Sáng sớm ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ hoa, bụi bặm trong phòng như phấn bay lượn trong không khí. Tống Vân nằm xụi lơ trên giường, sa tanh đỏ chiếu lên làn da trắng như tuyết, nó trắng đến mức có thể hoà vào với ánh sáng.
Dưới nàng nhét một cái gối mềm, hai chân mở rộng, giống như hạt trân chau sau khi được mở vỏ, nàng hoàn toàn trần truồng ở trước mặt Tư Chính Khanh.
Tư Chính Khanh nửa quỳ bên mép giường, hắn nắm chặt đôi chân đầy đặn của nàng, vùi đầu vào giữa hai chân của nàng. Cánh môi căng mọng bị răng hắn cắn liếm mút, đầu lưỡi liếm láp nếp uốn khe hở giữa môi âm h/ộ, phát ra tiếng chậc chậc giống như đang nhấm nháp một món ngon.
Nhưng hạt châu hơi phồng vẫn không chiếm được lòng thương, tâm ngứa ngáy không nhịn được nên khoé mắt Tống Vân đã ửng đỏ, xuân sắc tràn ra trên đuôi lông mày khiến nàng vô cùng động lòng người.
“Chạm vào chỗ đó……” Nàng lắc mông, ủy khuất nói.
Tư Chính Khanh tách một tay ra đan vào năm ngón tay của nàng, hơi thở thô nặng phun vào giữa cánh hoa, tiểu huy*t vì kích thích mà siết chặt lại, phun ra một vũng nước nhỏ.
“Chỗ nào?”
Hắn giả vờ không biết.
“Hức hức……”
Tống Vân rũ đôi mắt đẫm lệ xuống, nàng cảm nhận được trên gương mặt không có biểu tình kia của hắn rõ ràng là đang vui sướng khi thấy người ta gặp nạn mà.
“Không nói à?”
“Thì……thì cái Tiểu Đậu Đậu đó……”
“Nơi này hả?” Đầu ngón tay thô ráp ấn lên nó làm cho nàng duyên dáng kêu to một tiếng, Tư Chính Khanh thì lại muốn trêu chọc nàng tiếp: “Hình như nàng không được thoải mái, vậy ta……”
“Đừng!” Tống Vân muốn ngăn bàn tay đang định lấy ra của hắn: “Ta thích……”
Bàn tay to đang giữ mình đột nhiên siết chặt đi, Tống Vân thấy hắn chậm rãi cúi đầu xuống, cắn lên viên đậu đang chờ đợi hắn từ lâu, thanh âm mềm mại tràn ra như là độc dược: “A ưm……”
Tư Chính Khanh ngậm viên đậu đáng sưng vào miệng, đầu lưỡi xoay quanh nó một vòng rồi lại một vòng. Tống Vân vẫn luôn nắm chặt tay hắn, hắn cũng biết mình nên điều chỉnh lực mạnh và vị trí như thế nào.
Thân thể của nàng giống như biến thành cây đàn cầm năm dây, tuỳ ý để cho đầu lưỡi Tư Chính Khanh kích thích mình, dây cầm run rẩy phát ra âm thanh dễ nghe, khơi dậy lửa tình sâu trong nội tâm của hai người.
Tư Chính Khanh thở dốc nặng nề hơn, hắn hút hết d*m dịch phun ra từ tiểu huy*t của Tống Vân, sau đó hắn bắt đầu hung hăng nghiền nát viên đậu. Đôi chân thon dài của nàng run rẩy, vì không chịu được mà chân đá loạn xạ, thậm chí nó còn đá mạnh vào trán hắn.
Cú đá này không hề nhẹ.
Tống Vân đang chờ Tư Chính Khanh cắt mình thành tám khúc thì ai ngờ hắn chỉ tăng lực ở đầu lưỡi, viên đậu bị mút và cắn đến thảm hại, một luồng khí nóng xông vào bụng rồi lại xông đến đại não.
Nàng khóc kêu ra tiếng, trước mắt chỉ là một mảnh trống rỗng, cả người run rẩy tiết ra.
Tư Chính Khanh lấy ngón tay cái lau chất lỏng bên môi, cười khẽ: “Ra thêm vài lần nữa, ta để cho nàng tuỳ ý đá.”
Tống Vân còn đang trong dư vị cao trào nên chỉ trừng hắn mắt một cái xem như là phản kháng lại, nhưng khuôn mặt xinh đẹp xuân sắc trêu người này giờ giống như đang quyến rũ và cầu hoan.
Hắn cúi người hôn lên lông mày và lông mi nàng, trong mắt không giấu được ý cười: “Vi phu ăn no rồi, nàng có muốn tới cưỡi ta không?”
Tống Vân khát khao chớp chớp đôi mắt, nhưng cả người nàng đã mềm nhũn không còn chút sức lực nào, nàng đành phải lưu luyến lắc đầu: “Để dành được không?”
Tư Chính Khanh không trả lời. Ánh mắt lơ đãng lướt qua đôi môi nàng, cuối cùng dừng lại ở nơi đó.
“Còn đói không?” “Không đói.”
“Thật không?” Tư Chính Khanh kéo tay nàng để nàng sờ vào giữa hai chân mình, cây gậy kia cứng như gậy sắt, nó chọc thẳng vào lòng bàn tay nàng: “Không muốn ăn cái này à?”
“Không muốn khống chế chỗ yếu nhất của ta hả?” Ánh mắt Tống Vân lập loè, do dự mím môi lại.
Hắn tiếp tục dụ dỗ nàng, còn kiên nhẫn hơn cả khi thẩm vấn phạm nhân: “Ta còn định thở cho nương tử nghe, nếu nàng không muốn thì……”
“Ta bằng lòng!”
Con cả nhỏ Tống Vân lại cắn câu, nàng giống như con cún hưng phấn phẩy đuôi tiến về phía hắn.
“A.”
Tư Chính Khanh cười thành tiếng, hắn xoay người ngồi ở mép giường, chân dài câu lấy cái ghế đẩu ở trên giường không biết đã chuẩn bị từ khi nào lại. Tống Vân được hắn phủ thêm một cái áo khoác, sau đó hắn bế nàng đặt lên cái ghế đẩu nhỏ.
“Đến đây.”
Hắn tách hai chân ra, chiếc áo ngoài treo hờ hững trên bả vai và cánh tay, cự vật kêu gào đứng thẳng lên chờ đợi ai đó tới âu yếm nó.
Tống Vân siết chặt áo khoác, tiến lại gần ngưit ngửi. Gậy th*t toát ra mùi hương của bồ kết, đồng thời nó cũng còn ấm. Hai tay nhỏ nắm lấy nó, quy đ*u chui ra khỏi miệng cọp, nàng cúi đầu liếm liếm mã mắt.
Cả người Tư Chính Khanh bị chấn động, tiếng kêu rên không ngừng tràn ra.
Tống Vân được khích lệ đầu lưỡi liếm quanh quy đ*u và thân gậy, bàn tay cũng phối hợp đùa bỡn hai cái túi phía dưới. Đầu lưỡi nàng rất linh hoạt, nó vừa mút vừa liếm thân gậy, liếm từ đỉnh cho đến phía dưới, rồi lại trở về.
Tống Vân cứ liếm đi liếm lại gân xanh nổi trên gậy th*t, Tư Chính Khanh ngẩng đầu lên, bàn tay to không biết theo ai mà ấn vào sau đầu nàng. Hắn cố gắng để khống chế hơi thở, nhưng vẫn có vài tiếng hừ mê người phát ra từ yết hầu hắn.
Quy đ*u được khoang miệng mềm mại ấm áp cắn nuốt, Tư Chính Khanh sảng khoái đến mức da đầu đều tê dại, trán tới cánh tay đều nổi mạch máu lên, cơ bắp đùi căng chặt và cứng giống như nham thạch.
Sao có thể thoải mái như vậy.
Được người thương làm cho loại chuyện có khả năng người khác sẽ thấy bị sỉ nhục, nó làm cho Tư Chính Khanh hưng phấn vô cùng. Hắn không có thời gian nghĩ nhiều, một thiếu nũ vừa mới xuất giá sao có thể biết ăn ngon miệng như thế chứ.
Bên tai là tiếng thở dốc của nam nhân, mồ hôi nóng từ trong ngực chảy xuống rừng cây rậm rạp, có thể khống chế người nam nhân này Tống Vân cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, dưới thân nàng bất tri bất giác lại ướt. Nàng không có mặc quần dài nên d*m dịch cứ vậy mà tí tách rơi xuống mặt đất, Tư Chính Khanh thế mà lại có thể nghe thấy nó rõ ràng.
“A…… Tống Vân, cái miệng trên ăn ta còn chưa đủ hay sao mà phía dưới lại thèm nữa rồi?”
Nàng xấu hổ và giận dữ liếc hắn một cái, Tống Vân chậm rãi cúi đầu thấp xuống để cho dương v*t đi vào khoang miệng mình.
Mặt Tư Chính Khanh liền biến sắc.
Tống Vân cười cong mắt, nàng hăng say ăn nó. Mỗi lần ăn đều cây gậy đều đi vào toàn bộ, nó chọc thẳng đến cổ họng nàng, nàng chịu đựng sự khó chịu chậm rãi phun dương v*t ra, khi quy đ*u sắp rời khỏi khoang miệng nàng đã hung hăng mút nó một cái.
Hồn của nó đều bị nàng hút hết ra ngoài. “Chết tiệt.”
Tư Chính Khanh mắng một cái rồi kéo Tống Vân từ giữa hai chân mình lên, hắn cắn một cái lên cái miệng d*m đãng của nàng, đầu lưỡi khuấy động nếm vị mặn của tuyến dịch của mình.
Hắn vô cùng hưng phấn, hắn kéo tay Tống Vân để nàng vuốt ve dương v*t mình, côn th*t trở nên to dài và cứng hơn, nó cọ vào bàn tay trắng nõn của nàng đến đỏ lên.
“……”
Như đã đến điểm cực hạn của mình, cây gậy của hắn giờ đã cứng như cây sắt thì Tống Vân lại đột nhiên đẩy hắn ra, nàng ngồi xổm xuống đem dương v*t hắn nuốt vào trong miệng.
Tư Chính Khanh không hề phòng bị, hắn thở gấp đem toàn bộ chất dịch đục bắn vào tròn miệng nàng. Động tác của Tống Vân dường như đã quá cấp bách, nàng bị sặc đến phải phun cây gậy ra, nhưng mà côn th*t vẫn còn bắn, nó bắn tung toé lên bộ ngực và bụng nàng. Nàng dùng đầu ngón tay đem những thứ ở trên người
đưa vào trong miệng, sau đó phồng má đối diện với Tư Chính Khanh, nàng thong thả nuốt nó xuống.
“Ực ực” một tiếng, đem toàn bộ tinh d*ch của hắn nuốt vào bụng. Tư Chính Khanh đã hoàn toàn phát điên lên.
Tiểu huy*t ẩm ướt nuốt vật cứng vào một cách sung sướng, Tống Vân d*m đãng kêu lên.
“Tống Vân.”
Tư Chính Khanh bị kích thích đến khóe mắt đều đỏ bừng.
“Có phải nàng muốn ta nện vào cái miệng bên dưới của nàng không?” Hắn giờ đã mất hết lý trí.
Ngay cả khi tính tình có nóng nảy, miệng thì nói sẽ không buông tha cho người ta, nhưng Tư Chính Khanh luôn luôn là người tỉnh táo nhất. Hắn có thể nhanh chóng đè nén lửa giận của mình khi thủ hạ tức giận bất bình vì bộ dạng chật vật của các cô nương, hắn đã bình tĩnh sắp xếp công việc giải cứu; cho dù phụ thân bị oán chết, Tư Chính Khanh vẫn tận trung với nước, tòng quân nhập ngũ, một lòng vì dân vì bá tánh xây dựng luật pháp; bởi vì hắn sợ tương lai của Tống Vân sẽ bị ảnh hưởng nên hắn nhẫn nhịn dục vọng của mình, nếu đã nói không chạm vào nàng thì hắn tuyệt đối sẽ không chạm vào nàng.
Từ đầu đến cuối hắn luôn kiềm nén những buồn phiền, thống khổ và dục vọng.
Tống Vân hy vọng Tư Chính Khanh có thể phát tiết ra hết. Cho nên nàng không sợ, thậm chí nàng còn mong dục hỏa của hắn sẽ càng mạnh mẽ hơn.
“Đúng vậy, phu quân.” Nàng khẳng định nói: “Tới nện chết ta đi.”