Phòng bệnh bắt đầu loạn hết cả lên, Diệp Thủy Xuyên là người tức giận nhất, nếu không có Kì Nhạc ngăn cản, hắn đã xông ra ngoài tìm viện
trưởng khiếu nại. Đạo sĩ và Dịch Hàng đã tách ra, một người bình tĩnh đi về giường của mình ngồi thẳng lưng, người còn lại thì sắc mặt trắng
bệch, ngay cả giường của mình cũng không dám quay về, run run cầm một
gói ích mẫu lên uống, sau đó chui vào góc tường trồng nấm.
“Bình tĩnh nào.....” Kì Nhạc kéo Diệp Thủy Xuyên về giường của mình, vỗ vỗ ngực giúp hắn thuận khí.
“Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh?” Diệp Thủy Xuyên quan sát Kì Nhạc,
thấy cậu không có việc gì mới đứng dậy, “Anh đi làm thủ tục xuất viện
cho em, đừng ở chỗ này nữa, về nhà anh nuôi em!”
Cố Bách gật đầu đồng ý: “Ý kiến hay.”
Kì Nhạc vội vàng từ chối: “Không được, em vừa đập trúng đầu, nếu não
bị chấn động, xuất huyết bên trong thì phải làm thế nào? Ít nhất cũng
phải ở lại theo dõi một ngày, một ngày thôi.”
Diệp Thủy Xuyên thầm nghĩ cũng đúng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn
nhất*, hắn lạnh lùng nhìn sang bên cạnh: “Nhưng còn hai thằng này.....”
*nhất vạn (10000), vạn nhất (1/10000, hay còn được hiểu là “lỡ như”) -> ý nói không sợ thất thoát cái lớn
chỉ sợ chuyện không may bất ngờ xảy ra.
Kì Nhạc vội vàng nói: “Đây chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm gì?”
“Hỏi rất hay, hiểu lầm gì nhỉ.....” Kì Nhạc lẩm bẩm, sau đó chợt
nảy ra một ý nghĩ, “Trên đầu anh ta có quấn băng, bên trong có chứa
thuốc, thuốc đó làm anh ta cảm thấy rất ngứa nhưng không gãi được, vì
vậy anh ta mới nhờ người khác ấn đầu mình vào tường để cọ cọ cho đỡ
ngứa, đúng không?”
Hai người kia lập tức gật đầu, ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thủy Xuyên
quét về phía Dịch Hàng: “Vậy tại sao mày không tự cọ? Làm vậy có thể
khống chế được độ lực.”
Dịch Hàng ngồi xổm trong góc tường, đáng thương ngẩng đầu lên, theo
bản năng nhìn về phía Kì Nhạc, Kì Nhạc chỉ chỉ cái trán, ý bảo hắn nói
“lúc đó tôi không nghĩ đến việc này”. Nhưng bây giờ Dịch Hàng như chim
sợ cành cong, hoàn toàn không hiểu ý của Kì Nhạc, lỡ miệng nói luôn:
“Tôi.... Tôi không biết nữa.... Đầu óc của tôi trống rỗng, tôi
không thể khống chế được chính mình.....”
Đạo sĩ bình tĩnh bổ sung: “Bởi mới nói đây là do oan hồn quấy phá, không liên quan đến chúng tôi.”
Biểu tình của Kì Nhạc lập tức nứt ra, mẹ nó, Dịch Hàng, anh có chỉ số thông minh không vậy? Còn anh nữa đạo sĩ, đây không phải là lúc phát
bệnh nghề nghiệp có được không?!
Diệp Thủy Xuyên lại nổi giận gào lên: “Em nghe đi, mẹ nó, đây là lời nói của người bình thường sao?!”
Kì Nhạc cũng bắt đầu rối loạn, không biết nên làm gì tiếp theo, lúc
này, một giọng nói trầm ổn đột nhiên vang lên, tên đàn ông ưu tú đẩy đám người ra, nhìn người nào đó đang bị vây trong góc tường, gằn từng chữ
một: “Sao lại thế này?”
Dịch Hàng lập tức đứng lên, trốn ra sau lưng hắn: “Anh yêu, nhiều người quá, em sợ lắm.....”
Tên đàn ông ưu tú quét mắt nhìn một vòng, đưa tay sờ sờ đầu hắn: “Anh đã nói chuyện với bác sĩ, em có thể xuất viện rồi, bây giờ anh dẫn em
về nhà, chúng ta đi thôi, ngày mai làm thủ tục cũng được.”
Dịch Hàng: “= 口 =”
Bị tên đàn ông ưu tú lôi ra ngoài, Dịch Hàng dùng sức giữ chặt khung
cửa: “Không.... Em không đi.... Em còn chưa hết bệnh mà.....
.”
Tên đàn ông ưu tú khuyên nhủ: “Anh đã mời y tá riêng về chăm sóc cho em rồi, điều kiện ở nhà tốt hơn.”
Dịch Hàng lắc đầu lia lịa, thấy đối phương dùng sức kéo mình ra, hắn
hét lên: “Không cần, tôi thà đến khoa tâm thần chứ không muốn về nhà!”
Sau đó quay sang nhìn Kì Nhạc, “Cậu cứu tôi cứu tôi cứu tôi với....”
Kì Nhạc ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ, nếu anh đi, Diệp Thủy Xuyên mới cho tôi tiếp tục ở đây, ừ, quyết định vậy đi.
Dịch Hàng: “= 口 =”
“Được lắm!” Dịch Hàng nổi giận, chỉ một ngón tay vào Cố Bách, “Nếu cậu không giúp tôi, tôi sẽ nói cho hắn biết sự thật!”
Kì Nhạc: “= 口 =”
Cố Bách nhìn sang: “Sự thật gì?”
Kì Nhạc nhảy xuống giường, chộp lấy Dịch Hàng từ trong tay tên đàn
ông ưu tú, kéo hắn sang một bên, Dịch Hàng khen: “Vậy còn coi được, rất
biết điều.”
“.....” Trên trán Kì Nhạc đã nổi đầy gân xanh, hận không thể chém người này một nhát, sao càng ngày anh càng ngu vậy? Mẹ nó, bây giờ tôi
có giúp anh, Cố Bách vẫn sẽ hỏi tôi về “sự thật” thôi! Anh tưởng cậu ta
là đồ ngốc sao?! Kì Nhạc cố gắng nặn ra nụ cười hòa nhã, vỗ vai Dịch
Hàng: “Đứng yên ở đây, cấm nhúc nhích, tôi đi nói chuyện với bạn trai
của anh.”
Dịch Hàng ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ!”
Cố Bách vừa định đi về, anh chỉ quan tâm đến những thứ mà Kì Nhạc để
lại, chuyện của mấy người này không liên quan đến anh, anh có cảm giác
Trịnh Tiểu Viễn đang lừa mình, bây giờ lại nghe những lời vừa rồi của
Dịch Hàng, vì thế quyết định ở lại hỏi cho ra lẽ. Kì Nhạc liếc Cố Bách
một cái: “Chuyện cho tới bây giờ tôi chưa từng lừa anh, anh đợi một
chút, lát nữa tôi sẽ nói rõ ràng cho anh biết.”
Cố Bách im lặng đứng ở cửa quan sát, chỉ nghe Kì Nhạc nhỏ giọng hỏi
tên đàn ông ưu tú: “Anh có biết tại sao anh ta không muốn về nhà không?”
Tên đàn ông ưu tú nhíu mày: “Tại sao?”
“Anh ta nằm mơ thấy mình lên giường với anh, sau đó thấy anh dùng roi quất anh ta, anh ta rất sợ, ngoài ra cũng rất ngượng, nhưng anh đừng
lo, tôi sẽ khuyên anh ta giúp anh.” Vẻ mặt Kì Nhạc vô cùng thành khẩn,
“Lát nữa anh cứ ôm hoặc khiêng anh ta xuống lầu, sau đó bỏ vào trong xe, tôi đảm bảo trong quá trình này anh ta sẽ không phản kháng, có lẽ anh
ta sẽ nói vài câu kì quái nhưng anh không cần trả lời, phần còn lại
trông cậy vào anh.”
Tên đàn ông ưu tú hỏi: “Cậu chắc không?”
“Chắc.”
Kì Nhạc xoay người tìm Dịch Hàng, Cố Bách nghe rất rõ đoạn đối thoại
vừa rồi, cảm thấy hơi tò mò, vì thế liền đi theo nghe thử. Kì Nhạc liếc
anh một cái nhưng không có ngăn cản, theo thói quen lúc trước, Cố Bách
đã được liệt vào hàng “người nhà”, vì thế không cần phải kiêng dè. Cậu
nhìn Dịch Hàng, nói: “Tôi hỏi rồi, anh toàn lo chuyện không đâu, bạn
trai của anh vốn không có ý định đưa anh xuất viện.”
Cố Bách: “......”
Hai mắt Dịch Hàng sáng lên: “Thật sao?”
“Suỵt.....” Kì Nhạc ngăn hắn lại, nhỏ giọng nói, “Anh còn nhớ tên bác sĩ trẻ kia không? Hắn muốn đưa anh đến khoa tâm thần để kiểm tra,
tất nhiên bạn trai của anh không đồng ý, bạn trai của anh nói anh không
có bệnh, tên bác sĩ kia mới bảo không được giấu bệnh sợ thầy, làm một
thí nghiệm nhỏ là biết ngay, vì thế bạn trai của anh mới giả bộ mang anh đi. Anh nghĩ kĩ đi, anh bị chẩn đoán là đầu óc có vấn đề, bây giờ lại
được phép xuất viện, lẽ ra anh phải vui mừng mới đúng chứ! Vậy mà phản
ứng của anh thế nào? Anh nhất quyết không chịu!”
Dịch Hàng bị dọa đến choáng váng, hoàn toàn không còn khả năng suy
xét xem có gì không hợp lí, run run nói: “Vậy tôi phải làm gì bây giờ?”
“Không sao, vừa rồi bạn trai anh đã lỡ miệng nói sự thật cho tôi
nghe, bây giờ bác sĩ còn đang theo dõi, hắn sẽ thử thêm một lần nữa, lần này bạn trai anh sẽ ôm anh vào trong xe, nếu anh không phản kháng, điều này chứng tỏ anh không có vấn đề, anh vẫn có thể tiếp tục ở lại đây,
anh nhất định phải nắm chặt cơ hội này!”
Dịch Hàng gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Cố Bách: “.....”
Cố Bách thật sự không thể liên tưởng người này với Trịnh Tiểu Viễn
trong trí nhớ. “Cậu....” Anh định hỏi xem có phải người này đã học
thói xấu kia từ Tiểu Nhạc không, chợt thấy người này nhìn sang đây, nháy mắt nhanh với mình, ý bảo mình đừng lên tiếng. Cố Bách giật mình, tại
sao ánh mắt của người này... Lại giống Tiểu Nhạc như thế.
Hai mắt của Cố Bách tối sầm, không nói gì nữa.
Kì Nhạc đẩy Dịch Hàng đến bên cạnh tên đàn ông ưu tú, người nọ tìm
một tư thế dễ dàng ôm Dịch Hàng lên, quả nhiên Dịch Hàng không có bất kì phản kháng nào. Tên đàn ông ưu tú hài lòng gật đầu với Kì Nhạc, sau đó
xoay người rời đi. Cả người Dịch Hàng cứng ngắc, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ.... Đang núp ở đâu vậy?”
Tên đàn ông ưu tú nhớ kĩ lời Kì Nhạc dặn, vì thế không trả lời, Dịch
Hàng thấy hắn im lặng nên cũng ngậm miệng lại, tập trung đóng kịch, để
yên cho hắn ôm. Kì Nhạc nhìn bọn họ xuống lầu, sau đó quay lại phòng mở
cửa sổ nhìn xuống dưới, trong chốc lát đã nhìn thấy hai người kia. Dịch
Hàng được đặt vào trong xe, tên đàn ông ưu tú cũng lên xe rồi nổ máy,
lúc này cửa ghế lái phụ đột nhiên mở ra, nhưng ngay sau đó đã bị đóng
lại, một cái đầu nhô ra ngoài: “Mẹ nó đây không phải là sự thật! Trịnh
Tiểu Viễn tôi x cả nhà cậu a a a!”
Xe hơi bắt đầu chuyển động, âm thanh rít gào kia dần dần biến mất.
Kì Nhạc thở phào nhẹ nhõm rồi quay người lại, đạo sĩ đang vịn vào cửa sổ nhìn ra ngoài, lúc này ánh mắt của hắn vừa vặn đối diện với ánh mắt
của Kì Nhạc, hắn lập tức quay đầu bước đi: “Tôi đi toilet.” Tuy không rõ chuyện gì đã xảy ra, hắn dám chắc có liên quan đến người này, hắn nhủ
thầm trong lòng, bà ngoại của tôi ơi, người này quá khủng bố.
Kì Nhạc ngồi xuống giường uống nước để lấy lại bình tĩnh, Diệp Thủy Xuyên hỏi: “Không phải vừa rồi em nói muốn đi toilet sao?”
“Bị mấy người dọa sợ nên nó chạy ngược trở về rồi.”
“......” Diệp Thủy Xuyên hỏi, “Không phải càng sợ thì càng mắc tiểu à?”
“.... Em bị dọa ngược trở về đó, được không? Chẳng lẽ anh muốn ép em tiểu?”
Diệp Thủy Xuyên: “.....”
Cố Bách đã chỉnh đốn xong cảm xúc của mình, anh đi xuyên qua đám
người, ngồi xuống bên giường: “Đến lúc chúng ta nói chuyện với nhau
rồi.”
“Đúng vậy, chúng ta nói chuyện nào.” Kì Nhạc vẫy tay với những người
còn lại, “Tên thần kinh kia đi rồi, tôi sẽ ở đây thêm một ngày nữa, mấy
người quay về đi.”
Diệp Thủy Xuyên tìm Kì Nhạc mấy ngày vẫn không có kết quả, cuối cùng
vẫn nhờ Cố Bách thông báo cho hắn biết, chỉ riêng điểm này đã đủ làm hắn chú ý, trải qua một hồi quan sát, trực giác nói cho hắn biết giữa hai
người này có gì đó mờ ám. Diệp Thủy Xuyên để lại một ánh mắt đầy ẩn ý,
sau đó kéo những người khác đi về.
Ninh Tiêu cũng có mặt, hắn thật sự không thể tìm thấy bóng dáng của
Trịnh Tiểu Viễn trước kia trên người trước mặt, hắn phá lệ đặt tầm mắt
của mình lên người đối phương, ai ngờ đối phương không buồn liếc hắn một cái. Ninh Tiêu nhíu mày, cuối cùng im lặng đi về.
Kì Nhạc nhìn Cố Bách, ho một tiếng: “Nếu tôi nói sự thật.... Anh phải hứa không được tức giận.”
Cố Bách quan sát đối cậu: “Sự thật là những thứ kia không hề tồn tại, đúng không?”
“Không phải, tuyệt đối có, tôi có thể thề.” Kì Nhạc chuyển đề tài, “Anh cũng biết đấy, tôi bị mất trí nhớ.....”
Cố Bách nhíu mày: “Ý cậu là cậu không nhớ đã để mấy thứ đó ở đâu?”
“Không nhớ rõ lắm.” Kì Nhạc cẩn thận quan sát Cố Bách, “Tôi sợ anh
không tin.... Nên tôi chưa dám nói, nhưng tôi nhất định sẽ tìm được
chúng, thật đó.”
Cố Bách không trả lời, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Cái gọi là sự thật..... Chính là cái này sao?”
Kì Nhạc gật đầu: “Phải.”
Cố Bách lại quan sát cậu thêm một lúc, sau đó im lặng đứng lên đi về.
Kì Nhạc âm thầm lau mồ hôi, chỉ mấy phút ngắn ngủi mà đã tốn bao
nhiêu tế bào não của cậu rồi. Sợ có người quay trở lại, cậu ngồi trên
giường thêm một tiếng nữa rồi mới ra ngoài, sau khi mua xong vật dụng
cần thiết thì trời đã tối, vào hôm đến nghĩa trang, cậu đã học thuộc địa chỉ nhà trọ, còn cầm theo cả chìa khóa, vì thế quyết định đón xe về đó. Kì Nhạc tra chìa khóa vào ổ để mở cửa, vừa bước vào liền lập tức cứng
đờ. Dưới ánh sáng vàng nhạt ấm áp trong phòng khách, Mặt Trẻ Con quỳ sấp trên sô pha, Ninh Tiêu đang đứng sau lưng nắm eo cậu ta, thân thể hai
người dính lấy nhau, cả hai đều không mặc quần áo.
Kì Nhạc: “= 口 =”
Mẹ nó, lại được coi trực tiếp!
Sau khi trở về, Cố Bách thật sự không ngủ được, trong đầu đều là ánh
mắt của người nọ, anh ngồi dậy, thầm nghĩ, Trịnh Tiểu Viễn không thể nhớ đã quen biết với Tiểu Nhạc như thế nào, nhưng chắc chắn Diệp Thủy Xuyên sẽ biết. Cố Bách mặc quần áo, lái xe đến quán bar, quán bar đang trong
thời điểm náo nhiệt nhất ngày, anh nhìn xung quanh vài lần, cuối cùng
hỏi người pha chế rượu: “Bọn họ đang bàn tán chuyện gì vậy? Diệp Thủy
Xuyên có ở đây không?”
“Cậu chưa biết gì sao?” Người pha chế rượu vừa lau ly rượu vừa nói,
“Lẽ ra Trịnh Tiểu Viễn đang ở bệnh viện, nhưng cậu ta nhớ Ninh Tiêu quá, nửa đêm trốn viện chạy về nhà, ai ngờ lại nhìn thấy hai người kia lên
giường. Nghe nói cậu ta làm ầm lên, sau đó nhốt mình vào phòng đòi cắt
cổ tay tự sát, đây là tin mới nhận, cậu ta đã được bọn Tiểu Xuyên đưa
vào bệnh viện rồi!”