“Thế giới kia của cậu ấy, là tôi nhìn cậu ấy và Dương Sinh cùng nhau vun đắp nên. Nếu cậu ấy vượt qua được, tôi không cảm thấy có gì đau khổ, nhưng nếu bây giờ muốn tôi nhìn cậu ấy khó chịu, tôi không làm được.” —— Khánh Bồi
Có lẽ người kia quá yêu đuối, nên cần phải có người luôn chứng minh tình yêu với cậu ấy —— cái gọi là chứng minh tình yêu này, không phải là đồng cảm, cũng không phải là thương hại, mà là bằng chân tình thật sự. Mà tính cách Lý Trạch Niên lại mềm như một que diêm vớt từ nước lên, có ma sát thế nào cũng vô ích. Đối với tất cả không oán trách, không chỉ trích, cậu ấy chỉ im lặng sau đó nhường nhịn từng bước, kéo tay Sinh Sinh, thật lòng thật dạ nói một cậu: Xin lỗi —— mặc dù phần lớn không phải là lỗi của cậu ấy.
Cậu ấy biết rõ, từ lâu mọi người ‘xin lỗi’ không phải vì họ cảm thấy hổ thẹn với hành động của mình, mà là đang cố gắng vãn hồi lại một số thứ quan trọng.
Bọn họ chính là như vậy, một người tìm mọi cách bắt bẻ, một người lại cố hết sức nhân nhượng; một người muốn đánh, một người tình nguyện chịu bị đánh.
Ngày thứ mười tám trong mối quan hệ căng thẳng, Trạch Niên hiểu giữa bọn họ cần có một cuộc trò chuyện giải toả khúc mắc.
Tối, lúc cậu đến nhà Dương Sinh, Dương Sinh đang ngồi trước bàn đánh quái, ba người nhóm Tiểu Bàn đang định đi bar cả đêm xem đá bóng. Bây giờ bọn họ làm gì cũng không tìm Dương Sinh, vì ai cũng biết, cậu ấy muốn bên cạnh Lý Trạch Niên.
Chỉ qua loa chào hỏi một cái, ba người kia liền lạnh nhạt mở cửa ra ngoài. Quan hệ giữa bọn họ so với trước kia đã xảy ra một sự biến đổi kỳ diệu, Trạch Niên biết rõ điều đó.
Giờ khắc này, bên trong ký túc xá yên tĩnh không có tiếng người nói chuyện, chỉ có âm thanh hiệu ứng trong game và tiếng ấn chuột.
Bọn họ cứ im lặng như thế hơn mười phút.
“…Sinh Sinh.”
“Gì?”
Đối với cái người không quay đầu lại, Lý Trạch Niên cau mày, “Cậu có thể ngừng một chút không?”
Trong màn hình là nhân vật đã bị giết chết kêu một tiếng rồi ngã xuống, Dương Sinh thở dài, xoay ghế dựa về hướng Lý Trạch Niên, “Nói đi, tôi nghe.”
Cậu ấy vẻ mặt hờ hững, hơi hơi hé mắt, giống như đang đợi Lý Trạch Niên mở miệng. Cậu ấy muốn xem thử cái tên ăn nói vụng về này rốt cuộc có thể nói gì.
“Mình cảm thấy giữa chúng ta đang có một vấn đề rất lớn.”
“Ừ, cậu nói cho tôi nghe xem.”
“…” Cậu cảm giác như mình đã ở thế hạ phong rồi. Hoặc nói, bất kì lần nào giằng co với Dương Sinh, cậu chưa bao giờ thằng nổi. Bởi vì, cậu chỉ cúi đầu nhận sai, cho dù trước khi gặp người kia cậu vẫn kiên định cho rằng trong chuyện này mình không sai. Cảm giác ngột ngạt cùng với dáng vẻ bình tĩnh cây ngay không sợ chết đứng của Dương Sinh, thật sự khiến người ta tức giận.
“Mình không thể lúc nào cũng ở bên cậu, mình cũng có chuyện phải làm, hội học sinh cũng vậy, những chuyện khác cũng vậy…” Trạch Niên cố gắng lấy hơi nối tất cả suy nghĩ lại với nhau, nhưng khi nhìn vào cặp mắt bình tĩnh của Dương Sinh, sức lực lại bay đi một nửa,. “…Ý mình là, mình cũng có cuộc sống của mình, có bạn bè của mình. Bây giờ sống chung kiểu này, ngược lại là không bình thường.”
Dương Sinh ngồi trên ghế, nhìn cậu không nói thêm gì nữa. Thế là nói tiếp: “Vậy cậu nghĩ nên giải quyết thế nào?”
Bởi vì thương cậu ấy nên muốn có nhiều thời gian ở bên cậu ấy, vậy thì sai ở đâu? Nghĩ đến đây, Lý Trạch Niên lắc đầu.
“Muốn chia tay sao?”
Nghe được câu này, mặc dù đại não có phản ứng chậm thì cũng bị làm cho đột nhiên tỉnh táo.
“Cho nên nói, cậu đến đây, là để chia tay tôi sao?” Dương Sinh hỏi lại một lần nữa, chăm chú nhìn thẳng vào ánh mắt vừa chân thành vừa đượm buồn.
“Tại sao lúc nào cậu cũng suy nghĩ tiêu cực như thế?”
Trước lời chất vấn của Lý Trạch Niên, Dương Sinh không trả lời, chỉ tự nhiên mà nói: “Mười tám ngày rồi, vốn cho rằng ba ngày là cùng, mà bây giờ đã gấp tròn sáu lần.”
“Vì sao không đến tìm mình?” So với câu hỏi vừa nãy, Lý Trạch Niên đổi lại càng muốn biết đáp án cho câu hỏi này hơn.
“Cậu hối hận sao?” Hối hận ở bên cạnh tôi.
“…”
Tại sao lại dùng giọng điệu như thế nói chuyện với mình, tại sao vào lúc này hạ thái độ làm dáng đòi hỏi?
Nắm thật chặt đấm tay vẫn chưa buông ra từ đầu đến giờ, Lý Trạch Niên bỏ ra, gần như là hung tợn trả lời: “Ai hối hận.”
Cả hai cũng hiểu được mỗi ngày vô tâm vô phế cùng nhau xem bóng đá thật sự rất vui vẻ thoải mái, nhưng lại giống như thiếu gì đó. Thế nên mới đi đến tình trạng như ngày hôm nay. Cậu tình tôi nguyện, nói hối hận, thật buồn cười.
Người đang ngồi dường như loáng thoáng nở nụ cười, sau đó nói: “Uầy, cậu biết không, tối thứ sáu về nhà, một mình trong đêm uống hơi nhiều, mơ màng liền ngủ, kết quả sáng tỉnh lại mới phát hiện mình ở bệnh viện. Mẹ tôi nói buổi tối tôi có phát bệnh nên kêu xe cấp cứu. Thì ra là tự mình vượt qua, tôi còn tưởng…”
Lý Trạch Niên cắt lời cậu ấy, thét lên: “Cậu có thần kinh không? Thích uống như thế thì uống đến chết luôn đi!”
Dương Sinh lại cười. Đi tới trước mặt cậu, dựa lưng vào chiếc giường đôi(1), “Giận như vậy?”
“…” Chẳng bao lâu bị cậu ta làm cho tức chết.
“Cậu muốn cùng tôi sống đến bách tuế bạch đầu(2) như thế?” Cậu ấy bắt đầu trêu chọc.
Lý Trạch Niên không lên tiếng, người kia ở phía trên đặt tay lên vai cậu, cậu còn chưa kịp lên tiếng liền nghe Dương Sinh nói tiếp, “Ba bốn năm sau còn không biết ở đâu, đừng nói đến mấy chục năm gì đó, xa vời.”
Đối với sự thật nhất trạc tựu phá(3) thế này, không thể làm được gì, Lý Trạch Niên lần đầu cảm thấy con người vào lúc bất lực sẽ muốn khóc.
“Mình không hiểu tại sao cậu lại nghĩ mọi chuyện bi quan như vậy? Nếu thật sự như cậu nói, vậy thì không phải ‘không biết ở đâu’, không được sao?”
“Cũng chỉ là ‘hiểu’…” Dương Sinh nhìn Trạch Niên, không thể làm gì khác hơn thương lượng: “Đến lúc đó cậu tự nhiên sẽ có người mà cậu thật sự muốn bên cạnh đến bạc đầu, người kia sẽ không giống tôi, lúc nào cũng làm cậu không vui. Sau đó rất lâu về sau, lúc cậu phơi nắng dưới ánh mặt trời thầm hát một bài hát sẽ chợt nhớ đến tôi, cười tất cả những chuyện ngu xuẩn mà tôi đã làm.”
…
Người có khí phách rất kiêu ngạo, chưa bao giờ sẽ vì ai đó mà vứt bỏ tự tôn, vừa gặp người kia lại mong vì người đó mà bỏ qua sự thận trọng. Bởi vì lần đầu tiên, nên nóng lòng muốn đem tất cả những gì mình có thể cho tặng hết một lần, cuối cùng ép người kia đến không còn đường lui.
Nếu Dương Sinh chọn sông, Trạch Niên cũng rời khỏi đất, không hề oán trách.
Mãi ôm quan niệm ‘Nếu là người yêu, vậy chuyện gì cũng có thể tha thứ’ thì quá xa vời. Những sự nhân nhượng khó chịu cùng với những lần tha thứ tự cho mình là đúng khiến Trạch Niên rời khỏi trọng tâm ngày càng xa, cuối cùng, ngay cả trọng tâm cuộc sống cũng bị mất thăng bằng. Biết rõ suy nghĩ ‘tiến một bước lùi hai bước’ chỉ biến tình hình trở nên càng không ổn, nhưng đối mặt với người mình thích, cậu luôn không thể tỉnh táo mà đưa ra quyết định.
Tôi biết rõ bọn họ đã diễn bao nhiêu màn cãi nhau, chiến tranh lạnh rồi tiết mục nối lại tình xưa.
Mà Trạch Niên chính là như vậy, vì muốn cố gắng duy trì mối quan hệ giữa hai người mà cuối cùng trở thành một kẻ hèn yếu.
Thế nhưng, lúc hai người đang bướng bỉnh thì những chuyện đơn giản đều trở nên không đơn giản. Bọn họ không thoát ra cái vòng luẩn quẩn ấy, vòng tuần hoàn này là cố định, đối với Trạch Niên mà nói, điểm bắt đầu và điểm kết thúc đều là Dương Sinh. Ngoại trừ có người nhảy ra khỏi đó, chủ động đập vỡ cái vòng tuần hoàn ấy, còn không thì chỉ có thể tiếp tục như thế, tiếp tục dằn vặt nhau.
Tôi vẫn luôn thuyết phục mình bớt lo âu, cố sống cuộc sống của mình, thứ không nên nghĩ đừng nghĩ. Nhưng đến bây giờ, tôi thấy rõ, cậu ấy không hề hạnh phúc.
Thế giới kia của cậu ấy, là tôi nhìn cậu ấy và Dương Sinh cùng nhau vun đắp nên. Nếu cậu ấy vượt qua được, tôi không cảm thấy có gì đau khổ, nhưng nếu bây giờ muốn tôi nhìn cậu ấy khó chịu, tôi không làm được. Giờ khắc này, tôi thật sự hiểu: Thì ra trên đời này thật sự có những nỗi đau như vậy, nhìn người kia chịu khổ cũng đau như nỗi đau moi tim khoét thịt trên chính cơ thể mình.
——
CHÚ THÍCH
(1) Nguyên văn QT là ‘ký túc xá giường’ (宿舍的床). Search google ra em giường đôi nên mình đổi thành ‘giường đôi’ luôn.
(2) Bách tuế bạch đầu: trăm tuổi bạc đầu, ý giống như “bên nhau đến răng long đầu bạc”.
(3) Nhất trạc tựu phá – 一戳就破: theo mình thì là những sự thật mất lòng (một đao liền hỏng): x