Thế Giới Ngầm

Quyển 3 - Chương 15



Lại nhắc đến Nam, tuy sợ đến vã mồ hôi lạnh vì bị một người lạ cảnh cáo nhưng Nam vẫn ngoan cố bám theo hai gã sát thủ nọ. Nam thi triển khinh công chạy vùn vụt, lát sau đã thấy được bóng lưng của bọn chúng. Nam bước chậm lại, cố gắng không để bị phát hiện, thêm một lúc nữa thì Nam thấy bọn chúng gặp thêm một người nước ngoài nữa. Người đó nói bằng tiếng Anh:

- Đến rồi hả?

- Thông tin đâu?

Gã kia vừa đưa một tập tài liệu cho tên sát thủ vừa nói:

- Mọi thông tin về mục tiêu đều nằm trong này.

Tên sát thủ mở ra đọc một lúc thì nói:

- Gã này thú vị đấy.

- Tối nay anh bay luôn đi, tôi e hắn ta không ở thành phố N2 lâu đâu.

- Biết rồi.

Tên sát thủ rút ra bật lửa đốt luôn tập tài liệu, những thông tin của mục tiêu hắn đều đã nhớ rõ, không cần thứ này nữa. Nam thấy không còn gì để thăm dò nên lặng lẽ rời khỏi đó, tuyệt kỹ khinh công của Nam là một tuyệt học độc đáo, ba gã kia hoàn toàn không hay biết gì.

Bỗng Nam hơi khựng lại khi đi ngang qua một cây to, Nam nhếch mép cười một cái, sau đó Nam tiếp tục bước đi, giả vờ như không phát hiện ra. Vừa đi qua, Nam nghe được hơi thở của ai đó, dù hô hấp rất nhẹ nhưng Nam vẫn nhận ra được. Nam đi khá xa rồi thì người nấp phía sau thân cây mới ló đầu nhìn theo Nam với vẻ nghi hoặc, nhưng không đuổi theo Nam mà tiếp tục ở lại quan sát tên sát thủ.

Tên sát thủ cũng không đứng yên quá lâu, đốt xong tập tài liệu thì nhanh chóng rời đi. Người nấp sau cây nọ tiếp tục bám theo bọn chúng. Hơn một phút sau, phía trên ngọn cây cách thân cây người nọ chừng mười mét có tiếng nói nhỏ:

- Alo, bin chúng đã bắt đầu rồi.

- Thế cậu nhóc đó sao?

- Cậu ta an toàn, có điều người bên Inter đã xuất hiện.

- Ồ, vậy anh rút đi, để họ lo cũng được.

- Được.

Nói xong thì người này chủ động tắt cuộc gọi, sau đó nhảy xuống đất và bỏ đi.



Nam không về phòng trọ ngay mà vẫn tiếp tục đi “lang thang” ngoài đường. Trong đầu vẫn cứ lo lắng cho người là mục tiêu của bọn sát thủ, dù rằng người khiến bọn sát thủ cấp Bạc phải ra tay thì chẳng phải hạng tầm thường nữa rồi.

- Này, đang đi đâu đấy?

Nam giật mình vì bị một đập vào vai, sau đó là hai chữ “úi chao” vang lên. Nam quay lại nhìn thì thấy đó là Linh, cô ấy đang xoa xoa cổ tay. Hóa ra Linh vỗ vào vai Nam một cái hòng dọa Nam cho vui, ai dè nội công trong người Nam tự phát động phòng vệ, Linh cảm thấy một luồng kình lực hất ra làm cổ tay cô ê ẩm. Tuy Nam mới luyện chưa bao lâu nhưng nội lực của Nam vẫn khiến Linh sợ hãi. Cô sẵng giọng:

- Đùa một cái thôi, có cần làm dữ vậy không?

Nam gượng cười:

- Xin lỗi nhé, mình không cố ý đâu.

Linh hừ một tiếng rồi không nói nữa, xem như bỏ qua cho Nam. Nam lảng sang chuyện khác:

- À phải, hai hôm nay mình qua tìm bà của bạn mà không thấy bà, Linh biết bà đi đâu không?

Linh biết Nam đang hỏi đến bà Mai, Linh lắc đầu:

- Mình không rõ bà Mai ở đâu nữa, mình cũng đang muốn gặp bà Mai để hỏi vài điều đây, mình hỏi ông nội mình nhưng ông cũng không biết.

- Ồ lạ nhỉ.

- Đại ca, chính là thằng ranh con này đây...

Đương lúc Nam và Linh đang nói chuyện thì một đám người không biết từ đâu kéo đến bao vây hai người. Có gã chỉ tay vào Nam và nói với một gã khác mà hình như là kẻ đứng đầu đám người này. Nam nhận ra được gã chỉ tay vào mình, gã chính là một trong nhưng kẻ bị Nam và các bạn phá hỏng vụ làm ăn của bọn chúng. Tuy đêm hôm đó Nam không thấy rõ mặt nhưng thanh âm của gã thì Nam vẫn nhớ rõ, không khó để hiểu là bọn này đến trả thù “chuyện tốt” mà Nam đã làm cho bọn chúng. Linh tỏ vẻ hoảng sợ, giọng run run:

- Các người muốn làm gì?

Thấy vẻ sợ sệt của Linh, bọn lưu manh lại càng khoái, đứa nào đứa này cười lên khằng khặc. Nam không quan tâm đến Linh vì biết Linh đang “giả nai” với bọn lưu manh mà Nam lưu tâm đến gã đại ca. Vì lúc trước đã phải đánh với một kẻ rất ghê gớm nên lần này Nam không dám manh động, chỉ đứng yên, vừa im lặng quan sát bọn chúng vừa âm thầm vận kình đề phòng đối phương tấn công bất ngờ. 

Lúc này trên đường ai cũng lo phần việc riêng của mình nên chỉ một vài người nhìn sang bên chỗ Nam với vẻ lo lắng, có điều không người nào dám gọi điện thoại cho cảnh sát vì sợ bọn xấu trả thù. Hơn nữa đoạn đường này hay xảy ra ẩu đả nên ai cũng quen rồi, chả ai dại mà xen vào. 

Tên đại ca tằng hắng cho bọn đàn em im lặng, hai mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Nam một lúc rồi mới mở miệng nói:

- Có mỗi thằng nhóc này mà bọn mày không giải quyết được sao?

Gã lên tiếng lúc trước đáp:

- Ơ thằng ranh này biết võ công ạ.

- Chả lẽ mày không kém thế à... hừ...

Tên đại ca chẳng nói chẳng rẳng lập tức phát chưởng đánh vào ngay giữa ngực Nam. Nam bình tĩnh phóng tay phải đánh thẳng vào chưởng đối phương; bùng một tiếng, Nam lùi về nửa bước còn tên đại ca thì phải bước lùi hẳn hai bước. Đánh lùi được kẻ địch, Nam không tỏ ra vui mừng chút nào; còn gã đại ca sau khi thua một chưởng, hắn ta chẳng những chẳng tức giận mà còn cười khẩy:

- Võ công khá lắm, chả trách mấy thằng đàn em của tao lại thua mày.

Linh đứng bên cạnh, trên mặt hiện rõ sự sợ hãi, cô quay hỏi nhỏ Nam:

- Bọn chúng là kẻ thù của bạn à?

Nam đáp:

- Mình đã phá hỏng chuyện của bọn chúng nên có thể xem đúng như thế.

- Cần trợ giúp không?

- Tạm thời chưa, mình vẫn không rõ thực lực của tên đại ca thế nào.

Nam và Linh nói chuyện với nhau rất nhỏ, gã đại ca không nghe được gì, hắn ta chỉ đoán là Nam đang bảo cô gái kia chạy khỏi chỗ này. Hắn ta đâu để thế được, hắn quát lớn một tiếng, tay trái chưởng dưới, tay phải đánh quyền trên, kình lực mạnh hơn nhiều lần chưởng trước. Nam cảm giác ngực nặng nề, hít thở khó khăn thì không dám xem thường, Nam thi triển Lão Mai Quyền đánh trả đối phương, hai tay vạch những cung tròn gạt chưởng lực kẻ địch, sau đó tay phải tung chưởng vào người gã đại ca. Chưởng này đánh móc từ dưới lên, bề ngoài đơn giản, nhẹ nhàng nhưng thực sự nhắm vào các tử huyệt trên ngực kẻ địch.

Tên đại ca cũng không vừa, hắn ngửa người né chưởng, đồng thời vung chân đá lên mặt Nam, Nam nghiêng người sang bên, tay kia đáp trả một quyền. Quyền chưởng đụng nhau chan chát. Cả hai bật về sau vài bước. Nam nghĩ bụng: “Lạ thật! Tên này xem chừng còn hơn tên ngoại quốc mình đánh lúc trước mà sao hôm nay chẳng thể áp đảo được mình như tên đó nhỉ?” Nam không hề biết rằng việc liên tục tu tập thần công trên trong đồng suốt một tháng qua, công lực của bản thân cậu đã tinh tiến rất nhiều, vượt lên gã Bạch đường chủ rồi.

Phía bên kia, tên đại ca lại thêm một lần kinh ngạc nữa trước chiêu số võ công vô cùng lợi hại của Nam, cộng thêm cả nội lực thâm hậu của Nam. Hắn cười gằn:

- Ranh con, mày khiến tao bực mình rồi đấy.

Mấy tên thuộc hạ của gã nhìn chằm chằm hai người mà cười phụ họa theo, đặc biệt là khi nhìn vào Linh. Lúc mới thấy nhan sắc của cô gái này thì bọn chúng đã thèm thuồng lắm rồi, tên đại ca cũng không ngoại lệ, cho nên hắn đâu để Nam và Linh rời khỏi đây dễ dàng được. có thằng trong đám lưu manh nói:

- Đại ca, anh đập chết thằng ranh đó xong thì bắt luôn con bé về chơi thỏa...

Thằng đó chưa kịp hết đâu thì một tiếng bốp chát chúa vang lên và thân hình gã xoay mấy vòng rồi đập mặt xuống đất ngất lịm luôn. Sự việc diễn ra quá nhanh, đám lưu manh chỉ kịp thấy một bóng đen vụt tới rồi sau đó thì đồng bọn ngã sấp mặt trên đất mà chưa hiểu điều gì. Linh vừa nãy nghe những lời thô bỉ của một tên nào đấy thì không nhịn được nổi mà thi triển khinh công đánh tên đó một bạt tai, cô vận toàn lực nên tên đó ngất ngay tại chỗ. Gã đại ca của đám lưu manh cũng không khỏi bất ngờ: “Cả con ả này cũng biết võ công sao? Hừ, mấy thằng ăn hại, có mỗi việc điều tra hồ sơ cũng không xong.” Tuy tên đại ca không sợ Linh hay Nam nhưng gã vẫn e ngại những phiền phức khác kéo đến nếu Linh và Nam không phải người bình thường. Gã nhất thời do dự, vừa ngay lúc hắn thấy một đội dân phòng từ đằng xa đang đi tuần trên đường thì nói:

- Hừ, hôm nay bọn mày gặp may đấy

Hắn ra lệnh cho đám đàn em tản ra, thả tự do cho hai cô cậu:

- Bọn bây lui về đi, chúng ta đi

Đám thuộc hạ không biết có dân phòng nên mắt tròn mắt dẹt nhìn gã đầy khó hiểu, có điều ai cũng sợ tai bay vạ gió mà không dám mở miệng hỏi. Trước khi rời đi, gã đại ca không quên buông lời dọa dẫm:

- Cả gan gây sự với Hắc Báo chúng tao thì bọn mày tiêu đời rồi. 

Lại xã hội đen có tên là Hắc Báo, chẳng phải bọn chúng đã bị Việt tiêu diệt hơn hai tháng trước ở thành phố D rồi sao? Cả hai chỉ là một hay là sự trùng hợp?

Đối với Linh thì cô bĩu môi không để lời đe dọa của bọn lưu manh vào tai, nhưng Nam thì không khỏi bận tâm: “Hắc Báo ư? Sao mình thấy quen quen vậy nhỉ, hình như đã nghe ai đó nhắc đến rồi thì phải.”

Mâu thuẫn với bọn lưu manh khiến Linh hết hứng thú đi chơi, vả lại cô cũng không muốn gặp thêm phiền toái với đội dân phòng nên bảo với Nam là cô quay về nhà. Nam gật đầu tạm biệt Linh. Nam vừa đi vừa lấy điện thoại gọi cho Việt. Nam nghĩ rằng Việt liên quan đến sát thủ thì chắc sẽ biết bọn Hắc Báo này là những kẻ nào. Đáng tiếc Nam gọi ba cuộc thì đều “ò í e” thuê bao không liên lạc được. “Chắc anh Việt đang bận việc nên tắt điện thoại rồi, thôi đành để qua ngày mai gọi anh ấy.” Nam cất điện thoại vào túi quần.

Linh trở về nhà với tâm trạng bực bội, cha cô thấy thế thì hỏi:

- Ai làm con gái bố giận à?

Linh ngồi phịch xuống salon và trả lời:

- Dạ bọn lưu manh nào đấy, con đang đi chơi vui vẻ với bạn thì bị bọn chúng phá đám, có thằng còn nói khó nghe với con, bị con tát một cái nữa; đúng là tức mình.

- Ủa, con gây sự với chúng à?

- Dạ là bạn con, là...

Nói tới đây Linh dừng vài giây mới tiếp tục:

- Bạn con lúc trước vô tình đụng đến bọn chúng nên bọn chúng tìm đến.

Linh không muốn cho cha mình biết người đó là Nam. Cô nói tiếp:

- Bọn chúng còn tự gọi là Hắc Báo gì gì nữa đó ạ.

- Hắc Báo à?

Cha của Linh ngẩn ra khi Linh nhắc đến danh từ này, trước đây ông đã từng nghe loáng thoáng về danh từ này, chỉ là quá lâu, không quan tâm nên quên mất. Nhưng ông Dương, ông của Linh, đang ngồi trong phòng khách xem TV thì giật mình, nhìn ngay về phía Linh. Con trai ông có thể không biết chứ ông làm tộc trưởng gia tộc mấy chục năm, ông đâulạ lẫm gì Hắc Báo nữa. Bọn Hắc Báo này là một thế lực rất lớn, ông không sợ nhưng cũng chẳng muốn động chạm đến chúng. Ông lo lắng trong bụng: “Con bé này, sao tự dưng gây hấn bọn chúng làm gì chả biết, mà bạn của nó là ai mà lại liên quan đến bọn Hắc Báo, cần tách con bé ra ngay. Chả lẽ...” Bỗng dưng ông nghĩ tới một khả năng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.