Không biết sau bao lâu, Việt bỗng hú dài một tiếng khiến Ngọc giật mình. Anh búng người vọt lên cao, lộn một vòng trên không rồi đáp xuống đất về sau hơn hai mét. Việt vươn vai, lắc đầu lắc cổ vài cái, sau đó cười sang sảng:
- Ha ha ha! Thành công rồi.
Sắc đỏ trên người Việt dần biến mất, trả lại màu da bình thường như cũ. Cơ thịt từ chỗ căng phồng từ từ xẹp xuống. Chân khí không những vận hành tốt mà còn mạnh hơn rất nhiều. Anh cảm thấy toàn thân thư thái, nhẹ nhàng.
Thấy Việt không xảy ra chuyện gì, Ngọc mừng rỡ chạy đến bên cạnh hỏi han:
- Việt thế nào rồi? Có chỗ nào bị đau không?
Việt lắc đầu:
- Mình không sao, rất khoẻ nữa là khác.
- Việt đừng nói thế, lúc nãy mình thấy Việt khiếp lắm, tưởng chừng như... như...
- Ấy ấy, Ngọc đừng nói gì nữa, mình ổn mà.
- Mình sợ lắm, mình cứ nghĩ Việt sẽ...
- Chết phải không? Thôi mà, Ngọc cứ suy nghĩ lung tung, mình có thể kiểm soát được. Mà này...
Biết tinh thần hiện giờ của cô bất ổn, anh vội lảng sang việc khác:
- Lúc nãy Ngọc lo lắng cho mình như thế, chả lẽ thích mình rồi?
Ngọc đỏ mặt, gắt lên:
- Việt nghĩ đi đâu thế, mình chỉ lo cho Việt với tư cách bạn bè thôi.
Hiện tại xem ra là cơ hội tốt, Việt đâu thể bỏ qua dễ dàng. Anh nắm lấy vai Ngọc, nhìn thẳng vào mắt cô và nói:
- Ngọc đừng tự dối lòng mình nữa, thôi nào, Ngọc hãy cho Việt cơ hội cũng như tự cho mình cơ hội, được không?
Ngọc cúi đầu xuống né tránh ánh mắt của anh. Cô do dự một lúc lâu rồi đáp lại:
- Chuyện này mình bàn sau nhé, giờ người Việt đầy mồ hôi, Việt đi tắm trước đi.
Nghe cô nói thế Việt mới sực tỉnh, phải, vừa vượt qua cửa ải sinh tử, người anh khá là bẩn, đi tắm cho sạch đã, nếu không thì thật mất lịch sự. Lấy quần áo xong, anh chợt nói với cô:
- Chúng ta vẫn chưa ăn trưa, trong tủ lạnh mình còn thức ăn, phiền Ngọc làm giúp cái.
- Ừ, để mình đi làm.
Cô cũng biết một chút về gia cảnh của Việt, thấy anh đã sắm được tủ lạnh thì không khỏi ngạc nhiên lẫn hiếu kỳ. Cô mở tủ lạnh, bên trong rau, thịt, cá đều có đầy đủ, Việt chuẩn bị chu đáo mọi thứ. Cô cảm giác dường như anh có rất nhiều bí mật.
Cô bắt đầu sửa soạn nấu bữa cơm, có điều tay thì làm nhưng đầu óc lại cứ suy nghĩ miên man, chủ yếu là Việt. Cô thừa nhận bản thân đã nảy sinh tình cảm với anh. Đặc biệt là sau chuyện ban nãy, cô sợ đến hồn vía lên mây, sợ rằng anh sẽ không qua khỏi. Bây giờ nhớ tới điều đó, tim cô như thắt lại. Cô nhận ra có lẽ cô yêu anh thật rồi. Bỗng nhiên giọng Việt vang lên:
- Ngọc, cẩn thận.
Nay sau là tiếng "coong" vang lên khiến Ngọc giật mình. Việt vội chạy lại hỏi hn:
- Ngọc nghĩ gì mà sững người ra thế, suýt chút nữa là cắt phải tay rồi đấy.
Cô nhìn xuống thì thấy con dao đã rớt khỏi tay, trên mặt lưỡi dao có một cục tẩy. Thì ra Việt tắm xong, ra ngoài đúng lúc Ngọc sắp cắt phải tay nên vớ lấy cục tẩy ném trúng con dao. Anh vận kình chỉ vừa đủ khiến nó rơi chứ không làm tay Ngọc đau. Sau khi đột phá Thuần Dương Công, uy lực thay đổi đáng kinh ngạc.
Việt thở phào nhẹ nhõm:
- Cũng may chưa đứt tay.
- Cám ơn Việt.
- Không sao, nên làm mà. Chúng ta nấu đồ ăn thôi, muộn rồi.
- Ừ.
Qua cơn sợ hãi, Ngọc lại tò mò về Việt, có nhiều điều cô rất muốn biết nhưng định mở miệng thì lại nuốt xuống bụng. Bắt gặp điệu bộ kỳ lạ của cô, Việt hỏi:
- À, tất cả là do mình luyện võ đấy mà, ha ha, quả thật có hơi khác người một chút.
- Giống như trên phim kiếm hiệp à?
- Ha ha, làm gì đến mức đó, chỉ khoẻ hơn người bình thường thôi.
Ngọc bán tín bán nghi, nhưng cô không hiểu rõ vấn đề này nên không hỏi thêm. Cô chỉ tiếp vào tủ lạnh:
- Việt đang là sinh viên mà có thể mua được nó thì rất giỏi đấy.
- Tại mình đi làm rồi, tích góp lâu lắm mới đủ để mua. Mình lại chẳng thích ăn quán nên mua nhiều cho vài ngày, cần nó để bảo quản.
- Vừa học vừa làm mà đã được thế này, mình khâm phục Việt rồi.
- Mình không muốn khâm phục, mình muốn hơn thế cơ. À... xong cả rồi, chúng ta ăn thôi. Sau đó sẽ qua phòng Ngọc thu dọn kẻo trễ.
Hai người bắt đầu bữa trưa. Tự dưng Ngọc cảm giác cô và anh cứ như một cặp tình nhân đang góp gạo thổi cơm chung vậy. Cô liếc trộm anh, hai má ửng hồng lên. Đáng tiếc Việt không hề hay biết. Anh đã trải qua nửa ngày vất vả nên bụng đói cồn cào, anh chỉ tập trung vào thức ăn, nào có để ý điều gì khác.
Sau bữa trưa, hai người chỉ nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục quay về phòng Ngọc để thu dọn đồ đạc. Đồ đạc cô sử dụng chẳng bao nhiêu nên loáng cái đã xong. Ngọc ngồi xuống giường, nhìn lại căn phòng lần cuối. Nơi này đã phần nào giúp cô trải qua khoảng thời gian đau khổ trước đây, giờ xa nó, trong lòng cô có cảm giác bồi hồi, khó tả. Việt ngồi cạnh Ngọc, vòng tay ôm lấy eo cô kéo sát vào mình. Anh hỏi nhỏ:
- Ngọc sao thế? Không nỡ rời đi à?
Bất ngờ là Ngọc không đẩy anh ra, mà còn nghiêng người tựa đầu vào anh. Hành động này đã cho Việt câu trả lời rồi, anh vui lắm. Thế rồi Anh nghe tiếng cô ấy thở dài:
- Giờ trong lòng Ngọc rất phức tạp, Ngọc phải làm gì mới đúng đây? Rốt cuộc kẻ nào đã làm ra chuyện đáng hận này?
Tim Việt nhảy lên mấy cái, chưa thể nói cho cô biết thủ phạm vào lúc này kẻo gây ra tai họa. Anh lựa lời an ủi cô:
- Ngọc yên tâm, Việt sẽ tìm bằng được kẻ đó, lấy lại công bằng cho Ngọc.
- Mong sao được như vậy.
Hai người ngồi yên lặng hồi lâu, sau đó Việt nói:
- Thôi, tới lúc phải về rồi.
- Ừ.
Anh và cô đứng dậy đi ra ngoài. Bỗng cô dặn anh:
- Chốc nữa đến nhà Ngọc, Việt giữ khoảng cách chút nhé.
- Sao thế? Mẹ Ngọc cấm có bạn trai à? Ngọc cũng đã năm hai rồi chứ nhỏ gì nữa đâu.
Cô trừng mắt, mắng:
- Việt không cần biết, làm theo là được.
- Rồi rồi mình làm theo. Nhưng mà giờ hai ta xưng hô sao đây?
- Cái đó... tuỳ Việt.
- Ờ... thế thì... lên xe nào em yêu...
- Hừ... đáng ghét.
Tầm mươi phút sau, Việt đã chở Ngọc đến trước cửa nhà cô. Anh hiểu tâm trạng của cô lúc này nên khi đã bỏ đồ xuống xong, anh chào cô:
- Thôi em vào nhà đi nhé, anh không tiện ở lại đây lâu.
- Vâng ạ.
"Bíp bíp!"
Đúng lúc Việt vừa quay xe thì một chiếc ô tô con bấm còi ở sau lưng anh khiến cả hai người giật mình. Chiếc xe từ từ dừng lại song song với Việt. Cửa ô tô mở ra rồi một người phụ nữ bước ra. Khuôn mặt Ngọc rất giống bà ấy nên Việt có thể dễ dàng nhận ra đây là mẹ cô. Bà nhìn về phía Ngọc, nói với giọng hớn hở:
- Ngọc về rồi đấy hả con?
- Dạ dạ, con vừa về tới.
- Để mẹ xem con gái mẹ nào, ôi, con gầy đi nhiều quá.
- ...
Phía bên này, bố của Ngọc đến gần Việt, hỏi thăm:
- Chào cháu, cám ơn cháu đã chở Ngọc về.
Việt mỉm cười, đáp lại lễ phép:
- Dạ không có gì ạ, chỉ là việc nhỏ thôi ạ.
- Cháu tên gì nhỉ? Cháu là bạn của Ngọc à?
- Dạ cháu tên Việt ạ. Cháu là bạn cùng lớp với Ngọc.
- À, chú nghe lớp đi tình nguyện đông vui lắm, chắc cháu cũng tham gia tình nguyện phải không?
- Dạ không ạ, đợt này cháu bận đột xuất không đi được. Ban nãy cháu tình cờ Ngọc mang hành lý trên đường nên tiện đường chở cô ấy đi luôn ạ.
- Ra thế, bạn bè giúp nhau vậy là tốt, mà cháu vào nhà uống cốc nước đã.
- Dạ thôi ạ.
Việt nhìn đồng hồ giả tạo vẻ gấp gáp:
- Cháu còn bận việc. Dạ cháu xin phép cô chú cháu đi.
- Ừ, hẹn cháu dịp khác vậy.
Việt nổ máy chạy đi. Bố Ngọc đưa mắt nhìn theo, đôi mắt nhíu lại như suy tư điều gì đấy. Vợ ông gọi:
- Anh ơi, anh nhìn gì đấy, chúng ta vào nhà thôi.
- Ừ, anh vào ngay đây.
Trước khi vào nhà, ông quay sang anh chàng lái xe dặn:
- Cậu giúp tôi việc này. Cậu đi tìm hiểu cậu nhóc đó là người như thế nào, quê ở đâu, gia cảnh ra sao nhé.
- Vâng thưa sếp.
- Tốt, cậu đi đi.
- Vâng, em chào sếp.
Việc này của ông rất dễ hiểu và chẳng thể chê trách được. Với tư cách là một người cha, ông cần quan tâm đến những người bạn của con mình, nhất là gia đình ông thuộc hàng giàu có, bạn bè con cái cũng có năm bảy loại bạn. Có điều, ông làm một cách kín đáo để con gái khỏi buồn lòng. Ông vào trong thì chỉ thấy vợ mình nên hỏi:
- Con đâu rồi em?
- Con bé bảo hơi mệt nên lên phòng nghỉ rồi. À, anh này, cậu bé đó...
- Anh biết ý em mà, không sao, anh cho người đi lo rồi.
- Con bé bỗng dưng có bạn trai chở về, em thấy hơi lo, xã hội bây giờ phức tạp, em sợ con bé bị gạt. Lớn thì lớn chứ, dù sao...
- Được rồi mà, chẳng phải anh nói em cứ yên tâm sao. Giờ anh đi tắm rửa, tối nay anh phải đi tiếp khách, em với con cứ ăn cơm đi nhé.
- Dạ, mà đối tác nào vậy anh?
- Thì là tập đoàn phân phối linh kiện điện tử Lê Phong trong nam đấy. Họ muốn mở rộng thị trường, xây thêm một trung tâm lớn thứ hai tại ĐN. Họ muốn chúng ta làm đối tác đầu tiên.
- Dạ, mà thằng hai cũng thật là, ba thì bận cả ngày, không chịu về giúp ba, lại chỉ thích đi làm ngoài.
- Kệ nó đi em, con có chí hướng riêng, nên vui mừng chứ.
- Biết vậy nhưng em vẫn lo. Mà thôi, anh tắm đi để còn đi làm, để việc nhà em lo.
- Ừ, cám ơn em.
Ông cúi đầu hôn lên má vợ một cái rồi đi sửa soạn. Buổi tối, ông lái xe đến nhà hàng Hưng - Sơn. Ông đã đặt trước một phòng VIP để làm nơi hẹn khách hàng. Trong khi đi tới phòng, ông vô tình bắt gặp một thanh niên trẻ có dáng dấp khá giống với cậu nhóc tên Việt ông gặp chiều nay. Anh ta đi lên tầng trên, mỗi khi nhân viên phục vụ hay bảo vệ thấy anh ta đều cúi đầu chào. Chỉ là ông đứng khá xa, mà lại nhìn nghiêng nên không dám chắc đó là Việt.
Ông cũng không có nhiều thời gian nghĩ nhiều. Ông đợi mươi phút thì khách hàng đến. Ông đứng dậy, đưa tay ra bắt, đồng thời nở nụ cười thân thiện và nói:
- Chào anh Phong, rất vui được gặp anh.
- Tôi cũng vậy, rất vui được gặp anh, anh Tâm.
- Nào, mời ngồi.
- Cám ơn.
...
Hai người vừa ăn vừa bàn công việc. Hôm nay là buổi gặp đầu tiên nên chỉ thăm hỏi đối tác là chủ yếu. Công ty của ông Tâm là công ty kinh doanh hàng điện tử lớn nhất ĐN, dĩ nhiên có sức hút lớn nhất đối với tập đoàn Lê Phong. Ông Tâm cũng đâu thể bỏ qua đối tác lớn như vậy. Bởi thế, cuộc nói chuyện diễn ra khá cởi mở.
Tạo được ấn tượng tốt lẫn sự tin tưởng ban đầu với tập đoàn Lê Phong, ông Tâm rất vui. Sáng hôm sau ở công ty, ông lập tức giao cho cô thư ký các nhiệm vụ để làm cho đối tác đồng ý ngồi vào bàn ký kết hợp đồng.
Cô thư ký vừa ra thì anh chàng lái xe đi vào. Ông Tâm hỏi:
- Cậu có thông tin nhanh thế sao?
- Dạ vâng thưa sếp.
- Nói tôi nghe xem nào.
- Dạ thông tin không nhiều lắm, cậu nhóc đó đúng là bạn cùng lớp với con gái sếp, gia cảnh cậu ta cũng không được tốt cho lắm.
- Thật à? Hừm...
Ông Tâm hơi thất vọng, suy nghĩ "tên đào mỏ" thoáng hiện lên trong đầu ông.