Thế Giới Ngầm

Quyển 2 - Chương 71



Việt đi ra phía trước mặt Ngọc và Quỳnh, chắn tầm nhìn của đám người áo đen kia khỏi hai cô gái, sau đó nói nhỏ với họ:

- Hai em mau lùi ra xa đi, bọn chúng rất ghê gớm, anh sợ sẽ không bảo vệ nổi hai em đâu.

Tuy hai cô gái tức tối khi nghe những lời như mệnh lệnh của Việt nhưng hai cô vẫn ý thức được đứng đây chỉ làm vướng tay vướng chân Việt mà thôi. Cho nên hai cô nhanh chóng lùi lại. Việt đợi hai cô lui về một khoảng cách xa đủ an toàn thì mới từ từ tiến đến chỗ bọn người áo đen. Đám người áo đen thấy Việt đi tới thì biết Việt đã phát hiện họ đến tìm mình, hơn nữa gã đàn ông trung niên bắt gặp Việt không hề sợ hãi, ông ta không khỏi bất ngờ. Hai bên cách nhau tầm ba mét thì đứng lại, Việt lên tiếng trước:

- Các người đi đông thật đấy, lão già, ông không dám ra đây nói chuyện trực tiếp với tôi à?

Gã đang ông trung niên lại càng kinh ngạc. Ông ta chưa từng nghĩ đến Việt lại nói thẳng với ông ta như vậy, chứng tỏ Việt đã biết ông ta trước rồi. Nếu đã thế thì ông ta không có cớ gì lẩn trốn phía sau đám người của mình. Những kẻ đi cùng ông ta định ngăn ông ta đi ra nhưng ông ta lắc đầu tỏ ý không sao nên đứng im một chỗ, hơn nữa bản thân người đàn ông trung niên cũng rất tự tin vào khả năng của mình, nghĩ rằng Việt không thể làm gì được mình. Hai người đứng cách nhau trên dưới hai mét, Việt tiếp tục nói khích:

- Không ngờ ông dám đối mặt với tôi, tôi có lời khen đấy.

Đối phương đáp lại rất bình thản:

- Nhóc con, cậu là Quốc Việt phải không? Nhỏ tuổi như vậy mà có thể đánh bại được Tuấn, đúng là rất giỏi. Có điều tôi không hiểu tại sao cậu lại làm thế?

Việt nói:

- Ông điều tra tôi rõ ràng rồi mà, có lẽ đến bây giờ bản thân ông cũng hiểu tôi đánh bại tên Tuấn chỉ để dụ ông xuất hiện thôi phải không nào?

Người đàn ông trung niên vẫn không lộ bất kỳ sắc thái tình cảm nào trên mặt, vẫn giọng lạnh nhạt đều đều như trước:

- Ồ, thế rốt cuộc tôi đã làm gì mà khiến cậu nhọc công nhiều đến vậy? Tôi chưa bao giờ gặp cậu cả.

Việt từ từ đi tới gần ông ta, hai mắt nhìn ông ta đầy thù hận. Anh không trả lời mà hỏi ngược lại đối phương:

- Ông còn nhớ một cặp vợ chồng trẻ thấy ông ở thành phố A cách đây gần hai mươi năm không?

Câu hỏi chả ăn nhập gì với cuộc đối thoại của hai người nhưng nó đã khiến gã đàn ông trung niên phải lộ vẻ thất thố, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Việt một lúc thì nói:

- Mày... mày... quen họ?

Việt cười khẩy, gằn giọng:

- Đâu đơn giản vậy, tao là con trai duy nhất của họ, lão già khốn kiếp, vì mày mà tao phải đau đớn cùng cực thế này.

Đối phương liên tục lắc đầu phủ nhận:

- Không thể nào, trước đây tao đã...

- Trước đây mày đã cho người điều tra kỹ càng rồi chứ gì? Hừ, đáng tiếc tao lúc đó đang ở chỗ khác nên mới thoát nạn. Tên khốn, tao sẽ cho mày trả giá đắt.

- Đúng là tao có sơ sót, nhưng mà...

Gã kia bỗng dưng cười rộ lên:

- Ha ha ha, ranh con, mày nghĩ hay quá nhỉ, mày tưởng tao gặp được mày rồi thì sẽ để mày thoát được sao. Ha ha ha, hôm nay mày đã ở đây thì tao cũng sẽ thành toàn tiễn mày đi gặp cha mẹ.

Rồi không đợi Việt có phản ứng, ông ta đã xuống tấn rồi vung quyền đánh thẳng vào mặt Việt. Quyền đi mang theo kình lực cực kỳ mạnh mẽ ập tới rất nhanh. Thế tới rất bất ngờ nhưng Việt đã âm thầm đề phòng trước đó nên khi kẻ địch vừa ra đòn thì anh lập tức chuyển thân, tay phải quạt nửa vòng gạt chiêu của đối phương rồi chưởng đẩy thẳng ra, kình lực dồn tới cũng không hề thua kém.

Không nghĩ rằng Việt sẽ ra đòn nghênh tiếp làm cho người trung niên kia vô cùng ngạc nhiên. Bởi vậy ông ta nhất thời không kịp tránh, chỉ còn cách vung quyền chống đỡ khá lúng túng. Chẳng qua ông ta luyện công từ rất lâu rồi, chiêu thức võ công rất tinh diệu, dù Việt ép được đối phương vào thế yếu nhưng ông ta đáp trả bằng hai quyền đã lấy lại cân bằng.

Ba chiêu thăm dò thực lực đối phương, cả hai tuy chẳng hề hấn gì nhưng tâm tình không thoải mái chút nào. Việt ngay từ đầu đã dè chừng ông ta, song lại chưa lường được thực lực của đối phương lợi hại thế, còn gã đàn ông trung niên thì kinh hãi trong lòng: “Thằng ranh con này mới chỉ mới khoảng hai mươi tuổi mà sao võ công lợi hại như vậy chứ.” Không kinh hãi sao được, tuy tự biết tư chất luyện võ của bản thân có hạn, nhưng ông ta luyện công mấy chục năm rồi, ấy vậy mà chỉ đánh ngang tay với một tên ranh con.

Đám người áo đen đứng ngoài mới chỉ thấy chủ mình ra tay thì nháy mắt sau hai bên đã giao đấu với nhau bảy tám chiêu, muốn lao vào giúp thì đúng lúc này đột nhiên vai phải của Việt lộ ra sơ hở bị đối phương chớp cơ hội, bị trúng ngay quyền kình nặng nề. Đám kia biết chủ mình đã thắng nên dừng chân lại. Còn người trung niên thấy mình đắc thủ, đang định dứt điểm thì bắt gặp nụ cười nửa miệng của Việt, lập tức cảm thấy không tốt, chưa kịp phản ứng thì ngực ông ta ăn trọn một chưởng của Việt.

Cơ thể hai bên chấn động mạnh, thân hình loạng choạng rồi bị hất tung ngược về sau hơn một mét. Việt hít sâu một hơi chân khí vào Đan Điền rồi chống tay lên đầu gối gắng gượng đứng nhanh dậy; nhưng đối phương phía bên kia thì kém hơn nhiều, sắc mặt ông ta tái hẳn đi, một tay ôm ngực rồi thổ huyết. Ban nãy hai bên đều dốc toàn lực vào chiêu cuối hòng mau chóng hạ gục kẻ địch, hiển nhiên trúng chưởng lực rồi thì thương tích của ông ta rất nặng.

Hai gã áo đen chạy tới đỡ người trung niên, những kẻ còn lại tức giận sắp sửa lao lên tẩn Việt một trận. Việt vẫn chỉ cười và nói một cách bình tĩnh:

- Còn muốn đánh hội đồng sao? Bọn mày mau đưa ông ta về trị thương, không ông ta mất mạng đấy.

Cả đám nghe vậy thì ghìm bước do dự. Việt nói tiếp:

- Bọn mày lao lên có chắc thắng không hay lại chết thêm vài mạng.

Bọn chúng thấy giọng Việt đầy đánh thép, tư thế lại vững chãi như Thái Sơn thì bắt đầu e ngại. Chúng hiểu rõ thực lực của ông chủ, cả ông ta cũng không thắng được thì bọn chúng cùng lắm chỉ ngang tay với “thằng nhóc con này”. Bởi vậy, chúng quay lại đỡ lấy ông chủ để rời đi, có điều vẫn không quên hăm dọa Việt vài câu. Người trung niên đã ăn phải quả đắng, cộng thêm nội thương trong người nên cũng chẳng dám thốt lên câu gì, chỉ âm thầm vận công giảm thương thế xuống.

...

Ngọc và Quỳnh đứng ở đằng xa quan sát, đầu tiên thấy hai bên còn nói chuyện với nhau, chưa được bao lâu thì lao vào đánh nhau dữ dội. Hai cô gái kinh hãi chỉ ở ngoài nhìn, đợi mãi đến khi đám người áo đen hung tợn đó ngồi lên xe chạy đi xa tít thì mới thở phào nhẹ nhõm rồi đi lại gần chỗ Việt. Quỳnh cầm tay Việt lắc một cái rồi hỏi:

- Này, bọn họ là ai vậy?

Cái lắc tay của Quỳnh tuy rất nhẹ nhàng nhưng vai Việt vừa rung lên thì gương mặt của Việt đột ngột tím tái, cả người đã đổ gục xuống đất. May thay Việt vẫn còn tỉnh táo kịp thời chống tay không để thân thể đập vào nền đất. Việt hự một tiếng rồi hộc liền ba ngụm máu đỏ tươi, anh đã bị nội thương rất nặng rồi. Hai cô gái thấy thế thì sợ đến hoa dung thất sắc, cả hai cô đều chưa bao giờ gặp tình huống bất ngờ này nên chân tay luống cuống không biết xử lý làm sao cho tốt.

Tay Việt run rẩy thò vào túi quần lấy một viên thuốc giống với loại anh đưa Ngọc ban nãy rồi uống vào, tuy loại này không mạnh như loại Việt dùng để chữa trị cho ông Tâm lúc trước nhưng vẫn đủ giảm thương thế đi một ít. Việt hít sâu một hơi để điều hòa chân khí đang loạn lên trong kinh mạch. Anh gượng đứng dậy đi lên lề đường, chống tay lên tường và nói một cách khó nhọc:

- Hự... nơi này không thể ở lâu, hai em về nhà... trước đi... còn anh về phòng anh vận công trị thương.

Nói xong Việt cố sức men theo bờ tường mà đi. Quỳnh lập tức chạy theo:

- Đã thế này mà anh còn... phòng em ở gần đây, anh tạm thời qua đó đã.

Việt nhìn Ngọc rồi nhìn Quỳnh, do dự một lúc rồi gật đầu:

- Thôi đành... làm như lời em vậy.

Giờ quan trọng nhất là Việt cần phải trị thương ngay, Quỳnh không quan tâm mặt mũi hay ghen tuông gì nữa, bèn đưa ra đề nghị như thế, mà Việt cũng chấp nhận vì thương thế của anh nặng lắm rồi, e là không trì hoãn lâu hơn được, đây là lựa chọn tốt nhất. Ở bên cạnh, dù Ngọc rất không vui trong lòng nhưng chẳng thể làm lơ nên cùng Quỳnh đỡ lấy Việt mang Việt về phòng Quỳnh.

Vừa vào phòng, Việt lập tức ngồi xếp bằng trên nền nhà, lập tức vận công trị thương.

...

Phía người đàn ông trung niên thì ông ta được đám thuộc hạ đưa về khách sạn bằng ô tô nên đã tạm thời bình ổn nội thương trước Việt. Lúc này ông ta đang nhận một cuộc điện thoại của ai đó, ông ta hỏi kẻ đó:

- Sao rồi? Xử lý xong rồi à, tốt, nửa số tiền còn lại mười ngày nữa tôi sẽ đưa cậu, tôi cúp máy đây.

Ông ta ngắt cuộc gọi xong thì ngồi thừ ra trên ghế, nghĩ bụng: “Không thể ngờ thằng ranh con đó lại là con trai của cặp vợ chồng kia, chẳng những thế mà võ công lại vô cùng lợi hại trong khi chỉ mới hai mươi tuổi. Tên này phải giết, nếu mà nó còn sống thì mình sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Mình không thể tự ra tay, đành phải nhờ đến họ rồi.” Nghĩ tới đây, ông ta bật máy tính lên, kết nối vào mạng rồi mở một phần mềm. Giao diện phần mềm được thiết kế một cách quái dị trên màu nền đen thui. Tiếp theo qua một loạt các thao tác phức tạp thì ông ta gọi cho một người quen thông qua chính phần mềm kỳ quái đó. Phía bên kia nhanh chóng bắt cuộc gọi. Người trung niên nói:

- Xin chào, ông là Mộc quản gia phải không?

- Đúng vậy, tôi nhận ra ông, ông có chuyện gì không?

Một một giọng nói vang lên. Giọng nói đã được xử lý bằng phần mềm nên mang âm hưởng của âm thanh điện tử, căn bản không thể định danh người này bằng phần mềm nhận dạng giọng nói. Mộc quản gia này không nể mặt mũi của đối phương mà trả lời khá cộc lốc.

Người trung niên xác định đây đúng là Mộc quản gia thì nói:

- Tôi có một người cần tổ chức các vị xử lý, tiền thì trả cao hơn bảng giá của tổ chức các vị đưa một chút.

Mộc quản gia hỏi:

- Ồ, người ông cần xử lý như thế nào?

Người trung niên đáp:

- Bên tổ chức các vị có thể đưa ra một người cấp Đồng được không?

Mộc quản gia có vẻ như đã bị lời của đối phương làm ngạc nhiên đôi chút nên yên lặng vài giây mới trả lời lại:

- Được rồi, dù gì chúng ta cũng có vài vụ làm ăn với nhau nên tôi chấp nhận vụ này. Ông hãy giao thông tin của kẻ đó chúng tôi.

Người trung niên vui mừng nói:

- Vậy tốt quá, tiền tôi sẽ qua ngay, mong các vị giúp cho tôi càng sớm càng tốt.

- Được rồi, thỏa thuận đã xong, tôi kết thúc đây.

Mộc quản gia không đợi người trung niên kịp nói gì thêm mà ngắt cuộc gọi ngay. Người trung niên cũng không dám tỏ thái độ bực bội gì, Mộc quản gia chấp nhận vụ này của ông ta là tốt lắm rồi, nếu còn phàn nàn thì có khi chết thế nào cũng không biết. Vụ này đã xong, người trung niên yên tâm quay sang bảo với một gã thuộc gã:

- Cậu đi đặt chuyến bay tối nay cho tôi, tôi phải về nhà xử lý chuyện công ty nữa.

- Vâng ạ.

Tên thuộc hạ gật đầu làm ngay, làm một thuộc hạ như hắn thì đương nhiên biết chuyện nào nên hỏi, chuyện nào không nên hỏi. Còn người trung niên thì ngả người dựa vào ghế, trên miệng xuất hiện nụ cười khinh miệt, dĩ nhiên là dành cho “kẻ xấu số kia”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.