Là một phần tử của thế giới này, tôi muốn dịu dàng đối đãi bạn.
From: Vi Vi, mười bảy tuổi, sở trường tết tóc xương cá.
To: Tôi của mười năm sau:
Bạn phải hứa với tôi đọc bức thư này xong không được cười! Bạn biết không ước nguyện của tôi sinh nhật này là gì không? Tôi hy vọng mình có thể được hoan nghênh hơn một chút, có người có thể thích tôi, không cần quá nhiều, một người thôi cũng được rồi.
Lễ Giáng sinh năm nay, bạn thân của tôi nhận được rất nhiều táo do các bạn nam lén tặng, ngăn bàn cô ấy nhét đầy ơi là đầy, cuối cùng ăn không hết còn cho tôi một quả. Tôi rửa sạch sẽ quả táo không biết ai đưa này rồi trịnh trọng đặt lên bàn học, chỉ thiếu điều lấy dải lụa bọc quanh, lừa mình dối người rằng đây là của tôi.
Tôi không biết vì sao mà từ nhỏ đến lớn chưa từng có bạn khác giới nào thích tôi. Rõ ràng vẻ ngoài và tính cách tôi cũng không tệ, thành tích cũng khá giỏi, không quá thông minh nhưng chắc chắn không ngốc, cũng có một ít bạn khác giới. Nhưng vì sao không một ai thích tôi? Mà những bạn gái được người ta thích phần lớn đều diện mạo thường thường. Tôi nói thật, không phải không ăn được nho thì nói nho xanh đâu.
Hè năm ngoái, có một ngày trời nóng kinh khủng, trường lại đòi tổ chức đại hội động viên gì đó, bắt chúng tôi tự đem ghế của mình đến hội trường. Từ khu nhà học đến đấy còn cách cả sân thể dục, xa ơi là xa, tôi kéo lê chiếc ghế dưới trời nắng chang chang, lúc mệt đến tuyệt vọng thì bạn thân đột nhiên vỗ vai từ phía sau hỏi tôi có cần giúp không.
Tôi tò mò hỏi: “Ghế của cậu đâu?”
Cô ấy ngại ngùng nói cho tôi đã có bạn nam dọn ghế cho mình rồi.
Lúc bấy giờ, tôi nhìn quanh mới thấy không ít nữ sinh đều hai tay trống trơn như cô ấy, vài nam sinh lại mỗi tay một chiếc ghế, ấy thế mà trông lại chẳng đến nỗi nào.
Có lẽ từ lúc đó, tôi mới mang ý nghĩ “Muốn có người thích mình”. Tôi bắt đầu chú ý ăn mặc, lúc nói chuyện với con trai cũng cố tình dịu dàng hơn, lúc hỏi bài bạn cũng tận lực tìm bạn nam, tranh thủ bất cứ cơ hội được người ta chú ý nào…
Tôi biết làm vậy rất đáng xấu hổ, vậy nên mới nói bạn không được cười nhạo tôi đâu.
Không phải Cổ Long đã nói con gái thích cười sẽ may mắn ư? Ông ta đúng là một kẻ lừa đảo!
Trước kia, bạn cùng bàn tôi là nam, trong lớp có mấy nữ sinh đều thầm thích cậu ấy. Có một ngày mưa tầm tã, tôi chạy ào từ sân thể dục vào phòng học, người ướt sũng, hắt xì liên tục, cậu ấy thấy được bèn cởi áo khoác ra đắp lên người tôi. Học xong tiết tự học buổi tối, tôi bèn quên khuấy mất chuyện này mà mặc luôn áo khoác của cậu ấy về phòng ngủ, giặt sạch treo lên ban công. Các bạn gái lớp khác thấy được, đồn đãi nói hai người chúng tôi đang yêu nhau, tôi còn giúp cậu ấy giặt quần áo.
Lúc vừa biết chuyện, chúng tôi làm sáng tỏ chuyện này ngay, nhưng có lẽ vì hai người ngồi cùng bàn nên mọi người vẫn luôn trêu chọc. Khi trực nhật, hễ thấy tôi không với tới mép trên của bảng là cả lớp lại ồn ào bảo cậu ấy giúp đỡ.
Thực ra chuyện cũng chẳng to tát gì cho cam, lớp nào có nam nữ ngồi cùng bàn mà chẳng như vậy, nhưng có một lần cậu ấy đã nổi nóng bắt mọi người không được nói bậy, cuối cùng còn dọn đến bàn cuối.
Lúc ấy tôi vừa xấu hổ vừa không biết làm sao, chỉ cảm thấy tất cả mọi người đều nhìn tôi thương hại, cười nhạo tôi không có ai thầm thương trộm nhớ. Hai chúng tôi đã ngồi cùng bàn lâu như vậy, cậu ấy thật sự không có chút hảo cảm nào với tôi sao?
Dính líu đến tôi làm cậu ấy khó chịu đến mức ấy sao? Tôi kém cỏi đến mức ấy à?
Tôi thật sự không nghĩ tới chuyện yêu sớm, cũng chưa thích ai nên không thể hiểu được cảm giác lưỡng tình tương duyệt. Bởi vậy, tôi không hiểu sao mình lại mong muốn được người ta thích đến vậy.
Có lẽ là vì muốn thể hiện hết tài năng, muốn được người ta chú ý, nhưng sâu trong lòng lại có chút tự ti, chút cô độc. Cảm giác cô độc này chẳng thể giãi bày với cha mẹ, bạn bè. Có những lúc tôi ảo tưởng nếu có một người thích mình, cậu ấy sẽ nhớ mình chứ? Cậu ấy có vui lúc tôi vui, buồn lúc tôi buồn không?
Tôi còn nhớ năm trước, có một buổi chiều nọ, sau giờ học tôi vẫn ngồi trong lớp làm bài tập. Có một nam sinh tôi chỉ mới quen sau khi phân ban đến hỏi bài. Xong việc, cậu ấy hỏi tôi sao không đi ăn, tôi đáp vì không quá đói nên muốn làm bài tập một lát đã. Cậu ấy gật đầu rồi đến căng-tin ăn, lúc về cầm theo hai hộp sữa chua và hai chiếc bánh mì, không nói gì mà chỉ đặt lên bàn tôi rồi về chỗ ngồi.
Tôi đỏ mặt, may mà xung quanh không có ai. Tôi cẩn thận cất đồ đi, sau đó chia một phần cho bạn thân ở cuối lớp.
Đó là lần đầu tiên tôi biết bánh mì có thể ngon đến vậy.
Từ đó về sau, tôi luôn lén chú ý cậu nam sinh ấy. Cậu ấy cao dong dỏng, vừa trắng vừa gầy, có phần giống nam minh tinh trong phim Nhật. Dù cậu ấy không hay nói nhưng vẫn thường đến chỗ tôi để thảo luận về bài học, lúc cười còn có má lúm đồng tiền, lại hay xấu hổ cúi đầu.
Một khoảng thời gian dài sau đó, tôi cảm thấy cậu ấy hẳn đang thầm thích tôi rồi.
Vì thế, giờ thể dục tôi còn vô tư rủ cậu ấy cùng đánh cầu lông, khi đến quầy đồ ăn vặt mua nước cũng thuận miệng hỏi xem cậu ấy có cần gì không.
Sự thật nửa năm sau được công bố: Cậu ấy tỏ tình với bạn thân tôi.
Không được cười! Biết chưa!
Quan trọng là việc không chỉ một lần.
Tức chết tôi mất, đừng tuỳ tiện đối tốt với nữ sinh, dễ làm người ta hiểu lầm lắm đó biết không!
Tôi còn trộm nghĩ điều này có phải vì bạn thân tôi được hoan nghênh quá hay không?
Cậu ấy đúng là mỹ nữ theo nghĩa truyền thống với đôi mắt biết nói, làn da trắng nõn, mặc quần áo mùa hè còn có thể thấy xương quai xanh xinh đẹp. Nhưng tôi thích cậu ấy như vậy, sẽ không tuỳ tiện ghen ghét với cậu ấy đâu.
Không biết từ lúc nào, các bạn trong lớp tôi rất thích đùa nhau chuyện bạn nam bạn nữ. Giáo viên hễ gọi một bạn nữ trả lời câu hỏi mà không làm được, mọi người sẽ nhốn nháo đòi thầy cô gọi một bạn nam khá thân thiết với cô bạn kia. Tuy đương sự thường bị bạn bè làm đỏ mặt tía tai, nhưng tôi vẫn cảm thấy thực sự họ vẫn đang thầm vui vẻ, bằng không các bạn cũng sẽ không đùa cợt nhàm chán như vậy.
Chúng tôi còn có một quy định, đến sinh nhật ai thì đối tượng có tai tiếng với người ấy phải lên bục giảng hát một bài làm quà. Nhưng cũng có người như bạn thân tôi, vì quá nhiều người thích, không tìm được ai đại diện nên dứt khoát để mỗi người hát một bài.
Dù nghe rất ấu trĩ nhưng tôi vẫn rất chờ mong xem sinh nhật mình các bạn sẽ gọi ai lên hát? Từ một tuần trước sinh nhật tôi đã bắt đầu háo hức không tôi, còn mong đợi hơn được quà sinh nhật. Kết quả là đến hôm đó, tôi mới phát hiện không ai hát cho tôi nghe cả.
Có lẽ đối với người khác, đây là một chuyện quá đỗi bình thường. Lớp tận hơn năm mươi người, thỉnh thoảng cũng sẽ có tình huống này. Nhưng sinh nhật ngày đó, nhìn bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ” lẻ loi trên bảng, tôi thấy mất mặt chết đi được.
Tối hôm đó, tôi trốn trong chăn khóc rấm rứt. Tôi thấy mình thất bại vô cùng, sống mười bảy năm mà đến một điểm khiến người khác thích cũng chẳng có!
Bạn đừng nói với tôi kiểu tôi còn có ba mẹ yêu tôi, họ yêu tôi vì tôi là con gái của họ chứ gì! Cảm giác này chẳng khác gì đang gian lận, bởi vì nếu tôi không phải con gái họ, đời nào họ chịu yêu tôi?
Tôi mong chờ được người thích như vậy có phải vì thói hư vinh, vì nội tâm không đủ mạnh mẽ?
Nhưng tôi đâu còn cách nào khác, tôi cũng biết tâm lý như vậy không tốt, nhưng tôi chỉ mới mười bảy tuổi đầu, cũng mong muốn có một mùa mưa lãng mạn chứ không phải chỉ toàn học với học. Tôi hy vọng mười năm sau nhìn lại, thanh xuân của mình không chỉ có một màu nhợt nhạt.
Vì sao không ai thích tôi? Tôi làm gì không tốt cơ chứ? Tôi không đáng được yêu thích như vậy sao?Reply from: Tôi của mười năm sau
Lên đại học rồi, trong kí túc xá nữ có một chủ đề là “Kể về những nam sinh tốt bạn từng bỏ lỡ”.
Tôi im lặng nghe “lịch sử huy hoàng” của mọi người, rồi thành khẩn nói tôi chưa từng được ai theo đuổi.Tuy các cô ấy đều không tin, nhưng sự thật đúng là vậy.
Mười năm nay, tôi rốt cuộc cũng có người thích, cũng có người tôi thích. Tình yêu của người trưởng thành rất khác với thời niên thiếu, không có ai biết thư tình, lén đặt ly trà sữa lên bàn cho bạn, cũng không ai chạy dưới trời mưa đưa dù đến lớp học, đứng trước cổng trường hét tên bạn… Tình yêu của người trưởng thành gọn gàng dứt khoát, không bị hóoc môn tuổi dậy thì quấy phá, có thể liệt kê tuần tự một cách rõ ràng.
Khi lớn lên, bạn sẽ hiểu ra rằng cách làm của bạn cùng bàn năm ấy cũng không sai, thích là thích, không thích là không thích, cậu ấy không có nghĩa vụ phải nghĩ tới cảm giác của bạn, phối hợp bạn diễn kịch, thoả mãn lòng hư vinh của bạn. Mập mờ và do dự là sự không kiên định đối với tình cảm.
Bạn từng thấy không phục, vì sao những nữ sinh của bề ngoài và thành tích thoạt nhìn không bằng mình lại được người ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Nhưng bây giờ nhìn lại, tôi nhận ra khi đó bạn quá lo được lo mất, tuy không cố ý nhưng thường có ý đâm chọc người khác. Trong việc học tập bạn cũng thường nói dối rằng mình không ôn bài gì nhiều…
Bạn không thể không thừa nhận những tật xấu ấy tuy không phải khuyết điểm nhưng sẽ làm người ta khó lòng yêu mến.
Những cô gái yêu cười đều sẽ gặp may mắn, đây là sự thật. Bởi vì lúc bạn nở nụ cười, bạn đang truyền cho người khác năng lượng tích cực, khiến người khác vui vẻ sung sướng.
Muốn được người khác yêu thương, chú ý không phải là một chuyện khó mở miệng nói ra.
Hy vọng mình tự tin hơn nhờ được người khác yêu thích cũng không phải là một điều đáng xấu hổ.
Điều này không liên quan đến chuyện nội tâm mạnh mẽ hay yếu đuối, bởi ai cũng hy vọng được yêu thích, được khẳng định. Tôi thậm chí còn thấy đây là một cảm xúc tích cực, chỉ là phương pháp của bạn quá đỗi ngây thơ.
Muốn làm nam sinh thích mình, ngoài việc tỏ ra ồn ào để thu hút sự chú ý, bạn có thể đơn giản ngẫm lại xem làm cách nào để mình trở nên tốt hơn. Thấy vẻ ngoài mình tạm được thì hãy nỗ lực giảm cân, làm đẹp, nâng cao thẩm mỹ, đổi một kiểu tóc hợp với mình hơn, trở nên sạch sẽ gọn gàng. Nếu thấy tính tình mình quá tệ, trò chuyện cũng không khiến người khác yêu thích thì hãy đọc thêm sách, tiếp xúc với những người được hoan nghênh nhiều hơn, như vậy bạn mới biết được vì sao không ai thích mình.
Bạn phải nhớ rằng trong lịch sử nhân loại dài đằng đẵng, có những đức tính luôn được người ta ca ngợi, dù ở niên đại nào, nền văn minh nào. Tỷ như thiện lương, chuyên tâm, nỗ lực.
Con đường trưởng thành chính là việc học làm sao để dịu dàng hơn, hiểu biết hơn. Dịu dàng không phải là nói chuyện nhẹ nhàng, vén tóc qua tai lúc mỉm cười là xong, mà phải xoá bỏ từng chút năng lượng tiêu cực và tính xấu trong mình.
Không có ai ngốc nghếch mãi, nếu bạn đủ tốt thì chẳng việc gì phải lo lắng không ai thích mình. Nếu cả thế giới đều không thích bạn, hãy xem lại bản thân còn nơi nào không đúng, chắc chắn không có chuyện cả thế giới đều sai.