích của tiên đế khi ban bố điều lệ này, đó là kết quả sau khi bàn bạc với các quý tộc lớn, thực ra là muốn cắt giảm bớt dân số bá tánh. Như vậy thì sẽ không còn thiếu lương thực, quốc khố đầy đủ, cũng đủ cho bọn họ kiếm lời bỏ vào túi riêng. Huống chi con cháu quý tộc đều được nuôi dưỡng đàng hoàng, sao có thể đem ra so sáng với con của dân thường được.
Đồng thời những luật không cho phép nam nữ tiếp xúc, bất quá cũng là chỉ uy hiếp bá tánh mà thôi.
Vân Thiều Đế vẫn còn nhớ rõ trận đại thắng biên cương nhiều năm trước, ngay lúc đại tướng quân khải hoàn trở về thì lại bị mất đầu vì chuyện này. Lúc đó y còn nhỏ, cũng cảm thấy đại tướng quân kia bị chết oan uổng.
Những năm gần đây biên cương thường xuyên gửi thư yêu cầu mở rộng binh lực, Vân Thiều Đế tưởng rằng Đại Yên vẫn là Đại Yên của vài thập niên trước, nên y vẫn chưa nhận lời.
Nhưng nếu thật sự xảy ra vấn đề gì……
“Thánh Thượng, chính những bá tánh bình thường ấy đã tạo nên một quốc gia hưng thịnh. Chẳng lẽ ngài tin rằng những con cháu quý tộc đó sẽ ra tiền tuyến bảo vệ quốc gia sao?”
Không thể cãi lại được nữa.
Vân Thiều Đế ngồi lại long ỷ, thở dài nói: “Có bản thảo không?” Tư Chính Khanh dâng lên.
“Được rồi.” Vân Thiều Đế hất bút viết chiếu chỉ: “Việc này sẽ giao cho Tư khanh phụ trách, quyết định xong thì mau thi hành đi, nếu có gì không ổn nhanh chóng tu chỉnh lại. Bao gồm cả việc kết thúc vụ án Vân Sơn cũng phải làm cho hoàn hảo.”
“Thần tuân chỉ.”
*
Tử Lâu của thành Lãng Kinh đã dỡ.
Mới sáng sớm, một đám người cầm búa leng keng leng keng phá huỷ toàn bộ Tử Lâu.
Mấy phủ đệ của quan lớn đều được người của Đại Lý Tự và Hình Bộ thay phiên nhau đếm thăm, chỉ trong chốc lát sau có rất nhiều quan viên được đưa đi. Đồng thời có mấy chục đứa bé đáng thương co rúm đứng ở cửa phủ đệ, cuối cùng có một cô nương mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt nắm tay đưa đi.
Các bá tánh vây lại xem một lúc lâu vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Này ta nghe nói, mấy quan viên đó đã bắt rất nhiều trẻ em về nuôi trong nhà, thật là cầm thú mà!”
“Nửa năm trước Tiểu Hoa nhà Dương đại nương bị mất tích, đừng nói là…” “Đệt, thật con mẹ nó thật ghê tởm!”
Những bá tánh ngươi một câu ta một câu, họ bắt đầu ném trứng thúi và lá cải vào người những tên quan viên đó.
Kiêu chính là người phụ trách áp giải bọn họ, bị mọi người làm loạn liền vội vàng quát: “Trời ơi! Các ngươi ném chính xác chút đi!”
“Bên kia, ném vào cái tảng đá to bên kia là thích hợp nhất!” “Còn cái ná của đứa nhỏ nữa, mau mượn dùng đi!”
Bên này nháo túi bụi cả lên, còn Ưng bên kia thì mang người của quan phủ đến khắp nơi dán thông báo về việc sửa đổi luật pháp.
“Bắt đầu từ ngày hôm nay, chuyện mang thai không cần phải trải qua việc phê chuẩn cho phép nữa. Đồng thời huỷ bỏ bảy quy định về tiếp xúc giữa nam và nữ, bao gồm……”
Ưng sợ có người không biết, nên sai người đọc đi đọc lại thông báo trên các phố lớn ngõ nhỏ.
Lần này thành Lãng Kinh đã hoàn toàn nổ tung lên. Đám đông hoan hô nhảy nhót hết đợt này đến đợt khác, cũng có người quay đầu ôm chặt người mình yêu, hôn nhau say sưa.
Tống Vân sắp xếp cho những đứa bé đó xong, nhìn mọi người vui sướng nàng không kìm được muốn khóc.
Có một bàn tay luồng từ sau lưng nàng, Tống Vân cảm nhận được thơi thở quen thuộc thì yên tâm dựa vào.
“Nàng vui không?” Hắn hỏi.
Tống Vân không tra lời, mà nàng xoay người nhón chân đáp lại hắn bằng nụ hôn.
Tư Chính Khanh bế nàng lên, đè nàng bên tường đá hôn nàng nhiệt tình hơn. Nàng phối hợp quấn lên người hắn, cảm nhận độ ấm nóng bỏng giữa môi hắn.
Hành vi của bọn họ không phải là hành vi phóng đ/ãng.
Họ chỉ muốn điên cuồng ôm chặt người mình yêu trong thời khắc đó, cho dù là vui sướng hay là bi thương nàng đều có quyền ôm hắn.