Bị Tư Chính Khanh lăn lộn đến hơn nửa đêm nên Tống Vân đã bỏ lỡ bữa sáng, khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trên xe ngựa.
Hôm qua nói muốn đi trấn Hoàng Sa, nhưng nàng vẫn chưa kịp chuẩn bị cái gì hết sao xuất phát luôn rồi?
Đang muốn gọi Tư Chính Khanh thì nghe thấy tiếng Kiêu truyền đến từ bên ngoài xe, tiếng roi ngựa hoà lẫn với tiếng ngựa hí, hình như y đang đánh xe:
“Tẩu tử tỉnh rồi sao?”
“Ừm, Tư Chính Khanh đâu?”
“Đại nhân có việc muốn trao đổi, sợ đánh thức người nên đã sang xe ngựa bên cạnh.”
“Vậy có đem theo đồ gì đó để ta giải buồn không?”
Trấn Hoàng Sa xa như vậy, Tống Vân thật sự sợ mình sẽ buồn đến chết ở trong xe ngựa.
“Nàng muốn lấy cái gì để giải buồn?” “Đại nhân.”
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, thân hình cao lớn xốc màn xe lên ngồi xuống bên cạnh Tống Vân, sau đó xe ngựa lại khỏi động một lần nữa.
Tư Chính Khanh đưa qua một túi đồ, Tống Vân mở ra xem thì thấy bên trong có cuốn thoại bản mà mấy ngày trước nàng chưa xem xong, một cái khănbtsy đang đã thêu được một nửa, và một đống đồ ăn vặt.
*Nguyên văn “mỹ tư tư(美滋滋)”: ý chỉ những người có chuyện cao hứng nên vẻ mặt rất đắc ý, vui vẻ.
Đừng nhìn nàng bây giờ đã vui vẻ, trong lòng Tư Chính Khanh biết nếu mình không sắp xếp ổn thoả thì tiểu phôi đản* Tống Vân này sẽ nổi điên với hắn cho xem.
*坏蛋: Nghĩa đen là “trứng thối”. Tính từ này thường dùng để chỉ những người vô liêm sỉ hoặc tồi tệ.
Nói ra thì cũng kỳ lại, trước khi thành hôn tiểu cô nương vừa thấy hắn là đã nhát gan run rẩy, vậy mà thành hôn xong nàng lại dám leo lên đầu hắn tác oai tác quái, cho dù hắn có mặt lạnh quát lớn với nàng thì cũng vô dụng, đến bản thân hắn cũng không thể làm gì được nàng.
Nếu Kiêu biết đại nhân nhà mình đang suy nghĩ gì, y chắc chắn sẽ nói một câu: “Ai kêu ngài chiều người ta quá làm chi!”
Thôi bỏ đi, tóm lại hắn sẽ xử lý tốt tất cả mọi thứ, Tống Vân sẽ không tìm ra được sai xót nào.
Tống Vân thấy Tư Chính Khanh ngồi ở bên cạnh mình mãi không nói chuyện gì thì hạt giống ác ma trong lòng chợt nảy mầm, nàng to gan muốn hành hạ hắn nên cố tình nói to: “Chàng có mang bộ váy màu vàng nhạt kia của ta không? Ta thích mặc nó nhât đó!”
“……”
“Với cả đôi hoa tai trân châu, cái đôi được bao chỉ vàng á!”
“Vòng tay phỉ thúy nữa, ta mang vòng tay đó là da trắng lắm!” “Chàng được lắm! Không mang theo một cái nào cả!”
Lần này Tư Chính Khanh đau có nghĩ nhiều như vậy, trên đường đi qua nhiều trấn như vậy, quần áo trang sức thiếu cái gì thì mua là được. Mà Tống Vân một hai đòi mấy thứ kia, nàng còn làm yêu đấm vào ngực Tư Chính Khanh, tuy nàng không dùng lực nhưng mỗi cái đánh đều khiến hắn thấy ngứa ngáy trong lòng.
Sau một lúc lâu không nói chuyện Tư Chính Khanh đành phải nắm lấy hau cổ tay Tống Vân ép nàng về phía sau, Tống Vân nằm trên bộ thảm lông dày với tư thế đang giơ hai cánh tay lên cao, hai mắt mở to giống như con thú nhỏ đang hoảng sợ.
Hắn cười lạnh, cố ý đè thấp giọng lại nghe như là đang kiềm chế cơn giận: “Tống Vân, nàng không biết tốt xấu có đúng không?”
Tống Vân ngẩng cổ, tư thế như đang nói chàng có thể làm gì được ta: “Ta không biết tốt xấu đó, rồi sao nào!”
“Rất tốt.”
Tư Chính Khanh cũng đoán được câu trả lời của nàng, hắn vừa lòng gật đầu buông nàng ra rồi ngồi thẳng người lại, hành động này khiến Tống Vân có chút không hiểu.
Nàng khó hiểu chớp chớp mắt: “Sau đó thì sao?” “Nàng muốn những thứ đó?”
“Đúng vậy!”
“Nếu lát nữa nàng có thể im lặng không phát ra bất cứ âm thanh gì, ta lập tức sai người làm theo lời nàng nói.”
“……”
Tống Vân sao có thể không nhận ra tên nam nhân này đang có ý đồ xấu chứ. Thật ra nàng cũng không muốn chúng lắm, vừa nãy do nàng thấy hắn phớt lờ mình nên nàng tuỳ tiện tìm một cái cớ hành hạ hắn thôi.
Nàng quyết định dừng tay đúng lúc, ngoan ngoãn ngồi thẳng: “Ta không cần……”
Nào ngờ Tư Chính Khanh đột nhiên kéo Tống Vân một cái, nàng lảo đảo nhào về hướng hắn đang ngồi, toàn bộ bộ ngực đụng vào mặt hắn —— hôm nay nàng mặc váy dài hở ngực, cũng không biết là ai thay giúp nàng hữa.
“Muốn chạy trốn à?”
Tư Chính Khanh nhướng mày, kéo lớp vải trước ngực nàng xuống. Da thịt nàng mịn màng, áo bị kéo xuống, ngay cả ở phần đầu vai cũng mất khống chế tụt
xuống, vì thế toàn bộ nửa người trên đều lộ ra hết.
Hắn lấy tay kéo chiếc dây màu trắng của cái yếm, mở miệng cắn vào dây yếm mỏng, nghiêng đầu ném nó sang một bên.
Hai bầu ngực đầy đặn nhô lên cứ như vậy mà lộ ra trong không khí, Tư Chính Khanh đưa đầu lưỡi liếm dọc theo khe ngực kia, trong mắt chứa đầy ý khiêu khích: “Tống Vân, nàng dám không?”
Nàng đương nhiên là không dám rồi!
Kiêu đang cưỡi xe ở bên ngoài, tên nam nhân Tư Chính Khanh này hư hỏng quá đi, sao nàng có thể không phát ra âm thanh được chứ?
Tống Vân chợt nghĩ ra một đối sách, vội vàng cười cười bảo đảm: “Phu quân ~
ta sẽ không giày vò chàng nữa, cái chuyện này nên đợi đến nơi rồi làm không
tốt sao.”
Tư Chính Khanh nở một nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, hắn vân cê đầu v* màu hồng phấn đáng yêu, nhìn ánh mắt đáng thương của nàng nhẹ giọng nói: “Không tốt.”
“Phu quân……”
“Gọi lại lần nữa, nếu không thì không chỉ có như vậy thôi đâu.”
Tống Vân đành bày ra vẻ mặt đau khổ, bĩu môi: “Chỉ biết ăn hiếp người ta.”
“Cái này mà gọi là ăn hiếp sao?” Tư Chính Khanh bật cười, vẻ mặt hung dữ vừa nãy giả bộ giờ mới dịu xuống, hắn sờ bắp đùi nàng, cách lớp váy dài chọc chọc vào giữa chân nàng: “Vậy thì ngày hôm qua gọi là cái gì?”
“Ngược đãi!” Tống Vân rầm rì tức giận nói: “Tư Chính Khanh chàng chính là một tên mặt người dạ thú!”
“Mặt người dạ thú bây giờ muốn ăn vú nàng.” Tư Chính Khanh liếm khóe môi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bộ ngực nàng: “Đút cho ta, Tống Vân.”
Tên nam nhân ngọt ngào chết tiệt này!
Lạnh mặt hung dữ thì thôi đi, vậy mà còn cố tình liếm môi quyến rũ mình nữa cơ!
Không tuân thủ đạo đức của người nam nhân!
Tống Vân ở trong lòng mắng tên nam nhân này một trăm lần, nhưng vẫn ưỡn ngực tiến lại gần đem vú đưa đến bên miệng hắn.
Khi Tư Chính Khanh cười khẽ hơi thở hắn bay lướt qua đầu v*, viên đậu nhỏ nhỏ được cổ vũ mà nhô lên, giống như gió xuân thổi qua cành cây cuối cùng trong đêm đông, nụ hoa ló đầu ra chờ đợi để nở rộ.
Hắn hé môi nhưng không ngậm chúng, hắn chỉ giương mắt nhìn Tống Vân.
Tống Vân bị ánh mắt rực lửa của hắn làm cho cả người nóng hừng hực, nàng đành không có tiền đồ mà dâng vú về phía trước.
“A……”
Hơn phân nửa cái vũ bị nuốt vào, Tống Vân không khống chế được rên một tiếng thì bị bàn tay to của Tư Chính Khanh che lại, hắn nhắc nhở nàng: “Phát ra tiếng thì cái gì cũng không có.”
Con đường bày được bảo vệ nghiêm ngặt, không cần phải lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Kiêu đã sớm phong bế thính giác mình lại, để phòng ngừa nghe thấy cái gì đó không nên nghe.
Tư Chính Khanh đương nhiên biết chuyện này, nhưng Tống Vân thì không biết, mỗi khi nàng đè nén tiếng kêu thì bên dưới của Tư Chính Khanh sẽ cứng hơn.
Nhưng không muốn làm chuyện đó trong xe ngựa, bởi vì hắn đã có kế hoạch cho chuyện khác rồi, tuy nhiên vị ngon ngọt này hắn vẫn muốn nếm thử.
Nếu có người dám nhìn qua khe hở giữa màn xe thì họ có thể nhìn thấy cái đầu đen như mực của nam nhân đang ghé trên bộ ngực trắng ngõn của nữ nhân.
Ngón tay thon dài của nữ nhân luồn vào trong mái tóc của nam nhân, năm ngón tay trắng bệch lúc đóng lúc mở, cái miệng nhỏ phát ra tiếng nức nở mơ hồ.
“Nhẹ điểm chút……A…… Đừng……”
Trên ngực dính đầy nước miếng sáng lấp lánh, Tư Chính Khanh mút liếm và cắn nó không ngừng, bàn tay nắm hai luồng nhũ xoa nắn, hô hấp trở nên nóng bỏng.
“Hức…… Tư Chính Khanh……”
Tư Chính Khanh không quan tâm đến lời xin tha của nàng, đầu lưỡi đảo quanh quầng vú, đầu v* bị ăn mà rung chuyển. Khi hắn mút hai má sẽ co rút lại, con ngươi dưới hàng mi rậm đen như mực, dục hoả được đè nén đang quay cuồng không ngừng.
Hạ thân sớm đã sưng to nhô ra quần áo, nhưng Tư Chính Khanh lại xem như không có chuyện gì, hắn lo dựa ăn hai luồng vú này khiến cho Tống Vân muốn chết đi sống lại.
Tống Vân nằm liệt trong ngực hắn, vô lực chỉ trích hắn: “Chàng…… Thật quá đáng!”
Tư Chính Khanh chậm rãi mang yếm lại cho nàng. “Quá đáng? Còn quá sớm để nói câu này.”