Ánh mặt trời chói chang rọi xuống trước khung cửa sổ, ôm lấy người con gái với chiếc bụng hơi nhô ra trong lớp lụa vàng lấp lánh.
Nàng dịu dàng nhìn người đàn ông đang nghiêng đầu tựa vào bụng mình, khóe môi cong lên ngập tràn hạnh phúc.
Người đàn ông lại phát tướng hơn nhiều, giống như điều mà các chàng trai anh tuấn đều phải trải qua khi bước sang tuổi trung niên.
“Điền Vũ…”
Tống Vân lại mơ thấy cậu, thấy bọn họ. Xuyên qua không gian song song, nàng lơ lửng bên cạnh họ như một linh hồn, cảm nhận được một loại hạnh phúc khác.
Cái chết của nàng không trở thành hòn đá ngáng đường Điền Vũ bắt đầu một cuộc sống mới, điều này khiến nàng cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Nhưng chắc hẳn cha mẹ đã rất buồn…
Tống Vân vẫn không kiềm được sự bi thương trong lòng, nàng là đứa con gái duy nhất của cha mẹ, bọn họ phải chịu đả kích lớn đến mức nào chứ…
Mùi vị thơm nồng của thức ăn xộc vào mũi, Tống Vân kinh ngạc vì mình lại ngửi được, đi dọc theo mùi hương, nàng nghe thấy tiếng hô hoán của ai đó.
“Tống Vân.”
Tống Vân? Tống Vân là ai?
Tên nàng không phải Tống Vân, nhưng quả thực là… “Tống Vân!”
Tống Vân đột nhiên bật dậy, chỉ thấy Tư Chính Khanh đang đen mặt ngồi ở bên giường.
“Khanh Khanh?” “…”
一Trong lúc bất lực, Tư Chính Khanh bế Tống Vân từ trên giường lên, vòng tay khoác áo cho nàng, đưa ly nước để nàng súc miệng.
Tống Vân ngoan ngoãn để mặc hắn loay hoay, rồi được bế đến chiếc bàn gỗ đặt bữa sáng. Cháo trắng bốc khói, màn thầu vừa trắng vừa mềm, béo ngậy và đủ loại món ăn kèm cũng đủ khiến Tống Vân chỉ nhìn thôi đã thèm nhỏ dãi.
Phấn khởi cầm lấy đôi đũa, nàng đột nhiên nhớ đến gì đó: “Thức ăn thường ngày của các tướng sĩ cũng là như thế này sao?”
Mặc dù nguyên liệu trong mấy món ăn kèm này cũng không phải là đắt đỏ gì ở thành Lãng Kinh, nhưng ở đây cũng đã được coi hiếm.
Không biết vì sao, hàng mày Tư Chính Khanh cứ nhíu chặt không buông, ngữ khí lạnh lùng chừng như đang nén giận.
“Không phải.”
“Ớ? Vậy sao ta lại đặc biệt như vậy?” Tống Vân đẩy bát đũa: “Đổi thành phần giống của họ đi.”
“Tống Vân.” Tư Chính Khanh mặt mày tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nặn ra mấy chữ: “Ta bảo nàng ăn đi.”
Tống Vân đành phải cắn răng ăn nốt bữa sáng dưới ánh mắt rực lửa của Tư Chính Khanh.
Nàng lơ đãng nghĩ, đã bao lâu người này không thật sự nổi nóng rồi, cũng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi phái người dọn dẹp bàn ăn, Tư Chính Khanh đá chiếc ghế gỗ bên cạnh rồi ngồi xuống đối diện Tống Vân, toàn thân phát ra áp suất thấp, nhưng sâu trong đáy mắt lại là lửa giận hừng hực.
“Điền Vũ là ai?”
*
Tống Vân đã từng nghĩ đến việc nói cho Tư Chính Khanh biết mình đến từ đâu, nhưng chưa bao giờ ngờ đến sẽ có một ngày nàng sẽ nói mớ tên Điền Vũ trong giấc mơ.
Điền Vũ không phải loại người cũ ‘đường ai nấy đi rồi thì sẽ không dính dáng gì với nhau nữa’, bọn họ chia tay nhau chắc có lẽ là do vận mệnh trêu đùa.
Nhưng nàng tuyệt đối không còn lưu luyến gì với người đó cả, chỉ là cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng khi thấy người mình từng yêu bây giờ đang có một cuộc sống viên mãn mà thôi.
Nhưng nếu giải thích như vậy, liệu Tư Chính Khanh có hiểu không?
Rốt cuộc không biết nên chọn lời nói dối có thiện ý, hay là cứ thẳng thắn thành thật với nhau luôn…Tống Vân lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, lại làm Tư Chính Khanh ngày càng lo lắng hơn.
“Ta chưa từng nghe nói ngoài Phó Lan Thanh, nàng còn có người bạn khác giới nào khác.” Nhấp một ngụm trà, tay hắn vô thức run lên, trà thảo mộc chẳng làm Tư Chính Khanh bình tĩnh lại, vẻ mặt hắn vẫn cứ căng thẳng như thế: “Tống Vân, đây không phải là lần đầu tiên nàng gọi cái tên này trong mơ, đừng hòng qua mặt ta.”
Chẳng lẽ lúc trước mơ thấy Điền Vũ cũng bị hắn nghe thấy rồi? Nhưng Tống Vân nào dám lừa hắn chứ?
Chẳng nhẽ Tư Chính Khanh không nhìn ra cô đang nói dối à, nàng làm sao có đủ bản lĩnh lừa gạt hắn?
Người của Hình Bộ nếu muốn ai đó lên tiếng, chắc chắn thủ đoạn của hắn sẽ không thua gì Đại Lý Tự.
Nhưng Tư Chính Khanh sẽ không làm vậy, hắn vốn đã cố hết sức kìm nén cơn giận, không suy đoán quá nhiều, chỉ mong có được một lời giải thích hợp lý.
Tư Chính Khanh hiểu rõ Tống Vân là người như thế nào, nhưng chuyện gọi tên người đàn ông khác trong lúc ngủ, sao có thể bảo hắn bình tĩnh cho được.
Thở dài một hơi, Tống Vân quyết định không giấu nữa: “Khanh Khanh, ta không phải là người của thế giới này.”
Thấy hắn không có vẻ là nghi ngờ gì, Tống Vân tiếp tục nói: “Sau khi chết ta đã chiếm giữ thân thể này, có lẽ gọi là mượn xác hoàn hồn.”
“Ta và Điền Vũ đã từng là người yêu của nhau. Nhưng giờ đây mỗi người một thế giới, trong mơ ta cũng biết được chàng ấy đã có cuộc sống mới, cũng vì thế mà cảm thấy vui lây.”
“Ta không biết liệu chàng có cảm thấy ta đang nói điên nói khùng gì đó hay không, nhưng ta hy vọng chàng có thể hiểu, ta chỉ thích chàng mà thôi.”
“…”
Tư Chính Khanh nhìn chằm chằm vào mắt Tống Vân, như thể đang xác thực điều gì đó. Mà Tống Vân cũng chẳng né tránh, đôi mắt đen láy thẳng thắn đón nhận ánh mắt hắn.
Cuối cùng Tư Chính Khanh dời mắt trước.
Hắn kìm chế cơn tức, giờ đây vô cùng bình tĩnh.
“Ta ghét bị người khác lừa gạt, cũng không thể chấp nhận sự dối trá.” “…Ừm.”
Tống Vân nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra cách chứng minh, Tư Chính Khanh ôm nàng vào lòng, xoay người ngồi ở mép giường.
Hắn tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, khi nói chuyện, lồng ngực hắn rung rung từ phía sau: “Tống Vân, chúng ta sinh con đi.”
“Hả?”
Tống Vân không nghĩ đến đề tài lại xoay chuyển nhanh đến vậy, bỗng có hơi không theo kịp mạch não của Tư Chính Khanh. Hai người họ cũng chưa từng dùng biện pháp tránh thai, sao bây giờ lại đặc biệt nói như vậy?
“Trong các vụ án do Hình Bộ thụ lý, có cặp vợ chồng nhiều năm không có con do lén lút uống thuốc tránh thai.”
“Lệnh cha, lời bà* chưa chắc đã sinh ra tình yêu, nếu không có tình cảm với nhau, đương nhiên sẽ không muốn cùng người ấy sinh con đẻ cái.”
* ‘Bà’ ở đây là chỉ bà mối.
“Chàng muốn ta dùng cách sinh con để chứng minh ta yêu chàng?” “Phải, Tống Vân. Ta chính là phường vô sỉ như thế đó.”
Tư Chính Khanh ôm chặt nàng từ phía sau, vùi đầu vào mái tóc đen dày của nàng, lời nói mơ hồ phát ra, có chút đáng thương: “Nếu ngày nào đó nàng phát hiện ra có thể trở về thế giới ban đầu, hoặc là nàng chợt nhận ra nàng không hề yêu ta, có lẽ đứa trẻ mang dòng máu của ta và nàng này có thể khiến nàng hồi tâm chuyển ý, chí ít nàng cũng đã từng yêu ta.”
“Ta đã nghĩ nếu như nàng muốn rời đi, ta liền đánh gãy chân nàng, nhưng cuối cùng ta vẫn không nỡ.”
“Tống Vân, ta không nỡ.” Tống Vân không nghe nổi nữa.
Nàng không ngờ Tư Chính Khanh lại dùng giọng điệu yếu ớt như vậy để bày tỏ sự sợ hãi của mình, giờ phút này, ngoại trừ kinh ngạc ra, trong nàng còn dâng trào một nỗi đau mãnh liệt.
“Tại sao chàng lại nghĩ như thế?” Tống Vân thoát khỏi cái ôm, quay người lại vòng tay ôm chặt lấy hắn: “Ta bằng lòng mang cốt nhục của chàng vì ta yêu chàng khôn xiết. Ta phải gánh lấy biết bao hiểm nguy mới có thể hạ sinh một đứa nhỏ dễ thương mang hình hài vừa giống ta vừa giống chàng. Ròng rã mười tháng mang nặng đẻ đau, sao ta nỡ rời xa nó, lại sao nỡ rời xa chàng chứ.”
“…”
“Tư Chính Khanh, ta cũng luyến tiếc chàng.” Tống Vân lau nước nơi khóe mắt, khịt mũi, khẽ nghẹn ngào: “Chàng làm như ta là hạng bội tình bạc nghĩa lắm ấy.”
Tư Chính Khanh không nói lời nào, đầu ngón tay trắng bệch cọ vào đầu nàng, sau đó cúi đầu nhẹ hôn lên mái tóc.
“Tư Chính Khanh, vậy chúng ta sinh con đi.”
Những lời thề non hẹn biển quá xa vời chẳng có nghĩa lý gì, ít nhất là vào khoảnh khắc trước khi vĩnh cửu đến*, bọn họ vẫn yêu nhau.
*Đừng hỏi tôi, tôi cũng chẳng hiểu câu đó là gì đâu:>
*
Khanh Khanh: Để A Vân no bụng trước đã, cãi nhau gì đó thì để sau rồi tính.
Lời tác giả: Chương này phải sửa đi sửa lại rất lâu rồi mới đăng, thật ra là vì tôi đang cân nhắc xem có nên viết về mặt mong manh yếu đuối này của Khanh Khanh hay không.
Hắn rất kiêu đó, nhưng yêu vào rồi lại khiến con người ta mềm mỏng hơn, A Vân làm bừa chuyện gì đó cũng có thể khiến hắn giương cờ trắng rồi.