Thiên và Việt nghe mà giật mình. Cả hai đều rất quen giọng nói người này, hắn ta chính là Phong, đầu lĩnh của băng đảng Hắc Báo trong thành phố này. Về phần Hắc Lôi, khi thấy Phong xuất hiện thì hắn ta chỉ cười cười và gật đầu chào Phong một cái. Dường như Hắc Lôi đã quen biết với Phong từ trước, hơn nữa cũng đã được đàn em thông báo rằng Phong sẽ đến đây.
Phong có mặt ở đây làm kế hoạch của Thiên đảo lộn hết cả lên vì Thiên cứ nghĩ phi vụ tối nay là giao dịch bí mật với bang Bạch Hổ. Thiên bèn quay sang hỏi Phong:
- Sao ông lại đến đây?
Phong cười đáp:
- Tôi đương nhiên đến để bàn chuyện làm ăn mà, có gì đâu mà anh ngạc nhiên thế.
Hắc Lôi biết hai bên có mâu thuẫn nhưng không xen vào giữa hai bên, chỉ ngồi xem vở kịch hai hổ đấu nhau, bởi lẽ hai phe đấu nhau cũng chỉ có lợi cho hắn. Cái hắn cần là đối tác có thực lực lớn chứ không phải mối quan hệ hợp tác hay chữ thoả thuận bí mật gì đó giữa hắn với bang hội của Tuấn.
Lúc này “Lâm” (Việt) lên tiếng hỏi Phong:
- Sao ông biết chỗ này?
- Các vị biết, chẳng lẽ tôi không biết hay sao? Các vị nên nhớ, ở thành phố không chỉ có các vị là có thế lực đâu. Vụ làm ăn này tôi nhất định phải giành được.
Phong xuất hiện ở đây, bản thân mình cũng là khách của Hắc Lôi, chủ nhà không có ý kiến gì với Phong, Thiên cũng không thể đuổi kẻ địch của mình đi được, chỉ đành nghiến răng tức giận:
- Muốn giành được mối làm ăn này còn phải xem thực lực của ông tới đâu, vượt qua được chúng tôi thì may ra ông mới có được nó.
Phong chưa kịp trả lời thì một giọng nói của một người khác cắt ngang:
- Ha ha ha, anh bạn nói không sai chút nào, muốn giành được mối hàng thì cần phải có thực lực chứ không phải nhờ vào cái miệng đâu. Ha ha ha.
Phong và Thiên sửng sốt, bọn chúng hoàn toàn không ngờ người này lại có thể xuất hiện ở đây, còn Hắc Lôi cũng hơi ngạc nhiên khi được thuộc hạ của mình chạy vào thông báo danh tính của người này, chỉ là không thể hiện ra ngoài mặt mà thôi. Thực ra, Hắc Lôi biết rõ thế lực của người này mạnh như thế nào, hơn nữa cũng từng làm ăn với bang hội của Hắc Lôi nên Hắc Lôi mới chấp nhận cho người này vào. Người này không ai khác ngoài Thanh Sơn, lãnh đạo cũ của Việt. Thanh Sơn không thèm để ý đến ánh mắt của mấy người đó, hắn đi tới trước mặt Hắc Lôi, vừa đưa tay ra vừa nói bằng tiếng nước của đối phương:
- Chào Hắc Lôi tiên sinh, xin lỗi vì đến đường đột mà không báo trước, rất hân hạnh được gặp anh. Tôi là Thanh Sơn, chắc tiên sinh đã nghe qua tên tôi rồi nhỉ?
Hắc Lôi đứng dậy bắt tay với Thanh Sơn, cười đáp:
- Chào Thanh Sơn tiên sinh, danh tiếng của anh tôi đã nghe đồng nghiệp kể lại nhưng chưa có dịp gặp mặt, hôm nay anh đến đây, tôi rất vinh hạnh.
- Cám ơn, tiên sinh quá khách khí rồi. Nếu tiên sinh đã biết thì chắc tôi cũng có một ghế ở đây chứ nhỉ
- Ha ha ha, chắc chắc rồi, mời ngồi, các vị cũng ngồi xuống đi. Chúng ta cùng nói chuyện.
Ba phe đều ngồi xuống ghế, những cặp mặt nhìn nhau gườm gườm như toé lửa. Sắc mặt khó coi nhất là Thiên, hắn cứ tưởng lần này sẽ lấy được hàng thành công, không ngờ giữa đường lại xuất hiện hai kẻ thù lớn nhất, xem chừng lần giao dịch này sẽ gặp cực nhiều khó khăn. Hắn nghĩ rằng “tiên hạ thủ vi cường” nên giành lên tiếng trước:
- Hắc Lôi tiên sinh, chúng ta bắt đầu đàm phán được rồi nhỉ. Theo quy tắc bình thường, chúng ta sẽ đấu giá món hàng, đương nhiên ngài phải đảm bảo là hàng luôn có sẵn.
Hắc Lôi gật đầu:
- Tất nhiên là được rồi, hàng đang ở ngay đây. Nhưng mà tôi cũng muốn nói một vấn đề quan trọng. Theo tôi thấy thì tình hình hiện tại không giống như trước nữa rồi, nếu chỉ có một mình công ty của anh thì tôi chấp nhận cái giá nhất định, nhưng giờ có đến ba công ty muốn lấy đợt hàng này thì cái giá cũng phải nâng lên chứ nhỉ.
Không đợi Thiên trả lời, Thanh Sơn đã gật đầu:
- Cái này không thành vấn đề, chỉ cần là giá trị của chuyến hàng tốt, chúng tôi sẵn sàng bỏ ra cái giá cao một chút. Nhưng mà trước khi chúng tôi bắt đầu đấu giá, tiên sinh có thể cho chúng tôi xem đợt hàng này trước được không?
Phong và Thiên không hẹn mà cùng trợn mắt nhìn Thanh Sơn với vẻ căm tức, có điều nếu như bọn chúng phản đối thì sẽ thua về tay kẻ địch, cho nên Phong và Thiên đều đồng ý. Hắc Lôi cười lớn:
- Ha ha, đó là đương nhiên, các vị đợi một chút, người của tôi sẽ mang hàng ra ngay.
Đám thuộc hạ của Hắc Lôi nghe thế thì đi vào trong mang những chiếc vali chứa hàng ra, sau đó mở ra cho ba công ty cùng kiểm tra. Ba thế lực ngầm đi tới kiểm hàng, thấy hàng quả rất chất lượng thì đều gật gù hài lòng. Hắc Lôi đang muốn đưa ra giá sàn cho đợt hàng này thì bỗng nhiên sắc mặt của hắn thay đổi. Hắn quay sang nói với một tên thuộc hạ điều gì đấy, tên đó vội chạy ra ngoài.
Phía bên này Việt này cũng nhận điều bất thường, lập tức đá vào chân Thiên một cái và nháy nháy mắt với hắn. Thiên dễ dàng hiểu ý hắn, một tay đưa xuống dưới bàn đề phòng có biến xảy ra; mà hai tên cáo già Thanh Sơn và Phong cũng có hành động tương tự. Tên thuộc hạ của Hắc Lôi, tên đó chạy ra ngoài một lúc rồi lại chạy vào thì thầm vào tai hắn mấy câu. Nghe xong, Hắc Lôi nhíu mày, nói với cả ba phe:
- Các vị, tôi rất muốn giao dịch số hàng này, nhưng ngay bây giờ tôi có việc gấp phải đi ngay bây giờ, giao dịch tối nay hãy dời lại thêm vài ngày nữa vậy.
Phong là lão cáo già, lập tức nhận ra ngay. Hắn ta phối hợp ăn ý:
- Không thành vấn đề, đợi hàng này có thể dời lại vài ngày được mà.
- Vậy chúng ta tạm biệt tại đây.
Tất cả đứng dậy định rời đi thì có tiếng nói vang lên:
- Tất cả mọi người bên trong đứng yên, cảnh sát chúng tôi đã bao vây chỗ này vất toàn bộ vũ khí xuống, nếu kháng cự, chúng tôi buộc lòng phải nổ súng.
Phong rít qua kẽ răng:
- Khốn kiếp, sao bọn cớm ập vào nhanh thế chứ, chả lẽ trong chúng ta có kẻ phản bội.
Cả ba phe gườm gườm nhìn nhau như muốn đánh nhau đến nơi. Sắc mặt Hắc Lôi trở nên tối sầm, hắn nói:
- Các vị, nội gián là ai, chúng ta tạm gác lại điều tra sau, chúng ta hay cứ bỏ đi đã, an toàn trên hết. Ở đây có cổng thoát, các vị theo tôi
Thực ra sống chết của đám người này, Hắc Lôi không quan tâm, nhưng nếu để họ bị bắt, hắn cũng không an toàn nữa nên buộc lòng hắn phải giúp họ trốn thoát. Hắn dẫn đoàn người ra cổng sau định tẩu thoát. Đáng tiếc, cảnh sát đã lường hết trước mọi việc, một lượng cảnh sát rất lớn đã bao bọc xung quanh ngôi biệt thự, e rằng cả ruồi cũng khó thoát. Thấy vậy, Hắc Lôi tức giận quát lớn:
- Khốn kiếp, hôm nay tao phải đại khai sát giới.
Hắn vận công toàn thân, tung liền mấy chục chiêu thức hiểm độc tấn công cảnh sát. Tốc độ của hắn nhanh kinh khiếp, tuy cảnh sát có súng trong tay nhưng khó lòng bắt kịp tốc độ của hắn để bắn, hơn nữa, đám thuộc hạ của Hắc Lôi đông và có khá nhiều súng, bọn chúng bắn trả quyết liệt, thoáng chốc, rất nhiều người của hai bên cảnh sát và tội phạm đã ngã xuống, chết có, bị thương nặng có, chiến trường vô cùng hỗn loạn. Trước đó cảnh sát đã thông báo cho người dân xung quanh ở yên trong nhà, tuyệt đối không đi ra ngoài nên khi họ nghe thấy tiếng súng thì hồn vía lên mây, vội vàng đóng chặt cửa nẻo, chui vào chỗ an toàn ẩn nấp, tránh tay bay vạ gió.
Hắc Lôi không cần nói, có đám thuộc hạ đông đảo bảo vệ cùng với khinh công cao cường đã chạy thoát, nhưng Phong và Hỳnh thì không may mắn được như thế, đám đàn em của hắn chỗ thì bị bắt, chỗ thì bỏ mạng gần hết, hơn nữa, một gã áo đen che kín mặt xuất hiện đột ngột xuất hiện, vung quyền đánh gục nhiều đàn em của hắn, cuối cùng không thể nào thoát khỏi vòng vây bị tóm gọn. Đánh xong, gã đó tung mình nhảy đi, sự việc diễn ra quá sức bất ngờ, gã đó đến rồi đi nhanh như tia chớp, cảnh sát chưa kịp hồi tỉnh thì hắn ta đã biến mất. Cho nên họ đánh giương mắt đứng nhìn tên đó chạy đi mà không làm gì được.
Bên này, Thiên và “Lâm” thì cũng chạy tán loạn cả lên, may nhờ đám đàn em và bản thân có võ công, thêm vào cả kỳ tích, nhân lúc cảnh sát sững người vì gã áo đen đó, đã chạy thoát ra được bãi chiến trường. Hai người chia nhau hai hướng chạy thục mạng. Còn phía Thanh Sơn, trước đây ông ta nhiều lần thoát chết dưới hoàn cảnh hung hiểm hơn nhiều nên tìm được cách trốn được làn mưa đạn chạy đi được một đoạn khá xa. Chỉ là vẫn không thoát khỏi tầm kiểm soát cảnh sát, bị năm, sáu cảnh sát rượt theo. Ông ta chạy lòng vòng lẩn vào bóng tối nên cảnh sát đuổi theo rất khó khăn, khoảng cách giữa ông ta và cảnh sát cứ xa dần, ngay khoảnh khắc tưởng chừng Thanh Sơn sắp cắt đuôi được cảnh sát thì gã áo đen đó lại xuất hiện. Hắn nhảy từ trên cao xuống, đạp một cước xuống đầu Thanh Sơn. Thanh Sơn ứng biến nhanh lẹ, vội vàng đổ người xuống đất, lăn đi vài vòng, tránh được cú đạp của gã áo đen
Nhưng chênh lệch thực lực giữa hai bên quá lớn, Thanh Sơn tránh được một đòn của gã áo đen, chưa kịp hồi nhịp thở thì đối phương đã ập tới ngay. Gã áo đen vừa chạm đất đã vọt tới, tung quyền đánh tới Thanh Sơn. Quyền này vừa nhanh vừa mạnh, Sơn biết mình khó thoát kiếp, chỉ đành trơ mắt nhìn chiêu của đối phương đánh tới. May mắn thay, một bóng đen sau lưng Thanh Sơn nhảy tới, đánh ra một đòn đỡ lại chiêu của gã áo đen. Hai quyền đụng nhau chát chúa, hai người đều bị phản lực đẩy lùi về sau vài bước. Thanh Sơn định thần lại nhìn người vừa cứu mình thì thấy người này mặc đồ che kín toàn thân, chỉ để lộ hai mắt. Người này quay sang nói với ông ta:
- Còn không mau chạy đi, nếu cảnh sát đến đây thì ông anh chỉ có đường chết thôi.
Thanh Sơn nhận ra giọng nói của người này, bèn gật đầu xem như cám ơn rồi lập tức bỏ chạy mất hút vào màn đêm. Dù Thanh Sơn chạy thoát nhưng gã áo đen không tức giận, hắn chỉ nói:
- Quả nhiên là mày vẫn ở trong thành phố, Quốc Việt, tao có lời khen cho mày đấy.
Hoá ra người vừa cứu Sơn là Việt. Lúc gã áo đen xuất hiện bất ngờ đánh gục đám người của Phong, anh đã thấy gã ta, cho nên sau khi anh và Thiên chia ra hai hướng, anh liền lấy đồ che mặt quay lại hiện trường; may thay kịp lúc cứu được Thanh Sơn.
Cảnh sát ở không xa nữa, họ sắp chạy đến đây nên Việt muốn tận dụng chút thời gian để xác định xem tên này là kẻ nào:
- Thằng khốn, sao mày lại giả danh tao, rốt cuộc mày là ai? Làm vậy với mục đích gì?
Gã áo đen cười to:
- Ha ha ha, thử đoán xem tao là ai. Mày thông minh lắm mà, đoán thử đi, ha ha ha.
- Mày... tao có thù oán gì với mày cơ chứ?
- Ha ha ha, chỉ cần mày đoán ra tao là ai thì sẽ biết vì sao thôi. Ha ha, chúng ta đều biết đêm nay cả hai đều sẽ có mặt ở đây đúng không? Vậy thì hãy giải quyết cho xong đi.
Biết không thể moi được gì từ đối phương, cũng chỉ có cách đánh nhau mới mong dò ra được hắn là ai. Việt nghiến răng kèn kẹt: