Thế Giới Ngầm

Quyển 1 - Chương 23: Bánh bao



Theo kế hoạch của trường hai tuần nữa là thi giữa kỳ, Quốc Việt tích cực lên thư viện để đọc tài liệu.

Mấy ngày trước khi bắt đầu đợt thi giữa kỳ, anh lên thư viện để tìm sách về học. Trong các học phần thì Anh Văn là học phần anh học yếu nhất, dù đã tiến bộ rất nhiều so với hồi cấp ba. Tuy vậy, so với mặt bằng chung, trình độ của anh vẫn thấp hơn một hai bậc. Mà Anh Văn là môn thi đầu tiên, nên hôm nay anh chăm chỉ đến thư viện luyện thi.

Anh đang đi quanh khu vực ngoại ngữ, thì anh bỗng bắt gặp cô bé hoa khôi của lớp, cũng đang đi về phía này. Cô giống anh, đến đây để tìm tài liệu ôn tập.

Tim anh bỗng nhiên đập bình bình như trống hội; thấy người đẹp, ai mà không có chút khác thường. Hơn nữa anh đã có nhiều lần “tiếp xúc” với Thu Ngọc, nên biết rất rõ sức quyến rũ chết người của cô. Trên lớp, trái ngược với hầu hết các sinh viên khác, anh khá trầm lặng; rất ít khi giao tiếp với bạn bè xung quanh, chỉ chơi với một vài thằng bạn ngồi gần. Nếu không có mấy vụ hiểu lầm nọ thì có lẽ cũng chẳng có biết đến anh, ngoại trừ Thu Ngọc còn có chút ấn tượng. Đáng tiếc toàn là ấn tượng xấu.

Từ sau mấy vụ việc hiểu lầm xảy ra, cô và Hằng rất hiếm khi gặp anh, trên lớp cũng chả nói với anh là bao. Khi cô thấy anh đang tìm tài liệu như cô thì chỉ cười xã giao một cái. Anh “ngây thơ” không biết, vẫn vô tư bắt chuyện:

- Chào Ngọc, bạn cũng đến đây tìm tài liệu à?

Vừa nói ra, anh lập tức muốn tự vả mình mình mấy cái vì tội nói ngu. Cô ấy đến đây không tìm tài liệu thì đi làm gì. Thu Ngọc đã quá quen với những chuyện như thế này rồi nên cô chỉ “ừ” một tiếng rồi tiếp tục tìm tài liệu mình cần. Một người đẹp như cô, không ai tới làm quen mới là kỳ lạ.

“Ài, khởi đầu thất bại” Việt thất vọng, bao hứng thú đều giảm xuống hết, muốn nói chuyện mà lại thành ra như thế thì đúng là thất bại. Kinh nghiệm nói chuyện với phụ nữ quá ít ỏi, không thể giúp gì được nên anh đành ngậm miệng, quay sang tìm sách. Sau hồi lâu tìm kiếm, anh đã có những loại sách mình cần. Anh liếc mắt sang Ngọc cạnh đấy thì thấy cô đang rướn người lên với lấy quyển sách trên cao.

Anh định sang giúp một tay để thể hiện ga-lăng với người đẹp một chút. Vừa bước được hai bước, bất ngờ Thu Ngọc dẫm hụt chân, ngã ngửa về sau. Anh vội vàng vọt tới đỡ lấy cô luôn, chẳng qua không biết anh cố ý hay vô tình dang tay ra quá rộng, cô ngã luôn vào trong lòng anh. Hai tay anh theo quán tính gập lại, thành ra chuyển sang tư thế ôm.

“Ái chà, thơm quá, lại còn rất mềm mại nữa chứ!” Ôm người đẹp trong lòng, hít mùi hương trên cơ thể cô, anh không khỏi rung động, hồi hộp. Lý trí của anh mất sự kiểm soát, con dê già ẩn nấp trong người bấy lâu bỗng bùng lên, anh không tự chủ được ôm người đẹp chặt hơn một chút, mười ngón tay khẽ cử động co duỗi. Giữa lúc anh đang tận hưởng cảm giác sung sướng thì Ngọc hừ một tiếng bực bội và nói:

- Lâm, bạn có thể buông tay ra được rồi.”

Câu nói của cô cắt đứt mộng tưởng của Việt, đạp anh rơi từ trên cành cây xuống mặt đất. Anh nhìn sang Ngọc thì khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, mang theo chút tức giận. Anh ngạc nhiên, nghĩ bụng: “Có gì đâu nhỉ, mình chỉ ôm cô ấy cho khỏi ngã thôi mà, tức giận vì được mình ôm à?”

Việt từ từ cúi đầu xuống, anh mới giật mình. Thì ra, lúc thu tay lại, vô tình bàn tay của anh đặt trên bầu ngực đầy đặn của Ngọc. Đã thế, khi nãy anh lại càng xiết chặt thêm nữa chứ, chả trách cô ấy tức giận thế. Cô chưa tát mấy cái vì tội sàm sỡ là may mắn cho anh lắm rồi. Anh nhanh chóng thu tay lại, gãi đầu gãi tai, liên tục xin lỗi cô:

- Ờ, xin lỗi, xin lỗi Ngọc rất nhiều, mình không cố ý.

Thực ra trong lòng anh hiện tại có chút gì xấu hổ nào đâu. Anh còn đang thầm cảm thấy quyết định luyện võ của anh quả thật đúng đắn. Nhờ khổ công luyện tập trong thời gian qua mới có phản ứng nhanh nhẹn như vậy và cũng có chút “lợi ích”. Nếu như Thu Ngọc mà biết được suy nghĩ của anh lúc này, chắc canh sẽ cho anh một cước tiêu luôn đời trai để sau này hết mộng mơ. Thu Ngọc “hừ” một tiếng, không nói thêm gì cả. Quốc Việt cũng im luôn, anh biết nếu còn tiếp tục giải thích chỉ càng thêm rối. Anh bèn đổi sang chuyện khác. Anh hỏi cô:

- À, chân của bạn có sao không?

Thu Ngọc lườm anh một cái, dừng một chút rồi nói:

- Không sao cả, cám ơn vì bạn đã giúp đỡ, mình đi trước.

Anh gật đầu thầm cười khổ, xem ra cô ấy rất giận. Bị một người đàn ông mới quen bóp vếu của mình, phụ nữ ai mà không tức giận chứ. Anh cầm theo sách mà anh đã tìm thấy ra ngoài phòng đọc, kiếm một chỗ ngồi xuống.

Khi vào phòng, anh càng thêm buồn bực. Vì giai đoạn này là thi giữa kỳ nên cả phòng chật cứng người. Chỉ còn hai chỗ trống, mà một chỗ thì có một cô gái đang kéo ghế ra chuẩn bị ngồi. Cô gái đó không ai khác ngoài người anh vừa đắc tội, Thu Ngọc.

Hết chỗ, anh đành chọn chỗ đó thôi. Anh khẽ thở dài, tiến tới ngồi xuống bên cạnh Ngọc và bắt đầu giở sách ra học. Một thằng nhân cơ hội định đổi chỗ sang ngồi bên này, vừa nhấc người lên muốn qua thì bắt gặp Việt đã yên vị. Cậu ta căm tức, gườm gườm nhìn anh một hồi. Thu Ngọc quay đầu qua nhìn anh, rồi đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng cúi xuống tiếp tục học.

Quốc Việt vừa đọc vừa chú ý đến cô, học chữ có chữ không. Được một lúc, anh kiếm cớ bắt chuyện với cô:

- Ngọc, bạn hướng dẫn cho mình chỗ này với, chỗ này mình không hiểu lắm.

Thu Ngọc do dự chốc lát, quan sát thấy vẻ mặt của anh quả thật là không hiểu gì, gật đầu đáp:

- Được rồi, đưa mình xem, có thể mình giúp được.

Việt vốn biết Ngọc học Anh Văn rất giỏi, nên anh lấy cái cớ này khiến cô khó mà từ chối được, cô hỏi.

- Bạn không hiểu chỗ nào?

Anh chỉ vào phần mà anh đang học, trả lời:

- À, chỗ này này, phần ngữ pháp này mình không biết sử dụng như thế nào? Đọc mãi mà không hiểu.

- Ừm, câu này thì được sử dụng như thế này.

Cô chỉ anh cấu trúc, cách sử dụng, áp dụng lúc nào rất cặn kẽ và dễ hiểu; khiến cho anh quên mất là phần này anh đã học... hôm qua rồi. Cứ như vậy cho hết buổi, anh thỉnh thoảng hỏi một câu, có chỗ chỉ kiếm cớ, có chỗ đúng là anh không hiểu thật. Chuyện xấu hổ lúc tìm sách cũng vì thế mà mất đi. Hai người ngồi học hơn hai tiếng đồng hồ. Khi ra khỏi cửa thư viện, anh hỏi cô:

- Ngọc này, sáng mai bạn có lên thư viện nữa không, mình vẫn còn nhiều chỗ muốn nhờ Ngọc hướng dẫn.

Cô ngẫm nghĩ vài giây rồi đáp:

- Sáng mai à, không biết nữa, mình không chắc là ngày mai có đến hay không.

Việt gật đầu:

- Vậy được rồi, mình về đây, chào nhé.

- Uhm, tạm biệt.

Việt về mà lòng cứ lâng lâng, cảm giác mềm mại đó như vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay anh; lại thêm cả mùi thơm của cô nữa chứ. Tất cả mọi thứ đều khiến anh say mê.

Đã có lần một thì sẽ có lần hai, y hẹn, chiều hôm sau anh lên lại thư viện học bài. Phòng đọc bữa nay rộng chỗ hơn hôm qua, anh lại ghế hôm qua ngồi xuống. Anh nhìn cả phòng, nhưng không thấy Ngọc ở đâu. Anh cũng không hi vọng quá nhiều. Mặc kệ người đẹp có đến hay không, anh vẫn mở sách ra học bài.

Anh ôn bài một thời gian khá lâu thì toàn thân nhức mỏi, đầu đau như búa bổ, các thì, ngữ pháp, từ vựng Anh Văn cứ nhảy múa trong đầu. Kể từ khi tu tập Thuần Dương Công, mỗi lần anh cảm thấy căng thẳng, đều chuyển sang ngồi xếp bằng vận khí. Chân khí di chuyển mấy chục vòng rồi thì thân thể thư thái, đầu óc thoải mái, mọi suy nghĩ thông suốt.

Lúc này cũng vậy, vì mọi người trong phòng đọc ai lo phần nấy, không ai rảnh để ý đến anh nên anh bèn đặt hai chân lên ghế theo tư thế ngồi xếp bằng; hai tay đặt trên bàn. Anh hít một hơi chân khí, ngầm vận nó theo yếu quyết của thần công. Mắt anh vẫn mở nhưng anh vẫn không hề bị ảnh hưởng. Anh bước đầu đã luyện một tuyệt kỹ rất hay, Minh Tưởng. Không biết anh luyện bao nhiêu lâu, khi anh tỉnh lại thì đúng lúc có người vỗ vai gọi anh:

- Này Việt, bạn đang làm gì mà thất thần ra thế.

Thu Ngọc đã đến thư viện. Cô đi cùng một người bạn, là Hằng. Cô ấy mang một chiếc áo sơ mi mỏng màu hồng nhạt cùng quần jean xanh, trên đầu còn cài một cái bờm có nơ nhỏ rất dễ thương. Anh ngây người giây lát rồi mới mở miệng hỏi:

- A, Hằng, Ngọc, hai bạn đã đến rồi à?

Câu hỏi của anh đơn thuần chỉ là chào hỏi nhưng mang chút ý bảo mình đang chờ bạn đây. Ngọc liếc nhanh qua Hằng và nói:

- Ừ! Mình vừa mới đến, thấy bạn đang tập trung học nên mình không làm phiền.

- À, mình đang suy nghĩ một vài thứ nên không thấy bạn đến, xin lỗi nhé.

Chợt Việt phát hiện vẻ mặt của Thu Ngọc hơi khác lạ, quay sang Hằng thì thấy cô ấy đang cười tủm tỉm, lúm đồng tiền ẩn hiện càng tôn thêm vẻ duyên dáng đáng yêu. Anh nghĩ thầm: “Quái, mặt mình bị dính cái gì mà các cô ấy nhìn mình kiểu đấy nhỉ.”

Anh sực nhớ lại sau khi anh vận khí xong, chân vẫn giữ nguyên tư thế xếp bằng, chả có ai ngồi học ở cái tư thế quái đản này cả, chẳng trách các cô cười anh. Để tránh tình trạng xấu hổ này, anh đứng dậy, kéo ghế ra mời hai cô ngồi xuống. Hằng thấy anh lúng túng thì cười khẽ, đùa anh một câu:

- Mình cứ thấy Ngọc đi thư viện mãi, giờ thì hiểu vì sao rồi.

Lời nói vô tình, người nghe hữu ý, Ngọc có tật giật mình, đỏ mặt cười mắng:

- Hằng, đừng nói bậy, ta không thích kiểu đấy đâu, ngồi xuống học đi.

Dù Việt gặp hai cô vô số lần nhưng vẻ xinh đẹp yêu kiều của các vẫn khiến anh ngây ngất. Thu Ngọc vốn đang lo lắng, bắt gặp ánh mắt Việt nhìn cô chằm chằm, tức thì gắt lên:

- Bạn sao không lo học đi, nhìn cái gì!

- Ừ ừ! Mình học đấy.

Anh mở sách ra, vừa đọc vài chữ thì lại ngồi thừ ra. Hằng nhắc nhở:

- Này, bạn vẫn đang suy nghĩ vẩn vơ đấy à? Học đi, mai thi rồi đấy.

Vừa nãy anh bỗng hiểu ra một câu trong Thuần Dương Công mà anh không hiểu ý nghĩa suốt mấy ngày nay nên mất tập trung. Nghe Hằng nói, anh trả lời:

- Ờ, ờ, mình đang suy nghĩ câu bài tập mà, khó quá chưa tìm ra cách giải.

Dứt lời, anh cầm bút viết viết vẽ vẽ vài từ Anh Văn lên giấy quay lại việc học, tạm thời vứt yếu quyết nọ sang bên để tối về nghiên cứu. Hằng cũng không để ý đến anh nữa, cô và Ngọc mở sách vở ra bắt tay vào làm bài tập. Hằng và Ngọc đều là những cao thủ học ngoại ngữ nên được ôn bài cùng với hai cô sẽ tốt hơn ôn một mình nhiều. Hơn nữa mỗi lần anh gặp khó khăn phải hỏi bài, các cô đều hướng dẫn rất tận tình.

Chẳng qua, hai cô gái thỉnh thoảng chụm đầu vào thì thầm gì đó với nhau rồi lại cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo cứ luẩn quẩn, vảng vất quanh tai khiến anh bị phân tán tư tưởng, học được chữ đực chữ cái. Hai cô gái đâu biết Việt đang cố gắng hết sức làm bài, tội nghiệp cho anh, cứ bao nhiêu điều vào đầu, lại bị giọng nói ngọt ngào thế chỗ, không cách nào tập trung vào ôn thi. “Thật không thể chịu nổi nữa.” Anh ức chế, rốt cuộc phải đứng dậy, tạm biệt hai cô trở về phòng trọ tự học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.