Kì Nhạc bị người nào đó ôm vào lòng, sợ
đến mức không nói nên lời, cậu lén mở mắt ra, nhìn bóng dáng mơ hồ trong bóng đêm, mấy phút sau rốt cuộc xác định được người nọ chuẩn bị ngủ ở
đây đêm nay.
Cố Bách ôm được cậu, tâm tình tốt hẳn
lên, nhưng anh cũng không dám làm gì quá trớn, chỉ chậm rãi nhích lại
gần cậu, lúc này mới thỏa mãn.
Kì Nhạc sợ tới mức nín thở, nằm yên theo
dõi động tĩnh của đối phương, thấy đối phương không có động tác nào khác mới thở ra một hơi.
Bọn họ nằm rất gần nhau, vì thế Cố Bách
có thể cảm nhận được trạng thái hiện giờ của cậu, hiển nhiên cũng phát
hiện ra hơi thở bất ổn của cậu, anh giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ Tiểu
Nhạc vẫn chưa ngủ? Anh dựa sát thêm một chút, hôn nhẹ lên vành tai cậu,
phát hiện cơ thể cậu cứng ngắc, nhất thời cảm thấy như trút được gánh
nặng, rốt cuộc cũng không cần che giấu bí mật này nữa. Cố Bách im lặng
chờ, muốn biết cậu sẽ có phản ứng gì.
Kì Nhạc cảm thấy vành tai mình nóng lên,
trong lòng rối như tơ vò, hoàn toàn không biết phải làm sao. Cậu nhắm
mắt lại, nhanh chóng điều chỉnh hô hấp và cơ bắp, đề phòng trường hợp cơ thể cương cứng sẽ bị phát hiện, sau đó liên tục tự an ủi và thôi miên
mình, đối phương là Cố Bách, lúc trước cũng bị ôm hoài đó thôi. Cậu dần
dần thả lỏng, im lặng nằm trong lòng anh, bắt đầu tự hỏi về tình trạng
hiện tại. Cậu nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao mọi chuyện lại phát
triển theo chiều hướng này? Thật sự quá đột ngột rồi.
Kì Nhạc suy nghĩ, cảm thấy có ba khả năng khả thi, khả năng thứ nhất là ngày tháng trên bức tranh đã bị phát
hiện, thân phận của cậu cũng bại lộ, suy ra mấy ngày nay Cố Bách đều
đang giả vờ, khả năng thứ hai là bây giờ tuy đã thay đổi cơ thể, nhưng
dù sao cũng là linh hồn của cậu, tính cách và một vài thói quen vẫn
không thay đổi, vì vậy Cố Bách đột nhiên quay sang yêu cậu, nhưng không
biết phải biểu đạt thế nào nên mới nửa đêm nửa hôm chạy qua đây, thứ ba
là Cố Bách đang mộng du, cho dù lúc trước không có mắc chứng bệnh này,
nhưng sau khi trải qua nỗi đau mất người yêu, ai dám chắc sẽ không mắc
chứ.
Kì Nhạc tiếp tục suy nghĩ, kiểm tra lại
tất cả mọi việc một lượt, nhưng nghĩ thế nào cũng không cảm thấy Cố Bách đang diễn trò, nhưng nếu Cố Bách thật sự đùa giỡn với cậu, cậu nhất
định sẽ cắn chết cái tên chết tiệt này! Kì Nhạc tự hỏi một chút, cảm
thấy tình huống hiện giờ vẫn tốt hơn việc chủ động làm sáng tỏ mọi
chuyện, dù sao cậu vẫn chưa quyết định mình có thể chấp nhận tình cảm
này hay không, một khi làm rõ, bản thân cậu sẽ rơi vào thế bị động, đến
lúc đó lỡ Cố Bách nói muốn ở chung với cậu thì biết trả lời thế nào?
Vì thế tạm thời chỉ có thể án binh bất động. Nghĩ vậy, Kì Nhạc nhắm mắt lại ngủ, định bụng ngày mai giải quyết sau.
Đợi cả buổi cũng không thấy cậu mở miệng, Cố Bách biết tạm thời cậu không muốn chọc thủng tầng giấy này, nhưng
không sao, Tiểu Nhạc thông minh như vậy, nhất định sẽ đoán được anh đã
phát hiện ra thân phận thật sự của cậu, cái này có ý tứ hơn, ít ra mai
mốt ở chung với nhau sẽ càng thêm mờ ám, chỉ có lợi chứ không có hại. Cố Bách nhếch miệng cười, nhắm mắt ngủ.
Kì Nhạc vốn định dậy trước Cố Bách, muốn
xem Cố Bách sẽ giải thích như thế nào, nhưng tối qua cậu ngủ rất ngon,
đến khi mở mắt thì bên cạnh đã không có ai. Cậu ngồi trên giường ngẩn
người một lúc lâu, cảm thấy một màn tối qua cứ như là ảo giác, cậu xuống giường mặc quần áo, mở cửa đi ra ngoài.
Cố Bách đã chuẩn bị xong điểm tâm, thấy cậu đi ra thì liếc cậu một cái, nói ngắn gọn: “Đi rửa mặt rồi ra ăn sáng.”
Kì Nhạc đứng tại chỗ không nhúc nhích, quan sát anh: “Tối qua anh ngủ trong phòng tôi đúng không?”
Cố Bách hơi ngẩn ra, sau đó nhíu mày: “Cái gì?”
Mẹ nó, còn dám giả vờ nữa hả......
Kì Nhạc dùng vẻ mặt hoang mang hỏi: “Tối qua tôi có giật mình thức dậy
một lần, thấy anh ngủ say quá nên không có gọi anh dậy, sao anh lại chạy đến chỗ tôi ngủ?”
“À, vậy sao?” Cố Bách bình tĩnh trả lời,
“Phòng mà cậu đang ngủ vốn là phòng của tôi, nửa đêm tôi dậy đi toilet,
theo thói quen quẹo vào phòng đó, thật xin lỗi, có dọa cậu sợ không?”
Kì Nhạc im lặng trong chốc lát, lắc đầu: “Không có.”
“Ừ, sau này tôi sẽ chú ý hơn.”
“Tôi đi rửa mặt đây.”
“Đi đi.” Cố Bách nhìn theo bóng lưng của cậu, chậm rãi cười rộ lên.
Kì Nhạc đi vào phòng tắm, đóng cửa lại,
thật sự rất muốn cào nát bức tường, trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi,
cậu có thể loại trừ giả thiết Cố Bách mắc bệnh mộng du, vậy bây giờ chỉ
còn hai giả thiết, nhưng hai giả thiết này đều nói lên một điều, người
trong lòng Cố Bách chính là cậu. Nếu đào bới sâu hơn nữa, ở khả năng thứ hai, lẽ ra giai đoạn đầu tiên Cố Bách phải đắn đo và hoang mang khi đem lòng yêu người khác, nhưng dấu hiệu này chưa từng xuất hiện, việc này
chứng minh điều gì? Chứng minh khả năng lớn nhất chính là giả thiết số
một!
Nhị Quyển chết tiệt, mẹ nó, cậu quá khốn
nạn rồi, dám xoay ông đây như chong chóng, còn dám ăn đậu hủ của ông
nữa! Kì Nhạc đi qua đi lại trong phòng tắm, vài lần định xông ra ngoài
ăn thua đủ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại. Cậu vuốt mặt, ngoan ngoãn đi
rửa mặt, chuẩn bị dùng bữa sáng, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đểu cáng
của người nào đó, biểu tình của cậu lại cứng ngắc, hận không thể nhào
tới cắn hai cái cho hả giận.
Cố Bách ngồi đối diện cậu, âm thầm quan
sát cậu, bây giờ anh có thể khẳng định mình đã bị phát hiện, bởi vì thái độ của Tiểu Nhạc rất khó chịu. Cố Bách rất muốn cười, Tiểu Nhạc khá
nóng tính, không ngờ cậu có thể nhẫn nại như thế.
Kì Nhạc nhẫn nhịn ăn xong bữa sáng, sau
đó tiếp tục ôn tập, cậu nhìn người nào đó, biết rõ còn cố hỏi: “Sao anh
cứ ru rú trong nhà vậy, không ra ngoài gặp bạn bè à?”
Cố Bách cầm một quyển sách, nhàn nhạt nói: “Với tôi mà nói, không có Tiểu Nhạc thì nơi nào cũng giống nhau.”
Mẹ nó, còn dám đóng phim tình cảm nữa..... Kì Nhạc giả mù sa mưa khuyên nhủ: “Anh cũng không thể sống như vậy
cả đời, nên ra ngoài dạo chơi một chút, kết bạn với ai đó, có khi sẽ tìm được đối tượng mới giúp anh quên đi nỗi đau này, dù sao anh cũng rất
được hâm mộ, không lo bị ế, nghe lời tôi, ra ngoài đi, tôi còn phải ôn
tập, không có thời gian chơi với anh đâu.” Ngụ ý là, đừng có lượn qua
lượn lại trước mặt tôi nữa.
Giận rồi sao? Cố Bách nhìn cậu, ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy có thể thử xem sao: “Cậu nói cũng đúng, ở một mình
thật sự rất cô đơn, nhưng cậu quen nhiều người hơn tôi, hay cậu giới
thiệu cho tôi vài người đi?”
Muốn đi thật sao? Muốn mượn cơ hội này để thoát khỏi diện tình nghi sao? Kì Nhạc giận, thầm nghĩ để tớ coi cậu
giả vờ được tới chừng nào, cậu vỗ bàn, sảng khoái nói: “Được, cứ để tôi
lo!”
Cố Bách nhịn cười: “Chừng nào cậu lo?”
“Tối nay đi.” Kì Nhạc nói, “Tối nay tôi đến quán bar giúp anh xem xét vài người, sẵn tiện kéo anh hai đến đó tham khảo luôn.”
Cố Bách gật đầu, tiếp tục đọc sách, cách
một thời gian lại nhắc cậu ngừng học, nghỉ ngơi một chút rồi học tiếp,
một ngày trôi qua trong yên bình như thế. Buổi tối hai người đến siêu
thị gần nhà dạo một vòng, sau khi trở về thì Cố Bách nấu cơm, Kì Nhạc đi cho mèo ăn, cậu vuốt ve con trai mình, nhỏ giọng nói: “Tiểu Quyển, gần
đây bố con toàn bị tên kia đùa giỡn, thật quá đáng hết sức.”
Tiểu Quyển thỏa mãn ăn cơm, cọ cọ tay cậu: “Meo.”
“Bây giờ nghĩ lại, tên đó còn dám lợi
dụng con để lừa bố.” Kì Nhạc nhìn con trai mình, “Con nói xem cục tức
này có thể nuốt trôi sao?”
Tiểu Quyển tiếp tục cọ cọ: “Meo meo.”
“Ngoan, đừng khuyên bố, cho dù con có
nuốt trôi, bố cũng không thể nuốt trôi.” Kì Nhạc quyết không bỏ cuộc,
“Bố nhất định sẽ không tha cho hắn, mẹ nó, sẵn tiện đòi lại công bằng
cho con luôn.”
Sau khi làm nũng xong, Tiểu Quyển dùng đôi mắt vô tội nhìn cậu rồi cúi đầu tập trung ăn cơm.
Kì Nhạc sờ nó thêm vài cái, sau đó nghe
tiếng gọi của Cố Bách truyền đến từ phòng khách, cậu mở cửa đi ra ngoài, ngồi xuống trước bàn ăn: “Ăn cơm xong chúng ta đến quán bar đi, tôi
giúp anh tìm vài chàng đẹp trai, giúp cuộc sống tẻ nhạt của anh thêm
phong phú một chút.”
Cố Bách không phản đối, vui vẻ ăn cơm, sau đó lái xe đưa cậu đi.
Ninh Tiêu biết tuần này Kì Nhạc không đến làm việc, cũng biết cậu đang ôn tập, nhưng mấy người Diệp Thủy Xuyên và Trầm Thư đều ở đây, cậu không thể không đến thăm, vì thế hai ngày nay
hắn đều đến quán bar uống vài ly, bên cạnh hắn không hề thiếu người,
nhưng hắn lại không ra tay với ai, những người này đều không thể lọt vào mắt hắn, hiếm khi sinh hoạt cá nhân của hắn mới sạch sẽ như thế.
Hôm nay Ninh Tiêu đi ra sau sân khấu nhìn thử như thường lệ, thấy mấy người Diệp Thủy Xuyên và Trầm Thư đều có
mặt, nhưng lại không thấy bóng dáng người mình muốn tìm, hắn nhíu mày,
quay lại quầy bar, lên tiếng hỏi: “Gần đây cậu ấy bận học à? Sao lại tắt luôn cả điện thoại?”
Diệp Thủy Xuyên giao công việc cho DJ mới tới, rảnh rỗi không có gì làm, liếc Ninh Tiêu một cái rồi trả lời: “Ai biết.”
Mặt Trẻ Con ngồi bên cạnh anh hai nhà
mình, nghe thấy thế thì mặt không chút thay đổi chen vào: “Bây giờ anh
Tiểu Viễn đang ở chung với Cố Bách, anh ấy không đến đây nữa đâu.”
Mặt Trẻ Con nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ủa, anh không biết bọn họ đang ở chung với nhau sao?”
Ánh mắt của Ninh Tiêu càng trở nên lạnh
hơn, hắn vừa định lên tiếng thì chợt thấy người mình muốn tìm xuất hiện, đám người Diệp Thủy Xuyên cũng nhìn thấy, cười cười ngoắc bọn họ lại
đây.
Nghe tiếng bọn họ gọi, Kì Nhạc đứng yên
tại chỗ, nhìn xung quanh một vòng, tùy tiện giơ ngón tay ra chỉ: “Thấy
không, anh đẹp trai đằng kia kìa, cũng được lắm, anh qua đó đi.”
“Chắc.” Kì Nhạc nhìn anh, không chút thành ý cổ vũ, “Anh muốn quên quá khứ mà, đi đi, cố lên.”
Cố Bách nhìn cậu vài lần, gật gật đầu,
chậm rãi bước về phía đó, nhanh chóng ngồi xuống bắt chuyện, thoạt nhìn
tâm tình không tệ.
Diệp Thủy Xuyên nhìn thấy toàn bộ quá trình, hắn kinh ngạc, vội vàng kéo em trai nhà mình đến bên cạnh: “Em làm trò gì vậy?”
“Giới thiệu cho anh ta vài đối tượng.” Kì Nhạc nhìn xung quanh, “Anh nhìn thử xem, còn ai thích hợp nữa không?”
Diệp Thủy Xuyên không thể tin được, phải
nói là đau đớn tột cùng: “Đàn ông tốt như vậy sao không giữ cho mình mà
đi nhường cho người khác? Em bị điên hả?!”
“Là anh ta bảo em làm vậy mà.” Kì Nhạc
không muốn giải thích nhiều, thầm nghĩ Nhị Quyển khốn nạn, nếu cậu muốn
giả vờ thì giả vờ cho giống vào, cậu nói với Diệp Thủy Xuyên, “Anh, kêu
đám 0 kia ra đây, em muốn mở buổi tiệc xem mắt cho anh ta.”
“Là Cố Bách bảo em làm vậy?” Diệp Thủy Xuyên thật sự không hiểu nổi hai người này đang nghĩ gì.
“Phải.”
Ninh Tiêu nghe thấy rất rõ ràng, nhíu mày hỏi: “Cần tôi giúp không?”
Kì Nhạc sảng khoái gật đầu: “Cần.”
Ninh Tiêu lấy di động gửi tin nhắn, sau đó cất vào túi quần, tâm tình cực kì tốt: “Bọn họ sẽ đến ngay.”
Kì Nhạc ừ một tiếng, im lặng nhìn bên
kia, Cố Bách đang cười, dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt trông càng thêm
ôn hòa, chỉ trong chốc lát người kia đã đổi vị trí, ngồi xuống bên cạnh
Cố Bách, giống như muốn dán lên người Cố Bách, biểu tình của Cố Bách vẫn như cũ, không biểu lộ chút phản cảm nào.
Mẹ nó! Đóng kịch y như thật! Kì Nhạc lại nhìn xung quanh một vòng, sau đó bước qua ra lệnh: “Đổi người.”
Cố Bách ngẩng đầu: “Hả? Tại sao?”
Mới nói mấy câu đã dính chặt lấy người ta rồi, người như thế không được...... Kì Nhạc trề môi: “Kêu anh đổi thì đổi đi.”
Cố Bách nhìn cậu một lúc, vui vẻ gật đầu: “Được, đổi người nào?”
“Bên kia, thấy không, cái người đeo kiếng ấy.” Kì Nhạc chỉ chỉ.
Cố Bách ừ một tiếng, đứng dậy đi qua đó.
Kì Nhạc lại quay về quầy bar ngồi, Ninh Tiêu nhìn cậu, nói: “Không cần
phiền phức như vậy, lát nữa sẽ có người đến.”
Kì Nhạc còn chưa kịp mở miệng, Mặt Trẻ
Con đột nhiên tới gần, mặt không chút thay đổi nói: “Rõ ràng là vợ chồng son người ta đang giận nhau, anh còn tin là thật.”
Ninh Tiêu: “.......”
Kì Nhạc: “......”
Cố Bách ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng
vẫn len lén liếc sang bên này, thật ra anh đồng ý đề nghị của cậu chỉ vì muốn nhìn xem cậu có ghen không, nếu cậu không để ý thì anh phải cố
gắng hơn nữa, nếu cậu để ý thì anh có thể chủ động hơn, bất quá xem tình huống vừa rồi, lẽ nào...... Phải diễn tiếp thật sao?
Kì Nhạc tìm đại một chỗ ngồi xuống, tiếp tục nhìn sang bên kia, một lát sau nghe tiếng Ninh Tiêu nói: “Đến rồi.”
Kì Nhạc quay đầu lại, chỉ thấy ở cửa bỗng nhiên xuất hiện một đám 0, ăn diện trang điểm rất xinh đẹp, trông cực
kì lẳng lơ, muốn yêu nghiệt bao nhiêu thì yêu nghiệt bấy nhiêu, cậu nhìn bọn họ rồi nhìn Cố Bách bên kia, nhất thời không nói được lời nào.
Ninh Tiêu nhìn cậu: “Thấy sao?”
Không đợi Kì Nhạc mở miệng, Mặt Trẻ Con đã lạnh lùng nói: “Nói anh khờ mà anh không tin, nhìn đi, anh Tiểu Viễn hối hận rồi.”