Thế Giới Không XXOO - Nhục Lí Trảo Kịch Tình

Chương 4: Đại nhân nhà ta nhiều tiền nhưng bị ngốc



Edit: Cỏ
Chương 4: Đại nhân nhà ta nhiều tiền nhưng bị ngốc
"Điều tra xong rồi?"
Tư Chính Khanh vừa mới hạ triều trở về nhà, đầu đội mũ cánh chuồn, người mặc trường bào màu tím, eo mang dây lưng kim ngọc, khuôn mặt trắng nõn vô cùng tuấn lãng, hốc mắt thâm thúy, mũi đĩnh bạt, chỉ có vài phần lệ khí giữa mày phá vỡ mỹ cảm, làm ngũ quan vốn có tính công kích giờ phút này càng trở nên hung thần sát ác.
"Vâng." Ngạo đi phía sau Tư Chính Khanh bẩm báo, nói: "Dâm độc bị trộn lẫn vào đàn hương dâng lên cho ngài. Hiện tại toàn bộ chùa Vân Sơn đã được thủ hạ canh giữ, một khi có động tĩnh sẽ bẩm báo với ngài."
"Cần phải kiên nhẫn, tránh rút dây động rừng." Tư Chính Khanh cởi mũ cánh chuồn, nhìn mắt Ngạo: "Sắp tới sinh nhật Lễ Lễ, ngươi đã chuẩn bị lễ vật chưa?"
"Chủ tử..." Ngạo thấp thỏm mà nhìn Tư Chính Khanh: "Không phải ngài nói sẽ sắp xếp thời gian tự mình chọn lựa sao?"
Tư Chính Khanh hơi trầm ngâm một lát, vào phòng thay thường phục: "Bây giờ đi."
*
Yên Sắc là cửa hàng son phấn lớn nhất kinh thành, chỉ riêng thành Đông đã có 5 chi nhánh. Tư Chính Khanh xuống xe ngựa, liền mang theo Ngạo xông thẳng vào trong cửa hàng.
Lúc này Tống Vân đang bị cha mẹ lải nhải bức cho không thể nhịn được nữa, không thể không tới cửa hàng quan sát học tập, lấy lời Tống phụ chính là: Nếu con còn ham ăn biếng làm như vậy, chờ đến khi thành hôn trong nhà tặng mấy cửa hàng làm của hồi môn, vài ngày liền bị con ép cho đóng cửa!
Nàng đâu có ham ăn biếng làm! Chỉ là do ba năm nay ở nhà ăn chơi quá thoải mái, đã trở thành thói quen...
Khi Tống Vân vác khuôn mặt bị mắng đến xám xịt đi vào Yên Sắc, tất cả mọi người đang bận đến khí thế ngất trời, thấy tiểu chủ tới, ai ai cũng không kịp chào hỏi nhiều, rốt cuộc trên đầu đều có khách cần chăm sóc, Tống Vân cũng không muốn quấy rầy bọn họ, liền an an tĩnh tĩnh đi theo bên cạnh một tiểu nhị, xem hắn giới thiệu màu sắc phấn và hoa văn cho khách.
Trong lúc Tống Vân đang tham đầu tham não say sưa học nghệ, Tư Chính Khanh một thân trường bào đen, hoa văn chỉ bạc, eo đeo đai lưng nạm ngọc, dáng người đĩnh bạt bước vào.
Trái phải cửa lớn Yên Sắc đứng sừng sững hai vị cô nương, tướng mạo hai người tương tự nhau, là song bào thai. Khi đi ngang qua hai nàng, Ngạo kinh ngạc lên tiếng: "Vậy mà lại cao giống nam tử như vậy...."
"Đừng làm ồn."
Tư Chính Khanh bước qua ngạch cửa, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy bộ dáng Tống Vân cầm giấy bút tập trung ghi nhớ gì đó.
Ngạo lập tức tiến lên nói: "Chủ tử, cha mẹ Tống cô nương là chủ Yên Sắc."
Tư Chính Khanh liếc hắn một cái, biểu tình Ngạo nháy mắt trở nên ủy khuất vạn phần: "Ta nghĩ là ngài biết...."
Hắn biết, nhưng mà bước qua ngạch cửa mới nhớ tới.
Thôi, trốn cái gì mà trốn?
Một nam tiểu nhị mặt đầy ý cười tới gần hai người: "Vị đại nhân này hình như là lần đầu tới Yên Sắc, có cần ta giới thiệu cho hai vị không?"
Tư Chính Khanh nâng cằm lên, chỉ chỉ hướng Tống Vân: "Để nàng."
Tiểu nhị nhìn liền biến sắc: "Chuyện này...đó là tiểu chủ nhà ta, còn là nữ tử...."
Điều lệ nghiêm khắc như vậy, bây giờ có cửa hàng nào không dùng tiểu nhị cùng giới tính để chăm sóc khách?
Ngạo thấy chủ tử nhà mình không lên tiếng, liền phối hợp mà thúc giục: "Gọi nàng tới, thân phận chủ tử nhà ta còn sợ...Khụ khụ khụ, tóm lại yên tâm đi."
Tiểu nhị kia chỉ đành liếc mắt nhìn bọn họ một cách kì quái, sau đó nhỏ giọng nói với Tống Vân gì đó.
Đang đầu hè, Tống Vân mặc một cái áo ngắn màu vàng nhạt phối với váy dài cùng màu, khi quay đầu mi mắt cong cong, khóe môi vương nụ cười, tinh thần tươi mát phấn chất càng có vẻ hoạt sắc sinh hương hơn khi được bao quanh bởi đủ màu sắc phấn xung quanh.
Nàng nghe tiểu nhị nói xong, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tư Chính Khanh, Tư Chính Khanh có thể nhìn ra tươi cười của Tống Vân bỗng cứng ngắc trong một cái chớp mắt, trong lòng lại vô cùng hả hê.
Rất nhanh, Tống Vân hạ mắt tới gần: "Đại nhân, muốn chọn màu sắc và hoa văn như thế nào?"
"Tiểu nhị cửa hàng các ngươi chăm sóc khách hàng, đều không nhìn mặt sao?" Ngạo lời lẽ chính đáng nói, Tư Chính Khanh thập phần hài lòng mà nhướng mày, âm thầm quan sát phản ứng của Tống Vân.
Lúc này Tống Vân mới không quá tình nguyện mà nâng cặp mắt đen nhánh lên, miễn cưỡng cười, trong lòng lại đem hai người này mắng một trăm lần.
Nam nhân bị nàng nhìn thấy từ trên xuống dưới không sót chút gì mà còn mặt mũi xuất hiện trước mặt nàng?
"Hai vị đại nhân muốn mua gì?"
Vẻ mặt Tống Vân ôn hòa, nói.
Tư Chính Khanh nhìn nhìn bốn phía: "Tới cửa hàng son phấn không xem phấn, chẳng lẽ xem ngươi?"
"Đúng vậy, ngươi cho rằng chủ tử nhà ta....Khụ."
Ngạo dưới ánh mắt lạnh lẽo của chủ nhân nhà mình, vội vàng câm miệng.
"Nếu chọn phấn, đại nhân có thể miêu tả màu da của người dùng không?"
Tư Chính Khanh nhíu nhíu mày: "Không khác lắm so với ta."
Lại nhìn Tống Vân: "Cũng không khác lắm so với ngươi."
Tống Vân gặp khó, trầm ngâm một lát sau đó xoay người lấy ra một cái gương đồng, đi đến bên cạnh Tư Chính Khanh, ánh sáng trắng tinh trên mặt kính phản chiếu rõ hình ảnh của hai người: "Đại nhân, ngài xem người mà ngài muốn tặng phấn, màu da trắng bệch giống ngài, hay là trắng hồng giống ta?"
Tư Chính Khanh chỉ liếc mắt nhìn bộ dáng Tống Vân trong gương đồng liền thu hồi ánh mắt: "Ngươi."
"Vậy thì dễ rồi." Tống Vân xoay người lấy ra mấy hộp phấn tinh xảo, thương lượng nói với Tư Chính Khanh: "Đại nhân, ta thử màu sắc ở trên mặt ta giúp ngài. Ngài xem màu nào đẹp, thì sẽ hợp với vị cô nương kia."
Tư Chính Khanh không tỏ ý kiến.
Vì thế đầu tiên Tống Vân cầm hộp phấn màu lựu đỏ, nhìn gương đồng rồi nhẹ nhàng bôi lên gương mặt: "Màu lựu đỏ này là lựa chọn tốt nhất, không kén da."
"Ừ."
Tư Chính Khanh nhìn nhìn, gật gật đầu.
"Màu này..." Tống Vân vừa muốn giới thiệu tiếp, liền bị tiểu nhị kéo kéo ống tay: "Tiểu chủ, mỗi hộp phấn này đều có tên, người đã quên giới thiệu...."
"Ta vừa mới tới sao nhớ được nhiều như vậy, ngươi cứ làm việc trước đi." Tống Vân trừng mắt hung ác nhìn tiểu nhị, sau đó khôi phục mỉm cười, lại nói: "Màu cam này tươi sáng, bôi lên nhìn tinh thần phấn chấn tươi mới."
"Ừ."
Nhan sắc này đúng thật xinh đẹp, ngay cả Ngạo đứng xem náo nhiệt cũng hài lòng gật gật đầu.
Tống Vân bôi từng màu phấn cầm trong tay lên mặt, Tư Chính Khanh lúc bắt đầu còn nhìn chằm chằm gương mặt nàng, bất tri bất giác thế nhưng hạ tầm mắt, bắt đầu chú ý đến đôi môi hồng nhuận no đủ của nàng.
Cánh môi hồng phấn lúc đóng lúc mở, mơ hồ nhìn thấy hàm răng trắng tinh cùng đầu lưỡi phấn nộn nho nhỏ. Tống Vân có thói quen cắn môi, nói được vài câu liền phải cắn nhẹ môi dưới, có lẽ giờ phút này miệng khô lưỡi khô, nàng lại không tự giác mà liếm liếm khóe môi.
Tư Chính Khanh mơ hồ nhớ tới ngày đó, chất lỏng trắng đục rơi xuống khóe môi nàng, có vài giọt rõ ràng dừng trên cánh môi nàng, động tác nhỏ của nàng nhiều như vậy, có thể không may ăn nó không....Càng nghĩ càng không thích hợp, Tư Chính Khanh vội vàng dời tầm mắt, thuật tiện làm trong giọng nói.
Tống Vân khó hiểu nghiêng đầu: "Ngài không thoải mái sao? Cần uống nước không?"
Tư Chính Khanh lắc đầu: "Ngươi uống đi."
Lúc này mới phát hiện bản thân quả thật khát nước, lần đầu tiên Tống Vân lộ ra nụ cười thật lòng, xoay người tìm nước uống. Nàng uống hơi vội vàng, có vài giọt trong suốt theo cái cổ mảnh khảnh chui vào khe hở cổ áo, thêm bộ ngực no đủ phập phồng của nàng, không khỏi khiến người khác mơ màng.......
"......"
Ngạo nuốt nước bọt, bị Tư Chính Khanh tàn nhẫn trừng mắt liếc một cái.
"Đợi lâu rồi." Tống Vân tức khắc cảm thấy như được sống lại, thái độ tốt hơn rất nhiều so với vừa nãy: "Đại nhân có nhìn trúng cái nào không?"
"Tất cả."
"Hả?"
Trong mắt Tư Chính Khanh tràn ngập vẻ không chấp nhận từ chối, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt đen của Tống Vân, lặp lại lần thứ hai: "Phấn ngươi thử qua, đều mua hết."
Ngạo vội vàng ngăn cản: "Chủ tử, cô nương nàng không dùng được......"
"Đúng vậy." Tống Vân biết châm ngôn kinh doanh của cửa hàng nhà mình, thật lòng suy nghĩ cho khách hàng, cái gì cũng không quan trọng: "Đại nhân, một hộp dùng được rất lâu. Nếu có tâm tình thay đổi phong cách trang điểm, hai, ba hộp cũng....."
Mắt đen Tư Chính Khanh lạnh lẽo đảo qua hai người, Tống Vân cùng Ngạo đều nhìn ra hàm nghĩa trong đó: Cần các ngươi dạy ta?
Tống Vân chỉ đành đau khổ giúp hắn gói lại mấy hộp phấn. Chỉ hi vọng nữ tử nhà hắn không cảm thấy hắn lãng phí, tới tiệm gây rối là được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.