Thế Giới Không XXOO - Nhục Lí Trảo Kịch Tình

Chương 7: Đại nhân nhà ta là lần đầu biết yêu



Edit: Cỏ
Chương 7: Đại nhân nhà ta là lần đầu biết yêu
Vài cỗ kiệu đã được thủ hạ mang lên núi, Tư Chính Khanh muốn gọi Tống Vân mang bọn nhỏ rời đi, nào ngờ vừa nói được chữ "Tống" liền dừng lại.
Khuôn mặt nhỏ xinh như trứng ngỗng của Tống Vân, giờ phút này được ánh chiều tà hoàng hôn chiếu lên sườn mặt, nàng nhẹ giọng ôn nhu an ủi bọn trẻ, hàng mi dài nhiễm ánh nắng chớp động theo mí mắt, giống như lông vũ không tiếng động gãi nhẹ trong lòng.
Tư Chính Khanh cứ như vậy yên lặng nhìn Tống Vân, đến lúc bị Tống Vân gọi mới hồi thần.
"Đại nhân?"
"Ừ?"
Tư Chính Khanh bất động thanh sắc mà thu hồi tầm mắt, phát ra giọng mũi có chút hốt hoảng.
"Ta đang nói....Đại nhân à, đám hài tử đó bị thương quá nặng, xuống núi cũng là một vấn đề. Không biết ngài có tiện nói thủ hạ mời mấy đại phu đến đây, xử lý vết thương cho các nàng trước đã. À, cần thêm 23 bộ quần áo mới nữa."
Nhóm nữ hài một đám quần áo rách tả tơi, vải dệt trên người rách tung tóe, thật sự không tiện gặp người khác.
"Được." Tư Chính Khanh không nói hai lời, nhắc nhở Ngạo một chút liền quay đầu: "Ngươi bảo bọn nhỏ cố đợi một lát."
Tống Vân gật gật đầu, tìm cái thau đồng ở hậu viện rồi múc nước vào, nàng kiên nhẫn nói chuyện với các nữ hài, sau đó thấm khăn ướt lau vết bẩn trên mặt các nàng, động tác thành thạo tự nhiên, bộ dáng không có nửa điểm ghét bỏ.
Nàng vốn không phải người có xuất thân cao quý. Sau khi xuyên qua, dù sản nghiệp của Tống gia cũng gọi là giàu có, nhưng cha mẹ cũng không cưng chiều quá đà, bởi vậy Tống Vân không phải là loại tiểu thư mười ngón tay không dính nước gì đó.
"Cô nương!"
"Cô nương......"
Tỷ muội song bào thai bò lên được đến bậc thang cuối cùng thì đã mồ hôi đầy đầu, lúc nhìn thấy Tống Vân liền hít một ngụm lớn.
Tống Vân đang giặt sạch khăn tay, nhìn thấy người tới liền vui vẻ cười: "Oanh Oanh! Yến Yến!"
Oanh Oanh dẫn đầu chạy lại đây, lôi kéo cánh tay Tống Vân ngó trái ngó phải: "Cô nương, người không có chuyện gì chứ?"
"Chuyện gì cũng không có." Tống Vân chỉ chỉ mấy chục hài tử phía sau: "Bọn nhỏ gặp chút khó khăn, giúp ta lau cho các nàng một chút đi."
Oanh Oanh Yến Yến liền gia nhập hội. Đám nữ hài này vốn đã sợ đến mức không còn chờ mong điều gì, nhưng sau khi phát hiện Tống Vân thật sự có thể mang các nàng rời đi, một đám liền ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức làm người khác đau lòng, tùy ý để đám Tống Vân đùa nghịch dọn dẹp, giống như sợ bản thân không ngoan sẽ bị bỏ lại.
"Chủ tử, đại phu tới rồi."
Tư Chính Khanh gật gật đầu, bộ dáng Tống Vân thả lỏng sau khi nhìn thấy đại phu cũng làm tâm tình hắn thoải mái hơn phần nào, liền chạy qua xem tình huống bên Ưng thẩm vấn hòa thượng.
"Chủ tử, thế lực đằng sau chuyện này...chỉ sợ không đơn giản."
"Mang hắn đến Đại Lý Tự."
Vẻ mặt Ưng khó hiểu: "Chủ tử, người không phụ trách án kiện này sao?"
"Nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là bắt được nhiều trụ trì giả mạo hơn." Tư Chính Khanh liếc mắt nhìn tình huống Tống Vân bên kia, thương thế của bọn nhỏ đang được xử lý: "Bọn họ sẽ không ngay lập tức chạy xa được, nhất định là trà trộn vào trong kinh. Mấy ngày nay ngươi dẫn người âm thầm tìm hiểu, trọng điểm đặt ở mấy quan viên lớn tuổi."
"Tại sao chỉ có người lớn tuổi?" Tống Vân không biết khi nào chạy lại đây: "Ta còn chưa kịp hỏi. Lúc trước ngươi nói khách nhân ở đây chủ yếu là trung niên hoặc lão niên, vậy người trẻ tuổi thì sao?"
Tư Chính Khanh vẫy vẫy tay bảo Ưng lui ra, khó có được lúc kiên nhẫn giải thích: "Điều lệ về quan hệ tiếp xúc giữa nam nữ được chế định vào 50 năm trước, hoàn thiện trong gần 30 năm. Người trẻ tuổi sinh ra đã tiếp xúc với hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, đương nhiên càng tuân thủ quy củ hơn, nhưng người lớn tuổi đã biết tư vị tình dục, sao dễ dàng nghe lời như vậy được."
"Ồ...." Tống Vân kìm nén cảm xúc muốn hỏi Tư Chính Khanh năm nay bao nhiêu tuổi, nhìn nhìn những hài tử đó, hỏi hắn: "Đám hài tử đó, phải làm sao bây giờ?"
"Ta sẽ dẫn bọn chúng về phủ trước." Tư Chính Khanh cũng không đưa ra thêm nhiều ý kiến, tựa hồ đã quyết định từ lâu: "Có thể tìm được người thân thì đưa về nhà, không thì giữ lại trong phủ của ta."
"Để mấy đứa trẻ không có người thân đến nhà ta làm việc đi."
Tư Chính Khanh không thể không nhìn vào cặp mắt mỹ lệ lóe sáng như đôi hắc diệu của Tống Vân, nghe nàng giải thích: "Đám hài tử này đã phải chịu tổn thương rất lớn, có lẽ trong một khoảng thời gian rất dài sẽ sợ hãi nam nhân. Ta biết trong phủ Hình Bộ thị lang nuôi không ít trẻ lưu lạc, nhưng trong phủ của ngươi không tránh khỏi sẽ có nam thị vệ, nên suy xét cho đám hài tử này một chút."
Cả váy áo lẫn gương mặt trắng nõn của Tống Vân đều dính vết máu, bởi vì vừa nãy ôm nữ hài, trên vải cũng không tránh khỏi đều là nếp uốn, giờ phút này ngay cả tóc đen gọn gàng cũng có chút rối loại, thật sự là một bộ dáng chật vật không thể tả.
Nhưng không biết vì sao Tư Chính Khanh lại cho rằng, nàng đẹp đến mức khiến người khác không rời được mắt.
"Cửa hàng nhà ta chỉ tiếp khánh nữ, chuyện phải làm cũng không nhiều lắm nên không sợ mệt, để bọn nhỏ vào cũng tiện. Chờ các nàng chậm rãi thích ứng được, lại cho tiếp xúc với một chút khách nam." đầu ngón tay xanh nhạt của Tống Vân nhấn nhấn đôi môi hồng nhuận, tiếp tục nói: "Ta sẽ bảo người nhà cứ phát tiền công cho các nàng như bình thường, bao ăn bao ở, đãi ngộ hẳn là không tồi chứ?"
"Chuyện này vốn là ta bắt ép ngươi hỗ trợ, nếu còn...."
"Đại nhân, ta chỉ là muốn giúp tận lực. Bọn nhỏ hẳn là nên vô ưu vô lo, không cần kiềm chế mà mỉm cười lớn lên. Lúc trước không biết thì thôi, nhưng ta nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của các nàng...cũng chỉ có thể làm được việc này thôi." Nhớ tới nỗi khiếp sợ khi bước vào hầm ngầm, Tống Vân có chút khổ sở mà cười khổ một chút: "Đành làm phiền đại nhân mang các nàng về rồi liên hệ với người nhà các nàng, chờ thêm một khoảng thời gian nữa ta sẽ mang đám hài tử còn lại đi."
"....Vậy được." Tư Chính Khanh cũng không tiếp tục từ chối, mà đưa một chiếc khăn tay ra, chỉ chỉ má trái nàng: "Dính máu."
Tống Vân nói tiếng cảm ơn, sau đó dùng sức chà xát trên mặt, nào ngờ vết máu còn chưa lau hết, đã xoa đỏ hết cả mặt lên.
"......"
Tư Chính Khanh do dự nửa ngày vẫn là không đưa tay ra, hắn xoay người: "Ngươi về nhà với thị nữ đi, còn lại để ta xử lý."
Vừa lúc thương thế của bọn nhỏ đều đã xử lý xong, cỗ kiệu mang theo đám hài tử rời đi.
*
"Cốc cốc cốc"
Tống Vân về nhà thay quần áo liền chạy nhanh tới phủ đệ của Tư Chính Khanh. Lần trước nàng là trèo tường ra ngoài, lần này lại tới cung cung kính kính mà gõ cửa, thật sự là khác biệt quá lớn.
Trước cửa phủ không có thủ vệ, sau khi gõ cửa rất nhanh có người nhô đầu ra: "Ai?"
"Ta tới đưa cho đại nhân ít đồ."
Người kia trợn mắt trắng: "Người tới tìm đại nhân ta mỗi ngày rất nhiều."
Hắn đang muốn đóng cửa, lại nghe thấy thanh âm có chút quen thuộc của nam nhân trẻ tuổi hỏi: "Làm sao vậy?"
"Có một nữ nhân đến tìm đại nhân."
"Nữ nhân?" Nam tử đẩy môn vệ sang một bên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ động lòng người kia của Tống Vân liền vội vàng mở rộng cửa lớn: "Tống cô nương, mau tiến vào."
Nam tử đúng là Ngạo, hắn vốn định ra ngoài làm việc, sau khi nhìn thấy Tống Vân liền gân cổ lên hét lớn: "Chủ tử, Tống cô nương tới!"
Tống Vân vội vàng che lại lỗ tai, khuôn mặt nhỏ nhăn lại: "Ngươi hét cái gì...."
"Khụ, Tống cô nương cô mau vào đi, đại nhân ở thư phòng, cô hỏi đường một chút liền ra."
"Này này, ta tới để tặng đồ, ta không vào đâu." Tống Vân đưa qua một cái rổ nhỏ, sắc mặt có chút ửng hồng không bình thường: "Ta đã đồng ý mang cho đám hài tử đó bánh dày nhân đường đỏ, trong nhà vừa mới làm xong liền mang qua đây, bảo bọn nhỏ mau ăn đi."
"Tự ngươi đưa cho các nàng đi."
"Cũng được."
Tống Vân bước nhanh về phía trước, cơ thể lại trở nên nóng hừng hực, ngay cả tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
"Bộp"
Rổ thức ăn rơi xuống đất, Tống Vân trực tiếp ngất xỉu.
"Tống Vân!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.