“Mẹ kiếp, lại có cao thủ nào xuất hiện nữa vậy?” Tống Điền thầm chửi rủa cái số đen đủi của mình, hai lần ám sát đều gặp phải cao thủ. Gã hít một hơi nhìn về phía Nam và Linh thì phát hiện một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi, không biết từ đâu đã xuất hiện chắn trước mặt Nam và Linh.
Nam thấy có người xuất hiện cứu mạng cậu và Linh thì cả mừng, cám ơn liên tục, Linh thì mừng chẳng kém Nam, chỉ là khác ở chỗ cô biết người đến cứu hai người là ai. Cô nói đầy mừng rỡ:
- Chú Vinh, chú giúp bọn cháu với.
Hóa ra đây là chú Vinh, người con thứ sáu của ông Dương. Không rõ vì sao ông biết Linh và Nam gặp nguy hiểm mà đến đây cứu, chỉ nghe ông vừa quan sát kẻ địch vừa nói:
- Hai đứa cẩn thận mấy thằng xung quanh.
Dứt lời thì ông Vinh nhún chân nhảy vọt tới chỗ Tống Điền, chưởng phải vỗ vào mạn trái gã. Chiêu số của Linh và ông Vinh giống hệt nhau nhưng nội kình trong chưởng pháp ông Vinh thì hồn hậu gấp bội. Tống Điền cảm thấy một luồng chưởng lực hùng mạnh xô thẳng vào người, hắn lập tức thi triển Thiên Sát Ma Chưởng chống lại.
Qua vài chiêu ban đầu chưa ai chiếm được lợi thế. Vốn dĩ Thiên Sát Ma Chưởng và chưởng pháp của Hoàng gia theo lý thì xếp ngang hàng nhau nhưng Tống Điền chưa được truyền thụ hết, còn ông Vinh tu tập chưởng pháp gia tộc suốt mấy chục năm nay, bao nhiêu biến hóa tinh diệu đã thấu hiểu. Qua thêm mười mấy chiêu, ông Vinh lộ ra nội công thâm hậu của mình, chưởng lực mỗi lúc một mạnh. Tống Điền dần dần lép vế, ngực gã nặng nề, hơi thở khó khăn, hai tay trở nên chậm chạp.
“Võ công của chú Vinh ghê gớm quá, hơn cả gã muốn giết mình trước đây.” Nam đứng ngoài nhìn mà đưa ra nhận xét. Nam dù chưa đạt mức cao thâm như ông Vinh hay bà Mai nhưng từng giao đấu hay giáp mặt với các cao thủ nên vẫn có thể mường tượng được sự khác biệt.
Tiếng quát của ông Vinh làm đám lưu manh đứng ngoài kinh hãi, tay trái ông Vinh gạt chưởng của Tống Điền, tay phải đánh một chưởng vào hông gã, nghe “bình bịch” thì xem chừng Tống Điền đã trúng liên tiếp mấy chưởng. Tống Điền bị đánh văng về sau ba mét, gã cắn răng chịu đau, mượn lực tung mình chạy đi.
Kim đường chủ biết tình thế bất lợi nên khi Tống Điền bị đánh văng, gã kêu lớn đám đàn em:
- Rút!
Mấy giây sau hai gã đường chủ đã biến mất dạng, đám đàn em thì bỏ chạy tán loạn. Ông Vinh chỉ đứng yên một chỗ chứ không đuổi theo vì sợ đối phương còn có viện quân, khó lòng bảo vệ được Linh và Nam. Khi đảm bảo an toàn rồi, ông mới quay lại nói:
- Linh, chú đưa cháu và Nam trở về.
Linh dạ một tiếng đứng dậy đi theo chú mình. Ông Vinh dùng một tay ôm Nam tiến ra khỏi khu công trường và lên xe ô tô đậu gần đấy. Một tay có thể đỡ một người nặng như Nam mà đi nhẹ như không thế này, võ công của ông ấy đã ghê gớm lắm rồi.
Ông Vinh đưa hai cô cậu về nhà luyện công của Hoàng gia. Ông biết giờ này cha và anh mình đang bận công việc, chỉ có bà Mai có mặt nên mới đưa Linh và Nam đến đó. Khi ba người đến nhà luyện công cũng không thấy bà Mai đâu, thế càng hay, chuyện hôm nay không bị lộ làm mọi người phải lo lắng.
Ông để Nam ngồi vận công trị thương một mình trước, còn ông thì xem xét thương thế của Linh. Linh không bị nội thương quá nặng nên ông tiếp công trị thương cho Linh một lúc là không sao nữa. Khi ông chuyển sang hỗ trợ cho Nam thì giật mình: “Thằng bé luyện môn gì mà nội công mạnh đến thế, ở độ tuổi của nó mà có thể luyện đến mức này thì đúng là kỳ tài, chả lẽ đây là võ công của Lê gia?” Ông Vinh biết bản thân không cần phải vận công giúp Nam nữa nên đứng dậy quan sát nếu Nam có biểu hiện xấu đi thì sẽ hỗ trợ.
Linh đến gần ông Vinh hỏi:
- Sao chú biết được bọn cháu đang ở đó mà đến cứu ạ?
Ông Vinh đáp:
- Vì cháu đã kiếm cớ đuổi mấy vệ sĩ đi. Họ là người chú thuê để bảo vệ cháu thì đương nhiên họ phải báo cho chú nếu có bất cứ việc bất thường nào xảy ra, nhờ vậy mà chú mới dùng ô tô chạy đến kịp thời.
- Ra là vậy à.
Linh hỏi tiếp:
- Nam giờ sao rồi vậy chú? Bạn ấy có gặp nguy hiểm gì không ạ?
Ông Vinh trả lời:
- Cháu yên tâm đi, cậu nhóc tạm thời không gặp nguy hiểm gì cả, chú ước chừng vài ngày nữa là cậu ta sẽ khỏi thôi.
Ông Vinh khẳng định chắc chắn, là vì vừa nãy ông đã tự mình xác thực rồi.
Môn thần công khắc trên bộ trống đồng đúng là kỳ diệu, chỉ mất nửa giờ mà nội thương của Nam đã khỏi bốn năm phần, Nam thở ra một hơi dài rồi mới nói cám ơn chú của Linh. Nam cười cười với ông Vinh:
- Cám ơn chú đã cứu mạng cháu ạ.
Ông Vinh hỏi Nam:
- Không có gì phải cám ơn đâu. À, bọn lưu manh đó là ai? Mà hôm nay vì sao hai đứa lại đánh nhau với bọn đó?
Nam không muốn Linh biết đến xã hội đen nên trả lời đơn giản với ông Vinh:
- Dạ bọn đó với cháu có chút mâu thuẫn chứ không liên quan đến Linh đâu chú ạ, còn bọn chúng là ai thì cháu cũng không rõ, cháu chỉ vô tình gây rắc rối với bọn chúng. À, bà Mai cũng biết chuyện này, chú hỏi bà Mai xem sao ạ, cháu nghĩ bà Mai rõ bọn chúng hơn cháu nhiều.
Ông Vinh ngạc nhiên:
- Ồ, cô Mai cũng biết à? Được rồi, chú sẽ hỏi cô ấy.
Vì bà Mai là em gái của ông Dương nên ông Vinh mới gọi bà Mai là cô. Ông nghe Nam nói là bà Mai biết chuyện này nên không truy cứu tiếp nữa mà chuyển sang điều khác:
- Chú còn muốn hỏi cháu một câu nữa, tại sao Linh lại đi cùng với cháu thế? Nó cũng tham gia vào chuyện này à?
Nam hiểu ý của ông Vinh là “tại sao cháu và Linh có quan hệ thế nào mà lại làm liên lụy đến con bé?” Câu hỏi của ông Vinh làm Nam sững ra hồi lâu chẳng biết phải trả lời thế nào cho đúng, may mà Linh giải vây giúp:
- Chú đừng trách bạn ấy, vì cháu tò mò muốn xem bạn ấy làm gì nên mới xảy ra cớ sự này đấy ạ.
- Ra là vậy à?
Ông Vinh dừng lại không hỏi Nam thêm nữa. Ông đưa mắt nhìn hai người một lượt rồi nghĩ bụng: “Không nên làm lớn chuyện này quá, hay nhất là mình cứ âm thầm điều tra thực hư trước đã.” Ông nghe Nam nói:
- Thôi cháu về đây ạ.
Ông Vinh gật đầu:
- Ừ, cháu hãy về nghỉ ngơi cho khỏe, nhớ cẩn thận trên đường về đấy.
- Dạ cháu cám ơn chú đã nhắc nhở.
Nam chào tạm biệt Linh một câu rồi ra khỏi nhà Hoàng gia. Linh sợ bị chú mình mắng nên vội kiếm cớ mệt xin đi về phòng nghỉ ngơi. Ông Vinh ngồi xuống ghế, chau mày suy nghĩ nên giải quyết phiền phức này thế nào để hợp lý nhất. Ông Vinh vừa ngồi xuống được một lúc bà Mai mở cửa bước vào, thấy ông Vinh đang ngồi trong nhà luyện công thì bà nói:
- Ồ, cháu ở đây à Vinh, cháu đi qua gặp mấy anh chị của cháu kìa, công việc của họ thì đang ngập đầu mà cháu lại ở đây.
- Dạ dạ, cháu biết rồi, cháu qua gặp anh chị giờ đây ạ.
Ông Vinh cười ngượng trước lời khiển trách của cô mình. Trước giờ ông thường bị anh chị mình trách vì đến khi cần quyết định của gia tộc thì ông ít khi đưa ra ý kiến của mình mà thường biểu quyết đồng ý luôn.
Nếu xét mặt bằng chung về tư chất, ông Vinh là người đáng được ở vị trí tộc trưởng hiện tại nhất trong các anh chị em, ai cũng rõ điều này. Có điều, ông Vinh vốn là người không thích những vị trí điều hành trong gia tộc, ông luôn tìm cách trốn tránh; vả lại ông là người mà ai biết ông cũng đều gọi là võ si vì ông dành nhiều thời gian để nghiên cứu võ công gia tộc. Cho nên suốt gần mười năm tập trung tu luyện, ông đã ngộ ra được nhiều điều huyền diệu, võ công cao hơn nhiều so với các anh chị em của ông.
Bà Mai ngồi xuống đối diện với ông Vinh và hỏi:
- Cháu vừa gặp chuyện gì rất lớn phải không?
Ông Vinh đáp
- Dạ không, đâu có chuyện gì ạ.
Bà Mai cười tủm tỉm như nhìn thấu được suy nghĩ của cháu mình:
- Cháu chẳng mấy khi xuất hiện ở nhà luyện công vào giờ này nên dễ khiến cô nghi ngờ. Ngoài ra, khi vào đây, cô đã thấy được vẻ mặt đăm chiêu của cháu, dù rằng nó đã được cháu che giấu rất nhanh.
“Cô Mai đúng là tinh tế thật, những chi tiết nhỏ nhặt như vậy mà cô phát hiện được.” Nếu cô đã đoán ra, ông cũng không dám giấu nữa:
- Dạ đúng là vừa rồi cháu gặp phải một chuyện, nhưng trước thì cháu nhờ cô chỉ giáo cho cháu võ công này với.
- Ồ, cháu vừa sáng tạo ra võ công mới à?
Ông Vinh vọt đến, tay phải đánh xuống một chưởng. Bà Mai vừa thấy tư thế xuất chiêu thì sắc mặt hơi đổi, hữu chưởng của bà gạt ngang thành hình cánh quạt rồi chưởng thẳng tới trước tiếp chưởng của ông Vinh. Hai người chỉ đơn giản thi triển chiêu thức đấu nhau chứ không sử dụng nội lực. Hai bên qua lại thêm vài chiêu nữa thì bà Mai bất ngờ tống ra một luồng kình lực hất cháu mình ra xa, bản thân bà cũng nhảy lùi về sau. Bà Mai hoàn toàn dùng nhu kình nên không gây tổn thương gì đến cháu mình cả. Bà Mai hỏi:
- Đây là Thiên Sát Ma Chưởng, cháu đã đụng phải ai thế?
Chưởng pháp ông Vinh vừa sử dụng là Thiên Sát Ma Chưởng, lúc giao đấu với Tống Điền ông Vinh nhớ được một ít, ông bèn nhờ cô mình giúp đỡ một chút. Bà Mai từng ác chiến với kẻ luyện cái này nên nhớ rất rõ Thiên Sát Ma Chưởng. Ông Vinh thấy sắc mặt của cô mình rất nghiêm túc thì hiểu mức độ quan trọng của bộ chưởng pháp này. Ông trả lời:
- Trước khi về đây thì cháu đã đánh nhau một trận với gã sử dụng loại chưởng pháp này.
Bà Mai ngồi xuống ghế đối diện ông Vinh và nói:
- Cháu kể lại chi tiết cho cô nghe nào.
Ông Vinh cũng ngồi xuống ghế, sau đó kể lại chi tiết sự việc của Nam và Linh, bắt đầu từ chỗ nghe vệ sĩ báo cáo Linh đuổi họ đi đến khi ông xuất hiện cứu hai cô cậu; đương nhiên nguyên nhân vì sao mà Nam và Linh lại xuất hiện ở đấy và bọn lưu manh đó đang làm gì thì ông không biết nên không thể nói lại được. Bà Mai nghe xong thì không hỏi ông Vinh thêm câu nào nữa mà trầm tư suy nghĩ rất lâu. Ông Vinh cảm giác được dường như cô mình biết được điều gì đấy về chuyện xảy ra hôm nay nên cũng giữ yên lặng không làm phiền bà Mai.
“Bọn chúng hết truy sát Tài và Thịnh bên Nguyễn gia thì sang đánh nhau với bé Linh nhà mình, rốt cuộc bọn chúng có ý đồ gì đây?” Bà Mai bắt đầu có những suy đoán: “Đi gây sự với hai gia tộc thì bọn chúng có lợi ích gì chứ? Rồi tại sao cả Nam cũng dính đến vụ việc này? Bọn này không thể là Hắc Báo nên loại trừ khả năng trả thù vì Nam đã gây sự với Hắc Báo mấy tháng trước. Vậy bọn chúng thuộc về tổ chức nào?” Bất chợt bà Mai quay sang nói cháu mình:
- Vinh, cháu đã nghe nhắc đến vụ việc đánh nhau dẫn đến có mấy cậu sinh viên nằm viện chưa?
Ông Vinh nhớ lại giây lát rồi trả lời:
- À, là vụ liên quan đến Nam và Hắc Báo đúng không cô?
- Ừ, là vụ đó. Cháu có nhiều thông tin về vụ đó không?