Đình Hiếu từng đến gặp Quốc Việt. Hắn đưa ra một thỏa thuận muốn tạm gác mâu thuẫn giữa hắn và anh sang một bên. Hắn đang gặp rắc rối nào đấy với bọn xã hội đen, nên hắn không muốn thù oán của hai người làm nặng thêm áp lực cho bản thân. Bởi vậy hắn tìm anh, chấp nhận nhượng bộ một bước, hạ mình thỏa thuận cùng anh để giảm bớt một kẻ thù. Đây là một kế hay trong hoàn cảnh lúc đấy.
Biết Hiếu dính dáng khá nhiều đến xã hội đen, mâu thuẫn chắc chắn là có nên dĩ nhiên Việt nửa tin nửa ngờ. Trường hợp của người khác, có thể sẽ không đồng ý điều đó. Nhưng chính anh cũng đã gây thù chuốc oán với một tổ chức xã hội đen lớn bậc nhất thành phố, thỏa thuận này đến rất kịp lúc, ít ra chữa cháy phần nào. Vì vậy, sau hồi lâu đắn đo, suy tính kỹ lưỡng, anh quyết định chấp nhận đính chiến tạm thời. Ngay au đó anh tìm gã Chung ruồi nhờ hắn tìm hiểu dạo gần đấy xã hội đen có thú oán gì với mấy tên công tử nhà giàu không. Thông tin thu được khá nhiều, một vài tin có liên quan đến Đình Hiếu, xem chừng hắn đã nói thật. Anh cũng giảm bớt nghi ngờ.
Về hiện tại...
Sau Lễ Tết một tuần, Trường đại học anh học tổ chức giải bóng rổ trong khoa và liên khoa. Đây là giải thường niên của trường.
Lúc này, lớp anh đang tuyển chọn đội hình. Hai người Hiếu và Trường khá cao và kỹ thuật bóng cũng tôn tốt nên được chọn vào đội. Những người khác thì thường chơi với nhau nhiều, là nòng cốt của đội. Tiếc là hiện giờ một thành viên cốt cát đã bận việc đột xuất, không tham gia được. Đội hình bị khuyết mất một người. Cả đội nháo nháo tìm người thay thế nhưng vẫn chưa thấy ai được cả. Bỗng Đình Hiếu chỉ ra phía ngoài sân và nói:
- Này, cậu ta được đấy.
Mọi người nhìn thấy thì thấy đó là Quốc Việt đang tới chỗ lớp của mình. Sau khi xong bàn việc với gã Chung ruồi, Việt đi đến ngay lập tức. Tuy anh không tham gia thi đấu, nhưng ít ra cũng nên tham gia cỗ vũ. Anh đâu ngờ mình được Hiếu giới thiệu vào hội. Đội trưởng đội bóng nghi ngờ thực lực của Việt nên hỏi Hiếu:
- Thằng đấy chơi bóng tốt không?
- Cũng được, hắn chạy khoẻ lắm cứ để hắn vào chơi đi, không sao đâu. Hơn nữa chúng ta cũng đâu còn lựa chọn nào khác nữa.
- Ừ, để tao gọi hắn thử xem chút.
Đội trưởng đội bóng vẫy tay gọi Việt. Việt vừa mới đến đã nghe đội bóng lớp gọi mình thì lấy làm lạ. Đội trưởng đội bóng nói:
- Mày chơi bóng rổ thế nào?
- Cũng tàm tạm, có chuyện gì thế? Sao đến giờ vẫn chưa đấu?
- Đội chúng ta còn thiếu một người nữa, thằng Hùng bận đột xuất không tham gia được. Mày tham gia nhé?
- Vậy à? Được, chơi thì chơi. Nhưng sao không gọi mấy đứa đang ngồi trên khán đài mà khi tao đến mới gọi tao vào?
Anh thấy Đình Hiếu đứng ở đấy thì nghĩ bụng chắc do hắn ta bày trò chứ lớp đông con trai thế cơ mà. Đội trưởng nói:
-Tao hỏi cả rồi nhưng có đứa nào muốn tham gia đâu. Lấy đủ lý do để từ chối, nào là không biết chơi, nào là bị đau không chơi được, nói chung là không muốn tham gia.
"Tao cũng đâu muốn chơi." Việt tự nhủ, nhưng vì đội bóng, anh nhận lời. Lại nghe cậu kia tặc lưỡi nói:
- Thôi đừng nói nhiều nữa, mau vào trận thôi.
Trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu. Ông ném bóng lên cao, Đình Hiếu nhảy lên cao hơn cướp được bóng trước. Hắn đập bóng mấy phát rồi lách qua một cầu thủ đối phương, tiếp đó chuyền sang cho một đồng đội. Cậu kia chạy lên rồi chuyền lại cho Hiếu. Hiện tại hắn ở trong vòng hai điểm, bất ngờ hắn chuyền sang cho Việt mà không lên rổ hay dắt bóng nữa. Việt rất kinh ngạc trước động tác này của hắn. Anh ở vị trí thuận lợi hơn hắn nhiều nhưng với kỹ thuật của hắn thì vẫn đủ khả năng ghi điểm, vậy mà nhường cho anh. Hắn muốn chứng minh thực sự đã nhượng bộ một lần nữa?
Chỉ là lúc này, anh không có thời gian suy nghĩ lâu, khi tới giây cầm bóng cuối cùng, anh nhún chân nhảy lên ném rổ, kiếm hai điểm đầu tiên về cho đội. Đình Hiếu nhìn anh, gật đầu rồi chạy về sân nhà.
Trận đấu tiếp tục, hai đội rượt đuổi điểm sát nhau, giành giật từng điểm một. Trận đấu này Việt chơi khá mờ nhạt. Anh tự biết bản thân mình chơi tàm tạm, kỹ thuật chỉ tàng tàng thôi nên đóng vai trò chim mồi, thu hút cầu thủ đối phương. Anh cố gắng giữ bóng đợi đồng đội vào vị trí thuận lợi là chuyền ngay, rất ít khi dứt điểm. Đôi ba lần gây ấn tượng với mọi người bằng những pha ném bóng rất khó thực hiện ở ngoài vòng ba điểm. Ngoài ra, cái đáng để người ta chú ý nhất ở anh là thể lực cực khoẻ. Dù được thay tự do nhưng suốt trận anh chỉ ra nghỉ bốn năm phút rồi vào chơi tiếp. Điều này càng khiến vai chim mồi của anh dễ dàng hơn.
Những giây cuối cùng, đội anh bị dẫn một điểm. Anh cướp bóng từ đối phương, đang tính liều ném xa một quả, bỗng bắt gặp Đình Hiếu ở phần sân đối phương nháy mắt với mình. Lúc đấy, anh với hắn ta hiểu ý nhau như đồng đội cùng chơi bóng nhiều năm vậy, anh vung tay chuyền đúng ngay vị trí hắn ta chạy tới mà không cần hắn ra ám hiệu. Nhận được bóng, ngay lập tức, Hiếu xoay một vòng rồi búng người nhảy lên lên rổ. Nếu hắn có thể nhảy cao hơn, hay chí ít là người cao hơn thì cú này hứa hẹn sẽ là cú Slam Dunk tuyệt hảo.
Phía khán đài lớp anh hoan hô rầm rầm. Hiếu nhìn anh cười cười, giơ ngón cái lên tỏ ý "giỏi lắm, cú chuyền bóng rất đẹp". Anh chỉ gật đầu đáp lại rồi lảng đi. Đội trưởng vỗ vai anh cười nói:
- Này, trận sau mày nhớ đến tham gia đấy.
"Còn trận sau nữa sao?" Việt đời nào chịu từ làm xấu mặt mặt mình. Anh lắc đầu từ chối:
- Không cần đâu, trận sau có thằng Hùng rồi, tao tham gia làm gì nữa.
- Không, mày phải tham gia, dù sao đội bóng vẫn cần người thay chứ phải không?
Việt bật cười:
- Lời đề nghị làm dự bị nghe hay đấy ông bạn.
Cậu kia cũng cười theo:
- Sao? Tham gia chứ?
- Chuyện của lớp thì phải tham gia rồi.
- Hay lắm.
- Thế khi nào diễn ra trận chung kết?
- Hình như là hai mươi ngày nữa.
- Thế khi tới trận chung kết thì gọi tao.
- Cái gì? Đùa hả? Mày...
- Ấy ấy, tao nghe điện thoại cái đã.
Việt đi sang chỗ khác và rút điện thoại ra nghe, là số của gã Chung. Anh và hắn vừa gặp nhau trước đó, giờ đã gọi ngay thì chắc có việc gì quan trọng rồi. Chung nói:
- Tao vừa có được thông tin mới đây, hàng sẽ tới đây trong vòng nửa tháng nữa.
Việt rất ngạc nhiên, hỏi lại:
- Nhanh vậy sao, mày có chắc là chính xác không đấy.
- Mày đã nghi ngờ như thế thì nhờ tao làm quái gì. Tao không cần biết mày đã có kế hoạch gì, tao chỉ cần xem kết quả của mày thôi.
- Không sao cả, dẫu thời gian đến nhanh hơn nữa thì kế hoạch của tôi vẫn không hề bị ảnh hưởng.
-Đừng nói nhiều, làm đi rồi hãy nói.
- Được, rồi, tôi đã rõ rồi, tôi ngắt máy đây.
Bỗng đội trưởng bóng rổ đập vai anh và nói:
- Việt, đi uống nước cùng bọn tao nào.
- À không được rồi, giờ tao phải về phòng trọ ngay để còn đi dạy kèm. Hẹn bọn mày bữa khác, xin lỗi nhé.
- Bận làm gia sư à? Thôi vậy hẹn mày bữa khác vậy.
- Ừ, tao đi cái đã, tạm biệt, hẹn gặp lại.
- Hẹn gặp lại.
Việt tách đội bóng rổ ra, đi đường khác, đã năm giờ kém mười rồi, cần phải về nhà thật nhanh mới kịp giờ dạy. Chợt Hằng đi tới bước song song với anh, cô nợ nụ cười và nói:
- Bạn và Đình Hiếu đã dẹp bỏ hết thù ghét rồi à?
Việt ngạc nhiên, không hiểu tại sao cô ấy lại biết thù oán giữa anh và hắn ta. Anh bật cười, lắc đầu:
- Thù ghét gì chứ, mình và cậu ta vẫn là bạn bè bình thường mà.
- Bạn không lừa được mình đâu, ngay ngày đầu tiên mình đã thấy bạn và cậu ta cãi nhau ở cổng trường kia kìa.
Việt nghe thế thì chột dạ, nói:
- Bạn nói gì chứ không có chuyện đó đâu, chắc bạn nhận nhầm ai đó thôi.
Hằng lắc đầu:
- Thật mà, mình, Thu và cả Ngọc đều nghe rõ những gì các bạn nói đấy.
Việt trợn mắt há hốc miệng. Hằng bật cười khi nhìn thấy điệu bộ thú vị đó của anh. Cô gật đầu khẳng định. Anh cười như mếu:
- Thôi xong, thảo nào Ngọc ghét mình như thế.
- Này, không lẽ bạn định làm quen với Ngọc thật đấy hả.
- Đâu, không có đâu, mình làm thế để chọc tức Đình Hiếu thôi.
- Vậy à? Thế giờ hai người làm hoà rồi phải không? rong trận bóng rổ, mình thấy hai bạn phối hợp rất ăn ý.
- Ờ thì cũng tàm tạm thôi.
- Ồ, nếu đúng là thế thì mình yên tâm rồi. Chứ bạn và cậu ta cứ tiếp tục giữ thù oán như vậy, không khéo cậu ta lại kêu bọn đầu gấu đánh bạn như lần trước thì khổ lắm.
Việt giật mình sửng sốt. Anh hoàn toàn bị bất ngờ, không rõ cô ấy biết được chuyện đó hay mới chỉ suy đoán thôi. Nhưng dù thế nào, anh vẫn chối ngay:
- Không có chuyện đó đâu, bọn đầu gấu đó là do mấy gã ở quán nhậu đã gây hấn lúc trước đấy mà.
Hằng nhìn anh với ánh mắt tinh nghịch:
- Việt không cần lừa mình đâu, mình đã suy nghĩ rất kỹ, bạn cũng như mình, mới chân ướt chân ráo đến thành phố học, chắc hẳn đám người xấu đó chưa thể biết chi tiết về bạn ngay được. Người vừa biết bạn thế nào vừa có mâu thuẫn với bạn thì chỉ có Đình Hiếu thôi. Mình nói đúng chứ.
Việt nghe cô nói mà kinh hãi trong lòng. Anh thầm than thở cô gái này quá thông minh, chỉ từ một vài điểm mà có thể suy luận trúng phóc, đã thế anh càng phải tránh cô xa hơn. Anh bèn lắc đầu:
- Mình đã nói là không phải mà, bạn đừng suy đoán lung tung nữa cho mệt óc.
Hằng cười tủm tỉm gật gù:
- Ừ, ừ, không phải thì không phải.
Việt tìm cách lảng đi:
- Thôi mình về đây, chào Hằng nhé.
- Ừ, chào bạn.
Đến nhà gửi xe, hai người tách ra, quay trở về phòng. Việt vừa về tới phòng thì bắt gặp cảnh Thành Nhân đang xếp quần áo, đồ đạc vào trong một chiếc vali rất to. Việt rất ngạc nhiên, vội hỏi:
- Ông anh làm gì mà xếp cả đống đồ vậy? Anh định chuyển phòng à?
Thành Nhân đáp:
- Không phải, anh cùng sếp đi công tác nước ngoài, sẽ bay vào ngày mai.
- Ái chà chà, công tác nước ngoài luôn cơ đấy. Ông anh đi bao lâu?
- Nếu theo đúng tiến độ thì chừng một tuần.
- Ngắn thế thì anh cần gì mang theo lắm đồ thế chứ.
- Chú mày nghĩ anh giàu lắm hả? Mỗi lần đi tới đâu là mua đồ dùng tại đấy xong vứt đi hả?
- Ha ha ha! Đùa một chút thôi mà.
Bỗng Tùng lên tiếng:
- Sếp ông anh là đàn ông hay phụ nữ vậy?
Việt đang uống nước, nghe câu đấy phun hết nước trong miêng ra sân rồi ôm ngực ho liền mấy cái, bàn tay đưa về phía Tùng, dựng ngón cái lên. Nhân hừ một tiếng bất mãn và nói với Việt:
- Tối nay làm bữa nhậu Việt nhỉ?
Việt đáp:
- Dạ tối nay thì không được rồi, em phải đi dạy kèm bây giờ, hai người đi với nhau nhé.
- Ừ! Chú mày có việc thì thôi.
Việt mang quần áo vào phòng tắm, chuẩn bị đi dạy kèm cho thằng nhóc Trung Nam.