Thế Giới Mà Tôi Từng Đối Địch

Chương 15: Lá thư thứ mười lăm: obesity: béo phì



Trên đời này không có chuyện gì có thể đánh bại một người con gái đã từng giảm cân và thất tình.

From: Ao ước có được thân hình chữ “S”, 15 tuổi, cấm không được ăn bánh ngọt và khoai chiên.

To: Tôi của mười năm sau:

Bạn biết không, hồi bé tôi không có béo đến như vậy đâu! Đặc biệt là lúc nhỏ, lúc nào tôi cũng chơi cùng bạn nam trong viện, chúng tôi cùng nhau trồng cây, thi múc nước, chơi trốn tìm, mẹ tôi còn suốt ngày ghét bỏ tôi vừa ốm lại vừa đen, không khác gì một con khỉ. Cho nên trong suy nghĩ của tôi, bản thân mình là một cây gậy trúc đen thui, trong đầu tôi như chưa từng có khái niệm về “Béo – gầy”. Cho đến khi lên cấp Hai, có một hôm tan học xong tôi đi ăn khoai chiên, một bạn nam đi qua bên cạnh tôi, khinh thường liếc tôi một cái, còn nói: “Béo như vậy rồi mà còn ăn”. Lúc ấy tôi thật sự rất chấn động, cái gọi là mập mạp, không phải là chỉ Chaien sao? Khi nào thì từ này lại xuất hiện với tôi?

Bởi vì tôi học ở một trường nội trú, ở đây không có lấy một cái gương, bình thường ở ký túc xá trên bàn mỗi bạn chỉ có một cái gương nhỏ, chỉ đủ để xem mấy hạt mụn hay để kẹp tóc linh tinh gì đấy. Tôi tìm một cửa hàng bán trang sức ốp kính trên đường, rồi giả vờ như muốn thử kẹp tóc, đứng trước gương lấy hết can đảm để đánh giá bản thân. Tôi thấy một cánh tay như củ sen mập mạp, mặt tròn tròn, bụng như quả bóng phình lên, không hề đáng yêu chút nào.

Thế nhưng tôi cũng chỉ nghĩ mình không xinh đẹp trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục chìm đắm trong đống tiểu thuyết võ hiệp. Bây giờ nghĩ lại, khoảng thời gian đó là lúc chúng ta phát triển nhanh nhất, mà lúc ấy vẫn còn nhỏ, vẫn còn vô ưu vô lo, và quan trọng là lúc đó không hề biết mùi vị tình yêu là gì.

Lần nữa bị buộc phải đối mặt với thể trọng của bản thân, là năm hai sơ trung. Khi đó các bạn nữ có một trào lưu mặc yếm buộc dây sau lưng, thường thấy nhất là hoa văn sọc kẻ, màu hồng phấn hoặc là đen trắng xen kẽ, cực kì nữ tính.

Chỉ có một nữ sinh là ngoại kệ, bởi vì nhà bạn ấy ở nông thôn, học chậm, thành tích không tốt nên bị lưu ban, cho nên lớn hơn bạn học cùng lớp ba bốn tuổi. Dáng người bạn ấy đầy đặn, khi chúng tôi mặc áo lá thì áo của bạn ấy đã bắt đầu có gọng thép như bra rồi, cũng không biết khi đó nghĩ thế nào mà có nữ sinh lén lút cười nhạo bạn ấy vì chuyện ấy.

Tôi còn nhớ rõ chúng tôi còn hay lập nhóm đi vào phòng ngủ của bạn ấy, xem cái bra bạn ấy treo trên ban công, rồi nói bạn ấy không biết xấu hổ, Không một ai muốn thân thiết với bạn cả, bạn ấy giống như một thứ gì đó ở cách chúng tôi rất xa vậy, ví dụ như chuyện nhạy cảm giới tính. Trong mắt chúng tôi lúc bấy giờ, chuyện ấy là  dơ bẩn, là tội ác.

Cho đến một lần tôi và mẹ đi dạo phố với nhau, tôi thử một chiếc áo Tshirt xong thì mẹ nghiêm túc nói với tôi rằng tôi không nên mặc áo lá nữa, lúc ấy tôi cảm thấy như trời sập xuống. Tôi còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đã bị mẹ kéo vào một cửa hàng nội y, sau đó cầm một chiếc bra hoa văn tầm thường cho tôi mặc vào. Tôi vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn lại mình với chiếc áo Tshirt trước gương, hình như là có sức sống hơn nhiều.

Tôi im lặng nhận chiếc bra mẹ vừa mua cho, từ lúc đó, tôi không còn cơ hội quay lại làm cô gái đáng yêu cup A nữa.

Tôi lén giữ lại chiếc áo lá trước giờ, giấu mang đến ký túc xá ở trường. Cho đến một lần có bạn đến nhà tôi chơi, lúc đang xem tranh biếm hoạ trong phòng tôi, nhìn thấy chiếc áo bra trên giá, biểu cảm của bạn ấy khoa trương đến mức nào tôi vẫn nhớ rõ, bạn hỏi: “Đây là của bạn sao?”

Tôi vội vàng lắc đầu, cười mỉa giải thích đây mẹ nó mà là của tôi à, bạn ấy thở phào, nói: “Tớ biết mà, bra lớn như vậy, mặc vào thì mắc cỡ chết được.”

Ngày đó, sau khi bạn ấy đi rồi, tôi dậm dậm trên ghế, rồi lại vào phòng vệ sinh xem tấm gương nửa người, một lần nữa đánh giá lại bản thân.

Thân hình cái thùng, trên mặt toàn thịt, mí mắt cũng không có.

Tôi bắt đầu tự hỏi, mới qua hai ba năm, tại sao tôi lại có nhiều thịt như vậy.

À! Nhớ rồi! Sáu năm tiểu học một ngày trước khi ngủ, tôi cùng nhóm bạn thường xuống lầu ăn đồ nướng. Ông chủ với tôi cũng thân, mỗi ngày thấy tôi đến, không cần tôi mở miệng đã nướng ba xiên thịt lợn, ba xiên khoai tây, ba xiên thịt dê, một khúc chân giò hun khói, khi ấy một xiên thịt dê chỉ có năm xu.

Lên cấp Hai, học trường nội trú, miệng của tôi có ngừng lại không? Không!

Mỗi buổi tối tự học, tôi đều cùng bạn đến căng-tin ăn một tô mì lớn, còn thêm một cái bánh mì bơ, ăn ngấy nghiến xong lại ngẩng đầu hỏi bạn ăn không, bạn ấy chỉ lắc đầu nói không muốn ăn.

Không thể trách tại sao bạn ấy cao hơn tôi mười cm, nhưng lại nhẹ hơn tôi đến mười cân.

Sau này tôi nhìn thấy một câu nói, trên đời không có chuyện tự nhiên béo, cũng không có chuyện tự nhiên gầy.

Nhìn lại lịch sử béo phì của mình, tôi chưa nghĩ đến chuyện giảm cân, cảm thấy vẫn có thể khống chế cân nặng được. Tôi bắt đầu không đi căng-tin nữa, chỉ là bụng tôi mau đói, vì thể không thể không ăn tối nhiều hơn một chút. Lúc mới bắt đầu rất khó chịu, nhưng vẫn cắn răng kiên trì nhịn.

Cuối cùng tôi cũng xem như đã khống chế tốc độ tăng cân liên tục của mình. Chỉ tiếc là quá muộn rồi. Người xung quanh đã bắt đầu công khai bàn luận về dáng người của tôi, về sự mập mạp của tôi, hai cằm của tôi, tôi cũng bắt đầu có một cái biệt danh không hay ho gì: Bạn béo.

Phòng học nằm ở dãy hành lang tối, mỗi lần muốn đi WC, tôi đều phải đi hết cả hàng lang, lúc đi ngang qua lớp Bảy, ở chỗ ngã rẽ, có một đám nam sinh tụ tập.

Hầu hết bọn họ đều khá có danh tiếng, tuy rằng tôi đã quên mất vì sao họ lại nổi tiếng, tóm lại là thường xuyên nghe từ các bạn. Mỗi lần đi ngang qua bọn họ với tôi giống như là bị dày vò trong địa ngục. Tôi không phải không nhận ra ánh mắt trêu chọc đánh giá từ bọn họ, bọn họ thậm chí còn khinh thường huýt sáo, chào hỏi tôi: Này, bạn béo.

Tôi cảm giác cơ thể mình chấn động mạnh, cái loại cảm giác xấu hổ trong máu xương không ngừng kêu gào. Tôi có thể cảm nhận ánh mắt họ dừng trên ngực mình, có thể nghe được nội dung mà họ châu đầu vào thảo luận với nhau. Tôi cố hết sức cúi đầu, dùng sức khom lưng hóp ngực, hận không thể cắt bỏ tất cả thịt trên người mình. Chính trong khoảng thời gian này, tôi mới thật sự có ý nghĩ giảm cân trong đầu. Nhưng tôi lại không thể biến nó trở thành hành động được. Bạn biết đấy, nếu tôi thật sự có động lực và ý chí, tôi đã không biến thành một đứa mập.

Đến khi tôi thật sự hạ quyết tâm, là khi tôi thích một người. Haiz, không sai, cậu ấy chính là một trong những nam sinh tụ tập nói chuyện ở cuối hành lang.

Tôi thừa nhận, ban đầu là tôi thích cậu ta chỉ vì đẹp trai mà thôi, có phần giống với một ngôi sao Nhật Bản tên là Akanishi. Sau đó, tôi đọc một quyển tiểu thuyết có viết yêu một người là phải yêu luôn cả tâm hồn họ, vì thế tôi bắt đầu tìm những ưu điểm của cậu ấy, mỗi ngày cậu đều uống ba chai Coca, cậu thường đến lớp khi chuông đã reng, môn văn của cậu rất tệ…

Được rồi, tôi thừa nhận, cậu ấy không có ưu điểm gì là đặc biệt, sau khi thừa nhận điểm ấy rồi, tôi lại chán nản phát hiện, hình như mình ngày càng thích cậu ta.

Đứa con gái nào mà chẳng hoài xuân, bé mập thì cũng hoài xuân thôi.

Tôi bắt đầu trở nên đa sầu đa cảm, mỗi ngày luôn đứng trước gương, trước khi ngủ phải xem xem ngày mai mặc gì cho đẹp, cho dù nó vẫn sẽ bị che dưới áo khoác đồng phục rộng thùng thình, đến cổ áo cũng chẳng thấy đâu. Tôi bắt đầu không kiềm được suy nghĩ nếu bây giờ đứng trước mặt cậu thì liệu cậu có nhìn tôi không. Tôi cố ý nói chuyện lớn tiếng trước mặt cậu, tôi nghĩ, cậu nhất định sẽ nghe được.

Trước khi yêu, chúng ta đều là một Peter Pan không chịu lớn.

Sau đó, vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi của tôi, tôi đã ra một quyết định lớn nhất mười lăm năm qua, viết một lá thư tình cho cậu.

Sau đó, vào ngày sinh nhật của cậu ấy, tôi mang quầng thâm đen sì đi vào lớp cậu từ sớm, rón ra rón rén đi đến bàn học của cậu, chuẩn bị nhét bức thư tình chưa ghi tên vào.

Rồi tôi nghe thấy âm thanh mở cửa, tôi bị doạ sắp chết, quay đầu lại nhìn thấy cậu mặt không chút biểu cảm đứng ở cửa lớp. Cậu ấy hỏi tôi: “Bạn đang làm gì đó?”

Tôi hét lên một tiếng, che mặt, không biết nên làm gì bây giờ. Cậu đi đến trước mặt tôi, nhìn lá thư trong tay tôi, cậu bừng tỉnh hiểu ra, lộ ra một biểu cảm thật kinh khủng: “Bạn béo, không phải bạn thầm mến tôi đó chứ?”

Sáng hôm ấy, làm sao tôi ra khỏi căn phòng đó, rồi rốt cuộc tôi có khóc hay không, tôi đều không muốn nhớ lại. Tôi chỉ muốn nói là, từ ngày đó tôi quyết tâm phải giảm cân. Người khác nói tôi một ngàn câu béo mập cũng không bằng một ánh mắt khinh thường của cậu. Tôi vứt hết tất cả đồ ăn vặt của mình đi, bữa tối cũng chỉ ăn một chén nhỏ thôi, hết giờ tự học sẽ đến sân thể dục chạy hai vòng. Trước đây tôi thích nhất là ăn đồ ăn chan canh, hiện tại thì không bao giờ ăn như vậy nữa, ngay cả cơm cũng chỉ ăn một chén nhỏ. Cái gì mà trà giảm cân, phương pháp giảm tinh bột, quần ôm sát, ăn táo giảm cân,… tất cả tôi đều đã thử. Thời điểm ban đầu thì thật sự rất khó, tôi cảm thấy có một âm thanh nói bên tai tôi “Bỏ đi, bỏ đi, bỏ đi”, nếu không thì “Ăn một miếng đi, ăn một miếng đi, một miếng thôi”… Đáng ghét, tôi thật sự hận không thể lôi tên quỷ kia ra!

Tôi thật sự rất hâm mộ bộ dáng uyển chuyển của những cô gái khác, đồng phục mặc trên người các bạn ấy càng tôn lên sự nhỏ nhắn đáng yêu, làm cho người ta không nhịn được muốn đối xử tốt với các bạn. Tôi bỗng nhiên cảm thấy bản thân nhận ra quá muộn, mười lăm tuổi, mới muốn mặc váy đẹp, đi dưới ánh mặt trời, hưởng thụ ánh nhìn của người khác. Buổi tối tôi thường tỉnh giấc vì đói, mồ hôi ra đầy người. Khi đó tôi cũng chỉ có thể không ngừng uống nước, uống một ngụm lớn, sau đó trong bóng tối chán nản nắm lấy ngấn thịt trên bụng.

Qua một khoảng thời gian, tôi cảm thấy mình giống như thích cảm giác giảm cân này. Nhìn bản thân từ từ trở nên nhẹ nhàng, giống như đang giảm xuống thật, nhưng còn một chút chuyện làm người buồn bực không vui, như là chuyện tình cảm.

Dựa theo lối phát triển cũ, kế tiếp đó, tôi hẳn sẽ thành công “bảy mươi hai phép biến hoá”, trở thành một mỹ nhân xinh đẹp, đi đến trước mặt cậu ấy lạnh lùng cười, sau đó cậu ta nhận ra rằng tôi gầy xuống lại rất xinh đẹp, rồi không kiềm được muốn yêu tôi.

Nếu là thế, thì tôi đã không viết lá thư này rồi.Thật xin lỗi, làm cho bạn thất vọng rồi, tôi không có gầy sau một tia chớp, mà tôi đã ngất xỉu trên đường. Tôi không chỉ ngất xỉu, còn được người qua đường gọi 120 đưa vào bệnh viện, còn vui vẻ lên đầu đề “Cô gái mười lăm tuổi giảm cân quá độ bị ngất xỉu trên đường”. Lúc tôi tỉnh lại thì đã nằm trong bệnh viện. Thấy tôi tỉnh lại, các y tá mặc quần áo màu hồng phấn mang vẻ mặt thiên sứ chính nghĩa, các cô ấy đứng chờ tôi, không đợi tôi phản ứng lại, đã bắt đầu quở trách: “Bây giờ còn nhỏ, không lo học hành cho tốt, lãng phí thời gian ở đây.”

“Còn nhỏ mà giảm béo cái gì, nghịch ngợm.”

Tôi không trả lời họ, chỉ cúi đầu. Đợi từng người vênh váo lên lớp tôi xong rồi rời đi, phòng bệnh rốt cuộc cũng yên tĩnh lại. Tôi im lặng nhìn miếng bánh mì trước mắt, nhắm mắt lại, cắn một cái.

Nước mắt chảy xuống.

Vừa khổ vừa chat, cái này chắc là thứ khó ăn nhất đời này.
Reply from, Tôi của mười năm sau:

Mấy ngày trước, trên đường lái xe về nhà nghe được từ một kênh radio, MC không giấu diếm chia sẻ ở tiết mục thảo luận: “Tôi ghét mập. Bởi vì mập chỉ làm tôi nghĩ đến mỡ, lười biếng, lôi thôi, ham ăn biếng làm…”

Bởi vì câu nói này, radio quyết định tạm thời phong sát cô ấy, nhưng tôi lại yêu cái tính cách ngay thẳng của cô.

Tuy rằng tôi từng là kiểu người mập mạp khiến người ta chán ghét, nhưng tôi không thể không thừa nhận, cô ấy nói đúng.

Sau này lớn lên bạn sẽ phát hiện, thế giới này bao dung người gầy cỡ nào.

Nhưng mà nói cho bạn nghe một tin tốt, may mắn sau mười năm không ngừng cắn răng, không ngừng chịu đựng, bạn cũng đã thành một người gầy được người khác kiên nhẫn đối đãi.

Mỗi ngày tôi đều kiên trì tập thể dục nửa giờ trở lên, ăn sáng đúng giờ, cơm trưa không đầy dầu mỡ, bữa tối ăn rau dưa và cháo, ngẫu nhiên sẽ thưởng cho mình thêm một ít dầu thực vật, nhưng tuyệt đối không được ghiền. Quản tốt miệng mình là cách thể hiện ý chí tốt nhất. Biết cách kế hoạch hoá và sắp xếp bữa ăn cho mình, tiết chế rượu chè ăn uống quá độ, chuyện này không phải ai cũng có thể làm được.

Trời cao chiếu cố con người như vậy, mang đến vận may tốt đẹp cho họ, cùng không phải chuyện gì không hợp tình.

Tôi không biết giảm cân có gì sai, có gì đáng bị cười nhạo, cố gắng làm mình trở nên đẹp hơn, trở thành người được yêu thích, thì có gì sai?

Tôi cũng không phải nói là từ bỏ hết tất cả đồ ăn ngon, nhưng vẫn khống chế trong mức thích hợp, sẽ làm cuộc sống bạn đẹp đẽ, lượng calo mỗi ngày nạp vào đã có hạn định, tất nhiên phải phân phối hợp lý, nào có chỗ trống cho những thức ăn nhanh béo ngậy

Không cần phải ăn hết tất cả rau củ, không cần xem thân thể mình như cái thùng rác. Làm một người xinh đẹp, để cuộc sống ý nghĩa hơn, chầm chậm thưởng thức hương vị của rau củ, sau đó biến nó thành thói quen trong cuộc sống và công việc của bạn, bạn sẽ thấy, thế giới này trở nên tươi đẹp, mỗi một giây trôi qua cũng trở nên phong phú hơn.

Có lẽ lúc ban đầu, việc giảm cân sẽ gian nan nhất với bạn, phải hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lâu sau, bạn sẽ phát hiện, chuyện này thật ra là một loại trạng thái.

Duy trì sự xinh đẹp của bản thân, duy thì sự tao nhã, duy trì cuộc sống trước những soi mói, duy trì tâm thần, duy trì nụ cười,.. Đó cũng là một loại trạng thái.

Đầu tiên, bạn cần vững vàng, đừng mang ý nghĩ không chịu cầu tiến, đừng để bạn chỉ là người chỉ biết nói thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.